Chương 37: Chương 37
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
10/04/2018
Thời điểm Lý Hạo trở lại tổ phim, Ninh Tây đã bắt đầu quay phim, hắn nhìn một vòng tổ phim, đi đến trước mặt Trương Thanh Vân:
"Xin chào, tôi là..."
"Nếu như muốn cùng tôi nói lại những chuyện vừa rồi,thì không cần mở miệng, "
Trương Thanh Vân giọng nói có chút lạnh.
"Chuyện như vậy người đại diện như tôi không có quyền can thiệp."
"Xin lỗi, tôi cũng không phải là ý này, chỉ là quản lý của tôi đối với Ninh tiểu thư hết sức xin lỗi, không biết có chỗ nào có thể giúp đỡ được Ninh tiểu thư?"
Đem lời này nói ra, Lý Hạo cảm giác mặt mình cũng đỏ lên.
Trương Thanh Vân cười nhạo một tiếng:
"Ninh Tây nhà chúng ta hiện tại nổi danh có tiền, không cần bất luận kẻ nào trợ giúp. Cám ơn Ngụy tiên sinh khẳng khái hào phóng, nhưng mà chuyện này về sau cũng không cần nhắc lại."
Lý Hạo trầm mặc gật đầu:
"Ý tứ của anh tôi hiểu được."
Quay đầu lại, mắt nhìn Ninh Tây trước ống kính đang diễn, hắn cắn răng:
"Đối với chuyện đã xảy ra với Ninh tiểu thư, tôi thật đáng tiếc, nếu như về sau... Có cái gì cần cá nhân tôi trợ giúp,xin cứ mở miệng."
Trương Thanh Vân kinh ngạc nhìn Lý Hạo, lời này là có ý gì?
Bị Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm có chút thẹn thùng, Lý Hạo cúi đầu ngượng ngùng cười nói:
"Tôi là fan của Ninh Tây fan, cô ấy diễn Kim Vưu Yên, tôi hết sức thích."
"Cám ơn."
Trương Thanh Vân sắc mặt ôn hòa hơn một chút.
Lý Hạo không tiếp tục ở lại, hắn biết thân phận mình ở tổ phim chỉ sợ cũng không được hoan nghênh.
Chuyện này không gây ra ồn ào gì lớn,mấy ngày sau đó cũng có truyền ra mấy tin không hay về Ninh Tây, chỉ là loại tin tức này từ trước đến nay không có nhiều người tin tưởng, tất cả cũng không dẫn tới bao nhiêu người chú ý.
Nhưng lúc này Ngụy gia bởi vì Ngụy Tư Kỳ làm nháo lên,mẹ Ngụy nhìn con gái bị người đánh, nói cái gì cũng không thuận theo, tức giận muốn xử lý nghệ sĩ nhỏ nào mà không thức, cuối cùng Ngụy Đông đứng ra khuyên can, mới miễn cưỡng đè lại.
Cha Ngụy chỉ cho là việc nhỏ, không để ở trong lòng, mà mẹ Ngụy cảm thấy con gái nhà mình bị người ta khi dễ, không thể cứ như vậy để lắng xuống.
Chỉ là bà chuẩn bị tìm truyền thông tìm Ninh Tây gây phiền toái, nhưng lại nghe nói phía trên đè xuống.
Bà muốn biết được là ai đem việc này ấn xuống, nhưng bạn bè trong giới truyền thông lại không nói cho bà biết, chỉ nói là, việc này tốt nhất cứ như vậy bỏ qua đi, nếu không lại rước lấy phiền toái.
Nhưng mà có một số việc, không phải là bọn họ nói bỏ qua có thể bỏ qua.
"Thường tiên sinh, chuyện ngài muốn chúng điều tra, toàn bộ ở trong này. "
Một túi tài liệu đặt trước mặt Thường Thời Quy, mắt nhìn mặt bìa, cũng không đưa tay cầm lên.
"Năm đó người liên quan đến chuyện này, có bao nhiêu?"
Thám tử tư thấy hắn tựa hồ đối với tài liệu trong túi không có hứng thú, cũng không thèm để ý, từ trong túi lấy ra một bản khác.
"Không biết rõ ngài nói là người tham dự vào, hay còn tính đến người biết rõ chuyện này lại không lên tiếng?"
Bên trong phòng yên tĩnh, Thường Thời Quy nhấp một hớp trà có chút khổ sở.
"Tôi đều muốn biết."
