Chương 52: U mê quên lối về (2)
Lục Lạc Nhi
20/05/2018
Uyển Chi ngồi trên
ghế, bất lực nhìn phu thê Hàn Hạ đang quỳ trước mặt. “Sư phụ, xin người
tha thứ cho đồ đệ bất hiếu. Đã không dạy dỗ được tiểu chất khiến hắn làm ra những chuyện tày đình này.’’ Nàng thở dài một tiếng, điều này nàng
có thể trách bọn họ được sao. Uyển Chi đưa mắt nhìn về phía An Đình đang ngồi cạnh nàng: “Tiểu Đình! Đỡ bọn chúng lên đi, đã làm đến chức Thiên
đế, Thiên hậu rồi. Sao có thể dễ dàng quỳ trước người khác như vậy.’’
Nhưng dù nàng đã nói vậy, thì phu thê Hàn Hạ vẫn không chịu đứng lên, cứ quỳ mãi như thế.
Khi Uyển Chi về Thiên giới, Hàn Hạ còn chưa kịp vui mừng chào đón, thì đã nghe được một tin động trời. Nữ nhi duy nhất của Uyển Chi đã bị tiểu chất của hắn, Ma quân Tần Y bắt đi. Hiện tại, còn dùng phong ấn ký ức lên người Lạc Nhi, giam giữ ở Ma giới, khiến Lạc Nhi u mê không nhớ rõ mọi việc. Nghe xong mọi việc, Hàn Hạ bị trấn động dữ dội, cơn tức giận ập đến không thể đè nén, khiến cơ thể hắn lảo đảo một. Nếu không có Mị Cơ bên cạnh còn tỉnh táo, có lẽ hắn đã mất sạch lý trí, hạ lệnh toàn quân tiến đánh Ma giới, dạy dỗ tên Tần Y đại nghịch bất đạo kia.
Nỗi xấu hổ và thất vọng tràn ngập trong lòng Hàn Hạ, giờ phút này hắn không dám đối diện với sư phụ mà hắn luôn tôn kính nhất. Càng không dám đối mặt với muội muội đã mất của mình, thân là cửu cửu lại không thể dạy dỗ tiểu chất nên người. Hàn Hạ tự sỉ vả bản thân mình thậm tệ, Mị Cơ nhìn thấy vậy, cũng chỉ biết thở dài để mặc hắn. “Hai người đừng làm khó sư phụ nữa, cứ quỳ mãi như thế này cũng không phải là cách hay. Mau đứng lên hết cho muội, huynh muốn quỳ thì cứ quỳ tiếp, đừng bắt Mị Cơ tỷ tỷ chịu tội cùng huynh.’’
An Đình tức giận với Hàn Hạ, nàng không nhịn nổi nữa, tiến lên đỡ lấy Mị Cơ bên cạnh Hàn Hạ. Nhận được nụ cười cảm tạ của Mị Cơ, An Đình lắc đầu với nàng rồi đỡ nàng ngồi xuống ghế. Hàn Hạ thấy An Đình tức giận, lại nhìn thấy sắc mặt không tốt của Mị Cơ thì cũng vội vàng đứng dậy. Ngượng ngùng gãi đầu hai cái trước mặt Uyển Chi, Uyển Chi nhìn bộ dạng trẻ con này của hắn, lắc đầu thầm than: “Mẫn Nguyên, sao chàng lại có thể gả Mị Cơ cho một tên như hắn chứ?’’
Mẫn Nguyên từ đầu đến cuối vẫn im lặng đứng sau lưng nàng, nghe được câu hỏi của nàng, lúc này mới lên tiếng, thân phận hiện giờ của họ có chút phức tạp. “Là Mị Cơ dọa sẽ bỏ nhà ra đi.’’ Một câu đơn giản đã khiến Uyển Chi hiểu ra vấn đề, thì ra lấy tiểu tử vô tâm này là chủ ý của Mị Cơ. Nhận ra bầu không khí đã trở nên ngượng ngùng, An Dương mới hắng giọng một, đưa câu chuyện trở về chủ đề chính: “E hèm! Ta nghĩ, trọng điểm của vấn đề ngày hôm nay không phải là chuyện Mị Cơ có gả sai người hay không?’’
Đúng vậy, hôm nay Hàn Hạ dẫn Mị Cơ và Hàn Nguyệt đến Âm giới có hai mục đích. Một là diện kiến Uyển Chi bằng xương bằng thịt, hai là tìm cách giải quyết vấn đề Tần Lục bắt Lạc Nhi. Khi nghe An Dương nhắc đến việc này, Uyển Chi đưa mắt về phía Mẫn Nguyên, hắn nhận được ánh mắt đầy ẩn ý của nàng, khẽ gật đầu rồi nói: “Ta và Uyển Nhi đã quyết định, để mọi việc lại cho bọn trẻ tự mình xử lý.’’ Nghe được lời này của Mẫn Nguyên, mọi người đều sửng sốt, Hàn Hạ vừa mới bình tĩnh nay lại giật mình đứng phắt dậy: “Sao huynh lại có thể để mặc…’’ Nhưng Uyển Chi đã lên tiếng ngắt lời hắn nói: “Chúng ta thân là phụ mẫu của Lạc Nhi còn chưa sốt ruột, tiểu tử như ngươi sốt ruột cái gì? Không phải chúng ta không muốn quản, mà đây là số kiếp thăng thần của bọn trẻ. Kinh qua thì thọ ngang trời đất, thất bại thì lụi tàn cùng thời gian.’’
