Chương 30: Nhập cõi luân hồi
Lục Lạc Nhi
09/07/2017
Mẫn Nguyên vỗ vai An Đình ra hiệu, An Đình lo lắng nhìn hắn rồi nhanh chóng đứng lên nhường chỗ cho Mẫn Nguyên. Hắn ngồi đối diện nàng, đưa tay
nâng khuôn mặt của nàng lên: "Ta biết giờ con vẫn nghe thấy ta nói. Con
còn nhớ lần đầu tiên ta đưa con về cung Trường Nguyên, ta đã nói với con rằng, chỉ có một trong Tứ Phương Thần mới có được sức mạnh kỳ diệu như
con hay không? Từ lúc đó ta đã bắt đầu nghi ngờ về thân phận của con,
nhưng chưa từng có cơ hội để chứng thực. Vì không chắc chắn nên ta càng
không thể nói cho con biết suy đoán của mình. Nhưng giờ mọi chuyện đã rõ ràng, cũng đến lúc ta đưa con quay về vị trí vốn có của mình rồi." Lạc
Nhi nhìn sâu vào đôi mắt của hắn, nghe hết những lời Mẫn Nguyên nói, cơ
thể của nàng mới có chút phản ứng.
Bất chợt, Lạc Nhi ôm lấy Mẫn Nguyên, vùi đầu vào lòng hắn mà thổn thức: "Sư phụ! Trái tim của đồ nhi đau quá!" Mẫn Nguyên thở phào nhẹ nhõm, hắn bế Lạc Nhi trên tay rảo bước rời khỏi phòng, may mà nàng đã chịu nói chuyện. Hắn cứ sợ nàng sẽ bị sốc đến nỗi tạm mất đi ý thức, nỗi đau trong tim nàng là nỗi đau mất đi người thân. Cách đây rất lâu hắn cũng đã từng trải qua nổi đau đó, ngày Uyển Chi mất, sư phụ của hắn cũng không thể trụ lâu hơn, vết thương đoạt mạng đã khiến sư phụ hắn trút hơi thở cuối cùng. Ngày hôm đó, dù Thiên tộc dành được chiến thắng, nhưng nỗi đau của hắn lại nhân đôi, vừa mất sư phụ vừa mất đi Uyển Chi. Trái tim của Mẫn Nguyên cũng như Lạc Nhi bây giờ, đau đớn đến mức không thở được.
An Đình được cung nhân đỡ theo sau, An Dương nghe được tin cũng vội vàng chạy đến, một bên đỡ lấy thê tử, một bên liếc nhìn Mẫn Nguyên: "Đứa trẻ ấy?" Mẫn Nguyên gật đầu với hắn, vòng tay vững chắc vẫn ôm chặt lấy Lạc Nhi: "Là nữ nhi của Uyển Chi!" An Dương xúc động, run rẩy nhìn An Đình, nhận được cái gật đầu của nàng hắn mới dám tin đây là sự thật. Rốt cuộc thì Uyển Chi không hoàn toàn mất đi, ít nhất sư phụ của hắn đã để lại cốt nhục của mình, thừa hưởng mọi thứ tốt đẹp nhất từ nàng. Chẳng mấy chốc, bốn người bọn họ đã đến được một ngọn đồi nhỏ, trên đỉnh đồi dưới gốc mai đổ bóng có một ngôi mộ vô danh. Ngay cả trên bia mộ cũng không hề có chữ đề tự, nhưng xung quanh lại được chăm sóc dọn dẹp gọn gàng, đến cả một cọng cỏ cũng không có.
Hắn đặt Lạc Nhi xuống, để nàng ngồi trước ngôi mộ vô danh: "Lạc Nhi! Đây là mộ của mẫu thân con." Lạc Nhi ngẩn người nhìn tấm bia trước mặt, bàn tay run rẩy đưa ra chạm vào tấm bia lạnh lẽo. Nước mắt đã không còn chảy trên khuôn mặt nàng nữa, thay vào đó là một nụ cười xinh đẹp. Lạc Nhi không muốn mẫu thân nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của nàng, nàng muốn mẫu thân luôn hạnh phúc: "Mẫu thân, nữ nhi đến thăm người đây!" An Đình đứng phía sau nàng dựa vào người An Dương lại bắt đầu khóc, khi Uyển Chi vừa ngã xuống, tiên thể lập tức bị cướp đi. Ngay cả hồn phách cũng bị đánh cho tan tác, làm sao lập mộ phần cúng bái tử tế được nữa.
