Nữ Thổ Phỉ Trứ Danh Mượn Xác Hoàn Hồn Ở Thập Niên 70
Chương 29: Dạy Dỗ Người Cha Tệ Hại (2)
Ngọ Hậu Hương Trà
30/08/2023
Nhà họ Tiết ở ngay dưới chân núi, điều này cũng tiện cho Tiết Linh Yến dạy dỗ người cha tệ hại của mình, kéo ông ta như kéo chó chết vào trong rừng, quăng người xuống mặt đất mạnh.
Tiết Linh Yến nhìn từ trên xuống nhìn Lý Thiết Chùy, mép môi nở nụ cười lạnh lùng: “Đồ chó, sáng nay dễ với ông quá rồi, ông còn dám đến sao?”
Trong rừng tiếng gió cây xào xạc, từng tiếng gọi u u của quạ thêm chút hơi thở âm u!
Lý Thiết Chùy sợ hãi nhìn con gái, gió thổi tóc cô bay lên, mái tóc tung bay trong gió, giống như ác quỷ đến từ địa ngục vậy/
Suy nghĩ này vừa sinh ra, Lý Thiết Chùy đã bị dọa đến nổi hết da gà, mở miệng muốn xin tha, nhưng mà lại không phát ra được âm thanh nào cả.
Ông ta dùng cả tay lẫn chạy bò về phía trước, phía sau lưng ăn một cú đạp nằm bẹp xuống đất, môi bị cấn vào răng chảy máu đầy mồm.
Lần này té có hơi nặng, Lý Thiết Chùy ậm ừ nửa ngày không bò dậy được, nỗi sợ trong lòng đã không thể nói nên lời, đứa con gái ngày trước mặc mình đánh đập sao lại trở nên đáng sợ như vậy?
Làm gì còn chút tình nghĩa cha con nào với ông ta, tối nay ông ta có còn có thể sống sót rời khỏi thôn Hồng Tinh hay không?
Tiết Linh Yến lạnh lùng bước qua: “Hôm nay sẽ cho ông nếm thử cảm giác rút xương lóc gân, sau này dám về nhà họ Tiết nữa, tôi lấy mạng chó của ông.”
Dưới ánh mắt kinh hãi của Lý Thiết Chùy, Tiết Linh Yến mặt không biểu cảm điểm vài chỗ huyệt của ông ta.
‘Thuật rút xương lóc gân’ đủ để ông ta đau hai canh giờ rồi, còn không để lại vết thương.
Nỗi đau đó người bình thường còn không chịu nổi, giống hệt như rút xương lóc gân vậy, đàn ông biết võ thuật còn chịu không nổi, cũng xem như là trả thù cho Tiểu Yến và Tiểu Đình rồi.
Lý Thiết Chùy chỉ cảm thấy trên người như bị hàng vạn con kiến đang cắn, đau đến mức ông ta nằm lăn lóc hận không thể đâm vào tường chết đi, miệng há hốc không phát ra tiếng, nước mắt tuôn trào.
Lúc này kêu ông ta quỳ xuống trước mặt con gái cũng được, chỉ cần đừng để ông ta đau như vậy nữa.
Tiết Linh Yến thưởng thức một phút rồi quay người rời khỏi, trong rừng này không ai có thể phát hiện Lý Thiết Chùy, để ông ta tự sinh tự diệt thôi.
“U u u…”
Trong núi truyền đến tiếng sói gào, Tiết Linh Yến quay đầu nhìn Lý Thiết Chùy đang lăn lộn trên mặt đất lạnh lùng vô tình: “Nghe thử xem, con sói này dường như rất đói, có thể cho sói ăn, cũng xem như ông có chút có ích.”
Lời của cô chẳng khác gì châm dầu vào lửa, Lý Thiết Chùy vừa đau vừa sợ muốn bò dậy rời khỏi khu rừng, nhưng mà tay chân dường như không còn của mình nữa, làm gì còn đứng dậy được?
Tiết Linh Yến về đến nhà, nhìn thấy em trai nằm trước cửa sổ trông ngóng, cô cười rồi, bước chân nhẹ nhàng vào trong nhà.
“Tiểu Đình, đừng sợ nữa, chị đã nói xong với ông ta rồi, sau này ông ta đều sẽ không đến làm phiền chúng ta nữa đâu.”
Tiểu Đình nghi ngờ nhìn chị gái, cậu bé không tin rằng ba sẽ nghe lời như vậy?
Cậu bé lại không an tâm nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, màn đêm tăm tối im lặng không tiếng, chỉ có tiếng sói hú và tiếng gió trên núi, đúng thật là ba không có quay lại.
“Đi ngủ đi!” Tiết Linh Yến xoa nhẹ đầu của em trai, cười đảm bảo với cậu bé: “Sáng mai chị đảm bảo em có thể mặc quần áo mới.”
Tiểu Đình nhìn nụ cười của chị gái, trái tim bất an dường như được là phẳng trong tích tắc, giống như có chị gái trời sập mình cũng không sợ.
Cậu bé mang giày vào rồi bước ra ngoài cửa, Tiết Linh Yến phát hiện không ổn kéo cậu bé về: “Đi đâu đó?”
“Về phòng ngủ!”
Tiểu Đình thắc mắc nhìn chị gái, không phải cô kêu mình đi ngủ sao?”
Tiết Linh Yến ngỡ ngàng, ngày trước hai chị em bọn họ ở phòng chứa củi, phòng chứa củi gió lùa bốn hướng đó, tối tăm ẩm ướt, đâu phải là nơi con người ở.
