Chương 117: Khắc Định Quyết Gia
Vu Hoan
27/08/2022
Sở vương lúc đi ra sắc mặt vẫn bình tĩnh, bình tĩnh đến khiến Tiêu Ấu Thanh nghi ngờ, nhưng lại không tiện hỏi, liền ôm đứa nhỏ đi lên trước, ôn nhu nói: "Trời sắp tối rồi, vừa rồi ta đã sai người đến Chiêu Hoa Các thông báo với mẫu thân trước một tiếng."
Sở vương gật đầu: "Được, đi thôi."
Đến trước thềm đá của Chiêu Hoa Các, xa xa chợt nghe thấy tiếng răn dạy trong các truyền ra, chợt mấy cung nhân mặt xám xịt vội vã bước ra.
Không lâu sau lại có một nội thị đi ra, chắp tay nói: "Lục vương, Lục vương phi, tiểu quốc công, Quý phi nương tử gọi các ngài đi vào."
Đứa nhỏ do nội thị ôm, Sở vương liền kéo tay Tiêu Ấu Thanh nắm chặt, đi vào bên trong: "Đừng lo lắng, có ta ở đây."
"Nhi tử, tức nhi, thỉnh an mẫu thân, mẫu thân đại nhân phúc thọ."
Lý quý phi đang tức giận, thấy nhi tử trở về lúc này mới tiêu tan đi một chút, giơ tay lên: "Ngồi đi, Lục lang ngàn dặm xa xôi chạy về một đường, thuyền xe mệt nhọc, vất vả rồi."
"Nhi tử ngược lại không có gì, một đường đều có Vương phi chiếu cố chu toàn, người vất vả chính là nương tử."
Lý quý phi nhìn Sở vương chợt lại nhìn về phía Tiêu Ấu Thanh, sau đó nhìn đến đứa nhỏ còn chưa cao đến đầu gối bên cạnh, nhướng mày nói: "Ta có chuyện muốn nói với Vương gia, các ngươi đều lui xuống đi, tân phụ cũng đến Thiên Các chờ trước đi."
"Vâng."
Chờ mọi người rời đi, Lý quý phi trong nháy mắt kéo xuống khuôn mặt hiền lành lúc ban đầu: "Ngươi lại đây."
"Nương." Sở vương liền đứng dậy đi đến bên cạnh mẫu thân.
Lý quý phi nhướng mày hỏi: "Đứa nhỏ kia, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Hắn là trưởng tử của ta, cũng là đích tôn của người."
"Nói bậy!" Lý quý phi quát lớn: "Người bên ngoài không biết, ta đây còn không biết sao, có phải nàng đã làm chuyện gì không tuân thủ phụ đạo hay không? Ngươi lại còn ở đây bao che cho nàng?"
"Làm sao có thể, nương tử nàng không phải là loại người này. Về phần đứa nhỏ này, cho dù có hỏi nhiều thì cũng vô ích, mẫu thân đừng hỏi nữa."
Lý quý phi nhìn Sở vương, đột nhiên lại cảm thấy xa lạ hơn rất nhiều, cau mày: "Tốt, đúng là con cái lớn thì không nghe lời nữa, ngươi đối với nàng..."
Sở vương lui ra một bước: "Nàng là người trong lòng của nhi, mẫu thân nghi ngờ ai cũng được, duy chỉ có nàng là không được. Con đường của nhi là nhi tự mình chọn, nhưng cũng là mẫu thân một tay tạo thành. Đến bây giờ nếu mẫu thân muốn phản đối, can thiệp ngang vào,... "Sở vương hai gối quỳ xuống: "Vậy chỉ có thể thứ nhi bất hiếu."
Lý quý phi hoảng sợ nhìn Sở vương, hai mươi năm qua đứa nhỏ này chưa bao giờ dám nói chuyện với nàng như vậy: "Ngươi thật sự là bị nàng mê hoặc rồi a, ngay cả mẫu thân của ngươi ngươi cũng dám ngỗ nghịch?"
"Vương phi thường xuyên nhớ đến mẫu thân, nghĩ đến mẫu thân, ba năm qua, mẫu thân còn không cảm nhận được hay sao? Ba năm qua, Vương phi nàng trở thành thê tử của nhi, cái gì cũng không có, ngược lại còn phải sống trong lo lắng sợ hãi, nhi từ đầu đến cuối đều cảm thấy nợ nàng rất nhiều, ủy khuất nàng. Việc này là vì nàng sợ người nghĩ nhiều nên đến việc mang theo đứa nhỏ đến thăm người cũng không dám, mẫu thân còn lại ở chỗ này nghi ngờ nàng, nhi không biết mẫu thân đến tột cùng là nghĩ như thế nào nữa."
