Chương 144: Khắc Định Quyết Gia
Vu Hoan
06/10/2022
Một tháng sau, sứ thần ở các quốc đều lần lượt đến phủ Khai Phong, sứ thần Tây Hạ mang theo cống phẩm xuất phát từ Hưng Khánh đến thành Đông Kinh, triều đình lệnh Lễ bộ tiếp đãi sắp xếp cho bọn họ ở Đô Dịch Tây Đình.
Kiến Bình năm thứ mười hai, ngày mùng một tháng giêng là ngày Chính Đán tổ chức Đại Triều hội, sứ thần các quốc cùng các châu quan đến triều, Hoàng đế ở Đại Khánh điện tuyên triệu diện kiến.
Cho đến khi đêm xuống, một chiếc xe ngựa tiến vào phía Đông Bắc của thành, từ phường Chiêu Khánh đi qua trắc viện của Sở vương phủ, trong viện truyền đến một trận tiếng đàn du dương, tiếng đàn có chút bi thương lại cùng tiếng cười thanh thúy sảng khoái của hài đồng ngâm cùng một chỗ lại khiến cho người ta nghe không biết nên buồn hay nên vui.
Tiếng trẻ con dần dần lắng đi, giai điệu bi ai uyển đàn đến một nửa thì đột nhiên biến sắc, cũng không biết là do đánh nhầm hay là do người đàn cố ý làm, nghe thấy tiếng này, người trong xe ngựa đột nhiên mở mắt ra, chống đỡ ngồi dậy vội vàng nói: "Dừng lại một chút!"
Xa phu thắt dây cương, liếc mắt nhìn viện lớn tường cao bên cạnh, hướng về phía sau nói: "Bên cạnh chính là Sở vương phủ, quan nhân có quen biết với người trong phủ sao?"
Nàng vén rèm xe lên, trong mắt in dưới ánh đèn chiếu rọi gạch xanh, cũng chính là viên gạch xanh này ngăn cản tầm mắt của nàng, nhẹ nhàng nắm chặt góc áo, chớp chớp đôi mắt ảm đạm thất sắc lẩm bẩm nói: "Khúc bị sai..."
"Quan nhân?" Xa phu thấy người không trả lời liền nói: "Chúng ta còn đi tiếp không?"
Khúc yêu thích cũng thường nghe này từ khi nàng rời kinh thành đã gần một năm chưa từng nghe qua, bất kể là người đánh đàn hay là người nghe đàn đều quen thuộc với phổ nhạc như vậy, sao có thể đàn sai: "Ừm, đi."
***
Tay đánh đàn chậm rãi dừng lại, bên ngoài tường truyền đến một trận tiếng chuông xe ngựa, đó là tiếng chuông được buộc trên cổ ngựa thuê trong gian hàng thuê xe ngựa bên cạnh đình Đô Dịch Tây. Tiếng chuông xuất hiện cũng không hiếm thấy, nhưng âm thanh này là âm thanh duy nhất có ở gian hàng đó.
Tiêu Ấu Thanh nghe tiếng chuông đồng nhìn về phía tường, đang nhớ đến gì đó, đột nhiên có tiếng động phía sau truyền tới.
"Khúc bị sai, là Chu lang cố, nhưng Chu lang này đã làm Hằng Cổ cho nên tất nhiên sẽ không nghe ý."
Bóng dáng thẳng tắp che đi một mảng lớn ánh nến chiếu rọi đèn lồng, bóng dáng chợt uốn lượn: "Hạ quan bái kiến Lục vương phi."
Tiêu Ấu Thanh ngồi xuống: "Lâu như vậy, vinh sủng của bệ hạ nhìn thì như đặc biệt, nhưng kì thực chỉ là ở mặt ngoài. Hắn âm thầm quan sát Thái tử nhưng cũng không có ý định phế trữ, hai nhà Tiêu Khương đã không còn như trước, mà với thế lực của một mình ngươi cũng rất khó lay động được Đông Cung."
"Cho nên hạ quan đến xin Vương phi một thứ."
"Là thứ gì?"
"Thế lực của một người đối với thế lực dưới chính vị như Đông Cung đúng là khó có thể lay động, nhưng nếu thêm Khu Mật viện thì không nhất định, cho nên hạ quan muốn xin Vương phi một phong thư tiến cử của mẫu thân Thái tử tương lai."
"Phong thư?"
"Hạ quan muốn cưới nữ nhi của Khu tướng."
Tiêu Ấu Thanh nhìn Lương Văn Bác, cố ý châm chọc nói: "Nữ nhi của Trần Dục, so với Lương tham chính chỉ sợ cho dù là ý chỉ của quan gia cũng..."
"Hắn sẽ làm." Lương Văn Bác ngắt lời Tiêu Ấu Thanh: "Vương phi biết, lòng người khó lường, trên lưỡi đao sống chết, ai lại không muốn được sống chứ."
Tiêu Ấu Thanh đưa tay vuốt ve dây đàn: "Cho dù có thêm Khu Mật viện thì sao, chỉ cần bệ hạ không muốn phế trữ, các ngươi có làm nhiều hơn đi nữa thì cũng uổng phí."
"Đúng là như vậy, hiện giờ là bệ hạ nắm giữ đại quyền, lại không muốn phế trữ, nhưng chúng ta có thể bức Thái tử tạo phản, bức bệ hạ dịch trữ. Hạ quan biết từ khi hạ quan trở thành Tham Tri Chính sự, Thái tử liền phái người nhìn chằm chằm hạ quan, hạ quan cũng chỉ có khi đến Sở vương phủ này mới có thể dám nói ra lòng mình."
Nghe chính hắn nói như vậy, Tiêu Ấu Thanh không lập tức đáp ứng, ngược lại sầu lo nói: "Thái tử cũng là quân, lỡ như chuyện không thành thì đây chính là đại tội diệt tộc..."
"Nhưng nếu Vương phi không đánh một trận này, chờ Thái tử kế thừa đại vị thì Vương phi phải làm sao? Lấy tình cảnh sau này của Thái tử, Vương phi có thể tưởng tượng được sao? Cho dù Vương phi không vì mình cũng phải nghĩ đến Thọ Xuân quận vương a, đây chính là cốt nhục duy nhất mà Sở vương để lại." Lương Văn Bác ra sức cố gắng thuyết phục Sở vương phi hạ quyết tâm: "Với trí thông minh của Vương phi, ta tin tưởng là người có thể phân rõ thế cục."
