Chương 14: Vì Quá Nhỏ
Tụ Đường
16/10/2024
Gia chủ lên tiếng: "Mấy đứa tự chọn một món binh khí vừa ý đi."
An Cửu nghe xong thì thu hồi ánh mắt, bước vào bên trong.
Mai Như Diễm vừa bước được một bước đã đá vào góc giá gỗ, khiến binh khí rơi xuống kêu loảng xoảng. Ả hoảng hốt vội cúi người tạ tội.
"Không sao, cứ tiếp tục." Gia chủ nói.
Mai Như Diễm thở phào nhẹ nhõm, hành động càng thêm cẩn thận. Một lúc sau, sau khi đôi mắt dần quen với ánh sáng mờ tối, động tác ả mới thoải mái hơn một chút.
Mạc Tư Quy vốn cử động vô cùng chậm rãi ưu nhã, chỉ có vài vị cao thủ mới có thể nhận ra hắn vừa giải phóng công lực trên thất khiếu. Họ đều nhìn về phía Khải trưởng lão, mỉm cười đầy ẩn ý.
Mạc Tư Quy là người đầu tiên chọn được vũ khí - một chiếc quạt xếp. Trên mặt quạt vẽ một cành hoa mai, bên cạnh đề chữ "một nhành hồng hạnh ló hoa đầu tường [1]", lạc khoản Yến Vô Đạo.
[1] Trích từ bài thơ Du Viên Bất Trị (Thăm vườn không gặp)
Ngập ngừng ngại bước giẫm rêu xanh
Gõ cửa, then cài, thấy vắng tanh
Vườn ngập sắc xuân, không chặn nổi
Qua tường, hồng hạnh ló cành xanh.
(Trích bản dịch của Pham Thanh Cải, trang Thi viện)
Hắn hoàn toàn không nhìn ra chiếc quạt này có gì khác biệt so với những chiếc quạt xếp thông thường khác, chỉ cảm thấy câu thơ trên đó cực kỳ tuyệt vời. "Một nhành hồng hạnh ló hoa đầu tường " - thật là một câu thơ tuyệt diệu!
Khải trưởng lão méo mặt, trong khi Nhàn trưởng lão thì khẽ cười và nói: "Tên nhóc này quả thật hợp ý lão phu. Nếu không phải vì thiên phú không phù hợp, thì lão phu thực sự đã muốn nhận tên nhóc này làm đệ tử rồi."
Mai Như Diễm nhìn ngắm một lúc rồi dừng lại trước vài nhạc cụ. Ả thắc mắc: "Tỳ bà, cổ cầm, những thứ này cũng được xem là vũ khí sao?"
Quả đúng vậy, nơi chốn lầu xanh xa hoa như Hành Hương Quán kia, có nam tử nào không say đắm trong tiếng đàn ca? Mai Như Diễm tỏ ra rất hứng thú với cây đàn Tiêu Vĩ Cầm này, nhưng vì vừa thoát khỏi kỹ viện nên ả có phần né tránh những thứ liên quan đến những kỹ nghệ này.
Ả định rời mắt đi chỗ khác thì lại nghe thấy gia chủ nói: "Cứ chọn theo trực giác của mình, đừng nghĩ ngợi."
Mai Như Diễm bỗng khựng lại, đứng trước cây Tiêu Vĩ cầm hồi lâu, rồi mới đưa tay nâng lấy.
Hai người kia đã chọn xong, chỉ có An Cửu, người hành động đầu tiên, lại vẫn chưa tìm được món vừa ý. Trong tâm An Cửu, không binh khí nào sánh bằng súng bắn tỉa. Không có súng, thì một bó thuốc nổ cũng được!
So với vũ khí lạnh, An Cửu hiển nhiên ưa thích vũ khí nóng hơn.
Vị trưởng lão lưng còng vẫn luôn quan sát cô, bỗng xuất hiện trước mặt, đưa ra một cây cung dài, đôi mắt đục ngầu chợt lóe sáng: "Nhóc thấy cái này thế nào?"
"Cung ư?" An Cửu búng dây cung, nhận xét: "Lực quá yếu."
Lão già nhét cây cung vào tay cô, giọng chê bai: "Với cái thân gầy như que tăm của nhóc, thì kéo được nó đã là may rồi! Cầm lấy đi, đừng có chê nọ chê kia nữa!"
An Cửu sờ sờ cây cung cao hơn cả người mình, rồi theo vị trưởng lão bước ra ngoài.