"Tâm của phụ nhân là sâu nhất, mẫu thân đây là sợ con ngây thơ bị nàng... bị nàng lừa gạt a."
"Nếu đúng là như thế, đó cũng là nhi." Sở vương đỏ mắt ngẩng đầu: "Cam tâm tình nguyện!"
Lý quý phi thở dài một hơi: "Cho dù ngươi tin thì sao, nhưng lá gan các ngươi cũng quá lớn đi, không biết trong đại nội này có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm các ngươi hay sao? Tông thất, triều thần, dân chúng trong thành Đông Kinh lại thích nhiều chuyện như vậy, ta sợ nàng làm hỏng thanh danh của ngươi."
"Nàng có thể làm hỏng thanh danh gì của nhi đây? Nhi cũng biết, mẫu thân là vì sợ thân phận của nhi bị người khác vạch trần gây ra tai họa cho toàn tộc, không phải sao?"
Nghe được lời nói của nhi tử, sắc mặt Lý quý phi đại biến: "Ngươi im miệng, loại lời này về sau cũng không được nói nữa." Lý quý phi đứng dậy đến gần, ngữ điệu thâm trường nói: "Hiện tại trong đại nội ai cũng đều nói, ngươi vì vị trí Đông Cung kia mà nghĩ ra trăm phương ngàn kế, bí mật tranh đoạt đại vị nhiều năm. Hiện tại các triều thần đều hướng về phía ngươi, sợ ngươi, kính ngươi, ngươi và nàng lâu ngày sinh tình cũng tốt, hoặc là ngươi nhất thời hứng khởi bị mê hoặc cũng tốt. Mẫu thân biết ngươi có nỗi khổ tâm, cho nên mẫu thân có thể hiểu cho ngươi, nhưng ngươi thật sự muốn đi con đường này, không muốn quay đầu nữa hay sao?"
"Mẫu thân không hiểu thế cục trên triều đình, những điều này cũng không phải cứ ngươi muốn đứng ngoài cuộc là có thể êm xuôi được. Nhi sinh ra ở Vệ gia, trận tranh giành này bất luận có như thế nào cũng không tránh được. Lòng huynh đệ của nhi, kể từ ngày Nhị ca chết liền đã bị xóa sạch không còn một mảnh rồi."
Lý quý phi nâng Sở vương dậy: "Trước khi vào Tề vương phủ, gia gia ngươi nói ta là người không có tầm nhìn xa trông rộng, không thích hợp với sự lừa ta gạt trong đại nội, cho nên trước nay ta vẫn luôn cẩn thận mà sống qua ngày. Sau khi bệ hạ đăng cơ, phi tần trong lục cung thay đổi từ đám người này sang đám người khác, không chỉ là Tứ lang, Ngũ lang bị chết non, mà còn có những hài tử không thể bình an được sinh ra cũng đếm không biết bao nhiêu. May mà được tiên Hoàng hậu điện hạ nhân từ che chở, ta mới có thể thuận lợi sinh hạ tỷ tỷ ngươi và ngươi, nhưng theo ngươi dần dần lớn lên, ta liền phát giác tính tình của ngươi càng ngày càng giống phụ thân ngươi, càng giống thì ta liền càng sợ hãi. Trong thâm cung này nếu không được sủng ái ngược lại còn là một chuyện tốt, bởi vì sự ghen tị sẽ làm mù mắt người khác." Lý quý phi vuốt mặt Sở vương: "Nương không hy vọng ngươi sẽ trở thành người như hắn, ngươi hiểu không?"
"Nhi sẽ không trở thành người như hắn, nhi muốn thiên hạ này là vì muốn bảo vệ thê tử và mẫu thân còn có a tỷ, nhi muốn thiên hạ này, là vì muốn cửu châu thái bình."
Lý quý phi biết rằng nếu nàng đã hạ quyết tâm thì ai cũng không kéo trở lại được: "Ta không có hỏi Tôn thái y, cũng sợ không dám hỏi. Có lẽ đúng như lời ngươi nói, nàng là một cô nương tốt, nếu ngươi đã lựa chọn thì ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi, nhưng muốn nắm chắc phần tình cảm này thì ngươi phải chú ý chừng mực. Sự thâm tình đối với bậc Đế vương mà nói, không nhất thiết phải là một chuyện tốt."
"Nhi biết."
"Các ngươi mới hồi kinh nhất định là rất mệt nhọc, ta sai người sắp xếp lại căn phòng trước kia của ngươi. Phòng bếp cũng đã chuẩn bị bữa tối, dùng bữa xong, sớm nghỉ ngơi đi."