Nghe được sự đau đớn trong lời nói của nàng, Hàn Hạ im lặng, Lạc Nhi được Uyển Chi cứu về từ cõi hư không, rơi vào Bát Nhã chờ đủ tinh hoa thì tái sinh trên nhân gian đã là một kỳ tích. Số mệnh của nha đầu này từ khi có mặt trên cõi đời đã hết sức trắc trở, năm lần bảy lượt gặp phải sóng gió lênh đênh. Nếu gặp người khác, e rằng đã hóa thành hư vô không tồn tại, nhưng với Lạc Nhi thì khác. Tái sinh trên nhân gian cũng cần phải trả một giá tương xứng. Uyển Chi đánh đổi mạng sống, còn với Lạc Nhi thì số kiếp thăng tiên và thăng thần lại đến sớm hơn bình thường. Tất cả đều do thiên đạo đã an bày, không thiên vị hay bất công đối với bất kỳ ai.
Đều đã làm mẹ, làm sao Mị Cơ và An Đình không hiểu được sự bất lực của Uyển Chi lúc này. Nhìn thấy hài tử mình thương yêu nhất rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục, còn bản thân mình lại không thể cứu. Xót xa đến thế nào, trái tim muốn tan nát đến bao nhiêu để thỏa nỗi đau đớn tột cùng trong lòng. Uyển Chi nhắm mắt lại, tựa đầu ra đằng sau dựa vào lồng ngực của Mẫn Nguyên: “Chàng xem, có phải thiếp đã sai rồi không? Chỉ vì sự cố chấp của thiếp, cãi lại mệnh trời đưa Lạc Nhi đến với thế gian này. Vì thế mà thiên đạo mới không dung tha cho nữ nhi của chúng ta, mới dày vò con bé đến thế? Nhưng mà người làm sai là thiếp, tại sao lại không dày vò thiếp chứ.’’
Mẫn Nguyên ôm nàng vào lòng, dịu dàng xoa đầu nàng: “Thiên đạo đã trừng phạt nàng rồi, mất đi sự sống mấy nghìn vạn năm, còn không đủ để gọi là trừng phạt ư? Nữ nhi có số mệnh của nữ nhi, nàng nhìn xem từ khi xuất hiện đứa cuộc sống của đứa trẻ ấy đã khó khăn biết chừng nào. Sau đó thì sao chứ, vẫn cãi mệnh tái sinh, lại còn lớn lên rất khỏe mạnh, xinh đẹp hiểu biết thấu hiểu lòng người. Nữ nhi mạnh mẽ như vậy, nếu thiên đạo muốn diệt trừ con bé, ta e rằng nữ nhi của chúng ta đã sớm biến mất rồi.’’
Uyển Chi không trả lời hắn, chỉ biết vùi khuôn mặt vào lồng ngực ấm áp của Mẫn Nguyên, nỗi lo sợ lớn dần trong lòng nàng, chỉ vì mấy câu nói của hắn mà từ từ phai nhạt. Thái độ của những người xung quanh cũng không có gì khác thường, việc Lạc Nhi chính là con gái của Mẫn Nguyên và Uyển Chi cũng không phải việc gì khó đoán. Chẳng qua là do người trong cuộc cứ u mê không chịu hiểu khiến họ cũng không còn cách nào là mở một mắt, nhắm một mắt chờ đợi Mẫn Nguyên tự nhận ra.
Bên trong đại điện, bầu không khí căng thẳng là thế nhưng bên ngoài hậu hoa viên, cuộc trò chuyện của những người trẻ tuổi thì lại hết sức thoải mái, ngoại trừ một người. Hàn Nguyệt an nhàn dựa người vào thân mai nghỉ ngơi, cây mai này là do nàng mang từ Mai Lạc cung đến Âm giới, phí rất nhiều tâm tư để trồng được ở đây. Thanh Long ngồi bên cạnh, nâng ly rượu ngang khóe miệng nhưng đôi mắt lại luôn để ý đến Hàn Nguyệt. Bạch Hổ không để ý đến hai người, chỉ chuyên tâm dùng pháp thuật điều khiển những cánh hoa rơi thu vào trong giỏ, hắn định sẽ mang đến cho Ngọc Cầm làm bánh hoa mai.
Còn lại một mình Huyền Vũ vẫn trầm tư từ nãy đến giờ, đầu ngón tay không ngừng vuốt ve trâm huyết ngọc. Dưới ánh sáng mặt trời do Hàn Nguyệt tạo ra để sưởi ấm gốc mai, đường chỉ mảnh như tơ trong thân trâm ngọc như phát sáng, ánh lên thu hút ánh nhìn người ta. Cả ba người đều không lên tiếng, tụ họp với nhau một chỗ, trồng cây mai ở Âm giới, đưa Ngọc Cầm đến làm bánh hoa mai, mang cả rượu do Hằng Nga cất đến. Dù không nói ra nhưng hắn hiểu, bọn người Bạch Hổ đang muốn an ủi hắn.
