Chương 25
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
31/03/2018
Bộ dạng hoảng hốt của Trần Nhất Tuấn khiến trợ lý của Thường Thời Quy giật mình sợ hãi, đến khi cúi đầu xuống thấy vẻ chật vật của Trần Nhất Tuấn
mới vội cùng Hà Đông đỡ anh ta dậy.
Không ngờ rằng lại thấy cô gái này ở đây, trong lòng Trần Nhất Tuấn giống như một đoàn đay rối. Anh ta rút ra một điếu thuốc lá, tay run run đốt thuốc, không để ý tới việc Thường Thời Quy đang ở chỗ này.
Vào dịp năm mới, cái lần gặp Ninh Tây, nghe được Thường Thời Quy xưng hô Ninh Tây là Ninh tiểu thư, anh vẫn chưa xác định cô chính là Ninh Tây ở trường cấp 3 năm ấy. Mãi cho đến sau đó, một bộ phim truyền hình bỗng nổi lên, tin tức của Ninh Tây xuất hiện rợp trời từ truyền thông đến Internet, khi hắn nhìn đến ảnh chụp và tên của Ninh Tây xuất hiện cùng lúc thì hắn biết. Đây là Ninh Tây, là Ninh Tây mà năm đó bị hắn hại đến tan cửa nát nhà…
Mỗi lần nhớ tới trò đùa ác độc thời học sinh, hắn đều cảm thấy xấu hổ, cũng cảm thấy sợ hãi… Thời gian dài trôi qua, Ninh Tây liền biến thành một cây gai trong lòng hắn, chỉ cần nghĩ tới là đau đớn khó chịu, chột dạ áy náy.
Thấy bạn mình hoảng hốt thất thố như vậy, Hà Đông vừa sợ vừa bất ngờ. Cô gái lần trước gặp sao lại ở chỗ này, chẳng lẽ cô ấy chính là Ninh Tây năm đó?
Thế nhưng mà Ninh Tây này khác hoàn toàn so với Ninh Tây ở trường cấp 3, liệu có phải Trần Nhất Tuấn nhận nhầm người không?Với cả, nếu như cô gái này thật sự là Ninh Tây kia thì lúc nhìn đến bọn họ, làm sao cô ta có thể bình tĩnh như thế được?
“Khụ khụ khụ!” Trần Nhất Tuấn bị sặc khói, ho khan liên tục. Anh ta vội vàng đứng lên, tránh sang một bên ho tiếp.
Hà Đông sợ bầu không khí lúng túng liền chủ động đứng ra bắt chuyện với Thường Thời Quy
- Thường tiên sinh, lần này chúng tôi tới quấy rầy ngài là vì một dự án hợp tác rất tốt…
Thường Thời Quy đưa mắt nhìn Trần Nhất Tuấn trong góc đang ho khan không ngừng, anh trả lời:
- Tôi đã xem qua dự án của quý công ty rồi. Các anh có ý tưởng rất được, nhưng tạm thời tôi không có chút hứng thú nào với hạng mục này, e rằng các anh đã đi một chuyến tay không rồi.
Ninh Tây vừa đậy lại nắp của hộp cơm thì một cánh tay từ phía sau bỗng vươn tới cầm lấy hộp của cô. Cô nhìn lại, hóa ra là trợ lý của Thường Thời Quy. Đối phương thấy cô nhìn về phía mình liền lịch sự mỉm cười.
- Thường tiên sinh, xin ngài cho chúng tôi mười phút. Tôi tin tưởng dự án này sẽ có chỗ đánh động ngài.
Hà Đông không muốn từ bỏ, cố gắng cúi đầu năn nỉ Thường Thời Quy.
Ninh Tây híp mắt nhìn Hà Đông cúi đầu, bỗng nhiên bật cười, nói nhỏ:
- Nếu như Thường tiên sinh đã nói rằng không có hứng thú với dự án của các người, vậy chứng tỏ rằng dù dự án của các người có nhiều chỗ tốt đến đâu đi chăng nữa cũng không thuyết phục được Thường tiên sinh.