Thấy Sở vương phi cúi đầu không nói, Lương Văn Bác biết nàng không phải hạng nữ lưu bình thường, không cần chính mình nói ra thì trong lòng nàng cũng tự có cân nhắc: "Nếu Quận vương đăng vị, Quân chủ tuổi còn nhỏ thì Vương phi nhất định phải lâm triều xưng chế, sống chết của hạ quan vẫn sẽ nắm trong tay Vương phi như trước."
Tiêu Ấu Thanh chậm rãi đứng dậy: "Lữ tướng luôn khéo léo, Lương tham chính ở Chính Sự Đường có thêm Khu tướng, mặc dù có lực lượng của hai phủ nhưng vẫn còn phải lớn hơn nữa mới đủ."
"Vương phi xin cứ nói."
"Còn cần lợi dụng lòng tham của Thái tử, để hắn nghi ngờ bệ hạ đến nổi lên lòng dạ thâm độc trong hắn, chỉ là..."
"Vương phi cứ việc phân phó, hạ quan vạn chết không từ."
"Không cần Lương tham chính chịu chết, nhưng mà cần Tham Chính mạo hiểm."
Thước hoa sen dần dần di chuyển lên, hài tử đang chờ mẫu thân rõ ràng đã mệt mỏi đến nổi không mở mắt được nữa nhưng vẫn không chịu ngủ.
"Cô nương, tiểu Quận vương không gặp được ngài thì không chịu ngủ."
Lương Văn Bác xoay người nhìn về phía cửa viện, chợt khom người về phía Sở vương phi: "Vương phi tâm tư kín đáo, vì Quân chủ, hạ quan nguyện mạo hiểm một lần."
Tiêu Ấu Thanh đứng dậy, nhìn ánh trăng rồi lại bọc chặt áo choàng: "Đêm khuya rồi, ta nhớ viện trạch của Lương Tham Chính ở thành mới đúng không?"
Lương Văn Bác gật đầu: "Mấy ngày gần đây sự vụ trong triều bận rộn, thành cũ và mới lại cách xa, vì vậy hạ quan liền ở thành Bắc thuê một tư trạch ở lại."
"Thì ra là như thế, thứ cho Ấu Thanh không tiễn."
"Hạ quan cáo lui."
Sau khi Lương Văn Bác rời đi, Tiêu Ấu Thanh gọi: "Hỉ Xuân, hắn ngủ chưa?"
"Nô mới dỗ, Quân vương đã ngủ."
Tiêu Ấu Thanh nhìn vầng trăng trên mái hiên: "Ngươi rốt cuộc đang ở đâu?" Sau đó trở về phòng ngủ nhìn hài tử đang ngủ say trên giường: "Sau khi phụ thân ngươi đi, người nào cũng đều cho rằng cô nhi quả mẫu chúng ta dễ bị khi dễ, chỉ vì ta là hạng nữ lưu nên bọn họ cho rằng ta không nhấc nổi sóng gió, vì vậy mà đem sự chú ý đều đặt hết lên người đứa bé như ngươi."
***
Xa phu nhẹ nhàng quất roi ngựa, xe ngựa đang dừng lại rồi lại chậm rãi đi về phía trước, dọc theo đường đi, tiếng chuông đồng vang lên thanh thúy, mãi cho đến khi đến một chỗ có treo đèn hồng trước cửa viện trạch lớn mới dừng lại, trên đèn hồng còn phủ một tấm lồng đèn do lá trúc làm thành.
"Quan nhân, đến rồi." Xa phu mở cửa nhảy xuống xe cung kính đứng ở một bên đỡ người xuống.
Sở vương từ trong tay áo lấy ra một cục bạc nho nhỏ ném qua.
Thứ lưu thông trên thị trấn chủ yếu là đồng xu, bạch ngân được dự trữ trong quốc triều, bình thường chỉ dùng để ban thưởng cho đại thần. Ngoại trừ cơ hội được nhận số lượng lớn như bạc thì dân chúng không được thấy nhiều lắm, xa phu trừng mắt tròn trịa: "Hắc hắc, không cần nhiều như vậy, nếu quan nhân hài lòng, khi muốn dùng thì trở lại gian hàng của chúng ta gọi tiểu nhân hầu hạ là được rồi."
"Ngươi quay trở lại tự mình đổi thành mười đồng, trong gian hàng cũng sẽ lấy lại không ít. Hôm nay cùng ta đi cả ngày ngươi cũng vất vả, còn lại mấy đồng tiền coi như là thưởng tiền."
Xa phu lúc này mới nhận bạc, chắp tay với người đeo mặt nạ: "Đa tạ quan nhân."
Sau khi chờ người đi vào, xa phu mới nhảy lên xe, thay đổi sắc mặt cười đùa kia mà lắc lắc đầu nói: "Là đệ tử của doanh quan sao? Nhìn thì cũng giống người đọc sách, ai lại nghĩ tới cũng sẽ đi đến loại địa phương này a, còn đeo mặt nạ là sợ bị người khác nhận ra đi, ai, thế đạo này thật sự là (*)thế phong nhật hạ a."
(*)Thế phong nhật hạ - 世风日下 – shì fēng rì xià (phong tục lề thói): ý chỉ xã hội ngày càng bại hoại, ngày một xấu đi.
Người đeo mặt nạ vừa bước vào viện tử, mùi son phấn nồng đậm liền xông vào mũi: "Vị tiểu quan nhân này là lần đầu tiên đến đây a, lại còn đeo mặt nạ, chẳng lẽ còn sợ trong kỹ viện này có người quen nhận ra mà báo cho nương tử nhà mình biết hay sao?"
"Tướng mạo xấu xí không dám thoải mái, bất quá lời nói của cô nương cũng có đạo lý, làm phiền chuyển lời giúp tại hạ mời Vân ma ma đến gặp ta, ta sẽ trọng tạ cho cô nương."
"Quen biết với Vân ma ma của chúng ta, xem ra tiểu quan nhân cũng không phải là lần đầu tiên đến đây, mời đến nhã phòng ở gian trên chờ một chút." Trong lúc nữ tử nói chuyện, nàng chào hỏi một gã sai vặt, sau đó phân phó hắn dâng trà lên trên.
"Để tiểu nhân cầm túi cho quan nhân."