Nàng yêu sắc đỏ của rừng mai, thích nhất là rượu do Hằng Nga ủ, còn món ăn quen thuộc nhất lại là bánh hoa mai do Ngọc Cầm làm. Bọn họ mang những thứ này đến, muốn xoa dịu phần nào tâm trạng không tốt của hắn lúc này. Chắc trong lá thư gửi đến Thiên đế, mẫu phi của hắn cũng đã nhắc đến tình trạng của hắn. Thế nên lần này Thiên đế không chỉ đến Âm giới một mình, mà còn dẫn theo cả đám người Hàn Nguyệt, khiến Âm giới lâu nay yên tĩnh như vậy lại một phen náo nhiệt không thôi. Mặc dù không nói ra, thế nhưng trong lòng hắn rất cảm kích, có những bằng hữu bên cạnh, nỗi bất an về nàng mới thực sự vơi bớt một ít.
“Tiến triển thế nào rồi?’’ Hàn Nguyệt bâng quơ hỏi, vươn người nghịch những cánh hoa trong rổ của Bạch Hổ. Khiến hắn không thể không đề phòng, đoạt lấy rổ hoa trên tay nàng, còn ném một ánh nhìn đầy ẩn ý với Thanh Long. Huyền Vũ không nhìn nàng, nhưng hắn vẫn trả lời, hắn biết lời này là nàng đang hỏi hắn: “Lạc Nhi vẫn không thể nhớ ra ta là ai. Trong mộng muội ấy chỉ có thể nhìn thấy quá khứ do ta tái hiện, lại không thể nhìn thấy khuôn mặt của ta. Nhiều khi còn lầm tưởng người trong mộng ấy chính là Tần Y. Ta e cách này không hiệu quả.’’
Thanh Long nhún vai tỏ vẻ bất lực với Bạch Hổ, Đế cơ của hắn đã muốn làm gì, hắn có thể quản được sao? Bạch Hổ ném cho Thanh Long một nhìn đầy khinh bỉ, còn Hàn Nguyệt cũng thôi không tấn công Bạch Hổ nữa.
Nàng ngả người xuống đệm mềm bên cạnh: “Tiếp tục đi, chắc chắn cách này sẽ có hiệu quả. Đừng quên điều Thượng thần Mẫn Nguyên đã nói với đệ. Lần đầu tiên đệ gặp muội ấy, chẳng phải đệ đã nhìn thấy sợi dây liên kết linh hồn giữa hai người sao? Không chỉ có mình đã đệ cảm nhận được nhân duyên tiền định, mà cả người làm cha như ngài ấy cũng nhận ra. Nếu không khi Lạc Nhi nói muốn làm pháp khí tặng đệ, ngài ấy đã không dạy muội ấy cách trích máu luyện trâm đâu. Ai nói từ đầu Thượng thần Mẫn Nguyên đã không quản chuyện hôn sự của con gái, thật ra ngài đã âm thầm chọn hiền tế rất lâu rồi.’’
Lời nàng nói khiến Bạch Hổ và Thanh Long cùng bật cười, nhớ lại chuyện An Đình đã kể. Thượng thần Uyển Chi vừa đến Âm giới, lời còn chưa kịp nói đã xông vào đánh cho Thượng thần Mẫn Nguyên một trận. Phu thê An Đình không những không can ngăn, ngược lại còn ở bên ngoài thêm dầu vào lửa, khiến Uyển Chi nổi giận thật sự ra tay rất nặng. Khi nhắc đến chuyện Lạc Nhi bị bắt, Uyển Chi đã trách Mẫn Nguyên không chịu đứng ra đính hôn cho Lạc Nhi sớm hơn. Nếu không đã không có chuyện tranh giành một mất một còn, làm hại đến nữ nhi của nàng. Lúc đó Mẫn Nguyên đã nói, trâm huyết ngọc đã được tặng cho Huyền Vũ, pháp khí ấy lại do chính hắn dạy Lạc Nhi làm. Không phải hắn sớm tỏ rõ quyết định của mình rồi ư?
“Bây giờ động binh tiến đánh Ma giới cũng được, chỉ cần đệ muốn bọn ta sẽ giúp đệ. Để xem thử là Tần Y dụng binh tốt hay là chúng ta luyện binh giỏi.’’ Bạch Hổ vẫn chăm chỉ nhặt nhạnh hoa mai cho vào rổ, nếu Huyền Vũ muốn, đừng nói là san bằng Ma giới, mà là tính mệnh của Tần Lục thì họ cũng sẽ mang về cho hắn. Huyền Vũ lắc đầu, thân phận của Tần Lục rất đặc biệt, dù hắn là Ma quân đi nữa thì một nửa dòng máu của Thiên tộc vẫn chảy trong người hắn. So ra Hàn Nguyệt còn là biểu tỷ của Tần Lục, nói muốn Tần Lục chết cũng không dễ dàng gì, Thiên đế tuy tức giận nhưng vẫn rất yêu thương hài tử duy nhất của muội muội mình.
