Nữ Thổ Phỉ Trứ Danh Mượn Xác Hoàn Hồn Ở Thập Niên 70
Chương 9: Nhưng Mà Nếu Không Làm Như Vậy Thì Ma Nữ Kia Sẽ Lấy Mạng Anh Ta Mất
Ngọ Hậu Hương Trà
15/08/2023
Lý Tiểu Hồng thấy Vương Quốc Thắng muốn đi bèn kéo anh ta lại không buông, sợ Vương Quốc Thắng hiểu nhầm cô ta vội tranh biện, giọng nói vừa chua vừa chát:
“Anh Quốc Thắng, anh đừng nghe anh ta nói bậy, anh họ em bị điên rồi, nói bậy bạ, đứa bé là của anh, thực sự là của anh mà!”
Người đến hóng chuyện đều kích động đến mức xoa lòng bàn tay vào nhau, đây hoàn toàn là tin tức mới nhất năm nay của thôn Hồng Tinh rồi, mọi người đều không màng đến chuyện ăn cơm nữa, hi hi ha ha vây trước cửa nhà họ Tiết, chỉ chỉ trỏ trỏ với Lý Tiểu Hồng và Vương Quốc Thắng.
Trương Tái Hoa không chờ được cháu trai đến đỡ mình, mà lại có được tiếng trời đánh mà cháu trai dành cho bà ta.
Nhìn thấy anh ta đánh con gái mình như điên, bà ta cũng không đau bụng nữa, bò dậy muốn kéo Trương Đại Xuân ra, nhưng lại bị anh ta giơ tay lên đẩy một cái đụng vào tủ ngất đi mất.
Lúc này khó khăn lắm mới tỉnh táo được, đã nghe thấy lời của Trương Đại Xuân la lên, rồi thấy Vương Quốc Thắng muốn đi mất, bà ta không thèm quan tâm cả người đau đớn bò qua kéo Trương Đại Xuân ra:
“Đại Xuân, con bị điên à? Nói bậy cái gì đó?”
Trương Đại Xuân bị Trương Tái Hoa kéo lại đánh, trong mắt có một chút hối hận, dù gì cô cả vẫn luôn đối xử với anh ta không tồi, anh ta làm như vậy có phải hơi có lỗi với bọn họ rồi không.
Nhưng mà không làm như vậy thì ma nữ kia sẽ lấy mạng anh ta mất, nghĩ đến chiếc dao Tiết Linh Yến ghim ở giữa hai chân mình là anh ta rùng hết cả mình, anh ta còn chưa nối dõi cho nhà họ Trương nữa, không làm thái giám được đâu!
“Anh Quốc Thắng à, trong lòng em chỉ có anh thôi, anh phải tin em.”
Trong lúc Trương Đại Xuân đắn đo, Lý Tiểu Hồng đã vồ qua ôm lấy chân của Vương Quốc Thắng khóc lóc, Vương Quốc Thắng thực sự là thích cô ta, nhìn thấy là có chút do dự rồi.
Vương Thụ Nhân vội đuổi theo con trai đến nơi, con trai của mình ông ta hiểu rõ, sợ anh ta mềm lòng mang đứa con hoang về nhà, bước qua kéo tay anh ta lại nghiêm mặt mắng, kéo ra ngoài: “Về nhà với ba.”
“Anh Quốc Thắng, anh Quốc Thắng!” Lý Tiểu Hồng ôm chặt lấy chân anh ta không buông tay, nói gì cũng không thể thả anh ta đi được.
Bây giờ người cả thôn đều biết cô ta chưa kết hôn đã có mang rồi, nếu như Vương Quốc Thắng không thừa nhận, vậy sau này làm sao cô ta có mặt mũi gặp nữa?
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó là cô ta đã sợ muốn chết rồi!
Vương Quốc Thắng thấy cô ta khóc đáng thương thì cũng có chút đau lòng.