"Vâng, đa tạ mẫu thân đã lo lắng."
——————————
Sau bữa ăn tối, đêm cuối thu một mảnh yên tĩnh, khi thì gió lạnh thổi tới, lan đến chuông đinh.
Trong phòng sáng ngời, một tiểu bánh bao bị bọc như quả bóng thịt một mình lảo đảo đi hai bước trên mặt đất, chợt ngã xuống, vươn tay đo đô trong tay áo chống lên, ngẩng đầu nhìn cái gì đó chợt tập trung ánh mắt hướng đến một chỗ mà bò đi.
Tiểu bánh bao nằm sấp dưới chân phụ nhân, Tiêu Ấu Thanh liền cúi người ôm lấy hắn, thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm cây bút treo trên bàn không nhúc nhích, liền ôm hắn đi đến bên cạnh Sở vương: "Vương gia đang viết cái gì vậy?"
Sở vương chỉ lên một dòng chữ: "Ngươi nhìn chữ này xem."
"Khí gió Giang Tả, đây là thư pháp phía Nam, nếu thiếp không nhớ lầm, chữ viết của bệ hạ chính là dùng thư pháp phía Nam để viết chữ. Chữ này..." Tiêu Ấu Thanh cảm thấy bút pháp quen mắt, giống như rất giống với một bộ ngự bút trong nhà: "Là do bệ hạ viết sao?"
"Ngay cả tỷ tỷ cũng cảm thấy giống chữ bệ hạ viết sao?"
Người nghe hiểu ý nói nghiêng đầu nhìn nhau: "Đây là chữ của Vương gia?"
Sở vương không trả lời, chỉ là đang xoay thân thể buông giấy xuống: "Chữ Ngụy là ta cố ý tập viết, hai loại phong cách thư pháp đối lập, người khác nhất định cũng không thể tưởng tượng ra đi. Bất quá dùng nhiều sẽ có vẻ là đang cố ý, nhưng cố ý chính là sơ hở, cứ coi như luyện chữ là được rồi, nói không chừng sau này còn có tác dụng khác."
Sở vương duỗi thắt lưng, đột nhiên quay đầu nhìn về phía đứa nhỏ ngây thơ trong lòng Tiêu Ấu Thanh, nhướng mày nói: "Tối nay không phải là tỷ tỷ còn mang theo hắn nữa đó chứ?"
"Hắn hay náo loạn, nhũ nương lại dỗ không được, thiếp cũng không có cách nào khác a."
"Vậy ta cũng ầm ĩ, làm sao cũng không thấy tỷ tỷ đến dỗ dành ta đây?"
"Ngươi?" Tiêu Ấu Thanh cúi đầu nhìn nàng: "Ngươi lớn như vậy, thiếp dỗ thế nào?"
Sở vương chống đầu tựa vào bàn, nhìn chằm chằm nàng: "Tỷ tỷ cảm thấy sao?"
Nhìn ánh mắt ăn thịt người trong mắt Sở vương, Tiêu Ấu Thanh sửng sốt một lát sau mới nhỏ giọng nói với đứa nhỏ đang cọ tới cọ lui trong ngực mình: "Đại lang có nghe thấy không? Phụ thân ngươi đang khi dễ mẫu thân, đợi ngươi lớn lên cũng không thể học theo phụ thân ngươi a."
Sở vương nghe, cười hì hì nói: "Suốt ba năm, dung nhan tỷ tỷ một chút cũng không có thay đổi, vẫn đẹp như vậy. Đừng nói là ba năm, chính là ba mươi năm nữa ta cũng cảm thấy nhìn không đủ, khi dễ không đủ a."
Đối với lời nói của Sở vương, Tiêu Ấu Thanh chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó ôm đứa nhỏ ra ngoài giao cho cung nhân, xoay người quay lại nhìn người trong tầm mắt vẫn luôn nhìn ở trên người mình, chú ý nói: "Chớp mắt đã qua ba năm, tất nhiên dung nhan của thiếp vẫn chưa thay đổi, nhưng Vương gia biết ba mươi năm sau là bao lâu hay sao. Sau này nếu sắc của thiếp suy tàn, Vương gia còn có thể nói ra những lời như vậy hay không đây?"
Sở vương đem tay chống cằm bỏ ra: "Tỷ tỷ không tin ta?"
Tiêu Ấu Thanh lắc đầu đến gần.
Sở vương nhớ tới lời nói của mẫu thân lúc ban ngày, liền nghiêm túc nhìn chằm chằm nói: "Tỷ tỷ kỳ thật cũng là sợ đi, sợ ta cuối cùng sẽ trở thành người vô tình như bệ hạ, cho nên Lục lang muốn lập ước định với tỷ tỷ."