Thường Thời Quy quay về phía Ninh Tây gật đầu cười cười.
Người trợ lý vừa đi vứt rác về xong, nhìn thấy cảnh “Hôn quân cùng gian phi” này không khỏi có chút choáng ngây người. Quan hệ của ông chủ và nữ nghệ nhân này tốt đẹp đến mức như vậy sao?
Khóe miệng Ninh Tây khẽ nhấc, ánh mắt phức tạp nhìn Thường Thời Quy một lúc, sau đó khẽ bật cười, giống như trực tiếp dùng hành động để khinh bỉ Hà Đông và Trần Nhất Tuấn.
Bị người khác làm mất mặt như vậy, dù được xưng là “Sứ giả hộ hoa” như Hà Đông cũng khó nhịn được. Anh ta nhìn trang phục của Ninh Tây, hẳn là diễn viên của đoàn làm phim, lại thấy quan hệ của Thường Thời Quy với cô có vẻ thân mật, chỉ đành há miệng, nuốt tức giận vào lòng.
- Thường tiên sinh, xin ngài cho chúng tôi vài phút thôi.
Lúc này, Trần Nhất Tuấn ho khan xong, dụi tắt thuốc lá, bước nhanh đến trước mặt Ninh Tây, hai mắt sáng rực nhìn cô.
- Cô là Ninh Tây sao?
Ninh Tây nở nụ cười hoàn mỹ với anh ta:
- Không phải Trần công tử đến tìm Thường tiên sinh hay sao? Sao đột nhiên lại hỏi đến tôi, cách làm quen này quá cũ rồi.
Trần Nhất Tuấn nhìn khuôn mặt không biểu tình của Thường Thời Quy ở bên cạnh cô, cảm xúc áy náy cùng oán hận giấu trong lòng nhiều năm bỗng trào dâng:
- Những năm nay cô đi đâu, tại sao lại biến thành hình dạng này?
Trong trí nhớ của anh, Ninh Tây là một cô bé điềm đạm, nho nhã, có làn da trắng nõn và mập mạp. Cô gái xinh đẹp trước mắt anh không có chút bóng dáng nào của Ninh Tây năm xưa. Khi đó, Ninh Tây tuy không xinh đẹp nhưng mà nhã nhặn, điềm tĩnh, càng không thể nói ra những lời nói như vậy.
Thấy bộ dáng vừa nghi ngờ vừa hoảng sợ của Trần Nhất Tuấn, Ninh Tây khẽ cười, thả bình nước trong tay xuống, quay sang nói với Thường Thời Quy:
- Thường tiên sinh, tôi phải đi diễn tập với người khác, xin lỗi không ở đây tiếp ngài được.
Thường Thời Quy khẽ gật đầu.
Ninh Tây cười với anh, đứng dậy bước đi nhưng chưa được hai bước thì cổ tay cô đã bị Trần Nhất Tuấn giữ lại.
- Ninh Tây, từ từ…
“Chát!” Một tiếng tát lớn vang lên.
Khẽ lắc lắc tay trái, Ninh Tây rút tay mình ra khỏi tay của Trần Nhất Tuấn.
- Trần công tử tốt xấu gì cũng sinh ra trong gia đình giàu có, người lớn trong nhà không dạy anh rằng không nên tùy tiện cầm tay người khác giới hay sao? Muốn đùa giỡn thì phải tìm đúng nơi đúng chỗ, đừng có tùy tiện động tay động chân với người khác. Con người được gọi là người bởi vì người và súc vật khác nhau. Nếu như không làm được điều này thì còn làm người làm gì, trực tiếp đi làm súc vật có phải tốt hơn không?
Cái tát này của Ninh Tây vô cùng mạnh, chỉ thấy khuôn mặt của Trần Nhất Tuấn từ từ sưng đỏ lên.