An Dương đưa nàng xuống Âm giới, tìm cách chữa trị căn bệnh trong người nàng, cùng nàng vá hồn cho sư phụ. Lại sợ nàng vì quá thương tâm mà sinh ra trầm mặc, hắn bèn lập một ngôi mộ gió, để nàng có nơi tưởng nhớ về sư phụ. Nằm dưới ngôi mộ này chỉ có một chiếc rương gỗ, chứa đựng những đồ vậy yêu thích của Uyển Chi khi xưa. Mộ gió này cũng là nơi ở của linh hồn Uyển Chi, vì thiếu một mảnh mà linh hồn không thể đi đâu xa được, chỉ quanh quẩn ở mộ phần như chờ đợi một điều gì đó. Nay đưa được Lạc Nhi đến đây, cũng mang luôn cả phần hồn còn thiếu của Uyển Chi đến, coi như An Đình đã hoàn thành được nguyện vọng cả đời củ mình.
An Dương biết An Đình đang suy nghĩ những gì, hắn xoa nhẹ lưng an ủi nàng, hắn hiểu giờ nàng đang xúc động, nhưng hắn cũng không thể để nàng làm tổn hại bản thân. "Mẫn Nguyên, linh hồn của sư phụ đệ không còn ở đây nữa!" An Dương nói với Mẫn Nguyên, việc An Đình dùng thần thức thăm dò chân nguyên của Lạc Nhi đã khiến mảnh hồn cuối cùng xuất ra, trở về hoàn thiện phần còn thiếu cho Uyển Chi. Linh hồn đã đầy đầy đủ Uyển Chi cũng không thể ở lại Âm giới, bắt buộc phải tiến vào luân hồi. Bây giờ, sợ rằng Uyển Chi đã đầu thai ở nơi nào đó sống tiếp một cuộc đời mới.
Mẫn Nguyên hiểu An Dương đang muốn nói những gì, hắn gật đầu: "Ta và Lạc Nhi sẽ đi tìm Uyển Chi. Cho dù người đầu thai đến nơi nào, nhất định ta cũng sẽ tìm được." An Đình nghe nói Mẫn Nguyên muốn đi, nàng lập tức lên tiếng: “Huynh không thể đi!’’ Mẫn Nguyên cau mày hỏi nàng: “Vì sao ta lại không được phép đi?’’ Vừa nghe nàng đã thấy được sự khó chịu không hề che giấu của hắn, An Đình rời khỏi vòng tay của phu quân bước đến trước mặt Mẫn Nguyên: “Huynh quên rằng ông ta còn ở đây sao? Nếu ông ta biết được Lạc Nhi chính là con gái của sư phụ, vậy kế hoạch của ông ta sẽ không còn muốn tiếp cận Lạc Nhi thôi không đâu.’’ Mẫn Nguyên giật mình sực tỉnh, máu tim phượng hoàng hồi sinh tất cả, huống chi Lạc Nhi lại là con gái của Uyển Chi, huyết mạch tương liên. Nếu hắn là ông ta, hắn cũng sẽ ra tay sát hại Lạc Nhi, dùng máu của nàng tế nguyên thần, tái sinh Uyển Chi.