"Năm đó trong lớp này tổng cộng có năm mươi sáu học sinh, cùng chuyện này có liên quan tổng cộng có mười hai người, trong đó năm người là lớp bạn học lớp khác. Người chứng kiến tổng cộng có hơn hai mươi người..."
Thám tử tư nhân đọc đến đây, giọng nói nhỏ đi không ít.
Có thể được Thường Thời Quy nhìn trúng, bỏ tiền ra thuê, đã chứng minh hắn ở trong những người thám tử tư, coi như là người có thực lực trong nghề rồi.
Hắn những năm nay xử lý nghiệp vụ, gặp nhiều chuyện đen tối. Mặc dù tiếp xúc rất ít những vụ liên quan đến bạo lực học đường, nhưng đây cũng không phải vấn đề nhỏ có thể khinh thường.
Đương sự trong vụ án bởi vì thành tích tốt, cho nên bị bạn cùng lớp bắt nạt, hay bởi vì lớn lên mập mạp, cho nên làm cho bạn học ghen tỵ, sinh ra một loại tâm lý kỳ thị vặn vẹo. Trong đây có nhắc đến nữ sinh này cũng dám thầm mến bạch mã hoàng tử, loại kỳ thị vặn vẹo này liền biến thành hận ý, cho nên bọn họ bắt đầu không kiêng nể gì cả bắt nạt cô ấy, bài xích ấy, hơn nữa còn tự xưng mình làm việc chính nghĩa.
Ai kêu cô ta lớn lên xấu như vậy, còn dám thầm mến nam sinh đẹp trai nhất lớp?
Ai kêu cô ta xấu khiến người ta chán ghét, thành tích còn tốt như vậy, hơn nữa còn được lão sư thích, lúc nào cũng được lão sư lấy ra làm tấm gương cho bọn họ học tập?
Thời niên thiếu ngu ngốc ghen tị cùng xúc động, khiến bọn họ không hề cố kỵ làm tổn thương người khác, thậm chí biến ra trò đùa dai, cuối cùng gây ra hậu quả mà không ai nghĩ tới.
Nhưng mà đáng sợ nhất là, thời điểm chuyện này phát sinh, có nhiều người biết chuyện, nhưng tất cả đều không nói ra, đem chuyện này giấu đến bây giờ.
Có lẽ những người này sợ hãi sau khi mở miệng, sẽ bị mắng vì đã bắt nạt người, hoặc là bọn họ tính tình lãnh đạm, đối chuyện của người khác cũng không quan tâm.
Nhưng bất kể như thế nào, chuyện như vậy đem ra ngẫm nghĩ, sẽ cho người ta cảm giác không rét mà run.
Thời gian bảy năm, nhìn như có thể mai táng tất cả mọi thứ, nhưng trên thực tế, chuyện đã xảy ra, nhất định sẽ lưu lại dấu vết.
"Tôi khi đi tìm hiểu những thứ này, hỏi qua bạn học, bọn họ lúc nhắc tới Ninh Tây, cơ hồ tất cả mọi người đối với cô ấy ấn tượng đều rất tốt, mặc dù cóbéo, nhưng là người ôn hòa, thành tích cũng tốt. "
Thám tử tư nhắc tới điều này, trên mặt lộ ra một tia châm chọc,
"Thời gian là liều thuốc làm đẹp, làm đẹp cho tất cả kí ức của con người. "
"Đem danh sách cho tôi, "
Thường Thời Quy giọng nói khàn khàn, hướng về thám tử tư đưa tay ra.
Thám tử tư phát hiện tay Thường Thời Quy khẽ phát run, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, phát hiện đối phương trên mặt tràn đầy thống khổ cùng đau lòng.
Đoán được Thường tiên sinh khả năng đối với người trong cuộc mang chân tình, hắn đem bản kê danh sách đưa cho hắn:
"Thường tiên sinh, mặc dù tôi chỉ là thám tử tư, nhưng là cần phải nhắc nhở ngài, phạm pháp loạn kỷ cương thì không thể làm."
Thường Thời Quy đem bản kê nắm thật chặt trong tay, một hồi lâu mới bình tĩnh nói:
"Anh suy nghĩ nhiều quá."
Thám tử tư lập tức nhịn không được cười lên, nói cũng phải, đường đường Thường thị đại tổng tài, nếu quả thật có tâm khiến người khác sống không dễ chịu, có rất nhiều người thay hắn nghĩ biện pháp, cũng không cần làm chuyện phạm pháp?
Nghĩ tới đây, hắn đem mũ cùng mắt kính đeo lên.