Sở vương nhìn đồ trong tay, lắc đầu nói: "Không có gì đáng ngại, ta tự mình cầm được, nơi này ta cũng quen, ngươi dẫn ta đi đến lâu các cao nhất là được rồi."
"Vâng."
Trong túi cũng không phải vật nặng gì, chỉ có mấy bộ trang phục ở Tây Hạ mà nàng mang đến tiệm may thay.
Người dựa vào cửa sổ mà đứng nhìn chằm chằm vào một tòa trạch viện lớn ở phường Chiêu Khánh dưới đáy lầu, trong viện đèn đuốc sáng trưng, rõ ràng đang là năm mới nhưng lại không thấy bất kỳ màu đỏ tượng trưng nào.
—— Chi ——
Cửa phòng bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra, ánh sáng chói mắt ngoài cửa theo khe hở xuyên thấu vào, nữ tử đi vào nhìn bốn phía âm u: "Sao lại không thắp nến nhiều hơn một chút?"
Tiểu nhị liền cúi đầu: "Là vị tiểu quan nhân này không cho."
"Được rồi, ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng."
Phụ nhân bước đi nhẹ nhàng đi vào trong, thấy thân ảnh gần cửa sổ rất quen mắt, nhưng lại không dám nhận bừa: "Không biết quan nhân gọi nô là..."
"Vân di, là ta." Người bên cửa sổ xoay người đi lên, chậm rãi tháo mặt nạ ra.
"Vương gia?!" Phụ nhân chợt đỏ hai mắt, xoa khăn tay áo lên lau khóe mắt, vui mừng đến phát khóc nói: "Từ khi tin tức kia truyền về thì ta liền biết trong đó nhất định có âm mưu, Vương gia thông minh như vậy sao lại dễ dàng bị những người ác kia hại a."
Đã qua nửa năm, nhưng mỗi lần Sở vương nhớ tới bản thân lúc đang trên chiến trường chạy trốn vẫn cảm thấy sợ hãi: "Xem như là may mắn sống sót sau kiếp nạn đi."
Vân ma ma nhìn trong phòng chỉ thắp một ngọn nến, liền đi đến bên cạnh thắp sáng các ngọn nến còn lại: "Nô nhớ Vương gia sợ tối, Vương gia có về phủ chưa? Lục vương phi nhớ ngài nên cũng thường xuyên phái người đến hỏi tung tích của ngài, lúc Đông Chí nô có nhìn thấy Lục vương phi ngồi trên giá kiệu, nhưng lại rất tiều tụy."
Sở vương túm tay cúi đầu: "Ta không dám trở về, cũng phải khắc chế chính mình. Nếu không, đã làm nhiều như vậy chỉ sợ sẽ phải thất bại trong chớp mắt a. Đợi ngày mai sáng sớm ta sẽ ra khỏi thành, Vân di nghĩ biện pháp thay ta truyền lời cho Tứ mã, với thay ta chuyển lời đến nàng... Lục lang của nàng bình an."
Vân ma ma gật đầu rồi lại đem chuyện xảy ra gần một năm trong kinh nói cho Sở vương biết, cuối cùng ngẩng đầu do dự nhìn Sở vương: "Còn có một chuyện..."
Người đang cúi đầu phân tích thế cục lại nâng hai mắt lên: "Trước kia cái gì Vân di cũng sẽ không giấu Lục lang."
Vân ma ma ngẩng đầu, nhíu mày nói: "Liễu cô nương...không còn nữa."
Người đang suy tư kế hoạch đột nhiên đầu óc trở nên trống rỗng: "Liễu cô nương nào?"
"Là Liễu Tứ tiểu thư mà Lục Vương cứu về a."
Trái tim bình tĩnh hồi lâu lại nhấc lên gợn sóng nho nhỏ, Sở vương không tin lắc đầu một bước truy hỏi: "Nàng luôn khỏe mạnh, làm sao có thể?"
"Mùa xuân năm ngoái, nàng..." Vân mama cúi đầu: "Mang thai đứa nhỏ của Lương Văn Bác, nhưng lại bởi vì xuất thân là kỹ nữ, là chấp tướng như Lương Văn Bác đã bị Ngự Sử đài buộc tội. Họ Lương kia thật sự không phải là người, chỉ bởi vậy mà liền đem nữ tử mang thai con nối dõi của mình đưa đến viện trạch ở ngoại ô kinh thành sống, nô cũng không ngờ nàng sẽ lâm bồn vào ban đêm, là sinh non lại khó sinh, người của chúng ta chạy mấy dặm đường mới tìm được đại phu. Nhưng là vẫn chậm một bước, một xác hai mạng, hai mẹ con đều không thể cứu được nữa."
Sở vương run rẩy lui về phía trước vài bước, chợt nặng nề ngồi trên ghế, nâng mặt khóc không ra nước mắt nói: "Nàng còn trẻ như vậy, đều là lỗi của một mình ta, nếu không phải ngay từ đầu do ta tính kế, làm sao lại để cho nàng bị giam giữ ở đó đây."
Vân ma ma tiến lên, lòng nhìn Sở vương: "Nếu không nhờ có trước đó Lục vương ở Thành Đô ngăn cản hai người bọn họ thì bọn họ sớm đã bị người ta đánh chết. Cho dù là bất đắc dĩ thì đây đều là con đường mà Liễu thị tự mình chọn, Lục vương không có ép buộc nàng, đối với nàng đã là ân lớn như núi rồi."
Sở vương lắc đầu nói: "Nàng đem chính mình tự giam trong lồng sắt, nhưng chìa khóa của cái lồng này lại là ta đưa."
Không khí dần dần ngưng đọng, Sở vương trầm mặc một lúc lâu sau đó điều chỉnh tâm tính thở dài một hơi: "Tiếp tục giám thị trong kinh thành, thậm chí là các ngõ hẻm và các nơi xung quanh. Nếu bọn họ chắc chắn ta đã chết, vậy thì tương kế tựu kế, không cần phái người đi báo bình an nữa, trực tiếp đưa tin cho Vương phi và Tứ mã, mặt khác sai người khi liên lạc với ta dặn dò bọn họ phải cực kì cẩn thận."
"Nô đã hiểu."
***
Sáng sớm hôm sau, một thương đội từ thành Đông Kinh kéo đầy xe hàng hóa rời khỏi thành đi về phía Tây, một chiếc xe ngựa từ trên đường lớn lại chuyển hướng vào đường nhỏ, không tiếp tục đi về phía Tây mà dọc theo sông Vị Thủy, từ phía Nam vòng một vòng lớn mất gần một tháng đến Hi Châu.
