Chương 144: Chương 144
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
10/04/2018
Quay hết cảnh quay của mình, Ninh Tây tìm nơi hẻo lánh ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra gọi cho Thường Thời Quy.
"Xin lỗi, chờ một chút, "
Thường Thời Quy ngắt lời Từ Châu đang báo cáo, lấy điện thoại ra ấn nút nghe máy.
"Thời Quy."
Thường Thời Quy không tự giác lộ ra nụ cười vui vẻ,
"Tây Tây, quay phim mệt không?"
"Không mệt ".
Ninh Tây nhận đồ uống Tiểu Dương đưa tới, uống một ngụm, thấp giọng nói,
"Chỉ là thấy nhớ anh thôi."
Nghe Ninh Tây nói như thế, Thường Thời Quy cũng phải đỏ mặt, hắn liếc mắt qua Từ Châu, ôn nhu nói:
"Anh cũng nhớ em."
Ninh Tây cười, hai người cười cười nói nói tán gẫu hơn mười phút mới cúp điện thoại. Sau khi cúp máy Ninh Tây tốt hơn nhiều, mấy cảnh quay tiếp đó cũng thuận lợi hơn.
Buổi chiều mới quay hết được một cảnh quay, vừa mới ngồi trên ghế nghỉ được một lát thì có nhân viên tới báo có người tới tìm cô.
Ninh Tây khép lại kịch bản trong tay, ngẩng đầu nhìn sự lưng người nhân viên, người đến là một người đàn ông năm sáu mươi tuổi, vẻ mặt ôn hòa, dáng người rất tốt, nhìn khá thuận mắt.
"Ninh tiểu thư."
Người đàn ông lên tiếng chào hỏi trước…
"Tôi là chủ tịch tập đoàn Tưởng thị Tưởng Viễn Bằng, hôm nay quấy rầy Ninh tiểu thư vài phút, Ninh tiểu thư không để ý chứ?"
Ninh Tây chẳng nói được hay không được, cười cười:
"Tưởng tiên sinh cũng đã đến tận đây, tôi để ý hay không cũng có ích gì?"
Thấy thái độ lãnh đạm của Ninh Tây, Tưởng Viễn Bằng coi như không biết:
"Ninh tiểu thư quả nhiên tính cách đặc biệt, khó trách đứa cháu trai của tôi lại thích cô đến vậy."
"Tưởng tiên sinh chắc là nhớ lầm, "
Ninh Tây nhẹ giọng cười nói,
"Tôi nhớ là dì Hai đã ly hôn với ông, vậy nên Thời Quy nhà chúng tôi và với ông... Đâu còn có quan hệ gì nữa."
Tưởng Viễn Bằng bị Ninh Tây chế nhạo, nụ cười trên mặt không thể duy trì được nữa,
"Ninh tiểu thư, tôi nói thẳng, từ trước đến nay tôi đều cho rằng, một người không thể thay đổi suy nghĩ chẳng qua là vì lợi ích chưa đủ."
Ninh Tây uống một ngụm đồ uống, tỏ vẻ tôi đang lắng nghe ông nói.
"Không biết Ninh tiểu thư cần bao nhiêu mới đồng ý bỏ qua cho em trai tôi?"
Nghe nói thế, Ninh Tây quả thực rất giận.
"Tưởng tiên sinh, Ý ông là gì? Tưởng Hồng Khải phạm tội, đó cơ quan kiểm sát khởi tố, tôi chỉ là một dân chúng không quyền không thế,có thể làm được cái gì?"
Tưởng Viễn Bằng ngồi xuống, giọng nói có chút lạnh lùng:
"Ninh tiểu thư là người thông minh, chẳng lẽ không hiểu làm việc thì cần chừa cho mình một đường lui?"
Ninh Tây lắc lắc ly nước trong tay:
"Tưởng tiên sinh, ông không biết thế nào là vô liêm sỉ sao?"
Tưởng Viễn Bằng nhíu nhíu mày, còn chưa kịp nói chuyện, một ly nước giội thẳng vào mặt ông ta.
Ninh Tây giơ cái ly không trong tay lên, hừ một tiếng:
"Ông đã không biết xấu hổ, tôi giúp ông tỉnh táo lại mà hiểu cho rõ."
Ninh Tây đối đãi với người khác luôn lễ phép, cho dù có hôn phu không ai bằng, nhưng vẫn không tự cao tự đại, vậy nên khi thấy Ninh Tây hất thẳng một ly nước vào mặt Tưởng Viễn Bằng, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là nghĩ Tưởng Viễn Bằng thất lễ với Ninh Tây?
Cũng không trách mọi người nghĩ như thế, Tưởng Hồng Khải háo sắc danh tiếng vang xa, Tưởng Viễn Bằng là anh trai ông ta, người trong một nhà khả năng sẽ giống nhau mà thôi.
"Chủ tịch!"
Trợ lý của Tưởng Viễn Bằng sợ hãi kêu lên, cô ta cũng không ngờ Ninh Tây dám làm như vậy, vội vàng lấy khăn giấy đưa cho Tưởng Viễn.