“Buông tay ra, con gái con lứa không có sĩ diện, có con với người khác còn muốn ăn vạ con ta sao? Đừng làm hỏng danh tiếng của con ta, nó không thèm lấy đồ giẻ rách như cô đâu!”
Mẹ của Vương Quốc Thắng nhận được ngụ ý bằng ánh mắt của Vương Thụ Nhân, xông đến kéo tóc Lý Tiểu Hồng kéo cô ta ra sau, trong miệng mắng chửi lớn tiếng.
Lý Tiểu Hồng bị nắm tóc, cảm giác da đầu sắp bị kéo tróc ra rồi, đau đến mức la lên thảm thiết nước mắt tuôn-9 rơi, còn không dám động tay với mẹ chồng tương lai, bị kéo lê trên mặt đất, nhìn có vẻ hơi đáng thương.
Trương Tái Hoa nghe ra được ý của hai vợ chồng nhà này, nhìn thấy mẹ của Vương Quốc Thắng ức hiếp Lý Tiểu Hồng như vậy, không kịp chất vấn cháu trai, vồ qua nắm lấy tóc của mẹ Vương Quốc Thắng đánh nhau với bà ta, vừa đánh vừa mắng:
“Con trai bà làm con gái tôi có bầu còn muốn không thừa nhận, được, tôi đến công xã kiện Vương Quốc Thắng giở trò lưu manh, đừng hòng ai sống tốt.”
Người vây xem đã bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, không ai làm đồ ngốc cả, Lý Tiểu Hồng nếu như không có quan hệ gì với Vương Quốc Thắng cả, Vương Quốc Thắng có thể nào vừa nghe nói cô ta có chuyện là chạy về đây không?
Nếu không có mối quan hệ với Lý Tiểu Hồng, nghe nói Lý Tiểu Hồng có con của Trương Đại Xuân anh ta có thể tức tối đến như vậy sao?
Hơn nữa cả thôn biết bao nhiêu thanh niên, sao Lý Tiểu Hồng lại không ăn vạ người khác?
Vương Thụ Nhân nghe thấy sự bàn tán của mọi người, cảm thấy mặt mình bị lột ra quăng xuống đất rồi.
Ông ta là người trọng mặt mũi nhất, thà là người chịu khổ chứ không để mặt chịu tội, hôm nay mất mặt nặng rồi.
“Anh Quốc Thắng, anh đừng nghe anh ta nói bậy, anh họ em bị điên rồi, nói bậy bạ, đứa bé là của anh, thực sự là của anh mà!”
Người đến hóng chuyện đều kích động đến mức xoa lòng bàn tay vào nhau, đây hoàn toàn là tin tức mới nhất năm nay của thôn Hồng Tinh rồi, mọi người đều không màng đến chuyện ăn cơm nữa, hi hi ha ha vây trước cửa nhà họ Tiết, chỉ chỉ trỏ trỏ với Lý Tiểu Hồng và Vương Quốc Thắng.
Trương Tái Hoa không chờ được cháu trai đến đỡ mình, mà lại có được tiếng trời đánh mà cháu trai dành cho bà ta.
Nhìn thấy anh ta đánh con gái mình như điên, bà ta cũng không đau bụng nữa, bò dậy muốn kéo Trương Đại Xuân ra, nhưng lại bị anh ta giơ tay lên đẩy một cái đụng vào tủ ngất đi mất.
Lúc này khó khăn lắm mới tỉnh táo được, đã nghe thấy lời của Trương Đại Xuân la lên, rồi thấy Vương Quốc Thắng muốn đi mất, bà ta không thèm quan tâm cả người đau đớn bò qua kéo Trương Đại Xuân ra:
“Đại Xuân, con bị điên à? Nói bậy cái gì đó?”
Trương Đại Xuân bị Trương Tái Hoa kéo lại đánh, trong mắt có một chút hối hận, dù gì cô cả vẫn luôn đối xử với anh ta không tồi, anh ta làm như vậy có phải hơi có lỗi với bọn họ rồi không.