"Tại đây có trời đất chứng giám, ta hứa ba mươi năm làm quân..."
Sở vương chưa nói xong đã khiến Tiêu Ấu Thanh hoảng sợ, chợt vươn tay chống lên môi nàng, u oán nói: "Cái gì mà ba mươi năm làm quân, ngươi thích nguyền rủa mình như vậy sao?"
Sở vương nắm tay nàng: "Ba mươi năm còn chưa đủ sao?"
Tiêu Ấu Thanh nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, chớp chớp con ngươi phiếm hồng: "Ba mươi năm, sao có thể đủ."
Quân vương tại vị hơn ba mươi năm cũng không có bao nhiêu người, Sở vương vẫn đem con số lớn hơn nói ra. Nàng vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Tiêu Ấu Thanh, chợt đau lòng ôm nàng, cọ vào bên hông nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ đừng buồn, ta cam đoan với tỷ tỷ, chỉ cần có thể, Lục lang nhất định không chỉ tại vị ba mươi năm."
Tiêu Ấu Thanh theo ngồi xổm nhào vào trong ngực Sở vương, túm vạt áo nàng oán giận nói: "Sau này không được nói những lời không may mắn như thế này nữa."
"Được được được, không nói không nói."
——————————
Năm Kiến Bình thứ mười, cử hành ngày hội đông chí lớn trong triều. Giữa tháng mười, sứ thần các quốc đã lục tục đến Đông Kinh. Đến đầu tháng mười một loạt các vụ, Đồng Văn quán, lễ Tân Viện, Chiêm Vân quán,... Các dịch quán đều có các ngoại sứ đến, sứ quan các châu cũng đều mang theo thứ đặc biệt ở địa phương của châu phủ làm cống phẩm đem vào cống hiến.
"Đã hỏi thăm rồi chưa?"
"Bẩm A Lang, nô đã hỏi thăm rồi, năm nay Hạ quốc đích thực đã phái sứ giả đến triều cống, được Lễ bộ an bài ở đô đình phía Tây."
Sở vương vuốt cái cằm bóng loáng: "Hạ quốc đã nhiều năm không đến triều cống, lần này đột nhiên đến..." Sở vương híp mắt: "Phái người theo dõi bọn họ."
"Vâng."
"Ngày đông chí của triều hội, đại điển quan chức ở các châu cũng sẽ vào triều, năm nay Long Đức Công hẳn là cũng nên trở về rồi chứ?"
Tiểu Lục Tử gật gật đầu, lại nói: "Cho dù không phải là đại triều hội, như sau ngày đông chí năm nay còn là sinh thần một tuổi của cả tiểu quốc công a, Long Đức Công hẳn là cũng muốn trở về gặp trọng tôn đi."
Sở vương đột nhiên giật mình, trầm một hơi nói: "Tiểu quốc công?"
"Đúng vậy, tiểu quốc công là được sinh ra vào đêm hôm sau của ngày đông chí, Vương gia lúc ấy không phải cũng hồi kinh hay sao? Lục Tử ở Kỳ Sơn cũng nhận được tin hoàng tôn ra đời a."
Sở vương nhẹ nhàng nhíu mày ngồi dậy, đi đến cửa thư phòng đưa tay chống lên cửa phòng, nhìn cảnh sắc hoang vắng trong đình viện, lẩm bẩm nói: "Là sinh thần, nhưng cũng là ngày giỗ."
Trong lúc thất thần, một nam tử trung niên làm phủ vệ đi vào viện của thư phòng: "Lục vương."
Sở vương liền khôi phục sắc mặt, trầm giọng nói: "Làm sao vậy?"
Phủ vệ đến gần một bước: "Tứ Xuyên gửi tới mật tín."
Sở vương nhìn thoáng qua xung quanh không có người liền xoay người trở về thư phòng, từ trong tay phủ vệ tiếp nhận mật tín, còn không đợi Sở vương mở ra, phủ vệ ra liền tri vị lui ra ngoài.
Tờ giấy nhỏ bị gấp thành nhiều lần, chậm rãi mở ra, chữ viết dần dần lộ rõ ra, thẳng đến khi toàn bộ đều đã rõ ràng, Sở vương thiếu chút nữa tức giận đến công tâm ngất đi.
Sở vương trừng mắt, há miệng thở hổn hển một hơi chợt mất trọng tâm ngã về phía sau, may mắn được Tiểu Lục Tử tiến lên đỡ lấy, kinh hoảng thất thố nói: "A Lang đây là làm sao vậy?"