“Con sẽ đi một mình!’’ Lạc Nhi đã đứng dậy, bước đến bên cạnh Mẫn Nguyên, An Dương lắng nghe cuộc trò chuyện, bỗng nãy ra một ý: “Con càng không thể đi một mình. Nhưng ta nghỉ nếu có người đi cùng con, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Tuy vậy người đó không thể là Mẫn Nguyên được.’’ Lạc Nhi đưa mắt về phía An Dương: “Sư thúc! Ý của người là?’’ An Dương liếc nhìn Mẫn Nguyên: “Chẳng phải nhi tử của ta đã lâu chưa về thăm nhà rồi sao, sẵn tiện đây An Đình cũng rất nhớ nhi tử, là dịp tốt để thằng bé trở về.’’ Mẫn Nguyên bật cười trong khi An Đình lại chỉ vào bản thân: “Thiếp mà thèm nhớ tiểu tử vô tâm đó sao? Thiếp không thèm!’’ Lạc Nhi nhìn bọn họ khó hiểu, ai là nhi tử của Tu La vương, và tại sao chuyện nàng đi tìm linh hồn của mẫu thân lại có liên quan đến hắn.
Mẫn Nguyên biết nàng không hiểu, hắn dịu dàng xoa đầu nàng: “Người tặng con mảnh ngọc bội phượng hoàng chính là nhi tử vô tâm nhà Tiểu Đình.’’ Lúc này thì người ngạc nhiên lại là Lạc Nhi, hóa ra Âm giới là nơi Huyền Vũ sinh ra. Trước đây nàng cứ tưởng, cùng là Tứ Phương Thần thì đều được sinh ra từ Bát Nhã. Nhưng đến bây giờ nàng mới được biết, trừ nàng ra bọn họ đều có phụ mẫu sinh thành. Trong lúc nàng đang tiếp nhận mọi thứ, thì lá thư hỏa tốc do Tu La vương đích thân viết đã bay đến Thiên giới. Tăng trưởng Thiên vương đọc xong lá thư ấy, cảm thấy hổ thẹn trong lòng, đồ đệ của ông vốn dĩ là Thế tử của Tu La quốc. Sáu vạn năm qua ông luôn giữ Huyền Vũ bên cạnh mình, dường như cũng đã quên mất việc hắn có phụ mẫu thân sinh, một lòng chỉ muốn hắn tu đạo. Nay lại khiến mẫu thân người ta thương nhớ đến đổ bệnh, nếu Huyền Vũ biết được tin này, không biết sẽ giận ông đến mức nào.
Thế là Tăng trưởng Thiên vương trước giờ nổi tiếng nghiêm khắc, lại phá lệ để Huyền Vũ trở về thăm gia đình. Ngay cả chính Huyền Vũ cũng không hiểu nổi sư phụ mình, tại sao lại quyết định như vậy. Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra điềm tĩnh, thu xếp đồ đạc trở về nhà một chuyến, cũng đã rất lâu rồi hắn chưa đặt chân đến Âm giới. Trong lúc hắn nghĩ về Âm giới, hắn lại cảm ứng thấy Lạc Nhi đang ở đó, một niềm vui sướng khôn tả dâng lên trong lòng hắn. Huyền Vũ hận không thể mọc cánh mà bay đến Âm giới ngay lập tức, nhưng song song với niềm vui mừng, hắn cũng cảm nhận được sư lo lắng của Lạc Nhi. Ngày hôm sau, sư phụ đến tận Nam Thiên Môn tiễn hắn về nhà, nhìn vẻ mặt không nở của sư phụ, hắn chợt cảm thấy buồn cười.