"Tướng quân, có một thương nhân giao hàng nói ngón tay của hắn bị người của chúng ta bẻ gãy, la hét đòi muốn gặp ngài, đuổi thế nào cũng không chịu đi."
"Ngón tay bị bẻ gãy, sao?" Tên râu ria sau khi nghe trong lòng cả kinh, chợt ngồi xuống thất thần thở dài: "Không có khả năng a." Nhẹ nhàng phất tay với cấp dưới: " Tất cả bất quá là đòi tiền, cho chút đồng rồi đuổi đi a."
"Vâng."
Tên râu ria cầm lấy một thanh bội kiếm cũ kỹ bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve chuôi kiếm: "Ngươi chính là người ân công nhìn trúng a, sớm biết thì ngày đó cho dù ta có liều chết cũng phải đi theo bên cạnh ngươi rồi."
"Tướng quân, người nọ vẫn không chịu đi, còn nhục mạ ngài..." Tên lính hạ giọng: "Nói ngài nhát gan ham sống."
Tên râu ria tức giận đem kiếm trong tay cắm vào trong đất: "Làm gì có lý này!"
Giày đầu mây đi cực nhanh, giáp phiến va chạm: "Là người nào lại không thức thời..."
Thẳng đến khi Trương Hòe đi tới,người vì vô lý gây sự mà thiếu chút nữa đã bị đánh mới dần dần an phận lại, thấy Trương Hòe đến gần, nàng liền cởi khăn che chắn gió cát ra.
Trương Hòe trong nháy mắt ngây người, chợt nhìn trái phải rồi bối rối đi lên trước mang khăn vải che lại cho nàng, lại lôi kéo nàng vào trong trướng.
Trong nháy khi mắt tiến vào trong trướng, Phó tướng thủ doanh liền nghe được một tiếng quỳ xuống đất nặng nề.
Trương Hòe nhéo lấy đùi của mình một chút, có ý muốn mình tỉnh táo lại: "Không phải hạ quan nằm mơ, thật sự là Lục đại vương đúng không?" Khuôn mặt ngăm đen chảy xuống hai giọt nước mắt.
Sở vương vội vàng nâng hắn lên: "Là ta."
Trương Hòe nghẹn ngào nói: "Hạ quan biết ân công nhất định sẽ không nhìn lầm người a."
"Trương tướng quân một mảnh trung thành, tiểu Vương ngàn dặm đuổi tới đây thì cũng không cùng với tướng quân vòng vo nữa, tiểu Vương nay gặp khó khăn, cần tướng quân giúp."
Trương Hòe vội vàng đỡ lấy Sở vương đang muốn quỳ xuống: "Trương Hòe một ngày là người của Tiêu nguyên soái thì cả đời này đều là người của Nguyên soái. Tuy Nguyên soái không còn nữa, nhưng trong lòng Trương Hòe đã coi Lục đại vương là chủ tử, cho dù có chịu chết thì cũng không từ chối."
Đã từng đối với Khai quốc công có lừa gạt cùng với chống đối, trong lòng Sở vương ngoại trừ áy náy chỉ còn lại cảm kích vô tận: "Ta sẽ không để Long Đức Công bại."
***
Chuyển Vận Sứ ở Tần Phượng chưởng quản toàn bộ quân vụ và chính sự của vùng đất Tần Phượng ở Tây Bắc, sự vụ lớn nhỏ ở biên cảnh đều do hắn trình lên Thiên tử.
Hi Châu cũng nằm dưới sự quản lý của đường Tần Phượng, cách châu trực thuộc không xa, trong phòng ngự sứ ở một viện tại Hi Châu, Trương Hòe tự mình bưng tới một chén canh nóng: "Tẩu tẩu, thật sự xin lỗi, chuyện liên quan đến sống chết của thiên hạ, ta thật sự có khổ tâm a."
Đầu tháng ba giữa mùa xuân, Chuyển Vận Sứ ở trong một gian phòng tại Tần Phượng, hắn quỳ gối trước mặt một thiếu niên mặc thường phục, nhưng lại không dám tin mà liên tiếp ngẩng đầu rồi hạ xuống.
Trận chiến ở Khánh Châu, hắn với tư cách là Chuyển Vận Sứ nên cũng có tham dự, thi thể Sở vương hắn cũng đã tận mắt nhìn thấy, còn bởi vì quốc triều mất đi chủ tốt mà tiếc nuối mấy tháng.
"Thiên hạ này không có mấy người biết bổn vương vẫn còn sống, bổn vương đến gặp ngươi cũng xuất phát từ lòng tín nhiệm của ta đối với ngươi."
Hi Châu cách Tần Châu không xa, Chuyển Vận Sứ xưa nay kính trọng tính tình của Trương Hòe, hai nhà nương tử cũng đi lại rất thân thiết. Trong lòng cười khổ, cho dù nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến nương tử nhà mình đi du xuân ở ngoại ô này nhiều lần lại cuối cùng bị bắt làm con tin.
Chuyển Vận Sứ dập đầu nói: "Hạ quan hiểu rõ."
"Thái tử có ý làm phản, ngươi có biết không?"
Chuyển Vận Sứ kinh hãi: "Hạ quan không biết, nhưng khi hạ quan vào tấu viện có triều báo truyền đến địa phương, quan gia để cho nhi tử trưởng của Lục đại vương làm người hiến cuối cùng ở lễ tế tự vào ngày Đông Chí, cũng có tiểu báo nói quan gia muốn lập Thái tôn, vị trí của Đông Cung thời khắc đều nguy hiểm."
"Bệ hạ từng phái bổn vương đi Kỳ Sơn, Kỳ Sơn là địa phương nào chẳng lẽ Chuyển Vận Sứ còn không biết sao? Lần này bổn vương tới chính là phụng ý của bệ hạ." Sở vương lấy thư trong tay ra: "Vốn không cần tốn nhiều công sức như vậy, bệ hạ làm như vậy là muốn bổn vương bình phản loạn, lấy công trạng mà trấn an bá quan."
Chuyển Vận Sứ cẩn thận tiếp nhận kiểm tra, Sở vương lại nói: "Chuyển Vận Sứ vốn là người bệ hạ coi trọng, chữ viết của bệ hạ chắc hẳn Chuyển Vận Sứ sẽ không nhận lầm đi?"