Trong lòng Tiết Linh Yến bực mình, cơn giận lại bắt đầu ập đến, sao cảm giác dạy dỗ người cha tệ hại hơi nhẹ tay rồi nhỉ?
Tiết Linh Yến nhìn từ trên xuống nhìn Lý Thiết Chùy, mép môi nở nụ cười lạnh lùng: “Đồ chó, sáng nay dễ với ông quá rồi, ông còn dám đến sao?”
Trong rừng tiếng gió cây xào xạc, từng tiếng gọi u u của quạ thêm chút hơi thở âm u!
Lý Thiết Chùy sợ hãi nhìn con gái, gió thổi tóc cô bay lên, mái tóc tung bay trong gió, giống như ác quỷ đến từ địa ngục vậy/
Suy nghĩ này vừa sinh ra, Lý Thiết Chùy đã bị dọa đến nổi hết da gà, mở miệng muốn xin tha, nhưng mà lại không phát ra được âm thanh nào cả.
Ông ta dùng cả tay lẫn chạy bò về phía trước, phía sau lưng ăn một cú đạp nằm bẹp xuống đất, môi bị cấn vào răng chảy máu đầy mồm.
Lần này té có hơi nặng, Lý Thiết Chùy ậm ừ nửa ngày không bò dậy được, nỗi sợ trong lòng đã không thể nói nên lời, đứa con gái ngày trước mặc mình đánh đập sao lại trở nên đáng sợ như vậy?
Làm gì còn chút tình nghĩa cha con nào với ông ta, tối nay ông ta có còn có thể sống sót rời khỏi thôn Hồng Tinh hay không?
Tiết Linh Yến lạnh lùng bước qua: “Hôm nay sẽ cho ông nếm thử cảm giác rút xương lóc gân, sau này dám về nhà họ Tiết nữa, tôi lấy mạng chó của ông.”
Dưới ánh mắt kinh hãi của Lý Thiết Chùy, Tiết Linh Yến mặt không biểu cảm điểm vài chỗ huyệt của ông ta.
‘Thuật rút xương lóc gân’ đủ để ông ta đau hai canh giờ rồi, còn không để lại vết thương.
Nỗi đau đó người bình thường còn không chịu nổi, giống hệt như rút xương lóc gân vậy, đàn ông biết võ thuật còn chịu không nổi, cũng xem như là trả thù cho Tiểu Yến và Tiểu Đình rồi.
Lý Thiết Chùy chỉ cảm thấy trên người như bị hàng vạn con kiến đang cắn, đau đến mức ông ta nằm lăn lóc hận không thể đâm vào tường chết đi, miệng há hốc không phát ra tiếng, nước mắt tuôn trào.
Lúc này kêu ông ta quỳ xuống trước mặt con gái cũng được, chỉ cần đừng để ông ta đau như vậy nữa.
Tiết Linh Yến thưởng thức một phút rồi quay người rời khỏi, trong rừng này không ai có thể phát hiện Lý Thiết Chùy, để ông ta tự sinh tự diệt thôi.
“U u u…”
Trong núi truyền đến tiếng sói gào, Tiết Linh Yến quay đầu nhìn Lý Thiết Chùy đang lăn lộn trên mặt đất lạnh lùng vô tình: “Nghe thử xem, con sói này dường như rất đói, có thể cho sói ăn, cũng xem như ông có chút có ích.”
Lời của cô chẳng khác gì châm dầu vào lửa, Lý Thiết Chùy vừa đau vừa sợ muốn bò dậy rời khỏi khu rừng, nhưng mà tay chân dường như không còn của mình nữa, làm gì còn đứng dậy được?
Tiết Linh Yến về đến nhà, nhìn thấy em trai nằm trước cửa sổ trông ngóng, cô cười rồi, bước chân nhẹ nhàng vào trong nhà.
“Tiểu Đình, đừng sợ nữa, chị đã nói xong với ông ta rồi, sau này ông ta đều sẽ không đến làm phiền chúng ta nữa đâu.”
Tiểu Đình nghi ngờ nhìn chị gái, cậu bé không tin rằng ba sẽ nghe lời như vậy?
Cậu bé lại không an tâm nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, màn đêm tăm tối im lặng không tiếng, chỉ có tiếng sói hú và tiếng gió trên núi, đúng thật là ba không có quay lại.
“Đi ngủ đi!” Tiết Linh Yến xoa nhẹ đầu của em trai, cười đảm bảo với cậu bé: “Sáng mai chị đảm bảo em có thể mặc quần áo mới.”
Tiểu Đình nhìn nụ cười của chị gái, trái tim bất an dường như được là phẳng trong tích tắc, giống như có chị gái trời sập mình cũng không sợ.
Cậu bé mang giày vào rồi bước ra ngoài cửa, Tiết Linh Yến phát hiện không ổn kéo cậu bé về: “Đi đâu đó?”
“Về phòng ngủ!”
Tiểu Đình thắc mắc nhìn chị gái, không phải cô kêu mình đi ngủ sao?”
Tiết Linh Yến ngỡ ngàng, ngày trước hai chị em bọn họ ở phòng chứa củi, phòng chứa củi gió lùa bốn hướng đó, tối tăm ẩm ướt, đâu phải là nơi con người ở.
Trong lòng Tiết Linh Yến bực mình, cơn giận lại bắt đầu ập đến, sao cảm giác dạy dỗ người cha tệ hại hơi nhẹ tay rồi nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.