Tần Lục trở về Âm Tư Môn được bao nhiêu ngày, cũng là bấy nhiêu ngày Trưởng tôn Gia Cẩn Bình chau mày khổ sở. Đồ đệ này của ông trở nên ít nói hơn hẳn, còn bỗng dưng có hứng thú với chuyện luyện tập đạo pháp, suốt ngày cầm trường kiếm múa lượn trong rừng trúc. Không biết có bao nhiêu cây trúc đã anh dũng hy sinh vì sự nghiệp tu đạo của hắn rồi. Được mấy ngày thì hắn lại xông vào mê cung dưới đất thâm nhập vào Đại thư viện, cuối cùng lê tấm thân bê bết máu tươi ra ngoài. Trên tay còn cầm theo một cuốn bí kíp, Gia Cẩn Bình nghe tin vội chạy đến, chỉ kịp liếc mắt qua những chữ đề tự trên sách thì ông đã cau mày lại. Nhìn hắn một cái rồi lạnh nhạt phẩy tay áo: “Đến Âm giới đi, tiểu nha đầu kia đang ở đó, đừng ở đây làm những chuyện chướng mắt vi sư nữa.’’ Tần Lục nhoẻn miệng cười, mặc kệ thương tích trên cơ thể cưỡi mây đạp gió rời khỏi Âm Tư Môn. Tiểu Thất nhìn theo bóng dáng của hắn khẽ nghi hoặc: “Sư phụ! Người sao lại thả đệ ấy đi rồi, chẳng phải người đã hứa với Thượng thần Mẫn Nguyên, nếu Tần Lục không tu luyện đủ một vạn năm, nhất định không để đệ ấy rời khỏi Âm Tư Môn mà.’’
Gia Cẩn Bình nhớ đến cuốn sách Tần Lục cầm trên tay, thở dài một tiếng: “Lục Lạc Nhi chính là linh hồn của sư đệ con. Tiểu nha đầu kia vừa đi đã hồn phi phách lạc, lần trước ta để con đưa nó đến Thiên giới dự lễ đăng cơ vì muốn nó gặp lại Lạc Nhi. Tưởng rằng sau khi gặp được tâm tính sẽ trở nên yên tĩnh hơn một chút, nay con xem, tình hình còn tệ hơn trước nhiều. Giờ không để nó đi, nó sẽ tự giày vò bản thân mình, ta không nỡ.’’ Tiểu Thất ngập ngừng nhìn sư phụ, sư phụ à, nếu chin người chúng con cũng động chân tâm như như sư đệ, không biết sư phụ sẽ bẻ gãy mấy cái xương của chúng con đây. Tại sao lại thiên vị sư đệ như thế chứ, không công bằng mà. Tiểu Thất lặng lẽ khóc thầm, than thở cùng trời đất sự bất công mà chín người bọn họ phải chịu đựng.
Ở Âm giới, Lạc Nhi cũng không hề rảnh rỗi, nếu không luyện tập đạo thuật cùng Mẫn Nguyên thì sẽ lại bồi chuyện với An Đình, sau đó đi theo An Dương xử lý chính sự. Dần dần nàng cũng cảm nhận được một sự thật rằng, mình hoàn toàn không còn cô độc nữa, tuy mẫu thân đã rời đi, nhưng vẫn để lại bên cạnh nàng sự ấm áp đến không ngờ. Trong khi chờ An Đình tìm kiếm thế giới mà linh hồn mẫu thân nàng sẽ đến, nàng phải tiếp tục ở Âm giới luyện tập. Qua những câu chuyện xưa cũ của An Đình, An Dương, hình ảnh mẫu thân trong tâm trí nàng càng lúc càng rõ nét. Thì ra mẫu thân cũng có lúc nghịch ngợm như vậy, cãi lời sư huynh trộm rượu của Thiên giới cho đám người An Đình uống. Hậu quả là chuốc say mấy đứa trẻ bọn họ, để rồi bị sư tổ trách phạt, quỳ cả một ngày trước Thiên Môn, mất mặt chết đi được.
Tính cách của mẫu thân không ngờ lại rất giống nàng, ngay cả sở thích ngắm hoa mai và ăn bánh vặt cũng vậy. Tuy đó chỉ là những câu chuyện vụn vặt, nhưng mỗi lần nghe đến nàng đều không thể không mỉm cười. Dù đã được nghe rất nhiều chuyện về Uyển Chi, nhưng tuyệt nhiên lại không có ai nhắc đến phụ thân của nàng là ai. Có một lần nàng đem thắc mắc này hỏi Mẫn Nguyên, chính hắn cũng ngập ngừng rồi không thể trả lời câu hỏi của nàng. Vì chuyện này mà Lạc Nhi đã ưu tư hết mấy ngày, rốt cuộc phụ thân của nàng là ai, là ai đã khiến Thượng thần Chu Tước Uyển Chi rung động. Nhưng nàng còn chưa kịp lo nghĩ nhiều, thì thiếp bái phỏng từ Âm Môn đã truyền đến, An Dương chỉ kịp đón lấy tấm thiếp từ tay nàng, còn người thì đã mất dạng. Liếc mắt qua thiếp một chút, hắn thầm mỉm cười, nói với theo: “Lạc Nhi! Cẩn thận kẻo ngã.’’ Lời An Dương dặn còn chưa dứt, thì Lạc Nhi đã vấp ngã, trước khi nàng tự lấy lại được cân bằng thì đã có một bàn tay vươn ra đỡ lấy nàng.