“Chuyện này đệ biết phải xử lý thế nào.’’ Huyền Vũ cài chiếc trâm huyết ngọc lên tóc trả lời Bạch Hổ. Thanh Long chợt nhớ ra một chuyện, buông ly rượu xuống, nhoẻn miệng cười: “Huyền Vũ, huynh đoán thử xem, mấy ngày trước đệ đã nghe ngóng được chuyện gì vui đây.’’ Huyền Vũ chậm rãi tự rót một ly, lắc đầu với hắn. Vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, Thanh Long nói: “Trưởng tôn Gia Cẩn Bình sớm đã phái Doãn Minh thần quân đến Ma giới ổn định cục diện chờ Tần Y trở về. Nay cửa vào Ma giới đã đóng hết, huynh nghĩ xem, người ở gần Lạc Nhi nhất mà chúng ta có thể tin tưởng sẽ là ai?’’
Ly rượu vừa được nâng lên lại hạ xuống, Huyền Vũ lặp lại lời Thanh Long: “Doãn Minh thần quân, là Thất ca mà Lạc Nhi hay nhắc đến sao?’’ Thanh Long gật đầu xác nhận: “Đúng là vị này, một năm Lạc Nhi ở Âm Tư Môn, dù không chính thức bái sư, nhưng cả chín đồ đệ của Trưởng tôn đã sớm xem muội ấy là tiểu sư muội rồi.’’ Huyền Vũ lặng người đôi chút, rồi ngẩng đầu lên nhìn bọn họ: “Xem ra, mọi người vừa đến thăm ta mà ta lại sắp sửa phải đi nữa rồi.’’ Hàn Nguyệt đón lấy cái nhìn của hắn, dò hỏi: “Muốn đến Âm Tư Môn nhờ cậy Trưởng tôn Gia Cẩn Bình sao? Không được đâu, Tần Y vốn là đệ tử tâm đắc nhất của Trưởng tôn Gia Cẩn Bình. Việc giúp đệ khuyên nhủ Tần Y khiến đồ đệ của ông ta mất đi Lạc Nhi là điều không thể. Tin tức ông ấy phái Tiểu Thất đến Ma giới lộ ra đã cho thấy, ông ta chỉ giúp được tới đây, còn lại đệ phải tự giành lấy.’’
Huyền Vũ hiểu Hàn Nguyệt đang muốn nói gì, nhưng ý của hắn hoàn toàn không phải như vậy: “Ta sẽ đến Ma giới.’’ Hàn Nguyệt đập bàn một: “Ma giới! Đệ điên rồi sao? Tần Y điên cuồng như vậy, ngay cả phong ấn Lạc Nhi hắn cũng dám làm. Vậy việc giết đệ có khó khăn gì với chứ?” Huyền Vũ không đáp lời nàng, hắn xoay người trở về tẩm cung chuẩn bị, chỉ còn bọn họ ở lại, Bạch Hổ mới lên tiếng: “Nếu Đế cơ đã lo lắng như vậy, thì chúng ta cùng đi với đệ ấy!’’ Thanh Long nhướng mày tán thưởng, quả là ý hay, nghe Bạch Hổ nói thế, tâm tình của nàng mới dịu lại. Hàn Nguyệt ngồi xuống, xoa xoa bàn tay đau nhức sau cú đập bàn: “Dạo này ta nghe được một tin đồn thú vị, liên quan đến vị cựu hôn phu. Không biết có nên gửi đến tên Tần Y kia làm quà ra mắt không nhỉ?’’
Thanh Long cau mày khi nghe nàng nhắc đến ba chữ “cựu hôn phu’’, người trong lời nàng nói không phải là tên Mạch Ân có ma thân hay sao? Bạch Hổ thu chiếc rổ đựng đầy hoa mai vào túi càn khôn: “Thân thế của hắn đã đáng thương rồi. Muội cũng không cần xát muối lên vết thương của hắn nữa. Đừng quên hắn cũng là biểu đệ của muội.’’ Hàn Nguyệt lườm hắn một: “Bây giờ huynh lại cảm thấy Tần Y rất đáng thương sao? Chút chuyện nhỏ nhặt này có là gì với việc hắn bắt Lạc Nhi của muội cơ chứ? Nếu hoàng cô còn sống, nhìn thấy hắn làm những chuyện vô sĩ như thế, đừng nói là xấu hổ, kể cả việc đoạn tuyệt với hắn cũng làm ấy chứ.’’