Chỉ thấy tờ giấy bị nắm chặt đến rách đi, ngay khi ngửa ra sau theo tay Sở vương vô lực rơi xuống đất, phía trên chỉ có tám chữ ngắn ngủi.
Sở vương gật đầu: "Được, đi thôi."
Đến trước thềm đá của Chiêu Hoa Các, xa xa chợt nghe thấy tiếng răn dạy trong các truyền ra, chợt mấy cung nhân mặt xám xịt vội vã bước ra.
Không lâu sau lại có một nội thị đi ra, chắp tay nói: "Lục vương, Lục vương phi, tiểu quốc công, Quý phi nương tử gọi các ngài đi vào."
Đứa nhỏ do nội thị ôm, Sở vương liền kéo tay Tiêu Ấu Thanh nắm chặt, đi vào bên trong: "Đừng lo lắng, có ta ở đây."
"Nhi tử, tức nhi, thỉnh an mẫu thân, mẫu thân đại nhân phúc thọ."
Lý quý phi đang tức giận, thấy nhi tử trở về lúc này mới tiêu tan đi một chút, giơ tay lên: "Ngồi đi, Lục lang ngàn dặm xa xôi chạy về một đường, thuyền xe mệt nhọc, vất vả rồi."
"Nhi tử ngược lại không có gì, một đường đều có Vương phi chiếu cố chu toàn, người vất vả chính là nương tử."
Lý quý phi nhìn Sở vương chợt lại nhìn về phía Tiêu Ấu Thanh, sau đó nhìn đến đứa nhỏ còn chưa cao đến đầu gối bên cạnh, nhướng mày nói: "Ta có chuyện muốn nói với Vương gia, các ngươi đều lui xuống đi, tân phụ cũng đến Thiên Các chờ trước đi."
"Vâng."
Chờ mọi người rời đi, Lý quý phi trong nháy mắt kéo xuống khuôn mặt hiền lành lúc ban đầu: "Ngươi lại đây."
"Nương." Sở vương liền đứng dậy đi đến bên cạnh mẫu thân.
Lý quý phi nhướng mày hỏi: "Đứa nhỏ kia, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Hắn là trưởng tử của ta, cũng là đích tôn của người."
"Nói bậy!" Lý quý phi quát lớn: "Người bên ngoài không biết, ta đây còn không biết sao, có phải nàng đã làm chuyện gì không tuân thủ phụ đạo hay không? Ngươi lại còn ở đây bao che cho nàng?"
"Làm sao có thể, nương tử nàng không phải là loại người này. Về phần đứa nhỏ này, cho dù có hỏi nhiều thì cũng vô ích, mẫu thân đừng hỏi nữa."
Lý quý phi nhìn Sở vương, đột nhiên lại cảm thấy xa lạ hơn rất nhiều, cau mày: "Tốt, đúng là con cái lớn thì không nghe lời nữa, ngươi đối với nàng..."
Sở vương lui ra một bước: "Nàng là người trong lòng của nhi, mẫu thân nghi ngờ ai cũng được, duy chỉ có nàng là không được. Con đường của nhi là nhi tự mình chọn, nhưng cũng là mẫu thân một tay tạo thành. Đến bây giờ nếu mẫu thân muốn phản đối, can thiệp ngang vào,... "Sở vương hai gối quỳ xuống: "Vậy chỉ có thể thứ nhi bất hiếu."
Lý quý phi hoảng sợ nhìn Sở vương, hai mươi năm qua đứa nhỏ này chưa bao giờ dám nói chuyện với nàng như vậy: "Ngươi thật sự là bị nàng mê hoặc rồi a, ngay cả mẫu thân của ngươi ngươi cũng dám ngỗ nghịch?"
"Vương phi thường xuyên nhớ đến mẫu thân, nghĩ đến mẫu thân, ba năm qua, mẫu thân còn không cảm nhận được hay sao? Ba năm qua, Vương phi nàng trở thành thê tử của nhi, cái gì cũng không có, ngược lại còn phải sống trong lo lắng sợ hãi, nhi từ đầu đến cuối đều cảm thấy nợ nàng rất nhiều, ủy khuất nàng. Việc này là vì nàng sợ người nghĩ nhiều nên đến việc mang theo đứa nhỏ đến thăm người cũng không dám, mẫu thân còn lại ở chỗ này nghi ngờ nàng, nhi không biết mẫu thân đến tột cùng là nghĩ như thế nào nữa."
"Tâm của phụ nhân là sâu nhất, mẫu thân đây là sợ con ngây thơ bị nàng... bị nàng lừa gạt a."