Bất chợt, Lạc Nhi ôm lấy Mẫn Nguyên, vùi đầu vào lòng hắn mà thổn thức: "Sư phụ! Trái tim của đồ nhi đau quá!" Mẫn Nguyên thở phào nhẹ nhõm, hắn bế Lạc Nhi trên tay rảo bước rời khỏi phòng, may mà nàng đã chịu nói chuyện. Hắn cứ sợ nàng sẽ bị sốc đến nỗi tạm mất đi ý thức, nỗi đau trong tim nàng là nỗi đau mất đi người thân. Cách đây rất lâu hắn cũng đã từng trải qua nổi đau đó, ngày Uyển Chi mất, sư phụ của hắn cũng không thể trụ lâu hơn, vết thương đoạt mạng đã khiến sư phụ hắn trút hơi thở cuối cùng. Ngày hôm đó, dù Thiên tộc dành được chiến thắng, nhưng nỗi đau của hắn lại nhân đôi, vừa mất sư phụ vừa mất đi Uyển Chi. Trái tim của Mẫn Nguyên cũng như Lạc Nhi bây giờ, đau đớn đến mức không thở được.
An Đình được cung nhân đỡ theo sau, An Dương nghe được tin cũng vội vàng chạy đến, một bên đỡ lấy thê tử, một bên liếc nhìn Mẫn Nguyên: "Đứa trẻ ấy?" Mẫn Nguyên gật đầu với hắn, vòng tay vững chắc vẫn ôm chặt lấy Lạc Nhi: "Là nữ nhi của Uyển Chi!" An Dương xúc động, run rẩy nhìn An Đình, nhận được cái gật đầu của nàng hắn mới dám tin đây là sự thật. Rốt cuộc thì Uyển Chi không hoàn toàn mất đi, ít nhất sư phụ của hắn đã để lại cốt nhục của mình, thừa hưởng mọi thứ tốt đẹp nhất từ nàng. Chẳng mấy chốc, bốn người bọn họ đã đến được một ngọn đồi nhỏ, trên đỉnh đồi dưới gốc mai đổ bóng có một ngôi mộ vô danh. Ngay cả trên bia mộ cũng không hề có chữ đề tự, nhưng xung quanh lại được chăm sóc dọn dẹp gọn gàng, đến cả một cọng cỏ cũng không có.
Hắn đặt Lạc Nhi xuống, để nàng ngồi trước ngôi mộ vô danh: "Lạc Nhi! Đây là mộ của mẫu thân con." Lạc Nhi ngẩn người nhìn tấm bia trước mặt, bàn tay run rẩy đưa ra chạm vào tấm bia lạnh lẽo. Nước mắt đã không còn chảy trên khuôn mặt nàng nữa, thay vào đó là một nụ cười xinh đẹp. Lạc Nhi không muốn mẫu thân nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của nàng, nàng muốn mẫu thân luôn hạnh phúc: "Mẫu thân, nữ nhi đến thăm người đây!" An Đình đứng phía sau nàng dựa vào người An Dương lại bắt đầu khóc, khi Uyển Chi vừa ngã xuống, tiên thể lập tức bị cướp đi. Ngay cả hồn phách cũng bị đánh cho tan tác, làm sao lập mộ phần cúng bái tử tế được nữa.
