Chương 10: Sói Đội Lốt Bà Ngoại (1)
Tụ Đường
08/09/2024
"Sao mà cô nói năng hỗn xược như vậy!" Mai Cửu thầm trách móc An Cửu trong lòng.
An Cửu thản nhiên đáp: "Nhìn vẻ mặt ngạo nghễ lúc đó, tưởng đâu là người đáng sợ lắm, ai ngờ lại yếu đuối đến thế! Hơn nữa, đã là kẻ thù thì giết một tên bớt một tên!"
Mai Cửu sửa lời: "Bà ấy là bà thím, không phải kẻ địch."
An Cửu lười đôi co: "Gần đây tôi muốn giết người chơi, cô nói xem, tự cô chết hay để bà thím kia chết?"
"Tôi..." Mai Cửu nghiến răng: "Muốn giết thì cứ giết tôi đi, đừng làm hại người thân của tôi!"
An Cửu ngỡ ngàng, sau đó cảm nhận được sự căng thẳng tột độ của Mai Cửu, cô cũng bắt đầu khó chịu, bèn hung tợn nói: "Không giết người cũng được, nhưng cô phải rèn luyện thêm can đảm, không thì tôi sẽ giết cô trước rồi mới tới cả nhà cô!"
"Sao cô lại vô lý thế?" Mai Cửu vừa sợ vừa muốn phản kháng.
Chính sự giãy giụa yếu ớt ấy khiến An Cửu muốn trêu chọc nàng: "Sao lại vô lý? Cô không được xúc phạm phẩm cách của tôi, khi cần phân rõ phải trái thì tôi cũng rất biết điều đấy."
Mai Cửu cảm thấy tức nghẹn trong lồng ngực: "Sao cô không thể nói chuyện tử tế được à?"
"Ôi trời, chẳng qua chỉ nói vài câu mà thôi, đừng có nổi nóng!" An Cửu cảm thấy cả người khó chịu. Nghĩ đến tình cảnh hiện tại, cô không nhịn được tự cười giễu, cảm giác như đang tự hành hạ bản thân một cách vô nghĩa, mà lại còn là kiểu hành hạ tinh thần siêu cấp.
Mai Cửu mắt đỏ hoe, im lặng không nói.
Vân Thúy bưng trà bánh vào, thấy Mai Cửu ngồi trong góc im thin thít, sắc mặt tái nhợt, tưởng rằng nàng đang sợ hãi, liền an ủi: "Nương tử đừng để tâm, chi thứ hai ngoại trừ Nhị lão phu nhân ra, những người khác đều là người hiểu lý lẽ, sẽ không trách nương tử đâu. Nhị lão phu nhân bị bệnh tim, nên cả nhà đều chiều theo ý bà ta. Vì vậy, bà ta sống sung sướng đã quen, không chịu nổi chút bực tức nào, vậy nên chuyện này vốn không thể trách nương tử được."
"Vân Thúy, cảm ơn cô." Mai Cửu nói.
Vân Thúy mỉm cười, đến gần nàng nói nhỏ: "Nếu Tam phu nhân biết chuyện này, không những sẽ không gây khó dễ cho người, mà còn phải cảm ơn người nữa đấy!"
"Tam phu nhân không phải là con dâu của Nhị lão phu nhân sao?" Mai Cửu nghi hoặc hỏi.
"Đúng vậy, nhưng làm gì có nhà nào mẹ chồng nàng dâu lại thật sự đồng lòng? Tam phu nhân và Nhị lão phu nhân chỉ hòa thuận ngoài mặt thôi." Vân Thúy đưa tay đỡ nàng đứng dậy: "Nương tử đã vất vả cả ngày rồi, ăn chút bánh ngọt cho lại sức."
Bên ngoài, trời đã tối.
Tại Sát Vân Cư, Nhị lão phu nhân đang đắp khăn lên trán, than thở với một người đàn ông trung niên: "Lão Tam à, mẹ không mang xương cốt họ Mai, cũng chẳng chảy dòng máu họ Mai. Nhưng mẹ đã gả vào nhà họ Mai đã 40 năm rồi, tất cả những gì mẹ nói hay làm đều vì Mai thị! Một đứa con nít miệng còn hôi sữa, lại dám nói mẹ là người ngoài!"
Người đàn ông trung niên lên tiếng: "Mẹ, mẹ bắt một chủ nhân của Mai thị phải xin lỗi một kẻ hầu, thế thì thể diện Mai thị sẽ để đi đâu?"
Nhị lão phu nhân nghe vậy liền bật dậy khỏi giường, chỉ thẳng mặt con trai mắng: "Mày... thằng ăn cháo đá bát, dám quay ra bênh người ngoài!"
"Thôi mà!" Phu nhân mặc áo gấm ngồi bên cạnh thấy tình hình căng thẳng, vội ngăn chồng lại. Bà ta ngồi xuống chiếc ghế đôn thêu trước giường, nắm lấy tay Nhị lão phu nhân, nói: "Mẹ chỉ dạy dỗ con cháu trong nhà thôi mà, có gì đâu mà liên quan đến thể diện nhà họ Mai chứ."