"Nếu đúng là như thế, đó cũng là nhi." Sở vương đỏ mắt ngẩng đầu: "Cam tâm tình nguyện!"
Lý quý phi thở dài một hơi: "Cho dù ngươi tin thì sao, nhưng lá gan các ngươi cũng quá lớn đi, không biết trong đại nội này có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm các ngươi hay sao? Tông thất, triều thần, dân chúng trong thành Đông Kinh lại thích nhiều chuyện như vậy, ta sợ nàng làm hỏng thanh danh của ngươi."
"Nàng có thể làm hỏng thanh danh gì của nhi đây? Nhi cũng biết, mẫu thân là vì sợ thân phận của nhi bị người khác vạch trần gây ra tai họa cho toàn tộc, không phải sao?"
Nghe được lời nói của nhi tử, sắc mặt Lý quý phi đại biến: "Ngươi im miệng, loại lời này về sau cũng không được nói nữa." Lý quý phi đứng dậy đến gần, ngữ điệu thâm trường nói: "Hiện tại trong đại nội ai cũng đều nói, ngươi vì vị trí Đông Cung kia mà nghĩ ra trăm phương ngàn kế, bí mật tranh đoạt đại vị nhiều năm. Hiện tại các triều thần đều hướng về phía ngươi, sợ ngươi, kính ngươi, ngươi và nàng lâu ngày sinh tình cũng tốt, hoặc là ngươi nhất thời hứng khởi bị mê hoặc cũng tốt. Mẫu thân biết ngươi có nỗi khổ tâm, cho nên mẫu thân có thể hiểu cho ngươi, nhưng ngươi thật sự muốn đi con đường này, không muốn quay đầu nữa hay sao?"
"Mẫu thân không hiểu thế cục trên triều đình, những điều này cũng không phải cứ ngươi muốn đứng ngoài cuộc là có thể êm xuôi được. Nhi sinh ra ở Vệ gia, trận tranh giành này bất luận có như thế nào cũng không tránh được. Lòng huynh đệ của nhi, kể từ ngày Nhị ca chết liền đã bị xóa sạch không còn một mảnh rồi."
Lý quý phi nâng Sở vương dậy: "Trước khi vào Tề vương phủ, gia gia ngươi nói ta là người không có tầm nhìn xa trông rộng, không thích hợp với sự lừa ta gạt trong đại nội, cho nên trước nay ta vẫn luôn cẩn thận mà sống qua ngày. Sau khi bệ hạ đăng cơ, phi tần trong lục cung thay đổi từ đám người này sang đám người khác, không chỉ là Tứ lang, Ngũ lang bị chết non, mà còn có những hài tử không thể bình an được sinh ra cũng đếm không biết bao nhiêu. May mà được tiên Hoàng hậu điện hạ nhân từ che chở, ta mới có thể thuận lợi sinh hạ tỷ tỷ ngươi và ngươi, nhưng theo ngươi dần dần lớn lên, ta liền phát giác tính tình của ngươi càng ngày càng giống phụ thân ngươi, càng giống thì ta liền càng sợ hãi. Trong thâm cung này nếu không được sủng ái ngược lại còn là một chuyện tốt, bởi vì sự ghen tị sẽ làm mù mắt người khác." Lý quý phi vuốt mặt Sở vương: "Nương không hy vọng ngươi sẽ trở thành người như hắn, ngươi hiểu không?"
"Nhi sẽ không trở thành người như hắn, nhi muốn thiên hạ này là vì muốn bảo vệ thê tử và mẫu thân còn có a tỷ, nhi muốn thiên hạ này, là vì muốn cửu châu thái bình."
Lý quý phi biết rằng nếu nàng đã hạ quyết tâm thì ai cũng không kéo trở lại được: "Ta không có hỏi Tôn thái y, cũng sợ không dám hỏi. Có lẽ đúng như lời ngươi nói, nàng là một cô nương tốt, nếu ngươi đã lựa chọn thì ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi, nhưng muốn nắm chắc phần tình cảm này thì ngươi phải chú ý chừng mực. Sự thâm tình đối với bậc Đế vương mà nói, không nhất thiết phải là một chuyện tốt."
"Nhi biết."
"Các ngươi mới hồi kinh nhất định là rất mệt nhọc, ta sai người sắp xếp lại căn phòng trước kia của ngươi. Phòng bếp cũng đã chuẩn bị bữa tối, dùng bữa xong, sớm nghỉ ngơi đi."
"Vâng, đa tạ mẫu thân đã lo lắng."
——————————
Sau bữa ăn tối, đêm cuối thu một mảnh yên tĩnh, khi thì gió lạnh thổi tới, lan đến chuông đinh.