"Đồ toàn bộ ở chỗ này, anh có còn cần cái gì nữa không?"
Thường Thời Quy lắc đầu, khàn cả giọng:
"Không cần."
"Vậy tôi đi trước".
Thám tử tư gật đầu, xoay người chuẩn bị đi, đột nhiên quay đầu.
" Thường tiên sinh ngài ra tay hào phóng như thế này, tôi muốn hữu nghị nhắc nhở anh, đương sự trong vụ án này, mục đích về nước có lẽ không chỉ là làm một minh tinh."
"Anh muốn nói cái gì?"
Thường Thời Quy ánh mắt lập tức trở nên bén nhọn, đứng dậy đi đến trước mặt thám tử tư, khí thế toàn thân cực kỳ có tính công kích.
"Thám tử tiên sinh, tôi rất không ưa thích nghe những điều không hề căn cứ này."
Thám tử sau lưng chợt lạnh, không tự giác lui về phía sau, hắn cười khan nói:
"Là tôi suy nghĩ nhiều, Thường tiên sinh bận chuyện, tôi không quấy rầy anh."
Chờ thám tử tư rời đi, Thường Thời Quy cầm lấy túi hồ sơ trong tay trở về nhà.
Hắn ngồi trong thư phòng ước chừng nửa giờ, túi hồ sơ đặt ở chỗ hắn có thể đụng tay đến, nhưng Thường Thời Quy cũng không dám mở nó ra.
Nếu như năm đó hắn có thể quan tâm cô nhiều hơn, chứ không phải là chỉ tìm lão sư hỏi thăm tin tức, có lẽ Ninh Tây cũng không bị những người kia bắt nạt.
Nếu như năm đó hắn không phải là lúc nào cũng cố kỵ này cố kỵ kia, sớm một chút xuất hiện ở bên cạnh Ninh Tây, Ninh Tây cũng sẽ không một thân một mình đối mặt những thống khổ đó, vì cuộc sống trả giá nhiều như vậy.
Mở túi hồ sơ ra, đầu tiên nhìn chính là Ninh Tây lúc còn là học sinh cao trung, má như trái táo, mặt cười sáng lạn như ánh sáng mặt trời.
Nhưng càng xem,tay Thường Thời Quy run càng lợi hại.
Tờ cuối ghi chép chuyện cha mẹ Ninh Tây tử vong, còn có thám tử tư ghi chú vài câu.
"Sau khi Ninh Bác chết, Tần Di nhảy lầu tự sát."
Ngắn ngủi hai câu nói, nhưng nhìn thấy mà giật mình.
Ở phía dưới cùng lfà một tấm hình, trên mặt Ninh Tây gầy đi rất nhiều.
"Ninh Tây, "
Trương Thanh Vân đem một phần tài liệu đưa cho Ninh Tây.
"Buổi chiều kết thúc quay phim, anh đưa em đi đài truyền hình tham gia chương trình."
Ninh Tây tiếp nhận tài liệu, đây là chương trình nói chuyện đàm thoại, bởi vì chương trình này chính là tuyên truyền các nội dung có giá trị quan, cho nên tỉ lệ người xem ít hơn rất nhiều so với các chương trình giải trí.
Ninh Tây đối với Trương Thanh Vân có chút hiểu rõ, hắn sẽ không dễ dàng an bài cho cô tham gia một chương trình có tỉ lệ người xem thấp như vậy. Khẳng định là có nguyên nhân.
Cô mở ra kịch bản vừa nhìn, lập tức hiểu rõ, kỳ tiết mục này là về đề tài bạo lực học đường.
Ninh Tây nhìn Trương Thanh Vân một cái, không nói gì.
"Không nên coi thường dư luận xã hội, "
Trương Thanh Vân làm như không thấy ánh mắt của Ninh Tây.
"Em nếu trở thành người được dư luận ủng hộ, lực lượng bọn họ vô cùng lớn."
"Cám ơn anh, Trương ca."
Ninh Tây đối với Trương Thanh Vân cảm kích cười một tiếng.
Trương Thanh Vân đây là đang lót đường cho cô, nếu như về sau đem mổ xẻ làm lớn chuyện, theo như lời nói, đã tham gia tiết mục, cô có thể sự ủng hộ của dư luận làm vũ khí sắc bén.
"Cám ơn anh làm cái gì, anh cũng là vì xã hội có chút cống hiến, "
Trương Thanh Vân không được tự nhiên sờ sờ sống mũi, đứng lên nói,.