Thanh Long không can thiệp vào cuộc chiến của hai người họ, hắn ngửa đầu ra sau để cánh hoa mai rơi xuống mặt. Từng phiến hoa nhẹ nhàng lướt qua mặt hắn, mềm mại như bàn tay của thiếu nữ, khiến người ta hết sức thư thái. Khi Hàn Nguyệt vừa đem cây mai đến trồng giữa hậu điện, Huyền Vũ không hề có bất cứ phản ứng gì. Nhưng lúc mọi người không để ý, hắn lại thấy Huyền Vũ đứng dưới tán hồng mai, ngửa đầu nhìn lên trời, để mặc cho cánh hoa rơi đầy trên khuôn mặt. Khóe miệng dịu dàng mỉm cười, khi ấy hắn biết người anh em của mình đang nhớ đến ai, là Lạc Nhi, tiểu tinh linh rực rỡ như hồng mai đỏ thắm.
Khi Uyển Chi về Thiên giới, Hàn Hạ còn chưa kịp vui mừng chào đón, thì đã nghe được một tin động trời. Nữ nhi duy nhất của Uyển Chi đã bị tiểu chất của hắn, Ma quân Tần Y bắt đi. Hiện tại, còn dùng phong ấn ký ức lên người Lạc Nhi, giam giữ ở Ma giới, khiến Lạc Nhi u mê không nhớ rõ mọi việc. Nghe xong mọi việc, Hàn Hạ bị trấn động dữ dội, cơn tức giận ập đến không thể đè nén, khiến cơ thể hắn lảo đảo một. Nếu không có Mị Cơ bên cạnh còn tỉnh táo, có lẽ hắn đã mất sạch lý trí, hạ lệnh toàn quân tiến đánh Ma giới, dạy dỗ tên Tần Y đại nghịch bất đạo kia.
Nỗi xấu hổ và thất vọng tràn ngập trong lòng Hàn Hạ, giờ phút này hắn không dám đối diện với sư phụ mà hắn luôn tôn kính nhất. Càng không dám đối mặt với muội muội đã mất của mình, thân là cửu cửu lại không thể dạy dỗ tiểu chất nên người. Hàn Hạ tự sỉ vả bản thân mình thậm tệ, Mị Cơ nhìn thấy vậy, cũng chỉ biết thở dài để mặc hắn. “Hai người đừng làm khó sư phụ nữa, cứ quỳ mãi như thế này cũng không phải là cách hay. Mau đứng lên hết cho muội, huynh muốn quỳ thì cứ quỳ tiếp, đừng bắt Mị Cơ tỷ tỷ chịu tội cùng huynh.’’
An Đình tức giận với Hàn Hạ, nàng không nhịn nổi nữa, tiến lên đỡ lấy Mị Cơ bên cạnh Hàn Hạ. Nhận được nụ cười cảm tạ của Mị Cơ, An Đình lắc đầu với nàng rồi đỡ nàng ngồi xuống ghế. Hàn Hạ thấy An Đình tức giận, lại nhìn thấy sắc mặt không tốt của Mị Cơ thì cũng vội vàng đứng dậy. Ngượng ngùng gãi đầu hai cái trước mặt Uyển Chi, Uyển Chi nhìn bộ dạng trẻ con này của hắn, lắc đầu thầm than: “Mẫn Nguyên, sao chàng lại có thể gả Mị Cơ cho một tên như hắn chứ?’’
Mẫn Nguyên từ đầu đến cuối vẫn im lặng đứng sau lưng nàng, nghe được câu hỏi của nàng, lúc này mới lên tiếng, thân phận hiện giờ của họ có chút phức tạp. “Là Mị Cơ dọa sẽ bỏ nhà ra đi.’’ Một câu đơn giản đã khiến Uyển Chi hiểu ra vấn đề, thì ra lấy tiểu tử vô tâm này là chủ ý của Mị Cơ. Nhận ra bầu không khí đã trở nên ngượng ngùng, An Dương mới hắng giọng một, đưa câu chuyện trở về chủ đề chính: “E hèm! Ta nghĩ, trọng điểm của vấn đề ngày hôm nay không phải là chuyện Mị Cơ có gả sai người hay không?’’
Đúng vậy, hôm nay Hàn Hạ dẫn Mị Cơ và Hàn Nguyệt đến Âm giới có hai mục đích. Một là diện kiến Uyển Chi bằng xương bằng thịt, hai là tìm cách giải quyết vấn đề Tần Lục bắt Lạc Nhi. Khi nghe An Dương nhắc đến việc này, Uyển Chi đưa mắt về phía Mẫn Nguyên, hắn nhận được ánh mắt đầy ẩn ý của nàng, khẽ gật đầu rồi nói: “Ta và Uyển Nhi đã quyết định, để mọi việc lại cho bọn trẻ tự mình xử lý.’’ Nghe được lời này của Mẫn Nguyên, mọi người đều sửng sốt, Hàn Hạ vừa mới bình tĩnh nay lại giật mình đứng phắt dậy: “Sao huynh lại có thể để mặc…’’ Nhưng Uyển Chi đã lên tiếng ngắt lời hắn nói: “Chúng ta thân là phụ mẫu của Lạc Nhi còn chưa sốt ruột, tiểu tử như ngươi sốt ruột cái gì? Không phải chúng ta không muốn quản, mà đây là số kiếp thăng thần của bọn trẻ. Kinh qua thì thọ ngang trời đất, thất bại thì lụi tàn cùng thời gian.’’