"Thần, tuân chỉ."
"Chuyển Vận Sứ mang một lòng trung thành, bệ hạ và...bổn vương sẽ nhớ kỹ." Sở vương đi tới bên cạnh Chuyển Vận Sứ.
Chuyển Vận Sứ quỳ thẳng người lại, hỏi: "Ngày sau nếu Đại vương đăng cơ, không biết sẽ xử trí thần tử phản chủ như thế nào?"
Người này có thể làm Chuyển Vận Sứ tất nhiên cũng không phải hạng người tầm thường, Sở vương đứng vững, sau đó trầm mặc không nói.
Chuyển Vận Sứ quỳ xoay người cúi đầu nói: "Vậy để thần nói cho Lục đại vương, vì quốc triều mà tận trung, vì dân chúng mà chọn đúng chủ, thần, chết cũng không hối hận."
Ngày xưa nếu không phải người này mang binh kịp thời chạy tới phủ Tần Phượng thì nàng cũng không có khả năng bình yên đứng ở chỗ này. Sở vương buông sách đang nắm trong tay ra: "Nếu thành, quốc triều sẽ không chôn người trung, nếu bại, dựa vào quyển sách này ngươi có thể được giảm tội. Bỏ mạng mà không than, can ngăn mà không mệt, lên thì tốt mà xuống thì xấu, vậy mới là trung lương."
Kiến Bình năm thứ mười hai, ngày mùng một tháng giêng là ngày Chính Đán tổ chức Đại Triều hội, sứ thần các quốc cùng các châu quan đến triều, Hoàng đế ở Đại Khánh điện tuyên triệu diện kiến.
Cho đến khi đêm xuống, một chiếc xe ngựa tiến vào phía Đông Bắc của thành, từ phường Chiêu Khánh đi qua trắc viện của Sở vương phủ, trong viện truyền đến một trận tiếng đàn du dương, tiếng đàn có chút bi thương lại cùng tiếng cười thanh thúy sảng khoái của hài đồng ngâm cùng một chỗ lại khiến cho người ta nghe không biết nên buồn hay nên vui.
Tiếng trẻ con dần dần lắng đi, giai điệu bi ai uyển đàn đến một nửa thì đột nhiên biến sắc, cũng không biết là do đánh nhầm hay là do người đàn cố ý làm, nghe thấy tiếng này, người trong xe ngựa đột nhiên mở mắt ra, chống đỡ ngồi dậy vội vàng nói: "Dừng lại một chút!"
Xa phu thắt dây cương, liếc mắt nhìn viện lớn tường cao bên cạnh, hướng về phía sau nói: "Bên cạnh chính là Sở vương phủ, quan nhân có quen biết với người trong phủ sao?"
Nàng vén rèm xe lên, trong mắt in dưới ánh đèn chiếu rọi gạch xanh, cũng chính là viên gạch xanh này ngăn cản tầm mắt của nàng, nhẹ nhàng nắm chặt góc áo, chớp chớp đôi mắt ảm đạm thất sắc lẩm bẩm nói: "Khúc bị sai..."
"Quan nhân?" Xa phu thấy người không trả lời liền nói: "Chúng ta còn đi tiếp không?"
Khúc yêu thích cũng thường nghe này từ khi nàng rời kinh thành đã gần một năm chưa từng nghe qua, bất kể là người đánh đàn hay là người nghe đàn đều quen thuộc với phổ nhạc như vậy, sao có thể đàn sai: "Ừm, đi."
***
Tay đánh đàn chậm rãi dừng lại, bên ngoài tường truyền đến một trận tiếng chuông xe ngựa, đó là tiếng chuông được buộc trên cổ ngựa thuê trong gian hàng thuê xe ngựa bên cạnh đình Đô Dịch Tây. Tiếng chuông xuất hiện cũng không hiếm thấy, nhưng âm thanh này là âm thanh duy nhất có ở gian hàng đó.
Tiêu Ấu Thanh nghe tiếng chuông đồng nhìn về phía tường, đang nhớ đến gì đó, đột nhiên có tiếng động phía sau truyền tới.
"Khúc bị sai, là Chu lang cố, nhưng Chu lang này đã làm Hằng Cổ cho nên tất nhiên sẽ không nghe ý."
Bóng dáng thẳng tắp che đi một mảng lớn ánh nến chiếu rọi đèn lồng, bóng dáng chợt uốn lượn: "Hạ quan bái kiến Lục vương phi."
Tiêu Ấu Thanh ngồi xuống: "Lâu như vậy, vinh sủng của bệ hạ nhìn thì như đặc biệt, nhưng kì thực chỉ là ở mặt ngoài. Hắn âm thầm quan sát Thái tử nhưng cũng không có ý định phế trữ, hai nhà Tiêu Khương đã không còn như trước, mà với thế lực của một mình ngươi cũng rất khó lay động được Đông Cung."
"Cho nên hạ quan đến xin Vương phi một thứ."
"Là thứ gì?"
"Thế lực của một người đối với thế lực dưới chính vị như Đông Cung đúng là khó có thể lay động, nhưng nếu thêm Khu Mật viện thì không nhất định, cho nên hạ quan muốn xin Vương phi một phong thư tiến cử của mẫu thân Thái tử tương lai."
"Phong thư?"
"Hạ quan muốn cưới nữ nhi của Khu tướng."
Tiêu Ấu Thanh nhìn Lương Văn Bác, cố ý châm chọc nói: "Nữ nhi của Trần Dục, so với Lương tham chính chỉ sợ cho dù là ý chỉ của quan gia cũng..."
"Hắn sẽ làm." Lương Văn Bác ngắt lời Tiêu Ấu Thanh: "Vương phi biết, lòng người khó lường, trên lưỡi đao sống chết, ai lại không muốn được sống chứ."
Tiêu Ấu Thanh đưa tay vuốt ve dây đàn: "Cho dù có thêm Khu Mật viện thì sao, chỉ cần bệ hạ không muốn phế trữ, các ngươi có làm nhiều hơn đi nữa thì cũng uổng phí."
"Đúng là như vậy, hiện giờ là bệ hạ nắm giữ đại quyền, lại không muốn phế trữ, nhưng chúng ta có thể bức Thái tử tạo phản, bức bệ hạ dịch trữ. Hạ quan biết từ khi hạ quan trở thành Tham Tri Chính sự, Thái tử liền phái người nhìn chằm chằm hạ quan, hạ quan cũng chỉ có khi đến Sở vương phủ này mới có thể dám nói ra lòng mình."