An Dương đưa nàng xuống Âm giới, tìm cách chữa trị căn bệnh trong người nàng, cùng nàng vá hồn cho sư phụ. Lại sợ nàng vì quá thương tâm mà sinh ra trầm mặc, hắn bèn lập một ngôi mộ gió, để nàng có nơi tưởng nhớ về sư phụ. Nằm dưới ngôi mộ này chỉ có một chiếc rương gỗ, chứa đựng những đồ vậy yêu thích của Uyển Chi khi xưa. Mộ gió này cũng là nơi ở của linh hồn Uyển Chi, vì thiếu một mảnh mà linh hồn không thể đi đâu xa được, chỉ quanh quẩn ở mộ phần như chờ đợi một điều gì đó. Nay đưa được Lạc Nhi đến đây, cũng mang luôn cả phần hồn còn thiếu của Uyển Chi đến, coi như An Đình đã hoàn thành được nguyện vọng cả đời củ mình.
An Dương biết An Đình đang suy nghĩ những gì, hắn xoa nhẹ lưng an ủi nàng, hắn hiểu giờ nàng đang xúc động, nhưng hắn cũng không thể để nàng làm tổn hại bản thân. "Mẫn Nguyên, linh hồn của sư phụ đệ không còn ở đây nữa!" An Dương nói với Mẫn Nguyên, việc An Đình dùng thần thức thăm dò chân nguyên của Lạc Nhi đã khiến mảnh hồn cuối cùng xuất ra, trở về hoàn thiện phần còn thiếu cho Uyển Chi. Linh hồn đã đầy đầy đủ Uyển Chi cũng không thể ở lại Âm giới, bắt buộc phải tiến vào luân hồi. Bây giờ, sợ rằng Uyển Chi đã đầu thai ở nơi nào đó sống tiếp một cuộc đời mới.
Mẫn Nguyên hiểu An Dương đang muốn nói những gì, hắn gật đầu: "Ta và Lạc Nhi sẽ đi tìm Uyển Chi. Cho dù người đầu thai đến nơi nào, nhất định ta cũng sẽ tìm được." An Đình nghe nói Mẫn Nguyên muốn đi, nàng lập tức lên tiếng: “Huynh không thể đi!’’ Mẫn Nguyên cau mày hỏi nàng: “Vì sao ta lại không được phép đi?’’ Vừa nghe nàng đã thấy được sự khó chịu không hề che giấu của hắn, An Đình rời khỏi vòng tay của phu quân bước đến trước mặt Mẫn Nguyên: “Huynh quên rằng ông ta còn ở đây sao? Nếu ông ta biết được Lạc Nhi chính là con gái của sư phụ, vậy kế hoạch của ông ta sẽ không còn muốn tiếp cận Lạc Nhi thôi không đâu.’’ Mẫn Nguyên giật mình sực tỉnh, máu tim phượng hoàng hồi sinh tất cả, huống chi Lạc Nhi lại là con gái của Uyển Chi, huyết mạch tương liên. Nếu hắn là ông ta, hắn cũng sẽ ra tay sát hại Lạc Nhi, dùng máu của nàng tế nguyên thần, tái sinh Uyển Chi.
“Con sẽ đi một mình!’’ Lạc Nhi đã đứng dậy, bước đến bên cạnh Mẫn Nguyên, An Dương lắng nghe cuộc trò chuyện, bỗng nãy ra một ý: “Con càng không thể đi một mình. Nhưng ta nghỉ nếu có người đi cùng con, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Tuy vậy người đó không thể là Mẫn Nguyên được.’’ Lạc Nhi đưa mắt về phía An Dương: “Sư thúc! Ý của người là?’’ An Dương liếc nhìn Mẫn Nguyên: “Chẳng phải nhi tử của ta đã lâu chưa về thăm nhà rồi sao, sẵn tiện đây An Đình cũng rất nhớ nhi tử, là dịp tốt để thằng bé trở về.’’ Mẫn Nguyên bật cười trong khi An Đình lại chỉ vào bản thân: “Thiếp mà thèm nhớ tiểu tử vô tâm đó sao? Thiếp không thèm!’’ Lạc Nhi nhìn bọn họ khó hiểu, ai là nhi tử của Tu La vương, và tại sao chuyện nàng đi tìm linh hồn của mẫu thân lại có liên quan đến hắn.