"Phải đấy!" Nghe vậy, Nhị lão phu nhân mới nguôi giận phần nào.
Tam phu nhân tiếp lời: "Tất cả là do nha đầu kia giở trò, một kẻ hầu thấp hèn mà lại to gan muốn chủ nhân phải cúi đầu, đúng là lòng dạ lang sói. May mà mẹ sáng suốt không nghe theo. Theo con, nên đuổi nha đầu đó đi, để con dâu tìm người khác tháo vát hơn về hầu hạ mẹ."
Sắc mặt Nhị lão phu nhân tối sầm, biết mình lại bị gài bẫy, hai mắt trợn ngược lên rồi ngất lịm.
Tại Ngọc Vi Cư.
Vân Thúy vừa dọn bàn vừa nói: "Tam phu nhân nhiều mưu mô, nếu không phải nhờ Nhị lão phu nhân có thân phận trưởng bối thì dù có trăm người cũng chẳng đấu lại Tam phu nhân."
Mai Cửu không ngờ bên trong còn nhiều toan tính như vậy, nghĩ mãi không ra nên thôi không nghĩ nữa: "Vân Thúy, ta có thể sang ngủ chung với mẹ không?"
Vân Thúy chưa kịp trả lời, An Cửu đã phản đối kịch liệt: "Không được!"
"Nương tử tạm thời đừng đi đâu lung tung, nhưng có thể mời Yên nương tử đến Ngọc Vi Cư." Vân Thúy nói rồi bưng khay đi ra ngoài.
An Cửu nghiêm giọng: "Ngủ cạnh một người đáng sợ lắm đấy, biết không hả?"
"Có gì đâu mà sợ?" Mai Cửu ngơ ngác hỏi.
"Ngủ cạnh một người, sáng hôm sau trở thành xác chết, không đáng sợ ư?" An Cửu không hề dọa Mai Cửu, cô là tay súng bắn tỉa có tiền thưởng truy nã cao nhất, bị nhiều cao thủ truy lùng nên đã quen với thói quen không để một sinh vật sống nào ở bên khi ngủ.
Mai Cửu run lên, nghẹn ngào nói: "Vậy tôi ngủ một mình."
Trước khi đi ngủ, Mai Yên Nhiên đã ghé qua thăm Mai Cửu, nói vài câu rồi rời đi.
Điều lạ là trong phòng không thắp đèn, cũng không có nha hoàn trực đêm. Mai Cửu không biết quy củ của nhà cao cửa rộng nên không thấy lạ, chỉ cảm thấy sợ hãi khi bị bóng tối bao trùm.
An Cửu thản nhiên đáp: "Nhìn vẻ mặt ngạo nghễ lúc đó, tưởng đâu là người đáng sợ lắm, ai ngờ lại yếu đuối đến thế! Hơn nữa, đã là kẻ thù thì giết một tên bớt một tên!"
Mai Cửu sửa lời: "Bà ấy là bà thím, không phải kẻ địch."
An Cửu lười đôi co: "Gần đây tôi muốn giết người chơi, cô nói xem, tự cô chết hay để bà thím kia chết?"
"Tôi..." Mai Cửu nghiến răng: "Muốn giết thì cứ giết tôi đi, đừng làm hại người thân của tôi!"
An Cửu ngỡ ngàng, sau đó cảm nhận được sự căng thẳng tột độ của Mai Cửu, cô cũng bắt đầu khó chịu, bèn hung tợn nói: "Không giết người cũng được, nhưng cô phải rèn luyện thêm can đảm, không thì tôi sẽ giết cô trước rồi mới tới cả nhà cô!"
"Sao cô lại vô lý thế?" Mai Cửu vừa sợ vừa muốn phản kháng.
Chính sự giãy giụa yếu ớt ấy khiến An Cửu muốn trêu chọc nàng: "Sao lại vô lý? Cô không được xúc phạm phẩm cách của tôi, khi cần phân rõ phải trái thì tôi cũng rất biết điều đấy."
Mai Cửu cảm thấy tức nghẹn trong lồng ngực: "Sao cô không thể nói chuyện tử tế được à?"
"Ôi trời, chẳng qua chỉ nói vài câu mà thôi, đừng có nổi nóng!" An Cửu cảm thấy cả người khó chịu. Nghĩ đến tình cảnh hiện tại, cô không nhịn được tự cười giễu, cảm giác như đang tự hành hạ bản thân một cách vô nghĩa, mà lại còn là kiểu hành hạ tinh thần siêu cấp.
Mai Cửu mắt đỏ hoe, im lặng không nói.
Vân Thúy bưng trà bánh vào, thấy Mai Cửu ngồi trong góc im thin thít, sắc mặt tái nhợt, tưởng rằng nàng đang sợ hãi, liền an ủi: "Nương tử đừng để tâm, chi thứ hai ngoại trừ Nhị lão phu nhân ra, những người khác đều là người hiểu lý lẽ, sẽ không trách nương tử đâu. Nhị lão phu nhân bị bệnh tim, nên cả nhà đều chiều theo ý bà ta. Vì vậy, bà ta sống sung sướng đã quen, không chịu nổi chút bực tức nào, vậy nên chuyện này vốn không thể trách nương tử được."