Nghe chính hắn nói như vậy, Tiêu Ấu Thanh không lập tức đáp ứng, ngược lại sầu lo nói: "Thái tử cũng là quân, lỡ như chuyện không thành thì đây chính là đại tội diệt tộc..."
"Nhưng nếu Vương phi không đánh một trận này, chờ Thái tử kế thừa đại vị thì Vương phi phải làm sao? Lấy tình cảnh sau này của Thái tử, Vương phi có thể tưởng tượng được sao? Cho dù Vương phi không vì mình cũng phải nghĩ đến Thọ Xuân quận vương a, đây chính là cốt nhục duy nhất mà Sở vương để lại." Lương Văn Bác ra sức cố gắng thuyết phục Sở vương phi hạ quyết tâm: "Với trí thông minh của Vương phi, ta tin tưởng là người có thể phân rõ thế cục."
Thấy Sở vương phi cúi đầu không nói, Lương Văn Bác biết nàng không phải hạng nữ lưu bình thường, không cần chính mình nói ra thì trong lòng nàng cũng tự có cân nhắc: "Nếu Quận vương đăng vị, Quân chủ tuổi còn nhỏ thì Vương phi nhất định phải lâm triều xưng chế, sống chết của hạ quan vẫn sẽ nắm trong tay Vương phi như trước."
Tiêu Ấu Thanh chậm rãi đứng dậy: "Lữ tướng luôn khéo léo, Lương tham chính ở Chính Sự Đường có thêm Khu tướng, mặc dù có lực lượng của hai phủ nhưng vẫn còn phải lớn hơn nữa mới đủ."
"Vương phi xin cứ nói."
"Còn cần lợi dụng lòng tham của Thái tử, để hắn nghi ngờ bệ hạ đến nổi lên lòng dạ thâm độc trong hắn, chỉ là..."
"Vương phi cứ việc phân phó, hạ quan vạn chết không từ."
"Không cần Lương tham chính chịu chết, nhưng mà cần Tham Chính mạo hiểm."
Thước hoa sen dần dần di chuyển lên, hài tử đang chờ mẫu thân rõ ràng đã mệt mỏi đến nổi không mở mắt được nữa nhưng vẫn không chịu ngủ.
"Cô nương, tiểu Quận vương không gặp được ngài thì không chịu ngủ."
Lương Văn Bác xoay người nhìn về phía cửa viện, chợt khom người về phía Sở vương phi: "Vương phi tâm tư kín đáo, vì Quân chủ, hạ quan nguyện mạo hiểm một lần."
Tiêu Ấu Thanh đứng dậy, nhìn ánh trăng rồi lại bọc chặt áo choàng: "Đêm khuya rồi, ta nhớ viện trạch của Lương Tham Chính ở thành mới đúng không?"
Lương Văn Bác gật đầu: "Mấy ngày gần đây sự vụ trong triều bận rộn, thành cũ và mới lại cách xa, vì vậy hạ quan liền ở thành Bắc thuê một tư trạch ở lại."
"Thì ra là như thế, thứ cho Ấu Thanh không tiễn."
"Hạ quan cáo lui."
Sau khi Lương Văn Bác rời đi, Tiêu Ấu Thanh gọi: "Hỉ Xuân, hắn ngủ chưa?"
"Nô mới dỗ, Quân vương đã ngủ."
Tiêu Ấu Thanh nhìn vầng trăng trên mái hiên: "Ngươi rốt cuộc đang ở đâu?" Sau đó trở về phòng ngủ nhìn hài tử đang ngủ say trên giường: "Sau khi phụ thân ngươi đi, người nào cũng đều cho rằng cô nhi quả mẫu chúng ta dễ bị khi dễ, chỉ vì ta là hạng nữ lưu nên bọn họ cho rằng ta không nhấc nổi sóng gió, vì vậy mà đem sự chú ý đều đặt hết lên người đứa bé như ngươi."
***
Xa phu nhẹ nhàng quất roi ngựa, xe ngựa đang dừng lại rồi lại chậm rãi đi về phía trước, dọc theo đường đi, tiếng chuông đồng vang lên thanh thúy, mãi cho đến khi đến một chỗ có treo đèn hồng trước cửa viện trạch lớn mới dừng lại, trên đèn hồng còn phủ một tấm lồng đèn do lá trúc làm thành.
"Quan nhân, đến rồi." Xa phu mở cửa nhảy xuống xe cung kính đứng ở một bên đỡ người xuống.
Sở vương từ trong tay áo lấy ra một cục bạc nho nhỏ ném qua.
Thứ lưu thông trên thị trấn chủ yếu là đồng xu, bạch ngân được dự trữ trong quốc triều, bình thường chỉ dùng để ban thưởng cho đại thần. Ngoại trừ cơ hội được nhận số lượng lớn như bạc thì dân chúng không được thấy nhiều lắm, xa phu trừng mắt tròn trịa: "Hắc hắc, không cần nhiều như vậy, nếu quan nhân hài lòng, khi muốn dùng thì trở lại gian hàng của chúng ta gọi tiểu nhân hầu hạ là được rồi."
"Ngươi quay trở lại tự mình đổi thành mười đồng, trong gian hàng cũng sẽ lấy lại không ít. Hôm nay cùng ta đi cả ngày ngươi cũng vất vả, còn lại mấy đồng tiền coi như là thưởng tiền."
Xa phu lúc này mới nhận bạc, chắp tay với người đeo mặt nạ: "Đa tạ quan nhân."
Sau khi chờ người đi vào, xa phu mới nhảy lên xe, thay đổi sắc mặt cười đùa kia mà lắc lắc đầu nói: "Là đệ tử của doanh quan sao? Nhìn thì cũng giống người đọc sách, ai lại nghĩ tới cũng sẽ đi đến loại địa phương này a, còn đeo mặt nạ là sợ bị người khác nhận ra đi, ai, thế đạo này thật sự là (*)thế phong nhật hạ a."
(*)Thế phong nhật hạ - 世风日下 – shì fēng rì xià (phong tục lề thói): ý chỉ xã hội ngày càng bại hoại, ngày một xấu đi.