Hà Đông thấy cô chỉ là một diễn viên mà dám ra tay với Trần Nhất Tuấn liền giận tới mức tái mặt:
- Hành động này của Ninh tiểu thư e là hơi quá đáng. Dù sao cô cũng là nhân vật của công chúng, làm việc gì tốt nhất cũng nên nghĩ trước nghĩ sau.
- Làm sao? Chỉ cho phép đàn ông các người tùy tùy tiện tiện động tay động chân với con gái, không cho phép con gái đánh trả hay sao?
Ninh Tây rút giấy ăn trên mặt bàn, từ từ lau tay trái của mình. Cô lau rất cẩn thận, không để sót một chút nào dù là khe hở giữa các ngón tay. Trong mắt của Hà Đông, động tác này của Ninh Tây chính là sự trào phúng châm chọc lớn nhất đối với bọn họ.
Trợ lý ở một bên nhìn vậy không khỏi nuốt nước bọt. Cô nàng này… Không những miệng độc, tay độc mà ngay cả hành động cũng rất đáng giận. Nếu gặp phải người nào trái tim không được tốt, sợ rằng còn tức chết người ta rồi.
- Một con hát như cô…
Hà Đông còn chưa kịp nói hết câu mắng chửi thì Thường Thời Quy đã đứng ra che chở cho Ninh Tây.
- Hà tiên sinh, Thường thị sẽ không hợp tác với người không lịch sự, chẳng có chút phong độ nào.
Thường Thời Quy lạnh nhạt đưa mắt nhìn Trần Nhất Tuấn, thấy đối phương đang che mặt sững sờ, giọng nói trở nên lạnh hơn:
- Mời các ngươi trở về, không nên quấy rầy đoàn làm phim.
Nghe vậy, Hà Đông liền hiểu, khó trách cô gái này có thể nói và làm như vậy, hóa ra là dựa vào bóng cây lớn. Anh ta dám vênh mặt với Ninh Tây nhưng còn lâu mới dám đắc tội Thường Thời Quy, đành phải trầm mặt nói:
- Nể mặt Thường tiên sinh, chúng tôi không tính toán với cô ta. Nhưng mà… Thường tiên sinh nên nhìn người chuẩn một chút thì tốt hơn.
Nói đến đây, trong giọng nói anh ta đầy vẻ ác ý:
- Có một vài cô gái, nhìn thì xinh đẹp động lòng người, nhưng ai mà biết được gương mặt đó là thật hay giả?
Nếu như cô gái kia chính là Ninh Tây, vậy thì nhất định khuôn mặt này là phẫu thuật thẩm mĩ.
Anh cũng đã quên mất dáng vẻ của Ninh Tây ở trường cấp 3, chỉ là vẫn nhớ rất rõ chính là thành tích tốt nhưng béo tròn như cái lu, các bạn học nam trong lớp ai ai cũng lôi cô ra để cười nhạo, trêu đùa.
- Vấn đề này không cần Hà tiên sinh phải quan tâm.
Thường Thời Quy giận tái mặt:
- Thay vì quan tâm chuyện nhỏ nhặt này thì hai vị nên suy nghĩ xem làm sao có thể đứng vững trong Trần thị đi. Bây giờ chắc Tổng giám đốc Trần không phải chỉ có mỗi một người con trai là Trần tiên sinh.
Hà Đông nghe những lời này liền biến sắc, nhưng đối mặt với Thường Thời Quy khí thế bức người, anh ta cũng chẳng phản bác lại được câu nào.
Ninh Tây nhìn Thường Thời Quy che trước mặt mình, hơi cúi đầu, sụp mí, chiếc khăn giấy trong tay bị vo tròn thành viên nhỏ, nắm thật chặt.
- Rất xin lỗi, tôi không cố ý xúc phạm, tôi chỉ muốn biết rõ… Cô… có phải cô ấy hay không?