Nghe được sự đau đớn trong lời nói của nàng, Hàn Hạ im lặng, Lạc Nhi được Uyển Chi cứu về từ cõi hư không, rơi vào Bát Nhã chờ đủ tinh hoa thì tái sinh trên nhân gian đã là một kỳ tích. Số mệnh của nha đầu này từ khi có mặt trên cõi đời đã hết sức trắc trở, năm lần bảy lượt gặp phải sóng gió lênh đênh. Nếu gặp người khác, e rằng đã hóa thành hư vô không tồn tại, nhưng với Lạc Nhi thì khác. Tái sinh trên nhân gian cũng cần phải trả một giá tương xứng. Uyển Chi đánh đổi mạng sống, còn với Lạc Nhi thì số kiếp thăng tiên và thăng thần lại đến sớm hơn bình thường. Tất cả đều do thiên đạo đã an bày, không thiên vị hay bất công đối với bất kỳ ai.
Đều đã làm mẹ, làm sao Mị Cơ và An Đình không hiểu được sự bất lực của Uyển Chi lúc này. Nhìn thấy hài tử mình thương yêu nhất rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục, còn bản thân mình lại không thể cứu. Xót xa đến thế nào, trái tim muốn tan nát đến bao nhiêu để thỏa nỗi đau đớn tột cùng trong lòng. Uyển Chi nhắm mắt lại, tựa đầu ra đằng sau dựa vào lồng ngực của Mẫn Nguyên: “Chàng xem, có phải thiếp đã sai rồi không? Chỉ vì sự cố chấp của thiếp, cãi lại mệnh trời đưa Lạc Nhi đến với thế gian này. Vì thế mà thiên đạo mới không dung tha cho nữ nhi của chúng ta, mới dày vò con bé đến thế? Nhưng mà người làm sai là thiếp, tại sao lại không dày vò thiếp chứ.’’
Mẫn Nguyên ôm nàng vào lòng, dịu dàng xoa đầu nàng: “Thiên đạo đã trừng phạt nàng rồi, mất đi sự sống mấy nghìn vạn năm, còn không đủ để gọi là trừng phạt ư? Nữ nhi có số mệnh của nữ nhi, nàng nhìn xem từ khi xuất hiện đứa cuộc sống của đứa trẻ ấy đã khó khăn biết chừng nào. Sau đó thì sao chứ, vẫn cãi mệnh tái sinh, lại còn lớn lên rất khỏe mạnh, xinh đẹp hiểu biết thấu hiểu lòng người. Nữ nhi mạnh mẽ như vậy, nếu thiên đạo muốn diệt trừ con bé, ta e rằng nữ nhi của chúng ta đã sớm biến mất rồi.’’
Uyển Chi không trả lời hắn, chỉ biết vùi khuôn mặt vào lồng ngực ấm áp của Mẫn Nguyên, nỗi lo sợ lớn dần trong lòng nàng, chỉ vì mấy câu nói của hắn mà từ từ phai nhạt. Thái độ của những người xung quanh cũng không có gì khác thường, việc Lạc Nhi chính là con gái của Mẫn Nguyên và Uyển Chi cũng không phải việc gì khó đoán. Chẳng qua là do người trong cuộc cứ u mê không chịu hiểu khiến họ cũng không còn cách nào là mở một mắt, nhắm một mắt chờ đợi Mẫn Nguyên tự nhận ra.
Bên trong đại điện, bầu không khí căng thẳng là thế nhưng bên ngoài hậu hoa viên, cuộc trò chuyện của những người trẻ tuổi thì lại hết sức thoải mái, ngoại trừ một người. Hàn Nguyệt an nhàn dựa người vào thân mai nghỉ ngơi, cây mai này là do nàng mang từ Mai Lạc cung đến Âm giới, phí rất nhiều tâm tư để trồng được ở đây. Thanh Long ngồi bên cạnh, nâng ly rượu ngang khóe miệng nhưng đôi mắt lại luôn để ý đến Hàn Nguyệt. Bạch Hổ không để ý đến hai người, chỉ chuyên tâm dùng pháp thuật điều khiển những cánh hoa rơi thu vào trong giỏ, hắn định sẽ mang đến cho Ngọc Cầm làm bánh hoa mai.
Còn lại một mình Huyền Vũ vẫn trầm tư từ nãy đến giờ, đầu ngón tay không ngừng vuốt ve trâm huyết ngọc. Dưới ánh sáng mặt trời do Hàn Nguyệt tạo ra để sưởi ấm gốc mai, đường chỉ mảnh như tơ trong thân trâm ngọc như phát sáng, ánh lên thu hút ánh nhìn người ta. Cả ba người đều không lên tiếng, tụ họp với nhau một chỗ, trồng cây mai ở Âm giới, đưa Ngọc Cầm đến làm bánh hoa mai, mang cả rượu do Hằng Nga cất đến. Dù không nói ra nhưng hắn hiểu, bọn người Bạch Hổ đang muốn an ủi hắn.