"Vậy buổi chiều anh tới đón em."
Ninh Tây gật đầu, cười cười với hắn.
"Xin chào, tôi là..."
"Nếu như muốn cùng tôi nói lại những chuyện vừa rồi,thì không cần mở miệng, "
Trương Thanh Vân giọng nói có chút lạnh.
"Chuyện như vậy người đại diện như tôi không có quyền can thiệp."
"Xin lỗi, tôi cũng không phải là ý này, chỉ là quản lý của tôi đối với Ninh tiểu thư hết sức xin lỗi, không biết có chỗ nào có thể giúp đỡ được Ninh tiểu thư?"
Đem lời này nói ra, Lý Hạo cảm giác mặt mình cũng đỏ lên.
Trương Thanh Vân cười nhạo một tiếng:
"Ninh Tây nhà chúng ta hiện tại nổi danh có tiền, không cần bất luận kẻ nào trợ giúp. Cám ơn Ngụy tiên sinh khẳng khái hào phóng, nhưng mà chuyện này về sau cũng không cần nhắc lại."
Lý Hạo trầm mặc gật đầu:
"Ý tứ của anh tôi hiểu được."
Quay đầu lại, mắt nhìn Ninh Tây trước ống kính đang diễn, hắn cắn răng:
"Đối với chuyện đã xảy ra với Ninh tiểu thư, tôi thật đáng tiếc, nếu như về sau... Có cái gì cần cá nhân tôi trợ giúp,xin cứ mở miệng."
Trương Thanh Vân kinh ngạc nhìn Lý Hạo, lời này là có ý gì?
Bị Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm có chút thẹn thùng, Lý Hạo cúi đầu ngượng ngùng cười nói:
"Tôi là fan của Ninh Tây fan, cô ấy diễn Kim Vưu Yên, tôi hết sức thích."
"Cám ơn."
Trương Thanh Vân sắc mặt ôn hòa hơn một chút.
Lý Hạo không tiếp tục ở lại, hắn biết thân phận mình ở tổ phim chỉ sợ cũng không được hoan nghênh.
Chuyện này không gây ra ồn ào gì lớn,mấy ngày sau đó cũng có truyền ra mấy tin không hay về Ninh Tây, chỉ là loại tin tức này từ trước đến nay không có nhiều người tin tưởng, tất cả cũng không dẫn tới bao nhiêu người chú ý.
Nhưng lúc này Ngụy gia bởi vì Ngụy Tư Kỳ làm nháo lên,mẹ Ngụy nhìn con gái bị người đánh, nói cái gì cũng không thuận theo, tức giận muốn xử lý nghệ sĩ nhỏ nào mà không thức, cuối cùng Ngụy Đông đứng ra khuyên can, mới miễn cưỡng đè lại.
Cha Ngụy chỉ cho là việc nhỏ, không để ở trong lòng, mà mẹ Ngụy cảm thấy con gái nhà mình bị người ta khi dễ, không thể cứ như vậy để lắng xuống.
Chỉ là bà chuẩn bị tìm truyền thông tìm Ninh Tây gây phiền toái, nhưng lại nghe nói phía trên đè xuống.
Bà muốn biết được là ai đem việc này ấn xuống, nhưng bạn bè trong giới truyền thông lại không nói cho bà biết, chỉ nói là, việc này tốt nhất cứ như vậy bỏ qua đi, nếu không lại rước lấy phiền toái.
Nhưng mà có một số việc, không phải là bọn họ nói bỏ qua có thể bỏ qua.
"Thường tiên sinh, chuyện ngài muốn chúng điều tra, toàn bộ ở trong này. "
Một túi tài liệu đặt trước mặt Thường Thời Quy, mắt nhìn mặt bìa, cũng không đưa tay cầm lên.
"Năm đó người liên quan đến chuyện này, có bao nhiêu?"
Thám tử tư thấy hắn tựa hồ đối với tài liệu trong túi không có hứng thú, cũng không thèm để ý, từ trong túi lấy ra một bản khác.
"Không biết rõ ngài nói là người tham dự vào, hay còn tính đến người biết rõ chuyện này lại không lên tiếng?"
Bên trong phòng yên tĩnh, Thường Thời Quy nhấp một hớp trà có chút khổ sở.
"Tôi đều muốn biết."
"Năm đó trong lớp này tổng cộng có năm mươi sáu học sinh, cùng chuyện này có liên quan tổng cộng có mười hai người, trong đó năm người là lớp bạn học lớp khác. Người chứng kiến tổng cộng có hơn hai mươi người..."