Trần nhất tuấn nhìn về phía sau Thường Thời Quy, nhưng do Thường Thời Quy rất cao lớn nên anh ta chỉ có thể nhìn thấy mái tóc được búi cao của Ninh Tây mà thôi.
Cô gái đứng sau Thường Thời Quy không trả lời anh.
Ánh mắt anh trở nên ảm đạm, quay đầu bảo Hà Đông:
- Chúng ta trở về thôi.
Hà Đông giật giật khóe miệng, cực kỳ không vui đi theo Trần Nhất Tuấn xuống núi.
Bên ngoài chỗ của đoàn làm phim, những nhân viên công tác đi cùng thấy bọn họ đi ra, vẻ mặt khó coi, trên mặt Trần Nhất Tuấn còn mang theo vết đỏ, trong lòng không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ là đánh nhau với người ta?
Bọn họ cũng không dám mở miệng hỏi. Sau khi lên xe, Trần Nhất Tuấn ngồi phía sau im lặng không nói câu gì, nhìn qua có vẻ cực kỳ mỏi mệt.
- Nhất Tuấn, cậu đừng nên suy nghĩ quá nhiều. Lúc đó chúng ta đều còn trẻ, không hiểu chuyện, chẳng qua chỉ đùa giỡn cô ta một chút, ai biết được lại xảy ra những chuyện ngoài ý muốn kia.
Hà Đông thấy anh như vậy liền mở miệng khuyên nhủ.
- Cùng lắm thì chúng ta tìm thời gian nói câu xin lỗi với cô ta. Đến lúc đó, nếu cô ta vẫn ghi nhớ chuyện đó trong lòng, thì đó là chuyện của cô ta.
Trên thực tế, tha thứ hay không tha thứ thì sao? Tất cả mọi người đều có cuộc sống riêng. Đối với nhiều người, chuyện cũ của Ninh Tây chỉ là trò đùa dai hồi còn trẻ tuổi. Sẽ không có ai vì cô mà thay đổi cuộc sống của mình.
- Năm đó, nếu như cô ta không thầm mến cậu, không làm cho mọi người trong lớp cười nhạo thì đã chẳng dẫn đến nhiều chuyện như vậy.
Trong giọng nói của Hà Đông mang theo chút cười nhạo.
- Cũng không nghĩ lại xem bộ dáng năm đó của cô ta, ai thèm để ý chứ?
Trần Nhất Tuấn mở miệng, nhưng không nói ra lời.
Bởi vì chỉ có mình anh ta hiểu rõ, năm đó Ninh Tây vốn không thầm mến anh, càng không viết thư tình cho anh. Ngay cả chính bản thân anh cũng không hiểu rõ, tại sao năm đó phải nói dối các bạn trong lớp, để cho mọi người nghĩ rằng Ninh Tây thầm mến mình.
Nghĩ lại những lời cười nhạo Ninh Tây năm đó của bạn học, anh giống như đang trần truồng đứng dưới ánh mặt trời thiêu đốt, cực kỳ không chịu nổi.
Thế nhưng anh nói không lên lời, cũng không có mặt mũi nói ra.
Quá trình quay chụp buổi chiều rất thuận lợi, dường như Ninh Tây không hề bị ảnh hưởng của chuyện lúc trưa, thậm chí đạo diễn Tiền còn cảm thấy trạng thái buổi chiều của cô còn hơn cả buổi sáng.
Ra khỏi khu quay chụp, Ninh Tây phát hiện Thường Thời Quy còn chưa rời khỏi.
Thoạt nhìn, thân hình cao lớn của anh ngồi trên chiếc ghế nhựa nhỏ đằng sau màn hình giám sát trông vừa tội tội vừa buồn cười.
Cô đi tới gần anh, vẫy tay chào, cười bảo:
- Thường tiên sinh, tôi đi tẩy trang đây.
- A!