Mẫn Nguyên biết nàng không hiểu, hắn dịu dàng xoa đầu nàng: “Người tặng con mảnh ngọc bội phượng hoàng chính là nhi tử vô tâm nhà Tiểu Đình.’’ Lúc này thì người ngạc nhiên lại là Lạc Nhi, hóa ra Âm giới là nơi Huyền Vũ sinh ra. Trước đây nàng cứ tưởng, cùng là Tứ Phương Thần thì đều được sinh ra từ Bát Nhã. Nhưng đến bây giờ nàng mới được biết, trừ nàng ra bọn họ đều có phụ mẫu sinh thành. Trong lúc nàng đang tiếp nhận mọi thứ, thì lá thư hỏa tốc do Tu La vương đích thân viết đã bay đến Thiên giới. Tăng trưởng Thiên vương đọc xong lá thư ấy, cảm thấy hổ thẹn trong lòng, đồ đệ của ông vốn dĩ là Thế tử của Tu La quốc. Sáu vạn năm qua ông luôn giữ Huyền Vũ bên cạnh mình, dường như cũng đã quên mất việc hắn có phụ mẫu thân sinh, một lòng chỉ muốn hắn tu đạo. Nay lại khiến mẫu thân người ta thương nhớ đến đổ bệnh, nếu Huyền Vũ biết được tin này, không biết sẽ giận ông đến mức nào.
Thế là Tăng trưởng Thiên vương trước giờ nổi tiếng nghiêm khắc, lại phá lệ để Huyền Vũ trở về thăm gia đình. Ngay cả chính Huyền Vũ cũng không hiểu nổi sư phụ mình, tại sao lại quyết định như vậy. Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra điềm tĩnh, thu xếp đồ đạc trở về nhà một chuyến, cũng đã rất lâu rồi hắn chưa đặt chân đến Âm giới. Trong lúc hắn nghĩ về Âm giới, hắn lại cảm ứng thấy Lạc Nhi đang ở đó, một niềm vui sướng khôn tả dâng lên trong lòng hắn. Huyền Vũ hận không thể mọc cánh mà bay đến Âm giới ngay lập tức, nhưng song song với niềm vui mừng, hắn cũng cảm nhận được sư lo lắng của Lạc Nhi. Ngày hôm sau, sư phụ đến tận Nam Thiên Môn tiễn hắn về nhà, nhìn vẻ mặt không nở của sư phụ, hắn chợt cảm thấy buồn cười.
Tần Lục trở về Âm Tư Môn được bao nhiêu ngày, cũng là bấy nhiêu ngày Trưởng tôn Gia Cẩn Bình chau mày khổ sở. Đồ đệ này của ông trở nên ít nói hơn hẳn, còn bỗng dưng có hứng thú với chuyện luyện tập đạo pháp, suốt ngày cầm trường kiếm múa lượn trong rừng trúc. Không biết có bao nhiêu cây trúc đã anh dũng hy sinh vì sự nghiệp tu đạo của hắn rồi. Được mấy ngày thì hắn lại xông vào mê cung dưới đất thâm nhập vào Đại thư viện, cuối cùng lê tấm thân bê bết máu tươi ra ngoài. Trên tay còn cầm theo một cuốn bí kíp, Gia Cẩn Bình nghe tin vội chạy đến, chỉ kịp liếc mắt qua những chữ đề tự trên sách thì ông đã cau mày lại. Nhìn hắn một cái rồi lạnh nhạt phẩy tay áo: “Đến Âm giới đi, tiểu nha đầu kia đang ở đó, đừng ở đây làm những chuyện chướng mắt vi sư nữa.’’ Tần Lục nhoẻn miệng cười, mặc kệ thương tích trên cơ thể cưỡi mây đạp gió rời khỏi Âm Tư Môn. Tiểu Thất nhìn theo bóng dáng của hắn khẽ nghi hoặc: “Sư phụ! Người sao lại thả đệ ấy đi rồi, chẳng phải người đã hứa với Thượng thần Mẫn Nguyên, nếu Tần Lục không tu luyện đủ một vạn năm, nhất định không để đệ ấy rời khỏi Âm Tư Môn mà.’’