Ở đây chắc chắn không thể chọn được món binh khí thực sự vừa ý, hơn nữa, trong lòng cô giờ đây dấy lên bao nghi vấn: Theo ký ức của Mai Cửu, hiện tại là năm Khánh Nguyên thứ bảy đời nhà Tống, chẳng phải là thời Nam Tống hay sao? Thời này chẳng phải nữ nhi phải tuân theo "tam tòng tứ đức" sao? Gia tộc lớn dạy nữ tử "cầm kì thi họa" thì còn được, sao lại để họ khua đao múa kiếm?
An Cửu chợt nhớ tới điển tích "Mộc Quế Anh nắm giữ ấn soái", nhưng nhất thời không rõ là thời Nam Tống hay Bắc Tống. Phải chăng thời nhà Tống chẳng hề hà khắc như cô vẫn tưởng?
Rời khỏi phòng binh khí, gia chủ và các vị trưởng lão lần lượt an vị.
"Nhàn trưởng lão thấy Thập Ngũ nương ra sao?" Gia chủ quay sang hỏi.
Nhàn trưởng lão khẽ gật đầu tỏ ý đồng thuận.
"Còn... Thập Tứ nương?" Gia chủ đưa mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại ở vị trưởng lão vẫn thường trò chuyện với An Cửu: "Trí trưởng lão có ý kiến gì chăng?"
Trí trưởng lão cười lớn: "Lão phu nhận nàng."
"Xin thứ lỗi, tiểu nữ mạn phép hỏi lý do?" An Cửu cung kính hỏi.
Trí trưởng lão đưa ngón tay gầy guộc như cành cây khô chỉ vào tim mình: "Tâm như nước lặng."
Từ khi bước vào, Trí trưởng lão đã để tâm quan sát Mai Như Diễm và An Cửu. Mai Như Diễm mắt sáng long lanh, lộ rõ tâm tư tính toán so đo nhiều điều. Còn An Cửu thì điềm tĩnh tự tin, nhưng thực lực chưa đủ để chứng minh cho sự tự tin ấy. Vậy sẽ có ba khả năng: một là ngu đần, hai là thờ ơ, ba là tâm tĩnh như u cốc.
Theo biểu hiện thì An Cửu tất nhiên không phải kẻ ngu đần, Trí trưởng lão cũng chẳng tin một thiếu nữ lại có thể thờ ơ với chuyện trần tục. Vậy nên, ông đoán là khả năng thứ ba.
Thấy Trí trưởng lão đã quyết, gia chủ không truy vấn thêm nữa: "Nếu đã như vậy, các con hãy xuống Tùng Tuyền tắm rửa, hừng đông ngày mai sẽ cử hành lễ bái sư."
"Vâng." Cả ba người cung kính hành lễ rồi lui xuống.
Gia chủ cho lui hết người hầu, trong phòng chỉ còn lại ông ta và năm vị trưởng lão.
Nhàn trưởng lão cất tiếng trước: "Chú ba, đã bảy năm rồi người không thu nhận đồ đệ, cớ sao hôm nay lại..."
Minh trưởng lão tiếp lời: "Đúng vậy. Thập Tứ nương chẳng những không thông văn chương, bước chân không có lực, thân thể yếu đuối, không phải là người có tư chất luyện võ. Chỉ được cái dung mạo xinh đẹp, đủ điều kiện xuất giá. Ép giữ con bé lại, e là..."
Trí trưởng lão bất ngờ rút ra một tờ giấy từ trong tay áo, mở ra. Đó chính là tờ giấy mà An Cửu vừa viết lúc nãy!
Những người có mặt ở đây đều là cao thủ trong gia tộc, vậy mà không một ai phát hiện ra lão đã lấy tờ giấy đó lúc nào!
"Chữ tuy xấu, song nét bút dứt khoát, mềm mại mà ẩn chứa sự sắc bén cương nghị." Trí trưởng lão nheo mắt nhìn ánh nắng xuyên qua trang giấy, không còn vẻ đùa cợt như lúc trước. "Mọi người có nhận ra chăng, từ sảnh chính vào kho binh khí, ngay cả Tư Quy cũng phải chững lại, song con bé không hề có chút bỡ ngỡ. Trời phú cho con bé có đôi mắt tinh tường."