Thám tử tư nhân đọc đến đây, giọng nói nhỏ đi không ít.
Có thể được Thường Thời Quy nhìn trúng, bỏ tiền ra thuê, đã chứng minh hắn ở trong những người thám tử tư, coi như là người có thực lực trong nghề rồi.
Hắn những năm nay xử lý nghiệp vụ, gặp nhiều chuyện đen tối. Mặc dù tiếp xúc rất ít những vụ liên quan đến bạo lực học đường, nhưng đây cũng không phải vấn đề nhỏ có thể khinh thường.
Đương sự trong vụ án bởi vì thành tích tốt, cho nên bị bạn cùng lớp bắt nạt, hay bởi vì lớn lên mập mạp, cho nên làm cho bạn học ghen tỵ, sinh ra một loại tâm lý kỳ thị vặn vẹo. Trong đây có nhắc đến nữ sinh này cũng dám thầm mến bạch mã hoàng tử, loại kỳ thị vặn vẹo này liền biến thành hận ý, cho nên bọn họ bắt đầu không kiêng nể gì cả bắt nạt cô ấy, bài xích ấy, hơn nữa còn tự xưng mình làm việc chính nghĩa.
Ai kêu cô ta lớn lên xấu như vậy, còn dám thầm mến nam sinh đẹp trai nhất lớp?
Ai kêu cô ta xấu khiến người ta chán ghét, thành tích còn tốt như vậy, hơn nữa còn được lão sư thích, lúc nào cũng được lão sư lấy ra làm tấm gương cho bọn họ học tập?
Thời niên thiếu ngu ngốc ghen tị cùng xúc động, khiến bọn họ không hề cố kỵ làm tổn thương người khác, thậm chí biến ra trò đùa dai, cuối cùng gây ra hậu quả mà không ai nghĩ tới.
Nhưng mà đáng sợ nhất là, thời điểm chuyện này phát sinh, có nhiều người biết chuyện, nhưng tất cả đều không nói ra, đem chuyện này giấu đến bây giờ.
Có lẽ những người này sợ hãi sau khi mở miệng, sẽ bị mắng vì đã bắt nạt người, hoặc là bọn họ tính tình lãnh đạm, đối chuyện của người khác cũng không quan tâm.
Nhưng bất kể như thế nào, chuyện như vậy đem ra ngẫm nghĩ, sẽ cho người ta cảm giác không rét mà run.
Thời gian bảy năm, nhìn như có thể mai táng tất cả mọi thứ, nhưng trên thực tế, chuyện đã xảy ra, nhất định sẽ lưu lại dấu vết.
"Tôi khi đi tìm hiểu những thứ này, hỏi qua bạn học, bọn họ lúc nhắc tới Ninh Tây, cơ hồ tất cả mọi người đối với cô ấy ấn tượng đều rất tốt, mặc dù cóbéo, nhưng là người ôn hòa, thành tích cũng tốt. "
Thám tử tư nhắc tới điều này, trên mặt lộ ra một tia châm chọc,
"Thời gian là liều thuốc làm đẹp, làm đẹp cho tất cả kí ức của con người. "
"Đem danh sách cho tôi, "
Thường Thời Quy giọng nói khàn khàn, hướng về thám tử tư đưa tay ra.
Thám tử tư phát hiện tay Thường Thời Quy khẽ phát run, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, phát hiện đối phương trên mặt tràn đầy thống khổ cùng đau lòng.
Đoán được Thường tiên sinh khả năng đối với người trong cuộc mang chân tình, hắn đem bản kê danh sách đưa cho hắn:
"Thường tiên sinh, mặc dù tôi chỉ là thám tử tư, nhưng là cần phải nhắc nhở ngài, phạm pháp loạn kỷ cương thì không thể làm."
Thường Thời Quy đem bản kê nắm thật chặt trong tay, một hồi lâu mới bình tĩnh nói:
"Anh suy nghĩ nhiều quá."
Thám tử tư lập tức nhịn không được cười lên, nói cũng phải, đường đường Thường thị đại tổng tài, nếu quả thật có tâm khiến người khác sống không dễ chịu, có rất nhiều người thay hắn nghĩ biện pháp, cũng không cần làm chuyện phạm pháp?
Nghĩ tới đây, hắn đem mũ cùng mắt kính đeo lên.
"Đồ toàn bộ ở chỗ này, anh có còn cần cái gì nữa không?"