"Vân Thúy, cảm ơn cô." Mai Cửu nói.
Vân Thúy mỉm cười, đến gần nàng nói nhỏ: "Nếu Tam phu nhân biết chuyện này, không những sẽ không gây khó dễ cho người, mà còn phải cảm ơn người nữa đấy!"
"Tam phu nhân không phải là con dâu của Nhị lão phu nhân sao?" Mai Cửu nghi hoặc hỏi.
"Đúng vậy, nhưng làm gì có nhà nào mẹ chồng nàng dâu lại thật sự đồng lòng? Tam phu nhân và Nhị lão phu nhân chỉ hòa thuận ngoài mặt thôi." Vân Thúy đưa tay đỡ nàng đứng dậy: "Nương tử đã vất vả cả ngày rồi, ăn chút bánh ngọt cho lại sức."
Bên ngoài, trời đã tối.
Tại Sát Vân Cư, Nhị lão phu nhân đang đắp khăn lên trán, than thở với một người đàn ông trung niên: "Lão Tam à, mẹ không mang xương cốt họ Mai, cũng chẳng chảy dòng máu họ Mai. Nhưng mẹ đã gả vào nhà họ Mai đã 40 năm rồi, tất cả những gì mẹ nói hay làm đều vì Mai thị! Một đứa con nít miệng còn hôi sữa, lại dám nói mẹ là người ngoài!"
Người đàn ông trung niên lên tiếng: "Mẹ, mẹ bắt một chủ nhân của Mai thị phải xin lỗi một kẻ hầu, thế thì thể diện Mai thị sẽ để đi đâu?"
Nhị lão phu nhân nghe vậy liền bật dậy khỏi giường, chỉ thẳng mặt con trai mắng: "Mày... thằng ăn cháo đá bát, dám quay ra bênh người ngoài!"
"Thôi mà!" Phu nhân mặc áo gấm ngồi bên cạnh thấy tình hình căng thẳng, vội ngăn chồng lại. Bà ta ngồi xuống chiếc ghế đôn thêu trước giường, nắm lấy tay Nhị lão phu nhân, nói: "Mẹ chỉ dạy dỗ con cháu trong nhà thôi mà, có gì đâu mà liên quan đến thể diện nhà họ Mai chứ."
"Phải đấy!" Nghe vậy, Nhị lão phu nhân mới nguôi giận phần nào.
Tam phu nhân tiếp lời: "Tất cả là do nha đầu kia giở trò, một kẻ hầu thấp hèn mà lại to gan muốn chủ nhân phải cúi đầu, đúng là lòng dạ lang sói. May mà mẹ sáng suốt không nghe theo. Theo con, nên đuổi nha đầu đó đi, để con dâu tìm người khác tháo vát hơn về hầu hạ mẹ."
Sắc mặt Nhị lão phu nhân tối sầm, biết mình lại bị gài bẫy, hai mắt trợn ngược lên rồi ngất lịm.
Tại Ngọc Vi Cư.
Vân Thúy vừa dọn bàn vừa nói: "Tam phu nhân nhiều mưu mô, nếu không phải nhờ Nhị lão phu nhân có thân phận trưởng bối thì dù có trăm người cũng chẳng đấu lại Tam phu nhân."
Mai Cửu không ngờ bên trong còn nhiều toan tính như vậy, nghĩ mãi không ra nên thôi không nghĩ nữa: "Vân Thúy, ta có thể sang ngủ chung với mẹ không?"
Vân Thúy chưa kịp trả lời, An Cửu đã phản đối kịch liệt: "Không được!"
"Nương tử tạm thời đừng đi đâu lung tung, nhưng có thể mời Yên nương tử đến Ngọc Vi Cư." Vân Thúy nói rồi bưng khay đi ra ngoài.
An Cửu nghiêm giọng: "Ngủ cạnh một người đáng sợ lắm đấy, biết không hả?"
"Có gì đâu mà sợ?" Mai Cửu ngơ ngác hỏi.
"Ngủ cạnh một người, sáng hôm sau trở thành xác chết, không đáng sợ ư?" An Cửu không hề dọa Mai Cửu, cô là tay súng bắn tỉa có tiền thưởng truy nã cao nhất, bị nhiều cao thủ truy lùng nên đã quen với thói quen không để một sinh vật sống nào ở bên khi ngủ.
Mai Cửu run lên, nghẹn ngào nói: "Vậy tôi ngủ một mình."
Trước khi đi ngủ, Mai Yên Nhiên đã ghé qua thăm Mai Cửu, nói vài câu rồi rời đi.
Điều lạ là trong phòng không thắp đèn, cũng không có nha hoàn trực đêm. Mai Cửu không biết quy củ của nhà cao cửa rộng nên không thấy lạ, chỉ cảm thấy sợ hãi khi bị bóng tối bao trùm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.