Người đeo mặt nạ vừa bước vào viện tử, mùi son phấn nồng đậm liền xông vào mũi: "Vị tiểu quan nhân này là lần đầu tiên đến đây a, lại còn đeo mặt nạ, chẳng lẽ còn sợ trong kỹ viện này có người quen nhận ra mà báo cho nương tử nhà mình biết hay sao?"
"Tướng mạo xấu xí không dám thoải mái, bất quá lời nói của cô nương cũng có đạo lý, làm phiền chuyển lời giúp tại hạ mời Vân ma ma đến gặp ta, ta sẽ trọng tạ cho cô nương."
"Quen biết với Vân ma ma của chúng ta, xem ra tiểu quan nhân cũng không phải là lần đầu tiên đến đây, mời đến nhã phòng ở gian trên chờ một chút." Trong lúc nữ tử nói chuyện, nàng chào hỏi một gã sai vặt, sau đó phân phó hắn dâng trà lên trên.
"Để tiểu nhân cầm túi cho quan nhân."
Sở vương nhìn đồ trong tay, lắc đầu nói: "Không có gì đáng ngại, ta tự mình cầm được, nơi này ta cũng quen, ngươi dẫn ta đi đến lâu các cao nhất là được rồi."
"Vâng."
Trong túi cũng không phải vật nặng gì, chỉ có mấy bộ trang phục ở Tây Hạ mà nàng mang đến tiệm may thay.
Người dựa vào cửa sổ mà đứng nhìn chằm chằm vào một tòa trạch viện lớn ở phường Chiêu Khánh dưới đáy lầu, trong viện đèn đuốc sáng trưng, rõ ràng đang là năm mới nhưng lại không thấy bất kỳ màu đỏ tượng trưng nào.
—— Chi ——
Cửa phòng bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra, ánh sáng chói mắt ngoài cửa theo khe hở xuyên thấu vào, nữ tử đi vào nhìn bốn phía âm u: "Sao lại không thắp nến nhiều hơn một chút?"
Tiểu nhị liền cúi đầu: "Là vị tiểu quan nhân này không cho."
"Được rồi, ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng."
Phụ nhân bước đi nhẹ nhàng đi vào trong, thấy thân ảnh gần cửa sổ rất quen mắt, nhưng lại không dám nhận bừa: "Không biết quan nhân gọi nô là..."
"Vân di, là ta." Người bên cửa sổ xoay người đi lên, chậm rãi tháo mặt nạ ra.
"Vương gia?!" Phụ nhân chợt đỏ hai mắt, xoa khăn tay áo lên lau khóe mắt, vui mừng đến phát khóc nói: "Từ khi tin tức kia truyền về thì ta liền biết trong đó nhất định có âm mưu, Vương gia thông minh như vậy sao lại dễ dàng bị những người ác kia hại a."
Đã qua nửa năm, nhưng mỗi lần Sở vương nhớ tới bản thân lúc đang trên chiến trường chạy trốn vẫn cảm thấy sợ hãi: "Xem như là may mắn sống sót sau kiếp nạn đi."
Vân ma ma nhìn trong phòng chỉ thắp một ngọn nến, liền đi đến bên cạnh thắp sáng các ngọn nến còn lại: "Nô nhớ Vương gia sợ tối, Vương gia có về phủ chưa? Lục vương phi nhớ ngài nên cũng thường xuyên phái người đến hỏi tung tích của ngài, lúc Đông Chí nô có nhìn thấy Lục vương phi ngồi trên giá kiệu, nhưng lại rất tiều tụy."
Sở vương túm tay cúi đầu: "Ta không dám trở về, cũng phải khắc chế chính mình. Nếu không, đã làm nhiều như vậy chỉ sợ sẽ phải thất bại trong chớp mắt a. Đợi ngày mai sáng sớm ta sẽ ra khỏi thành, Vân di nghĩ biện pháp thay ta truyền lời cho Tứ mã, với thay ta chuyển lời đến nàng... Lục lang của nàng bình an."
Vân ma ma gật đầu rồi lại đem chuyện xảy ra gần một năm trong kinh nói cho Sở vương biết, cuối cùng ngẩng đầu do dự nhìn Sở vương: "Còn có một chuyện..."
Người đang cúi đầu phân tích thế cục lại nâng hai mắt lên: "Trước kia cái gì Vân di cũng sẽ không giấu Lục lang."
Vân ma ma ngẩng đầu, nhíu mày nói: "Liễu cô nương...không còn nữa."
Người đang suy tư kế hoạch đột nhiên đầu óc trở nên trống rỗng: "Liễu cô nương nào?"
"Là Liễu Tứ tiểu thư mà Lục Vương cứu về a."
Trái tim bình tĩnh hồi lâu lại nhấc lên gợn sóng nho nhỏ, Sở vương không tin lắc đầu một bước truy hỏi: "Nàng luôn khỏe mạnh, làm sao có thể?"
"Mùa xuân năm ngoái, nàng..." Vân mama cúi đầu: "Mang thai đứa nhỏ của Lương Văn Bác, nhưng lại bởi vì xuất thân là kỹ nữ, là chấp tướng như Lương Văn Bác đã bị Ngự Sử đài buộc tội. Họ Lương kia thật sự không phải là người, chỉ bởi vậy mà liền đem nữ tử mang thai con nối dõi của mình đưa đến viện trạch ở ngoại ô kinh thành sống, nô cũng không ngờ nàng sẽ lâm bồn vào ban đêm, là sinh non lại khó sinh, người của chúng ta chạy mấy dặm đường mới tìm được đại phu. Nhưng là vẫn chậm một bước, một xác hai mạng, hai mẹ con đều không thể cứu được nữa."
Sở vương run rẩy lui về phía trước vài bước, chợt nặng nề ngồi trên ghế, nâng mặt khóc không ra nước mắt nói: "Nàng còn trẻ như vậy, đều là lỗi của một mình ta, nếu không phải ngay từ đầu do ta tính kế, làm sao lại để cho nàng bị giam giữ ở đó đây."
Vân ma ma tiến lên, lòng nhìn Sở vương: "Nếu không nhờ có trước đó Lục vương ở Thành Đô ngăn cản hai người bọn họ thì bọn họ sớm đã bị người ta đánh chết. Cho dù là bất đắc dĩ thì đây đều là con đường mà Liễu thị tự mình chọn, Lục vương không có ép buộc nàng, đối với nàng đã là ân lớn như núi rồi."