Thường Thời Quy cũng vội đứng lên, mở miệng nói:
- Ta đây…
Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, muốn bảo rằng mình cũng nên rời khỏi, nhưng nhìn đến nụ cười trên gương mặt cô, lại không nỡ nói ra những lời này.
Không ngờ rằng lại thấy cô gái này ở đây, trong lòng Trần Nhất Tuấn giống như một đoàn đay rối. Anh ta rút ra một điếu thuốc lá, tay run run đốt thuốc, không để ý tới việc Thường Thời Quy đang ở chỗ này.
Vào dịp năm mới, cái lần gặp Ninh Tây, nghe được Thường Thời Quy xưng hô Ninh Tây là Ninh tiểu thư, anh vẫn chưa xác định cô chính là Ninh Tây ở trường cấp 3 năm ấy. Mãi cho đến sau đó, một bộ phim truyền hình bỗng nổi lên, tin tức của Ninh Tây xuất hiện rợp trời từ truyền thông đến Internet, khi hắn nhìn đến ảnh chụp và tên của Ninh Tây xuất hiện cùng lúc thì hắn biết. Đây là Ninh Tây, là Ninh Tây mà năm đó bị hắn hại đến tan cửa nát nhà…
Mỗi lần nhớ tới trò đùa ác độc thời học sinh, hắn đều cảm thấy xấu hổ, cũng cảm thấy sợ hãi… Thời gian dài trôi qua, Ninh Tây liền biến thành một cây gai trong lòng hắn, chỉ cần nghĩ tới là đau đớn khó chịu, chột dạ áy náy.
Thấy bạn mình hoảng hốt thất thố như vậy, Hà Đông vừa sợ vừa bất ngờ. Cô gái lần trước gặp sao lại ở chỗ này, chẳng lẽ cô ấy chính là Ninh Tây năm đó?
Thế nhưng mà Ninh Tây này khác hoàn toàn so với Ninh Tây ở trường cấp 3, liệu có phải Trần Nhất Tuấn nhận nhầm người không?Với cả, nếu như cô gái này thật sự là Ninh Tây kia thì lúc nhìn đến bọn họ, làm sao cô ta có thể bình tĩnh như thế được?
“Khụ khụ khụ!” Trần Nhất Tuấn bị sặc khói, ho khan liên tục. Anh ta vội vàng đứng lên, tránh sang một bên ho tiếp.
Hà Đông sợ bầu không khí lúng túng liền chủ động đứng ra bắt chuyện với Thường Thời Quy
- Thường tiên sinh, lần này chúng tôi tới quấy rầy ngài là vì một dự án hợp tác rất tốt…
Thường Thời Quy đưa mắt nhìn Trần Nhất Tuấn trong góc đang ho khan không ngừng, anh trả lời:
- Tôi đã xem qua dự án của quý công ty rồi. Các anh có ý tưởng rất được, nhưng tạm thời tôi không có chút hứng thú nào với hạng mục này, e rằng các anh đã đi một chuyến tay không rồi.
Ninh Tây vừa đậy lại nắp của hộp cơm thì một cánh tay từ phía sau bỗng vươn tới cầm lấy hộp của cô. Cô nhìn lại, hóa ra là trợ lý của Thường Thời Quy. Đối phương thấy cô nhìn về phía mình liền lịch sự mỉm cười.
- Thường tiên sinh, xin ngài cho chúng tôi mười phút. Tôi tin tưởng dự án này sẽ có chỗ đánh động ngài.
Hà Đông không muốn từ bỏ, cố gắng cúi đầu năn nỉ Thường Thời Quy.
Ninh Tây híp mắt nhìn Hà Đông cúi đầu, bỗng nhiên bật cười, nói nhỏ:
- Nếu như Thường tiên sinh đã nói rằng không có hứng thú với dự án của các người, vậy chứng tỏ rằng dù dự án của các người có nhiều chỗ tốt đến đâu đi chăng nữa cũng không thuyết phục được Thường tiên sinh.