Gia Cẩn Bình nhớ đến cuốn sách Tần Lục cầm trên tay, thở dài một tiếng: “Lục Lạc Nhi chính là linh hồn của sư đệ con. Tiểu nha đầu kia vừa đi đã hồn phi phách lạc, lần trước ta để con đưa nó đến Thiên giới dự lễ đăng cơ vì muốn nó gặp lại Lạc Nhi. Tưởng rằng sau khi gặp được tâm tính sẽ trở nên yên tĩnh hơn một chút, nay con xem, tình hình còn tệ hơn trước nhiều. Giờ không để nó đi, nó sẽ tự giày vò bản thân mình, ta không nỡ.’’ Tiểu Thất ngập ngừng nhìn sư phụ, sư phụ à, nếu chin người chúng con cũng động chân tâm như như sư đệ, không biết sư phụ sẽ bẻ gãy mấy cái xương của chúng con đây. Tại sao lại thiên vị sư đệ như thế chứ, không công bằng mà. Tiểu Thất lặng lẽ khóc thầm, than thở cùng trời đất sự bất công mà chín người bọn họ phải chịu đựng.
Ở Âm giới, Lạc Nhi cũng không hề rảnh rỗi, nếu không luyện tập đạo thuật cùng Mẫn Nguyên thì sẽ lại bồi chuyện với An Đình, sau đó đi theo An Dương xử lý chính sự. Dần dần nàng cũng cảm nhận được một sự thật rằng, mình hoàn toàn không còn cô độc nữa, tuy mẫu thân đã rời đi, nhưng vẫn để lại bên cạnh nàng sự ấm áp đến không ngờ. Trong khi chờ An Đình tìm kiếm thế giới mà linh hồn mẫu thân nàng sẽ đến, nàng phải tiếp tục ở Âm giới luyện tập. Qua những câu chuyện xưa cũ của An Đình, An Dương, hình ảnh mẫu thân trong tâm trí nàng càng lúc càng rõ nét. Thì ra mẫu thân cũng có lúc nghịch ngợm như vậy, cãi lời sư huynh trộm rượu của Thiên giới cho đám người An Đình uống. Hậu quả là chuốc say mấy đứa trẻ bọn họ, để rồi bị sư tổ trách phạt, quỳ cả một ngày trước Thiên Môn, mất mặt chết đi được.
Tính cách của mẫu thân không ngờ lại rất giống nàng, ngay cả sở thích ngắm hoa mai và ăn bánh vặt cũng vậy. Tuy đó chỉ là những câu chuyện vụn vặt, nhưng mỗi lần nghe đến nàng đều không thể không mỉm cười. Dù đã được nghe rất nhiều chuyện về Uyển Chi, nhưng tuyệt nhiên lại không có ai nhắc đến phụ thân của nàng là ai. Có một lần nàng đem thắc mắc này hỏi Mẫn Nguyên, chính hắn cũng ngập ngừng rồi không thể trả lời câu hỏi của nàng. Vì chuyện này mà Lạc Nhi đã ưu tư hết mấy ngày, rốt cuộc phụ thân của nàng là ai, là ai đã khiến Thượng thần Chu Tước Uyển Chi rung động. Nhưng nàng còn chưa kịp lo nghĩ nhiều, thì thiếp bái phỏng từ Âm Môn đã truyền đến, An Dương chỉ kịp đón lấy tấm thiếp từ tay nàng, còn người thì đã mất dạng. Liếc mắt qua thiếp một chút, hắn thầm mỉm cười, nói với theo: “Lạc Nhi! Cẩn thận kẻo ngã.’’ Lời An Dương dặn còn chưa dứt, thì Lạc Nhi đã vấp ngã, trước khi nàng tự lấy lại được cân bằng thì đã có một bàn tay vươn ra đỡ lấy nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.