Nữ Thổ Phỉ Trứ Danh Mượn Xác Hoàn Hồn Ở Thập Niên 70
Chương 45: Ăn Cơm
Ngọ Hậu Hương Trà
12/09/2023
“Ba à, Vương Quốc Thắng và Lý Tiểu Hồng cũng đã đính hôn rồi, sớm muộn đều là người một nhà, mẹ chồng đánh con dâu một chút cũng không phạm pháp? Ba đừng kỹ càng như vậy, để thím về trước đi! Còn có thể tiết kiệm lương thực cho đại đội.”
Trịnh Mỹ Kiều nghĩa khí nói chuyện giúp cho Vương Cúc, dù gì Vương Cúc cũng là một con chó nghe lời của cô ta, muốn chó nghe lời phải có lợi ích.
“Con thì hiểu gì chứ? Đi đi, làm việc đi.”
Trịnh Kiến Thiết lườm con gái một cái, cái gì gọi là sớm muộn cũng là người một nhà?
Lý Tiểu Hồng tuy có nhặt mạng lại được, nhưng mà bác sĩ nói cô ta sau này đều không thể sinh con nữa, nhà họ Vương là con một, có thể nào lấy một người phụ nữ không sinh được con không?
Việc này còn đang tranh chấp nữa! Bây giờ ông ta thả người ra, chút nữa Trương Tái Hoa tìm ông đòi người rồi sao?
Con mẹ đó ngang lắm, chó gấp nhảy tường cắn ngược lại mình một miếng, nói là nhận quà của nhà họ Vương phải làm sao?
“Sao ba lại như vậy chứ?”
Trịnh Mỹ Kiều giận dữ hất tóc, giẫm chân lắc người không vui la lên với Trịnh Kiến Thiết.
Bị Trịnh Kiến Thiết yêu chiều quen rồi, bị từ chối trước mặt như vậy khiến cô ta cảm thấy mất mặt.
Trịnh Kiến Thiết cũng không rảnh dỗ dành cô ta, vấn đề về nguyên tắc không được để con gái làm bậy, ông ta mặt hầm hầm liếc Vương Cúc một cái, con bé này giả vờ nhưng mà tâm cơ nhiều lắm, chỉ biết thúc đẩy Mỹ Kiều sau lưng.
Vương Cúc bị Trịnh Kiến Thiết nhìn trong lòng hoảng loạn, cúi đầu rụt cổ dáng vẻ bị ức hiếp.
Trịnh Kiến Thiết xem thường trò này của cô ta, giống như ai cho ức hiếp cô ta vậy? Ngay lập tức nhíu mày khó chịu ra lệnh cho cô ta: “Về làm việc.”
Cố Minh Hành đưa Tiểu An đến bên sông để khảo sát, con sông này được chảy từ thác giữa núi xuống, nước sống chảy siết, lượng nước rất nhiều, lại càng chắc chắn suy nghĩ dẫn con kênh.
Lao động mạnh ở trong thôn đều xách thùng vác nước ở bên này, ánh mắt của các thanh niên nhìn Cố Minh Hành cực kỳ thù địch, Cố Minh Hành bình thường quay sang, từ trường mạnh mẽ dọa đến mức bọn họ hoảng loạn cúi đầu xuống.
Cố Minh Hành thu ánh mắt lại, ra lệnh với Tiểu Anh đang đi khắp nơi hóng chuyện như đang đi chơi: “Tiểu An à, em đến bên sông đo đến bên ruộng, xem khoảng cách bao nhiêu?”
“Dạ.”
Tiểu An sảng khoái đồng ý, bắt đầu đo lường khoảng cách theo từng bước chân, Cố Minh Hành nhìn ở bên cạnh, một bước khoảng một mét, Tiểu An đi khoảng hơn hai trăm bước.
Chỉ có hơn hai trăm mét cũng không phải là xa lắm, cũng có nghĩa là suy nghĩ dẫn sông đến ruộng là khả thi.
Anh lại bắt đầu tính toán cần dùng bao nhiêu gạch đá, bao nhiêu xi măng, cùng với bao lâu có thể đào được con kênh, có kịp tưới tiêu hay không?
Chờ lúc Trịnh Kiến Thiết tìm đến, trong lòng anh đã có suy nghĩ ban đầu rồi.
Vừa hay tiếng chuông tan làm cũng vang lên, Trịnh Kiến Thiết bèn kêu Cố Minh Hành: “Quản đốc Cố à, chúng ta đi ăn cơm trước, ăn cơm xong rồi nói chi tiết.”
“Được.”
Cố Minh Hành không từ chối, đi theo Trịnh Kiến Thiết về trong thôn, lại nhớ đến cô gái cứng đầu kia, mình không đi ăn cơm thì cô không lấy thuốc!
“Ba, mẹ con về nhà nấu cơm rồi, mời lãnh đạo đến nhà chúng ta ăn cơm thôi!”
Vừa quay về đến ruộng, Trịnh Mỹ Kiều chạy đến vui vẻ như con chim yến, cười cười nhìn Cố Minh Hành, dường như sự khó xử trước đó mà anh tạo cho cô ta không tồn tại vậy.
Để tiếp cận Cố Minh Hành, Trịnh Mỹ Kiều cũng dùng nhiều tâm tư, nghĩ đến lãnh đạo trên thành phố đến thôn khảo sát đều phải đi ăn cơm, cô ta đẩy mẹ về chuẩn bị, buộc phải mời được Cố Minh Hành về nhà.
Trịnh Kiến Thiết cản con gái lại tạt thau nước lạnh vào mặt cô ta: “Không cần đầu, trưa nay ba và lãnh đạo đến nhà Tiểu Yến ăn cơm, về nói cho mẹ con biết không cần chuẩn bị đâu.”