Nàng yêu sắc đỏ của rừng mai, thích nhất là rượu do Hằng Nga ủ, còn món ăn quen thuộc nhất lại là bánh hoa mai do Ngọc Cầm làm. Bọn họ mang những thứ này đến, muốn xoa dịu phần nào tâm trạng không tốt của hắn lúc này. Chắc trong lá thư gửi đến Thiên đế, mẫu phi của hắn cũng đã nhắc đến tình trạng của hắn. Thế nên lần này Thiên đế không chỉ đến Âm giới một mình, mà còn dẫn theo cả đám người Hàn Nguyệt, khiến Âm giới lâu nay yên tĩnh như vậy lại một phen náo nhiệt không thôi. Mặc dù không nói ra, thế nhưng trong lòng hắn rất cảm kích, có những bằng hữu bên cạnh, nỗi bất an về nàng mới thực sự vơi bớt một ít.
“Tiến triển thế nào rồi?’’ Hàn Nguyệt bâng quơ hỏi, vươn người nghịch những cánh hoa trong rổ của Bạch Hổ. Khiến hắn không thể không đề phòng, đoạt lấy rổ hoa trên tay nàng, còn ném một ánh nhìn đầy ẩn ý với Thanh Long. Huyền Vũ không nhìn nàng, nhưng hắn vẫn trả lời, hắn biết lời này là nàng đang hỏi hắn: “Lạc Nhi vẫn không thể nhớ ra ta là ai. Trong mộng muội ấy chỉ có thể nhìn thấy quá khứ do ta tái hiện, lại không thể nhìn thấy khuôn mặt của ta. Nhiều khi còn lầm tưởng người trong mộng ấy chính là Tần Y. Ta e cách này không hiệu quả.’’
Thanh Long nhún vai tỏ vẻ bất lực với Bạch Hổ, Đế cơ của hắn đã muốn làm gì, hắn có thể quản được sao? Bạch Hổ ném cho Thanh Long một nhìn đầy khinh bỉ, còn Hàn Nguyệt cũng thôi không tấn công Bạch Hổ nữa.
Nàng ngả người xuống đệm mềm bên cạnh: “Tiếp tục đi, chắc chắn cách này sẽ có hiệu quả. Đừng quên điều Thượng thần Mẫn Nguyên đã nói với đệ. Lần đầu tiên đệ gặp muội ấy, chẳng phải đệ đã nhìn thấy sợi dây liên kết linh hồn giữa hai người sao? Không chỉ có mình đã đệ cảm nhận được nhân duyên tiền định, mà cả người làm cha như ngài ấy cũng nhận ra. Nếu không khi Lạc Nhi nói muốn làm pháp khí tặng đệ, ngài ấy đã không dạy muội ấy cách trích máu luyện trâm đâu. Ai nói từ đầu Thượng thần Mẫn Nguyên đã không quản chuyện hôn sự của con gái, thật ra ngài đã âm thầm chọn hiền tế rất lâu rồi.’’
Lời nàng nói khiến Bạch Hổ và Thanh Long cùng bật cười, nhớ lại chuyện An Đình đã kể. Thượng thần Uyển Chi vừa đến Âm giới, lời còn chưa kịp nói đã xông vào đánh cho Thượng thần Mẫn Nguyên một trận. Phu thê An Đình không những không can ngăn, ngược lại còn ở bên ngoài thêm dầu vào lửa, khiến Uyển Chi nổi giận thật sự ra tay rất nặng. Khi nhắc đến chuyện Lạc Nhi bị bắt, Uyển Chi đã trách Mẫn Nguyên không chịu đứng ra đính hôn cho Lạc Nhi sớm hơn. Nếu không đã không có chuyện tranh giành một mất một còn, làm hại đến nữ nhi của nàng. Lúc đó Mẫn Nguyên đã nói, trâm huyết ngọc đã được tặng cho Huyền Vũ, pháp khí ấy lại do chính hắn dạy Lạc Nhi làm. Không phải hắn sớm tỏ rõ quyết định của mình rồi ư?
“Bây giờ động binh tiến đánh Ma giới cũng được, chỉ cần đệ muốn bọn ta sẽ giúp đệ. Để xem thử là Tần Y dụng binh tốt hay là chúng ta luyện binh giỏi.’’ Bạch Hổ vẫn chăm chỉ nhặt nhạnh hoa mai cho vào rổ, nếu Huyền Vũ muốn, đừng nói là san bằng Ma giới, mà là tính mệnh của Tần Lục thì họ cũng sẽ mang về cho hắn. Huyền Vũ lắc đầu, thân phận của Tần Lục rất đặc biệt, dù hắn là Ma quân đi nữa thì một nửa dòng máu của Thiên tộc vẫn chảy trong người hắn. So ra Hàn Nguyệt còn là biểu tỷ của Tần Lục, nói muốn Tần Lục chết cũng không dễ dàng gì, Thiên đế tuy tức giận nhưng vẫn rất yêu thương hài tử duy nhất của muội muội mình.