Sắc mặt Tưởng Viễn Bằng càng lúc càng tệ,
"Xem ra không có ai giáo dục cho Ninh tiểu thư phải đối đãi với tiền bối như thế nào cho phải phép nhỉ.? "
Đây chẳng khác gì giễu cợt chuyện cha mẹ Ninh Tây chết sớm, không có ai chỉ dạy.
Có hai nhân viên trong đoàn làm phim vừa chạy tới nghe ông ta nói cũng thấy tức giận thay cho Ninh Tây, lời này của ông ta, nếu gặp phải người tính tình không tốt thì đánh ông ta một trận vẫn còn nhẹ.
Thực ra tính tình của Ninh Tây cũng không tốt như thánh nữ, mặc dù cô không đánh Tưởng Viễn Bằng, nhưng lời nói tiếp theo cũng không khách khí.
"Tôi không được giáo dục tốt, nhưng tuyệt đối không kém hơn mấy người Tưởng gia, "
Ninh Tây cười lạnh nói tiếp:
"Không biết làm sao hai người anh em nhà ông có thể sống yên tâm thoải mái được như vậy?"
Tưởng Viễn Bằng nghe vậy sắc mặt biến đổi, tay đang lau nước trái cây ngừng lại, nhìn chằm chằm Ninh Tây:
"Ninh tiểu thư, cơm có thể tùy tiện ăn, nhưng lời nói không thể nói lung tung."
Cô ta tột cùng là biết cái gì, lại dám dùng giọng điệu này nói chuyện với ông? Chuyện năm đó, Trần Trân Trân tự sát, người chứng kiến không có mấy người, nhưng chắc chắn không có Ninh Tây? Chẳng lẽ là Thường Thời Quy biết được, lại nói cho Ninh Tây?
Tưởng Viễn Bằng vẻ mặt mất tự nhiên, khiến mọi người hoài nghi, hai anh em Tưởng gia làm ra bao nhiêu việc trái với lương tâm, mới có phản ứng như thế này?
"Xùy."
Ninh Tây cười nhạo một tiếng, đem ly nước để lên trên bàn, thản nhiên nói,
"Tưởng tiên sinh, thiếu nợ thì phải trả tiền, giết người thì đền mạng, ông cần gì phải tìm tôi nói điều kiện. Huống chi..."
Trên mặt Ninh Tây ý tứ trào phúng càng lúc càng rõ,
"Tưởng gia của ông là cái thứ gì? Chồng chưa cưới của tôi là Thường Thời Quy, là chủ tịch của Thường thị, là người kế nghiệp Thường gia, tôi muốn cái gì mà không có "
Quần chúng vây xem: lời này tuy không lọt tai, nhưng mà...... Cũng rất có đạo lý.
"Xin lỗi, chờ một chút, "
Thường Thời Quy ngắt lời Từ Châu đang báo cáo, lấy điện thoại ra ấn nút nghe máy.
"Thời Quy."
Thường Thời Quy không tự giác lộ ra nụ cười vui vẻ,
"Tây Tây, quay phim mệt không?"
"Không mệt ".
Ninh Tây nhận đồ uống Tiểu Dương đưa tới, uống một ngụm, thấp giọng nói,
"Chỉ là thấy nhớ anh thôi."
Nghe Ninh Tây nói như thế, Thường Thời Quy cũng phải đỏ mặt, hắn liếc mắt qua Từ Châu, ôn nhu nói:
"Anh cũng nhớ em."
Ninh Tây cười, hai người cười cười nói nói tán gẫu hơn mười phút mới cúp điện thoại. Sau khi cúp máy Ninh Tây tốt hơn nhiều, mấy cảnh quay tiếp đó cũng thuận lợi hơn.
Buổi chiều mới quay hết được một cảnh quay, vừa mới ngồi trên ghế nghỉ được một lát thì có nhân viên tới báo có người tới tìm cô.
Ninh Tây khép lại kịch bản trong tay, ngẩng đầu nhìn sự lưng người nhân viên, người đến là một người đàn ông năm sáu mươi tuổi, vẻ mặt ôn hòa, dáng người rất tốt, nhìn khá thuận mắt.
"Ninh tiểu thư."
Người đàn ông lên tiếng chào hỏi trước…
"Tôi là chủ tịch tập đoàn Tưởng thị Tưởng Viễn Bằng, hôm nay quấy rầy Ninh tiểu thư vài phút, Ninh tiểu thư không để ý chứ?"
Ninh Tây chẳng nói được hay không được, cười cười:
"Tưởng tiên sinh cũng đã đến tận đây, tôi để ý hay không cũng có ích gì?"
Thấy thái độ lãnh đạm của Ninh Tây, Tưởng Viễn Bằng coi như không biết:
"Ninh tiểu thư quả nhiên tính cách đặc biệt, khó trách đứa cháu trai của tôi lại thích cô đến vậy."
"Tưởng tiên sinh chắc là nhớ lầm, "
Ninh Tây nhẹ giọng cười nói,
"Tôi nhớ là dì Hai đã ly hôn với ông, vậy nên Thời Quy nhà chúng tôi và với ông... Đâu còn có quan hệ gì nữa."