Trí trưởng lão xứng danh là "Trí", tất nhiên chẳng phải kẻ tầm thường. Ông đỗ Trạng nguyên năm mười bốn, văn võ song toàn, dung mạo tuấn tú, được thánh ân, nên lưu lại kinh thành làm quan. Năm mười bảy, Mai thị lâm nguy, ông từ quan về quê, một tay đưa Mai thị vượt qua khó khăn. Bốn mươi tuổi, ông nhường ngôi gia chủ, chu du thiên hạ. Mười năm sau trở về Mai Hoa Lý, trở thành trưởng lão Mai thị.
Cuộc đời tuy có đôi chút tiếc nuối, song nhìn chung cũng thuận buồm xuôi gió
.
"Hỡi ôi! Vì tâm cảnh, cung đạo của ta đã dần trở nên ôn hòa, thiếu đi sát khí. Đời này e rằng ta không còn hy vọng, chỉ mong sinh thời được thấy cung đạo chân chính!" Vậy mà Trí trưởng lão lại gửi gắm kỳ vọng cả đời vào Thập Tứ nương, người mà mọi người đều không đánh giá cao.
Ngoài phòng, ánh nắng rọi qua tán lá phong đỏ trên con đường.
Mạc Tư Quy chặn đường An Cửu: "Có phải em họ nên giải thích về chuyện vừa rồi không?"
Mai Như Diễm không muốn bị kẹt ở giữa, bèn nói: "Anh họ và chị cứ nói chuyện, em đi tắm trước."
"Được." Mạc Tư Quy lịch sự đáp.
Mai Như Diễm cong mắt cười, ôm cây Tiêu Vĩ cầm, tâm trạng vui vẻ theo Văn Bích rời đi. Văn Thúy cũng khéo léo lùi lại hai trượng.
"Giải thích cái gì?" An Cửu hỏi.
Mạc Tư Quy mỉm cười nhìn cô, vẫn không hề tức giận: "Em bấu tôi."
"A, anh sẽ không định bấu lại chứ?" An Cửu nói.
Mạc Tư Quy cười gian xảo, xoẹt một tiếng mở ra cây quạt xếp vẽ một cành hồng hạnh vươn qua tường: "Chỗ em họ sờ thật khiến người ta ngượng ngùng, chẳng qua anh họ rất thích."
An Cửu nhếch mép, cúi mắt nhìn xuống đũng quần của hắn: "Hì hì, anh thích là tốt rồi, thích là tốt rồi. Tôi vốn định nắm lấy cái chuôi, ai ngờ nó quá nhỏ, tay lỡ hụt nên mới bấu vào chỗ khác."
An Cửu nghe xong thì thu hồi ánh mắt, bước vào bên trong.
Mai Như Diễm vừa bước được một bước đã đá vào góc giá gỗ, khiến binh khí rơi xuống kêu loảng xoảng. Ả hoảng hốt vội cúi người tạ tội.
"Không sao, cứ tiếp tục." Gia chủ nói.
Mai Như Diễm thở phào nhẹ nhõm, hành động càng thêm cẩn thận. Một lúc sau, sau khi đôi mắt dần quen với ánh sáng mờ tối, động tác ả mới thoải mái hơn một chút.
Mạc Tư Quy vốn cử động vô cùng chậm rãi ưu nhã, chỉ có vài vị cao thủ mới có thể nhận ra hắn vừa giải phóng công lực trên thất khiếu. Họ đều nhìn về phía Khải trưởng lão, mỉm cười đầy ẩn ý.
Mạc Tư Quy là người đầu tiên chọn được vũ khí - một chiếc quạt xếp. Trên mặt quạt vẽ một cành hoa mai, bên cạnh đề chữ "một nhành hồng hạnh ló hoa đầu tường [1]", lạc khoản Yến Vô Đạo.
[1] Trích từ bài thơ Du Viên Bất Trị (Thăm vườn không gặp)
Ngập ngừng ngại bước giẫm rêu xanh
Gõ cửa, then cài, thấy vắng tanh
Vườn ngập sắc xuân, không chặn nổi
Qua tường, hồng hạnh ló cành xanh.
(Trích bản dịch của Pham Thanh Cải, trang Thi viện)
Hắn hoàn toàn không nhìn ra chiếc quạt này có gì khác biệt so với những chiếc quạt xếp thông thường khác, chỉ cảm thấy câu thơ trên đó cực kỳ tuyệt vời. "Một nhành hồng hạnh ló hoa đầu tường " - thật là một câu thơ tuyệt diệu!
Khải trưởng lão méo mặt, trong khi Nhàn trưởng lão thì khẽ cười và nói: "Tên nhóc này quả thật hợp ý lão phu. Nếu không phải vì thiên phú không phù hợp, thì lão phu thực sự đã muốn nhận tên nhóc này làm đệ tử rồi."