Thường Thời Quy quay về phía Ninh Tây gật đầu cười cười.
Người trợ lý vừa đi vứt rác về xong, nhìn thấy cảnh “Hôn quân cùng gian phi” này không khỏi có chút choáng ngây người. Quan hệ của ông chủ và nữ nghệ nhân này tốt đẹp đến mức như vậy sao?
Khóe miệng Ninh Tây khẽ nhấc, ánh mắt phức tạp nhìn Thường Thời Quy một lúc, sau đó khẽ bật cười, giống như trực tiếp dùng hành động để khinh bỉ Hà Đông và Trần Nhất Tuấn.
Bị người khác làm mất mặt như vậy, dù được xưng là “Sứ giả hộ hoa” như Hà Đông cũng khó nhịn được. Anh ta nhìn trang phục của Ninh Tây, hẳn là diễn viên của đoàn làm phim, lại thấy quan hệ của Thường Thời Quy với cô có vẻ thân mật, chỉ đành há miệng, nuốt tức giận vào lòng.
- Thường tiên sinh, xin ngài cho chúng tôi vài phút thôi.
Lúc này, Trần Nhất Tuấn ho khan xong, dụi tắt thuốc lá, bước nhanh đến trước mặt Ninh Tây, hai mắt sáng rực nhìn cô.
- Cô là Ninh Tây sao?
Ninh Tây nở nụ cười hoàn mỹ với anh ta:
- Không phải Trần công tử đến tìm Thường tiên sinh hay sao? Sao đột nhiên lại hỏi đến tôi, cách làm quen này quá cũ rồi.
Trần Nhất Tuấn nhìn khuôn mặt không biểu tình của Thường Thời Quy ở bên cạnh cô, cảm xúc áy náy cùng oán hận giấu trong lòng nhiều năm bỗng trào dâng:
- Những năm nay cô đi đâu, tại sao lại biến thành hình dạng này?
Trong trí nhớ của anh, Ninh Tây là một cô bé điềm đạm, nho nhã, có làn da trắng nõn và mập mạp. Cô gái xinh đẹp trước mắt anh không có chút bóng dáng nào của Ninh Tây năm xưa. Khi đó, Ninh Tây tuy không xinh đẹp nhưng mà nhã nhặn, điềm tĩnh, càng không thể nói ra những lời nói như vậy.
Thấy bộ dáng vừa nghi ngờ vừa hoảng sợ của Trần Nhất Tuấn, Ninh Tây khẽ cười, thả bình nước trong tay xuống, quay sang nói với Thường Thời Quy:
- Thường tiên sinh, tôi phải đi diễn tập với người khác, xin lỗi không ở đây tiếp ngài được.
Thường Thời Quy khẽ gật đầu.
Ninh Tây cười với anh, đứng dậy bước đi nhưng chưa được hai bước thì cổ tay cô đã bị Trần Nhất Tuấn giữ lại.
- Ninh Tây, từ từ…
“Chát!” Một tiếng tát lớn vang lên.
Khẽ lắc lắc tay trái, Ninh Tây rút tay mình ra khỏi tay của Trần Nhất Tuấn.
- Trần công tử tốt xấu gì cũng sinh ra trong gia đình giàu có, người lớn trong nhà không dạy anh rằng không nên tùy tiện cầm tay người khác giới hay sao? Muốn đùa giỡn thì phải tìm đúng nơi đúng chỗ, đừng có tùy tiện động tay động chân với người khác. Con người được gọi là người bởi vì người và súc vật khác nhau. Nếu như không làm được điều này thì còn làm người làm gì, trực tiếp đi làm súc vật có phải tốt hơn không?
Cái tát này của Ninh Tây vô cùng mạnh, chỉ thấy khuôn mặt của Trần Nhất Tuấn từ từ sưng đỏ lên.