Thường Thời Quy lắc đầu, khàn cả giọng:
"Không cần."
"Vậy tôi đi trước".
Thám tử tư gật đầu, xoay người chuẩn bị đi, đột nhiên quay đầu.
" Thường tiên sinh ngài ra tay hào phóng như thế này, tôi muốn hữu nghị nhắc nhở anh, đương sự trong vụ án này, mục đích về nước có lẽ không chỉ là làm một minh tinh."
"Anh muốn nói cái gì?"
Thường Thời Quy ánh mắt lập tức trở nên bén nhọn, đứng dậy đi đến trước mặt thám tử tư, khí thế toàn thân cực kỳ có tính công kích.
"Thám tử tiên sinh, tôi rất không ưa thích nghe những điều không hề căn cứ này."
Thám tử sau lưng chợt lạnh, không tự giác lui về phía sau, hắn cười khan nói:
"Là tôi suy nghĩ nhiều, Thường tiên sinh bận chuyện, tôi không quấy rầy anh."
Chờ thám tử tư rời đi, Thường Thời Quy cầm lấy túi hồ sơ trong tay trở về nhà.
Hắn ngồi trong thư phòng ước chừng nửa giờ, túi hồ sơ đặt ở chỗ hắn có thể đụng tay đến, nhưng Thường Thời Quy cũng không dám mở nó ra.
Nếu như năm đó hắn có thể quan tâm cô nhiều hơn, chứ không phải là chỉ tìm lão sư hỏi thăm tin tức, có lẽ Ninh Tây cũng không bị những người kia bắt nạt.
Nếu như năm đó hắn không phải là lúc nào cũng cố kỵ này cố kỵ kia, sớm một chút xuất hiện ở bên cạnh Ninh Tây, Ninh Tây cũng sẽ không một thân một mình đối mặt những thống khổ đó, vì cuộc sống trả giá nhiều như vậy.
Mở túi hồ sơ ra, đầu tiên nhìn chính là Ninh Tây lúc còn là học sinh cao trung, má như trái táo, mặt cười sáng lạn như ánh sáng mặt trời.
Nhưng càng xem,tay Thường Thời Quy run càng lợi hại.
Tờ cuối ghi chép chuyện cha mẹ Ninh Tây tử vong, còn có thám tử tư ghi chú vài câu.
"Sau khi Ninh Bác chết, Tần Di nhảy lầu tự sát."
Ngắn ngủi hai câu nói, nhưng nhìn thấy mà giật mình.
Ở phía dưới cùng lfà một tấm hình, trên mặt Ninh Tây gầy đi rất nhiều.
"Ninh Tây, "
Trương Thanh Vân đem một phần tài liệu đưa cho Ninh Tây.
"Buổi chiều kết thúc quay phim, anh đưa em đi đài truyền hình tham gia chương trình."
Ninh Tây tiếp nhận tài liệu, đây là chương trình nói chuyện đàm thoại, bởi vì chương trình này chính là tuyên truyền các nội dung có giá trị quan, cho nên tỉ lệ người xem ít hơn rất nhiều so với các chương trình giải trí.
Ninh Tây đối với Trương Thanh Vân có chút hiểu rõ, hắn sẽ không dễ dàng an bài cho cô tham gia một chương trình có tỉ lệ người xem thấp như vậy. Khẳng định là có nguyên nhân.
Cô mở ra kịch bản vừa nhìn, lập tức hiểu rõ, kỳ tiết mục này là về đề tài bạo lực học đường.
Ninh Tây nhìn Trương Thanh Vân một cái, không nói gì.
"Không nên coi thường dư luận xã hội, "
Trương Thanh Vân làm như không thấy ánh mắt của Ninh Tây.
"Em nếu trở thành người được dư luận ủng hộ, lực lượng bọn họ vô cùng lớn."
"Cám ơn anh, Trương ca."
Ninh Tây đối với Trương Thanh Vân cảm kích cười một tiếng.
Trương Thanh Vân đây là đang lót đường cho cô, nếu như về sau đem mổ xẻ làm lớn chuyện, theo như lời nói, đã tham gia tiết mục, cô có thể sự ủng hộ của dư luận làm vũ khí sắc bén.
"Cám ơn anh làm cái gì, anh cũng là vì xã hội có chút cống hiến, "
Trương Thanh Vân không được tự nhiên sờ sờ sống mũi, đứng lên nói,.
"Vậy buổi chiều anh tới đón em."
Ninh Tây gật đầu, cười cười với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.