Nhưng mà không làm như vậy thì ma nữ kia sẽ lấy mạng anh ta mất, nghĩ đến chiếc dao Tiết Linh Yến ghim ở giữa hai chân mình là anh ta rùng hết cả mình, anh ta còn chưa nối dõi cho nhà họ Trương nữa, không làm thái giám được đâu!
“Anh Quốc Thắng à, trong lòng em chỉ có anh thôi, anh phải tin em.”
Trong lúc Trương Đại Xuân đắn đo, Lý Tiểu Hồng đã vồ qua ôm lấy chân của Vương Quốc Thắng khóc lóc, Vương Quốc Thắng thực sự là thích cô ta, nhìn thấy là có chút do dự rồi.
Vương Thụ Nhân vội đuổi theo con trai đến nơi, con trai của mình ông ta hiểu rõ, sợ anh ta mềm lòng mang đứa con hoang về nhà, bước qua kéo tay anh ta lại nghiêm mặt mắng, kéo ra ngoài: “Về nhà với ba.”
“Anh Quốc Thắng, anh Quốc Thắng!” Lý Tiểu Hồng ôm chặt lấy chân anh ta không buông tay, nói gì cũng không thể thả anh ta đi được.
Bây giờ người cả thôn đều biết cô ta chưa kết hôn đã có mang rồi, nếu như Vương Quốc Thắng không thừa nhận, vậy sau này làm sao cô ta có mặt mũi gặp nữa?
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó là cô ta đã sợ muốn chết rồi!
Vương Quốc Thắng thấy cô ta khóc đáng thương thì cũng có chút đau lòng.
“Buông tay ra, con gái con lứa không có sĩ diện, có con với người khác còn muốn ăn vạ con ta sao? Đừng làm hỏng danh tiếng của con ta, nó không thèm lấy đồ giẻ rách như cô đâu!”
Mẹ của Vương Quốc Thắng nhận được ngụ ý bằng ánh mắt của Vương Thụ Nhân, xông đến kéo tóc Lý Tiểu Hồng kéo cô ta ra sau, trong miệng mắng chửi lớn tiếng.
Lý Tiểu Hồng bị nắm tóc, cảm giác da đầu sắp bị kéo tróc ra rồi, đau đến mức la lên thảm thiết nước mắt tuôn-9 rơi, còn không dám động tay với mẹ chồng tương lai, bị kéo lê trên mặt đất, nhìn có vẻ hơi đáng thương.
Trương Tái Hoa nghe ra được ý của hai vợ chồng nhà này, nhìn thấy mẹ của Vương Quốc Thắng ức hiếp Lý Tiểu Hồng như vậy, không kịp chất vấn cháu trai, vồ qua nắm lấy tóc của mẹ Vương Quốc Thắng đánh nhau với bà ta, vừa đánh vừa mắng:
“Con trai bà làm con gái tôi có bầu còn muốn không thừa nhận, được, tôi đến công xã kiện Vương Quốc Thắng giở trò lưu manh, đừng hòng ai sống tốt.”
Người vây xem đã bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, không ai làm đồ ngốc cả, Lý Tiểu Hồng nếu như không có quan hệ gì với Vương Quốc Thắng cả, Vương Quốc Thắng có thể nào vừa nghe nói cô ta có chuyện là chạy về đây không?
Nếu không có mối quan hệ với Lý Tiểu Hồng, nghe nói Lý Tiểu Hồng có con của Trương Đại Xuân anh ta có thể tức tối đến như vậy sao?
Hơn nữa cả thôn biết bao nhiêu thanh niên, sao Lý Tiểu Hồng lại không ăn vạ người khác?
Vương Thụ Nhân nghe thấy sự bàn tán của mọi người, cảm thấy mặt mình bị lột ra quăng xuống đất rồi.
Ông ta là người trọng mặt mũi nhất, thà là người chịu khổ chứ không để mặt chịu tội, hôm nay mất mặt nặng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.