Mai Như Diễm nhìn ngắm một lúc rồi dừng lại trước vài nhạc cụ. Ả thắc mắc: "Tỳ bà, cổ cầm, những thứ này cũng được xem là vũ khí sao?"
Quả đúng vậy, nơi chốn lầu xanh xa hoa như Hành Hương Quán kia, có nam tử nào không say đắm trong tiếng đàn ca? Mai Như Diễm tỏ ra rất hứng thú với cây đàn Tiêu Vĩ Cầm này, nhưng vì vừa thoát khỏi kỹ viện nên ả có phần né tránh những thứ liên quan đến những kỹ nghệ này.
Ả định rời mắt đi chỗ khác thì lại nghe thấy gia chủ nói: "Cứ chọn theo trực giác của mình, đừng nghĩ ngợi."
Mai Như Diễm bỗng khựng lại, đứng trước cây Tiêu Vĩ cầm hồi lâu, rồi mới đưa tay nâng lấy.
Hai người kia đã chọn xong, chỉ có An Cửu, người hành động đầu tiên, lại vẫn chưa tìm được món vừa ý. Trong tâm An Cửu, không binh khí nào sánh bằng súng bắn tỉa. Không có súng, thì một bó thuốc nổ cũng được!
So với vũ khí lạnh, An Cửu hiển nhiên ưa thích vũ khí nóng hơn.
Vị trưởng lão lưng còng vẫn luôn quan sát cô, bỗng xuất hiện trước mặt, đưa ra một cây cung dài, đôi mắt đục ngầu chợt lóe sáng: "Nhóc thấy cái này thế nào?"
"Cung ư?" An Cửu búng dây cung, nhận xét: "Lực quá yếu."
Lão già nhét cây cung vào tay cô, giọng chê bai: "Với cái thân gầy như que tăm của nhóc, thì kéo được nó đã là may rồi! Cầm lấy đi, đừng có chê nọ chê kia nữa!"
An Cửu sờ sờ cây cung cao hơn cả người mình, rồi theo vị trưởng lão bước ra ngoài.
Ở đây chắc chắn không thể chọn được món binh khí thực sự vừa ý, hơn nữa, trong lòng cô giờ đây dấy lên bao nghi vấn: Theo ký ức của Mai Cửu, hiện tại là năm Khánh Nguyên thứ bảy đời nhà Tống, chẳng phải là thời Nam Tống hay sao? Thời này chẳng phải nữ nhi phải tuân theo "tam tòng tứ đức" sao? Gia tộc lớn dạy nữ tử "cầm kì thi họa" thì còn được, sao lại để họ khua đao múa kiếm?
An Cửu chợt nhớ tới điển tích "Mộc Quế Anh nắm giữ ấn soái", nhưng nhất thời không rõ là thời Nam Tống hay Bắc Tống. Phải chăng thời nhà Tống chẳng hề hà khắc như cô vẫn tưởng?
Rời khỏi phòng binh khí, gia chủ và các vị trưởng lão lần lượt an vị.
"Nhàn trưởng lão thấy Thập Ngũ nương ra sao?" Gia chủ quay sang hỏi.
Nhàn trưởng lão khẽ gật đầu tỏ ý đồng thuận.
"Còn... Thập Tứ nương?" Gia chủ đưa mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại ở vị trưởng lão vẫn thường trò chuyện với An Cửu: "Trí trưởng lão có ý kiến gì chăng?"
Trí trưởng lão cười lớn: "Lão phu nhận nàng."
"Xin thứ lỗi, tiểu nữ mạn phép hỏi lý do?" An Cửu cung kính hỏi.
Trí trưởng lão đưa ngón tay gầy guộc như cành cây khô chỉ vào tim mình: "Tâm như nước lặng."
Từ khi bước vào, Trí trưởng lão đã để tâm quan sát Mai Như Diễm và An Cửu. Mai Như Diễm mắt sáng long lanh, lộ rõ tâm tư tính toán so đo nhiều điều. Còn An Cửu thì điềm tĩnh tự tin, nhưng thực lực chưa đủ để chứng minh cho sự tự tin ấy. Vậy sẽ có ba khả năng: một là ngu đần, hai là thờ ơ, ba là tâm tĩnh như u cốc.
Theo biểu hiện thì An Cửu tất nhiên không phải kẻ ngu đần, Trí trưởng lão cũng chẳng tin một thiếu nữ lại có thể thờ ơ với chuyện trần tục. Vậy nên, ông đoán là khả năng thứ ba.