Tưởng Viễn Bằng bị Ninh Tây chế nhạo, nụ cười trên mặt không thể duy trì được nữa,
"Ninh tiểu thư, tôi nói thẳng, từ trước đến nay tôi đều cho rằng, một người không thể thay đổi suy nghĩ chẳng qua là vì lợi ích chưa đủ."
Ninh Tây uống một ngụm đồ uống, tỏ vẻ tôi đang lắng nghe ông nói.
"Không biết Ninh tiểu thư cần bao nhiêu mới đồng ý bỏ qua cho em trai tôi?"
Nghe nói thế, Ninh Tây quả thực rất giận.
"Tưởng tiên sinh, Ý ông là gì? Tưởng Hồng Khải phạm tội, đó cơ quan kiểm sát khởi tố, tôi chỉ là một dân chúng không quyền không thế,có thể làm được cái gì?"
Tưởng Viễn Bằng ngồi xuống, giọng nói có chút lạnh lùng:
"Ninh tiểu thư là người thông minh, chẳng lẽ không hiểu làm việc thì cần chừa cho mình một đường lui?"
Ninh Tây lắc lắc ly nước trong tay:
"Tưởng tiên sinh, ông không biết thế nào là vô liêm sỉ sao?"
Tưởng Viễn Bằng nhíu nhíu mày, còn chưa kịp nói chuyện, một ly nước giội thẳng vào mặt ông ta.
Ninh Tây giơ cái ly không trong tay lên, hừ một tiếng:
"Ông đã không biết xấu hổ, tôi giúp ông tỉnh táo lại mà hiểu cho rõ."
Ninh Tây đối đãi với người khác luôn lễ phép, cho dù có hôn phu không ai bằng, nhưng vẫn không tự cao tự đại, vậy nên khi thấy Ninh Tây hất thẳng một ly nước vào mặt Tưởng Viễn Bằng, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là nghĩ Tưởng Viễn Bằng thất lễ với Ninh Tây?
Cũng không trách mọi người nghĩ như thế, Tưởng Hồng Khải háo sắc danh tiếng vang xa, Tưởng Viễn Bằng là anh trai ông ta, người trong một nhà khả năng sẽ giống nhau mà thôi.
"Chủ tịch!"
Trợ lý của Tưởng Viễn Bằng sợ hãi kêu lên, cô ta cũng không ngờ Ninh Tây dám làm như vậy, vội vàng lấy khăn giấy đưa cho Tưởng Viễn.
Sắc mặt Tưởng Viễn Bằng càng lúc càng tệ,
"Xem ra không có ai giáo dục cho Ninh tiểu thư phải đối đãi với tiền bối như thế nào cho phải phép nhỉ.? "
Đây chẳng khác gì giễu cợt chuyện cha mẹ Ninh Tây chết sớm, không có ai chỉ dạy.
Có hai nhân viên trong đoàn làm phim vừa chạy tới nghe ông ta nói cũng thấy tức giận thay cho Ninh Tây, lời này của ông ta, nếu gặp phải người tính tình không tốt thì đánh ông ta một trận vẫn còn nhẹ.
Thực ra tính tình của Ninh Tây cũng không tốt như thánh nữ, mặc dù cô không đánh Tưởng Viễn Bằng, nhưng lời nói tiếp theo cũng không khách khí.
"Tôi không được giáo dục tốt, nhưng tuyệt đối không kém hơn mấy người Tưởng gia, "
Ninh Tây cười lạnh nói tiếp:
"Không biết làm sao hai người anh em nhà ông có thể sống yên tâm thoải mái được như vậy?"
Tưởng Viễn Bằng nghe vậy sắc mặt biến đổi, tay đang lau nước trái cây ngừng lại, nhìn chằm chằm Ninh Tây:
"Ninh tiểu thư, cơm có thể tùy tiện ăn, nhưng lời nói không thể nói lung tung."
Cô ta tột cùng là biết cái gì, lại dám dùng giọng điệu này nói chuyện với ông? Chuyện năm đó, Trần Trân Trân tự sát, người chứng kiến không có mấy người, nhưng chắc chắn không có Ninh Tây? Chẳng lẽ là Thường Thời Quy biết được, lại nói cho Ninh Tây?
Tưởng Viễn Bằng vẻ mặt mất tự nhiên, khiến mọi người hoài nghi, hai anh em Tưởng gia làm ra bao nhiêu việc trái với lương tâm, mới có phản ứng như thế này?
"Xùy."
Ninh Tây cười nhạo một tiếng, đem ly nước để lên trên bàn, thản nhiên nói,
"Tưởng tiên sinh, thiếu nợ thì phải trả tiền, giết người thì đền mạng, ông cần gì phải tìm tôi nói điều kiện. Huống chi..."
Trên mặt Ninh Tây ý tứ trào phúng càng lúc càng rõ,
"Tưởng gia của ông là cái thứ gì? Chồng chưa cưới của tôi là Thường Thời Quy, là chủ tịch của Thường thị, là người kế nghiệp Thường gia, tôi muốn cái gì mà không có "
Quần chúng vây xem: lời này tuy không lọt tai, nhưng mà...... Cũng rất có đạo lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.