Hà Đông thấy cô chỉ là một diễn viên mà dám ra tay với Trần Nhất Tuấn liền giận tới mức tái mặt:
- Hành động này của Ninh tiểu thư e là hơi quá đáng. Dù sao cô cũng là nhân vật của công chúng, làm việc gì tốt nhất cũng nên nghĩ trước nghĩ sau.
- Làm sao? Chỉ cho phép đàn ông các người tùy tùy tiện tiện động tay động chân với con gái, không cho phép con gái đánh trả hay sao?
Ninh Tây rút giấy ăn trên mặt bàn, từ từ lau tay trái của mình. Cô lau rất cẩn thận, không để sót một chút nào dù là khe hở giữa các ngón tay. Trong mắt của Hà Đông, động tác này của Ninh Tây chính là sự trào phúng châm chọc lớn nhất đối với bọn họ.
Trợ lý ở một bên nhìn vậy không khỏi nuốt nước bọt. Cô nàng này… Không những miệng độc, tay độc mà ngay cả hành động cũng rất đáng giận. Nếu gặp phải người nào trái tim không được tốt, sợ rằng còn tức chết người ta rồi.
- Một con hát như cô…
Hà Đông còn chưa kịp nói hết câu mắng chửi thì Thường Thời Quy đã đứng ra che chở cho Ninh Tây.
- Hà tiên sinh, Thường thị sẽ không hợp tác với người không lịch sự, chẳng có chút phong độ nào.
Thường Thời Quy lạnh nhạt đưa mắt nhìn Trần Nhất Tuấn, thấy đối phương đang che mặt sững sờ, giọng nói trở nên lạnh hơn:
- Mời các ngươi trở về, không nên quấy rầy đoàn làm phim.
Nghe vậy, Hà Đông liền hiểu, khó trách cô gái này có thể nói và làm như vậy, hóa ra là dựa vào bóng cây lớn. Anh ta dám vênh mặt với Ninh Tây nhưng còn lâu mới dám đắc tội Thường Thời Quy, đành phải trầm mặt nói:
- Nể mặt Thường tiên sinh, chúng tôi không tính toán với cô ta. Nhưng mà… Thường tiên sinh nên nhìn người chuẩn một chút thì tốt hơn.
Nói đến đây, trong giọng nói anh ta đầy vẻ ác ý:
- Có một vài cô gái, nhìn thì xinh đẹp động lòng người, nhưng ai mà biết được gương mặt đó là thật hay giả?
Nếu như cô gái kia chính là Ninh Tây, vậy thì nhất định khuôn mặt này là phẫu thuật thẩm mĩ.
Anh cũng đã quên mất dáng vẻ của Ninh Tây ở trường cấp 3, chỉ là vẫn nhớ rất rõ chính là thành tích tốt nhưng béo tròn như cái lu, các bạn học nam trong lớp ai ai cũng lôi cô ra để cười nhạo, trêu đùa.
- Vấn đề này không cần Hà tiên sinh phải quan tâm.
Thường Thời Quy giận tái mặt:
- Thay vì quan tâm chuyện nhỏ nhặt này thì hai vị nên suy nghĩ xem làm sao có thể đứng vững trong Trần thị đi. Bây giờ chắc Tổng giám đốc Trần không phải chỉ có mỗi một người con trai là Trần tiên sinh.
Hà Đông nghe những lời này liền biến sắc, nhưng đối mặt với Thường Thời Quy khí thế bức người, anh ta cũng chẳng phản bác lại được câu nào.
Ninh Tây nhìn Thường Thời Quy che trước mặt mình, hơi cúi đầu, sụp mí, chiếc khăn giấy trong tay bị vo tròn thành viên nhỏ, nắm thật chặt.
- Rất xin lỗi, tôi không cố ý xúc phạm, tôi chỉ muốn biết rõ… Cô… có phải cô ấy hay không?
Trần nhất tuấn nhìn về phía sau Thường Thời Quy, nhưng do Thường Thời Quy rất cao lớn nên anh ta chỉ có thể nhìn thấy mái tóc được búi cao của Ninh Tây mà thôi.