“Chuyện này đệ biết phải xử lý thế nào.’’ Huyền Vũ cài chiếc trâm huyết ngọc lên tóc trả lời Bạch Hổ. Thanh Long chợt nhớ ra một chuyện, buông ly rượu xuống, nhoẻn miệng cười: “Huyền Vũ, huynh đoán thử xem, mấy ngày trước đệ đã nghe ngóng được chuyện gì vui đây.’’ Huyền Vũ chậm rãi tự rót một ly, lắc đầu với hắn. Vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, Thanh Long nói: “Trưởng tôn Gia Cẩn Bình sớm đã phái Doãn Minh thần quân đến Ma giới ổn định cục diện chờ Tần Y trở về. Nay cửa vào Ma giới đã đóng hết, huynh nghĩ xem, người ở gần Lạc Nhi nhất mà chúng ta có thể tin tưởng sẽ là ai?’’
Ly rượu vừa được nâng lên lại hạ xuống, Huyền Vũ lặp lại lời Thanh Long: “Doãn Minh thần quân, là Thất ca mà Lạc Nhi hay nhắc đến sao?’’ Thanh Long gật đầu xác nhận: “Đúng là vị này, một năm Lạc Nhi ở Âm Tư Môn, dù không chính thức bái sư, nhưng cả chín đồ đệ của Trưởng tôn đã sớm xem muội ấy là tiểu sư muội rồi.’’ Huyền Vũ lặng người đôi chút, rồi ngẩng đầu lên nhìn bọn họ: “Xem ra, mọi người vừa đến thăm ta mà ta lại sắp sửa phải đi nữa rồi.’’ Hàn Nguyệt đón lấy cái nhìn của hắn, dò hỏi: “Muốn đến Âm Tư Môn nhờ cậy Trưởng tôn Gia Cẩn Bình sao? Không được đâu, Tần Y vốn là đệ tử tâm đắc nhất của Trưởng tôn Gia Cẩn Bình. Việc giúp đệ khuyên nhủ Tần Y khiến đồ đệ của ông ta mất đi Lạc Nhi là điều không thể. Tin tức ông ấy phái Tiểu Thất đến Ma giới lộ ra đã cho thấy, ông ta chỉ giúp được tới đây, còn lại đệ phải tự giành lấy.’’
Huyền Vũ hiểu Hàn Nguyệt đang muốn nói gì, nhưng ý của hắn hoàn toàn không phải như vậy: “Ta sẽ đến Ma giới.’’ Hàn Nguyệt đập bàn một: “Ma giới! Đệ điên rồi sao? Tần Y điên cuồng như vậy, ngay cả phong ấn Lạc Nhi hắn cũng dám làm. Vậy việc giết đệ có khó khăn gì với chứ?” Huyền Vũ không đáp lời nàng, hắn xoay người trở về tẩm cung chuẩn bị, chỉ còn bọn họ ở lại, Bạch Hổ mới lên tiếng: “Nếu Đế cơ đã lo lắng như vậy, thì chúng ta cùng đi với đệ ấy!’’ Thanh Long nhướng mày tán thưởng, quả là ý hay, nghe Bạch Hổ nói thế, tâm tình của nàng mới dịu lại. Hàn Nguyệt ngồi xuống, xoa xoa bàn tay đau nhức sau cú đập bàn: “Dạo này ta nghe được một tin đồn thú vị, liên quan đến vị cựu hôn phu. Không biết có nên gửi đến tên Tần Y kia làm quà ra mắt không nhỉ?’’
Thanh Long cau mày khi nghe nàng nhắc đến ba chữ “cựu hôn phu’’, người trong lời nàng nói không phải là tên Mạch Ân có ma thân hay sao? Bạch Hổ thu chiếc rổ đựng đầy hoa mai vào túi càn khôn: “Thân thế của hắn đã đáng thương rồi. Muội cũng không cần xát muối lên vết thương của hắn nữa. Đừng quên hắn cũng là biểu đệ của muội.’’ Hàn Nguyệt lườm hắn một: “Bây giờ huynh lại cảm thấy Tần Y rất đáng thương sao? Chút chuyện nhỏ nhặt này có là gì với việc hắn bắt Lạc Nhi của muội cơ chứ? Nếu hoàng cô còn sống, nhìn thấy hắn làm những chuyện vô sĩ như thế, đừng nói là xấu hổ, kể cả việc đoạn tuyệt với hắn cũng làm ấy chứ.’’
Thanh Long không can thiệp vào cuộc chiến của hai người họ, hắn ngửa đầu ra sau để cánh hoa mai rơi xuống mặt. Từng phiến hoa nhẹ nhàng lướt qua mặt hắn, mềm mại như bàn tay của thiếu nữ, khiến người ta hết sức thư thái. Khi Hàn Nguyệt vừa đem cây mai đến trồng giữa hậu điện, Huyền Vũ không hề có bất cứ phản ứng gì. Nhưng lúc mọi người không để ý, hắn lại thấy Huyền Vũ đứng dưới tán hồng mai, ngửa đầu nhìn lên trời, để mặc cho cánh hoa rơi đầy trên khuôn mặt. Khóe miệng dịu dàng mỉm cười, khi ấy hắn biết người anh em của mình đang nhớ đến ai, là Lạc Nhi, tiểu tinh linh rực rỡ như hồng mai đỏ thắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.