Trong phòng sáng ngời, một tiểu bánh bao bị bọc như quả bóng thịt một mình lảo đảo đi hai bước trên mặt đất, chợt ngã xuống, vươn tay đo đô trong tay áo chống lên, ngẩng đầu nhìn cái gì đó chợt tập trung ánh mắt hướng đến một chỗ mà bò đi.
Tiểu bánh bao nằm sấp dưới chân phụ nhân, Tiêu Ấu Thanh liền cúi người ôm lấy hắn, thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm cây bút treo trên bàn không nhúc nhích, liền ôm hắn đi đến bên cạnh Sở vương: "Vương gia đang viết cái gì vậy?"
Sở vương chỉ lên một dòng chữ: "Ngươi nhìn chữ này xem."
"Khí gió Giang Tả, đây là thư pháp phía Nam, nếu thiếp không nhớ lầm, chữ viết của bệ hạ chính là dùng thư pháp phía Nam để viết chữ. Chữ này..." Tiêu Ấu Thanh cảm thấy bút pháp quen mắt, giống như rất giống với một bộ ngự bút trong nhà: "Là do bệ hạ viết sao?"
"Ngay cả tỷ tỷ cũng cảm thấy giống chữ bệ hạ viết sao?"
Người nghe hiểu ý nói nghiêng đầu nhìn nhau: "Đây là chữ của Vương gia?"
Sở vương không trả lời, chỉ là đang xoay thân thể buông giấy xuống: "Chữ Ngụy là ta cố ý tập viết, hai loại phong cách thư pháp đối lập, người khác nhất định cũng không thể tưởng tượng ra đi. Bất quá dùng nhiều sẽ có vẻ là đang cố ý, nhưng cố ý chính là sơ hở, cứ coi như luyện chữ là được rồi, nói không chừng sau này còn có tác dụng khác."
Sở vương duỗi thắt lưng, đột nhiên quay đầu nhìn về phía đứa nhỏ ngây thơ trong lòng Tiêu Ấu Thanh, nhướng mày nói: "Tối nay không phải là tỷ tỷ còn mang theo hắn nữa đó chứ?"
"Hắn hay náo loạn, nhũ nương lại dỗ không được, thiếp cũng không có cách nào khác a."
"Vậy ta cũng ầm ĩ, làm sao cũng không thấy tỷ tỷ đến dỗ dành ta đây?"
"Ngươi?" Tiêu Ấu Thanh cúi đầu nhìn nàng: "Ngươi lớn như vậy, thiếp dỗ thế nào?"
Sở vương chống đầu tựa vào bàn, nhìn chằm chằm nàng: "Tỷ tỷ cảm thấy sao?"
Nhìn ánh mắt ăn thịt người trong mắt Sở vương, Tiêu Ấu Thanh sửng sốt một lát sau mới nhỏ giọng nói với đứa nhỏ đang cọ tới cọ lui trong ngực mình: "Đại lang có nghe thấy không? Phụ thân ngươi đang khi dễ mẫu thân, đợi ngươi lớn lên cũng không thể học theo phụ thân ngươi a."
Sở vương nghe, cười hì hì nói: "Suốt ba năm, dung nhan tỷ tỷ một chút cũng không có thay đổi, vẫn đẹp như vậy. Đừng nói là ba năm, chính là ba mươi năm nữa ta cũng cảm thấy nhìn không đủ, khi dễ không đủ a."
Đối với lời nói của Sở vương, Tiêu Ấu Thanh chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó ôm đứa nhỏ ra ngoài giao cho cung nhân, xoay người quay lại nhìn người trong tầm mắt vẫn luôn nhìn ở trên người mình, chú ý nói: "Chớp mắt đã qua ba năm, tất nhiên dung nhan của thiếp vẫn chưa thay đổi, nhưng Vương gia biết ba mươi năm sau là bao lâu hay sao. Sau này nếu sắc của thiếp suy tàn, Vương gia còn có thể nói ra những lời như vậy hay không đây?"
Sở vương đem tay chống cằm bỏ ra: "Tỷ tỷ không tin ta?"
Tiêu Ấu Thanh lắc đầu đến gần.
Sở vương nhớ tới lời nói của mẫu thân lúc ban ngày, liền nghiêm túc nhìn chằm chằm nói: "Tỷ tỷ kỳ thật cũng là sợ đi, sợ ta cuối cùng sẽ trở thành người vô tình như bệ hạ, cho nên Lục lang muốn lập ước định với tỷ tỷ."
"Tại đây có trời đất chứng giám, ta hứa ba mươi năm làm quân..."