Cô gái đứng sau Thường Thời Quy không trả lời anh.
Ánh mắt anh trở nên ảm đạm, quay đầu bảo Hà Đông:
- Chúng ta trở về thôi.
Hà Đông giật giật khóe miệng, cực kỳ không vui đi theo Trần Nhất Tuấn xuống núi.
Bên ngoài chỗ của đoàn làm phim, những nhân viên công tác đi cùng thấy bọn họ đi ra, vẻ mặt khó coi, trên mặt Trần Nhất Tuấn còn mang theo vết đỏ, trong lòng không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ là đánh nhau với người ta?
Bọn họ cũng không dám mở miệng hỏi. Sau khi lên xe, Trần Nhất Tuấn ngồi phía sau im lặng không nói câu gì, nhìn qua có vẻ cực kỳ mỏi mệt.
- Nhất Tuấn, cậu đừng nên suy nghĩ quá nhiều. Lúc đó chúng ta đều còn trẻ, không hiểu chuyện, chẳng qua chỉ đùa giỡn cô ta một chút, ai biết được lại xảy ra những chuyện ngoài ý muốn kia.
Hà Đông thấy anh như vậy liền mở miệng khuyên nhủ.
- Cùng lắm thì chúng ta tìm thời gian nói câu xin lỗi với cô ta. Đến lúc đó, nếu cô ta vẫn ghi nhớ chuyện đó trong lòng, thì đó là chuyện của cô ta.
Trên thực tế, tha thứ hay không tha thứ thì sao? Tất cả mọi người đều có cuộc sống riêng. Đối với nhiều người, chuyện cũ của Ninh Tây chỉ là trò đùa dai hồi còn trẻ tuổi. Sẽ không có ai vì cô mà thay đổi cuộc sống của mình.
- Năm đó, nếu như cô ta không thầm mến cậu, không làm cho mọi người trong lớp cười nhạo thì đã chẳng dẫn đến nhiều chuyện như vậy.
Trong giọng nói của Hà Đông mang theo chút cười nhạo.
- Cũng không nghĩ lại xem bộ dáng năm đó của cô ta, ai thèm để ý chứ?
Trần Nhất Tuấn mở miệng, nhưng không nói ra lời.
Bởi vì chỉ có mình anh ta hiểu rõ, năm đó Ninh Tây vốn không thầm mến anh, càng không viết thư tình cho anh. Ngay cả chính bản thân anh cũng không hiểu rõ, tại sao năm đó phải nói dối các bạn trong lớp, để cho mọi người nghĩ rằng Ninh Tây thầm mến mình.
Nghĩ lại những lời cười nhạo Ninh Tây năm đó của bạn học, anh giống như đang trần truồng đứng dưới ánh mặt trời thiêu đốt, cực kỳ không chịu nổi.
Thế nhưng anh nói không lên lời, cũng không có mặt mũi nói ra.
Quá trình quay chụp buổi chiều rất thuận lợi, dường như Ninh Tây không hề bị ảnh hưởng của chuyện lúc trưa, thậm chí đạo diễn Tiền còn cảm thấy trạng thái buổi chiều của cô còn hơn cả buổi sáng.
Ra khỏi khu quay chụp, Ninh Tây phát hiện Thường Thời Quy còn chưa rời khỏi.
Thoạt nhìn, thân hình cao lớn của anh ngồi trên chiếc ghế nhựa nhỏ đằng sau màn hình giám sát trông vừa tội tội vừa buồn cười.
Cô đi tới gần anh, vẫy tay chào, cười bảo:
- Thường tiên sinh, tôi đi tẩy trang đây.
- A!
Thường Thời Quy cũng vội đứng lên, mở miệng nói:
- Ta đây…
Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, muốn bảo rằng mình cũng nên rời khỏi, nhưng nhìn đến nụ cười trên gương mặt cô, lại không nỡ nói ra những lời này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.