Thấy Trí trưởng lão đã quyết, gia chủ không truy vấn thêm nữa: "Nếu đã như vậy, các con hãy xuống Tùng Tuyền tắm rửa, hừng đông ngày mai sẽ cử hành lễ bái sư."
"Vâng." Cả ba người cung kính hành lễ rồi lui xuống.
Gia chủ cho lui hết người hầu, trong phòng chỉ còn lại ông ta và năm vị trưởng lão.
Nhàn trưởng lão cất tiếng trước: "Chú ba, đã bảy năm rồi người không thu nhận đồ đệ, cớ sao hôm nay lại..."
Minh trưởng lão tiếp lời: "Đúng vậy. Thập Tứ nương chẳng những không thông văn chương, bước chân không có lực, thân thể yếu đuối, không phải là người có tư chất luyện võ. Chỉ được cái dung mạo xinh đẹp, đủ điều kiện xuất giá. Ép giữ con bé lại, e là..."
Trí trưởng lão bất ngờ rút ra một tờ giấy từ trong tay áo, mở ra. Đó chính là tờ giấy mà An Cửu vừa viết lúc nãy!
Những người có mặt ở đây đều là cao thủ trong gia tộc, vậy mà không một ai phát hiện ra lão đã lấy tờ giấy đó lúc nào!
"Chữ tuy xấu, song nét bút dứt khoát, mềm mại mà ẩn chứa sự sắc bén cương nghị." Trí trưởng lão nheo mắt nhìn ánh nắng xuyên qua trang giấy, không còn vẻ đùa cợt như lúc trước. "Mọi người có nhận ra chăng, từ sảnh chính vào kho binh khí, ngay cả Tư Quy cũng phải chững lại, song con bé không hề có chút bỡ ngỡ. Trời phú cho con bé có đôi mắt tinh tường."
Trí trưởng lão xứng danh là "Trí", tất nhiên chẳng phải kẻ tầm thường. Ông đỗ Trạng nguyên năm mười bốn, văn võ song toàn, dung mạo tuấn tú, được thánh ân, nên lưu lại kinh thành làm quan. Năm mười bảy, Mai thị lâm nguy, ông từ quan về quê, một tay đưa Mai thị vượt qua khó khăn. Bốn mươi tuổi, ông nhường ngôi gia chủ, chu du thiên hạ. Mười năm sau trở về Mai Hoa Lý, trở thành trưởng lão Mai thị.
Cuộc đời tuy có đôi chút tiếc nuối, song nhìn chung cũng thuận buồm xuôi gió
.
"Hỡi ôi! Vì tâm cảnh, cung đạo của ta đã dần trở nên ôn hòa, thiếu đi sát khí. Đời này e rằng ta không còn hy vọng, chỉ mong sinh thời được thấy cung đạo chân chính!" Vậy mà Trí trưởng lão lại gửi gắm kỳ vọng cả đời vào Thập Tứ nương, người mà mọi người đều không đánh giá cao.
Ngoài phòng, ánh nắng rọi qua tán lá phong đỏ trên con đường.
Mạc Tư Quy chặn đường An Cửu: "Có phải em họ nên giải thích về chuyện vừa rồi không?"
Mai Như Diễm không muốn bị kẹt ở giữa, bèn nói: "Anh họ và chị cứ nói chuyện, em đi tắm trước."
"Được." Mạc Tư Quy lịch sự đáp.
Mai Như Diễm cong mắt cười, ôm cây Tiêu Vĩ cầm, tâm trạng vui vẻ theo Văn Bích rời đi. Văn Thúy cũng khéo léo lùi lại hai trượng.
"Giải thích cái gì?" An Cửu hỏi.
Mạc Tư Quy mỉm cười nhìn cô, vẫn không hề tức giận: "Em bấu tôi."
"A, anh sẽ không định bấu lại chứ?" An Cửu nói.
Mạc Tư Quy cười gian xảo, xoẹt một tiếng mở ra cây quạt xếp vẽ một cành hồng hạnh vươn qua tường: "Chỗ em họ sờ thật khiến người ta ngượng ngùng, chẳng qua anh họ rất thích."
An Cửu nhếch mép, cúi mắt nhìn xuống đũng quần của hắn: "Hì hì, anh thích là tốt rồi, thích là tốt rồi. Tôi vốn định nắm lấy cái chuôi, ai ngờ nó quá nhỏ, tay lỡ hụt nên mới bấu vào chỗ khác."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.