Nụ cười trên mặt Trịnh Mỹ Kiều đơ ngay, mặt không vui hỏi ba:
“Nhà cô ta có gì chứ? Nghèo rớt mồng tơi, sao có thể để lãnh đạo đến nhà cô ta chứ?”
Trịnh Mỹ Kiều nghĩa khí nói chuyện giúp cho Vương Cúc, dù gì Vương Cúc cũng là một con chó nghe lời của cô ta, muốn chó nghe lời phải có lợi ích.
“Con thì hiểu gì chứ? Đi đi, làm việc đi.”
Trịnh Kiến Thiết lườm con gái một cái, cái gì gọi là sớm muộn cũng là người một nhà?
Lý Tiểu Hồng tuy có nhặt mạng lại được, nhưng mà bác sĩ nói cô ta sau này đều không thể sinh con nữa, nhà họ Vương là con một, có thể nào lấy một người phụ nữ không sinh được con không?
Việc này còn đang tranh chấp nữa! Bây giờ ông ta thả người ra, chút nữa Trương Tái Hoa tìm ông đòi người rồi sao?
Con mẹ đó ngang lắm, chó gấp nhảy tường cắn ngược lại mình một miếng, nói là nhận quà của nhà họ Vương phải làm sao?
“Sao ba lại như vậy chứ?”
Trịnh Mỹ Kiều giận dữ hất tóc, giẫm chân lắc người không vui la lên với Trịnh Kiến Thiết.
Bị Trịnh Kiến Thiết yêu chiều quen rồi, bị từ chối trước mặt như vậy khiến cô ta cảm thấy mất mặt.
Trịnh Kiến Thiết cũng không rảnh dỗ dành cô ta, vấn đề về nguyên tắc không được để con gái làm bậy, ông ta mặt hầm hầm liếc Vương Cúc một cái, con bé này giả vờ nhưng mà tâm cơ nhiều lắm, chỉ biết thúc đẩy Mỹ Kiều sau lưng.
Vương Cúc bị Trịnh Kiến Thiết nhìn trong lòng hoảng loạn, cúi đầu rụt cổ dáng vẻ bị ức hiếp.
Trịnh Kiến Thiết xem thường trò này của cô ta, giống như ai cho ức hiếp cô ta vậy? Ngay lập tức nhíu mày khó chịu ra lệnh cho cô ta: “Về làm việc.”
Cố Minh Hành đưa Tiểu An đến bên sông để khảo sát, con sông này được chảy từ thác giữa núi xuống, nước sống chảy siết, lượng nước rất nhiều, lại càng chắc chắn suy nghĩ dẫn con kênh.
Lao động mạnh ở trong thôn đều xách thùng vác nước ở bên này, ánh mắt của các thanh niên nhìn Cố Minh Hành cực kỳ thù địch, Cố Minh Hành bình thường quay sang, từ trường mạnh mẽ dọa đến mức bọn họ hoảng loạn cúi đầu xuống.
Cố Minh Hành thu ánh mắt lại, ra lệnh với Tiểu Anh đang đi khắp nơi hóng chuyện như đang đi chơi: “Tiểu An à, em đến bên sông đo đến bên ruộng, xem khoảng cách bao nhiêu?”
“Dạ.”
Tiểu An sảng khoái đồng ý, bắt đầu đo lường khoảng cách theo từng bước chân, Cố Minh Hành nhìn ở bên cạnh, một bước khoảng một mét, Tiểu An đi khoảng hơn hai trăm bước.
Chỉ có hơn hai trăm mét cũng không phải là xa lắm, cũng có nghĩa là suy nghĩ dẫn sông đến ruộng là khả thi.
Anh lại bắt đầu tính toán cần dùng bao nhiêu gạch đá, bao nhiêu xi măng, cùng với bao lâu có thể đào được con kênh, có kịp tưới tiêu hay không?
Chờ lúc Trịnh Kiến Thiết tìm đến, trong lòng anh đã có suy nghĩ ban đầu rồi.
Vừa hay tiếng chuông tan làm cũng vang lên, Trịnh Kiến Thiết bèn kêu Cố Minh Hành: “Quản đốc Cố à, chúng ta đi ăn cơm trước, ăn cơm xong rồi nói chi tiết.”
“Được.”
Cố Minh Hành không từ chối, đi theo Trịnh Kiến Thiết về trong thôn, lại nhớ đến cô gái cứng đầu kia, mình không đi ăn cơm thì cô không lấy thuốc!
“Ba, mẹ con về nhà nấu cơm rồi, mời lãnh đạo đến nhà chúng ta ăn cơm thôi!”
Vừa quay về đến ruộng, Trịnh Mỹ Kiều chạy đến vui vẻ như con chim yến, cười cười nhìn Cố Minh Hành, dường như sự khó xử trước đó mà anh tạo cho cô ta không tồn tại vậy.
Để tiếp cận Cố Minh Hành, Trịnh Mỹ Kiều cũng dùng nhiều tâm tư, nghĩ đến lãnh đạo trên thành phố đến thôn khảo sát đều phải đi ăn cơm, cô ta đẩy mẹ về chuẩn bị, buộc phải mời được Cố Minh Hành về nhà.
Trịnh Kiến Thiết cản con gái lại tạt thau nước lạnh vào mặt cô ta: “Không cần đầu, trưa nay ba và lãnh đạo đến nhà Tiểu Yến ăn cơm, về nói cho mẹ con biết không cần chuẩn bị đâu.”
Nụ cười trên mặt Trịnh Mỹ Kiều đơ ngay, mặt không vui hỏi ba:
“Nhà cô ta có gì chứ? Nghèo rớt mồng tơi, sao có thể để lãnh đạo đến nhà cô ta chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.