Sở vương chưa nói xong đã khiến Tiêu Ấu Thanh hoảng sợ, chợt vươn tay chống lên môi nàng, u oán nói: "Cái gì mà ba mươi năm làm quân, ngươi thích nguyền rủa mình như vậy sao?"
Sở vương nắm tay nàng: "Ba mươi năm còn chưa đủ sao?"
Tiêu Ấu Thanh nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, chớp chớp con ngươi phiếm hồng: "Ba mươi năm, sao có thể đủ."
Quân vương tại vị hơn ba mươi năm cũng không có bao nhiêu người, Sở vương vẫn đem con số lớn hơn nói ra. Nàng vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Tiêu Ấu Thanh, chợt đau lòng ôm nàng, cọ vào bên hông nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ đừng buồn, ta cam đoan với tỷ tỷ, chỉ cần có thể, Lục lang nhất định không chỉ tại vị ba mươi năm."
Tiêu Ấu Thanh theo ngồi xổm nhào vào trong ngực Sở vương, túm vạt áo nàng oán giận nói: "Sau này không được nói những lời không may mắn như thế này nữa."
"Được được được, không nói không nói."
——————————
Năm Kiến Bình thứ mười, cử hành ngày hội đông chí lớn trong triều. Giữa tháng mười, sứ thần các quốc đã lục tục đến Đông Kinh. Đến đầu tháng mười một loạt các vụ, Đồng Văn quán, lễ Tân Viện, Chiêm Vân quán,... Các dịch quán đều có các ngoại sứ đến, sứ quan các châu cũng đều mang theo thứ đặc biệt ở địa phương của châu phủ làm cống phẩm đem vào cống hiến.
"Đã hỏi thăm rồi chưa?"
"Bẩm A Lang, nô đã hỏi thăm rồi, năm nay Hạ quốc đích thực đã phái sứ giả đến triều cống, được Lễ bộ an bài ở đô đình phía Tây."
Sở vương vuốt cái cằm bóng loáng: "Hạ quốc đã nhiều năm không đến triều cống, lần này đột nhiên đến..." Sở vương híp mắt: "Phái người theo dõi bọn họ."
"Vâng."
"Ngày đông chí của triều hội, đại điển quan chức ở các châu cũng sẽ vào triều, năm nay Long Đức Công hẳn là cũng nên trở về rồi chứ?"
Tiểu Lục Tử gật gật đầu, lại nói: "Cho dù không phải là đại triều hội, như sau ngày đông chí năm nay còn là sinh thần một tuổi của cả tiểu quốc công a, Long Đức Công hẳn là cũng muốn trở về gặp trọng tôn đi."
Sở vương đột nhiên giật mình, trầm một hơi nói: "Tiểu quốc công?"
"Đúng vậy, tiểu quốc công là được sinh ra vào đêm hôm sau của ngày đông chí, Vương gia lúc ấy không phải cũng hồi kinh hay sao? Lục Tử ở Kỳ Sơn cũng nhận được tin hoàng tôn ra đời a."
Sở vương nhẹ nhàng nhíu mày ngồi dậy, đi đến cửa thư phòng đưa tay chống lên cửa phòng, nhìn cảnh sắc hoang vắng trong đình viện, lẩm bẩm nói: "Là sinh thần, nhưng cũng là ngày giỗ."
Trong lúc thất thần, một nam tử trung niên làm phủ vệ đi vào viện của thư phòng: "Lục vương."
Sở vương liền khôi phục sắc mặt, trầm giọng nói: "Làm sao vậy?"
Phủ vệ đến gần một bước: "Tứ Xuyên gửi tới mật tín."
Sở vương nhìn thoáng qua xung quanh không có người liền xoay người trở về thư phòng, từ trong tay phủ vệ tiếp nhận mật tín, còn không đợi Sở vương mở ra, phủ vệ ra liền tri vị lui ra ngoài.
Tờ giấy nhỏ bị gấp thành nhiều lần, chậm rãi mở ra, chữ viết dần dần lộ rõ ra, thẳng đến khi toàn bộ đều đã rõ ràng, Sở vương thiếu chút nữa tức giận đến công tâm ngất đi.
Sở vương trừng mắt, há miệng thở hổn hển một hơi chợt mất trọng tâm ngã về phía sau, may mắn được Tiểu Lục Tử tiến lên đỡ lấy, kinh hoảng thất thố nói: "A Lang đây là làm sao vậy?"
Chỉ thấy tờ giấy bị nắm chặt đến rách đi, ngay khi ngửa ra sau theo tay Sở vương vô lực rơi xuống đất, phía trên chỉ có tám chữ ngắn ngủi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.