Sở vương lắc đầu nói: "Nàng đem chính mình tự giam trong lồng sắt, nhưng chìa khóa của cái lồng này lại là ta đưa."
Không khí dần dần ngưng đọng, Sở vương trầm mặc một lúc lâu sau đó điều chỉnh tâm tính thở dài một hơi: "Tiếp tục giám thị trong kinh thành, thậm chí là các ngõ hẻm và các nơi xung quanh. Nếu bọn họ chắc chắn ta đã chết, vậy thì tương kế tựu kế, không cần phái người đi báo bình an nữa, trực tiếp đưa tin cho Vương phi và Tứ mã, mặt khác sai người khi liên lạc với ta dặn dò bọn họ phải cực kì cẩn thận."
"Nô đã hiểu."
***
Sáng sớm hôm sau, một thương đội từ thành Đông Kinh kéo đầy xe hàng hóa rời khỏi thành đi về phía Tây, một chiếc xe ngựa từ trên đường lớn lại chuyển hướng vào đường nhỏ, không tiếp tục đi về phía Tây mà dọc theo sông Vị Thủy, từ phía Nam vòng một vòng lớn mất gần một tháng đến Hi Châu.
"Tướng quân, có một thương nhân giao hàng nói ngón tay của hắn bị người của chúng ta bẻ gãy, la hét đòi muốn gặp ngài, đuổi thế nào cũng không chịu đi."
"Ngón tay bị bẻ gãy, sao?" Tên râu ria sau khi nghe trong lòng cả kinh, chợt ngồi xuống thất thần thở dài: "Không có khả năng a." Nhẹ nhàng phất tay với cấp dưới: " Tất cả bất quá là đòi tiền, cho chút đồng rồi đuổi đi a."
"Vâng."
Tên râu ria cầm lấy một thanh bội kiếm cũ kỹ bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve chuôi kiếm: "Ngươi chính là người ân công nhìn trúng a, sớm biết thì ngày đó cho dù ta có liều chết cũng phải đi theo bên cạnh ngươi rồi."
"Tướng quân, người nọ vẫn không chịu đi, còn nhục mạ ngài..." Tên lính hạ giọng: "Nói ngài nhát gan ham sống."
Tên râu ria tức giận đem kiếm trong tay cắm vào trong đất: "Làm gì có lý này!"
Giày đầu mây đi cực nhanh, giáp phiến va chạm: "Là người nào lại không thức thời..."
Thẳng đến khi Trương Hòe đi tới,người vì vô lý gây sự mà thiếu chút nữa đã bị đánh mới dần dần an phận lại, thấy Trương Hòe đến gần, nàng liền cởi khăn che chắn gió cát ra.
Trương Hòe trong nháy mắt ngây người, chợt nhìn trái phải rồi bối rối đi lên trước mang khăn vải che lại cho nàng, lại lôi kéo nàng vào trong trướng.
Trong nháy khi mắt tiến vào trong trướng, Phó tướng thủ doanh liền nghe được một tiếng quỳ xuống đất nặng nề.
Trương Hòe nhéo lấy đùi của mình một chút, có ý muốn mình tỉnh táo lại: "Không phải hạ quan nằm mơ, thật sự là Lục đại vương đúng không?" Khuôn mặt ngăm đen chảy xuống hai giọt nước mắt.
Sở vương vội vàng nâng hắn lên: "Là ta."
Trương Hòe nghẹn ngào nói: "Hạ quan biết ân công nhất định sẽ không nhìn lầm người a."
"Trương tướng quân một mảnh trung thành, tiểu Vương ngàn dặm đuổi tới đây thì cũng không cùng với tướng quân vòng vo nữa, tiểu Vương nay gặp khó khăn, cần tướng quân giúp."
Trương Hòe vội vàng đỡ lấy Sở vương đang muốn quỳ xuống: "Trương Hòe một ngày là người của Tiêu nguyên soái thì cả đời này đều là người của Nguyên soái. Tuy Nguyên soái không còn nữa, nhưng trong lòng Trương Hòe đã coi Lục đại vương là chủ tử, cho dù có chịu chết thì cũng không từ chối."
Đã từng đối với Khai quốc công có lừa gạt cùng với chống đối, trong lòng Sở vương ngoại trừ áy náy chỉ còn lại cảm kích vô tận: "Ta sẽ không để Long Đức Công bại."
***
Chuyển Vận Sứ ở Tần Phượng chưởng quản toàn bộ quân vụ và chính sự của vùng đất Tần Phượng ở Tây Bắc, sự vụ lớn nhỏ ở biên cảnh đều do hắn trình lên Thiên tử.
Hi Châu cũng nằm dưới sự quản lý của đường Tần Phượng, cách châu trực thuộc không xa, trong phòng ngự sứ ở một viện tại Hi Châu, Trương Hòe tự mình bưng tới một chén canh nóng: "Tẩu tẩu, thật sự xin lỗi, chuyện liên quan đến sống chết của thiên hạ, ta thật sự có khổ tâm a."
Đầu tháng ba giữa mùa xuân, Chuyển Vận Sứ ở trong một gian phòng tại Tần Phượng, hắn quỳ gối trước mặt một thiếu niên mặc thường phục, nhưng lại không dám tin mà liên tiếp ngẩng đầu rồi hạ xuống.
Trận chiến ở Khánh Châu, hắn với tư cách là Chuyển Vận Sứ nên cũng có tham dự, thi thể Sở vương hắn cũng đã tận mắt nhìn thấy, còn bởi vì quốc triều mất đi chủ tốt mà tiếc nuối mấy tháng.
"Thiên hạ này không có mấy người biết bổn vương vẫn còn sống, bổn vương đến gặp ngươi cũng xuất phát từ lòng tín nhiệm của ta đối với ngươi."
Hi Châu cách Tần Châu không xa, Chuyển Vận Sứ xưa nay kính trọng tính tình của Trương Hòe, hai nhà nương tử cũng đi lại rất thân thiết. Trong lòng cười khổ, cho dù nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến nương tử nhà mình đi du xuân ở ngoại ô này nhiều lần lại cuối cùng bị bắt làm con tin.
Chuyển Vận Sứ dập đầu nói: "Hạ quan hiểu rõ."
"Thái tử có ý làm phản, ngươi có biết không?"
Chuyển Vận Sứ kinh hãi: "Hạ quan không biết, nhưng khi hạ quan vào tấu viện có triều báo truyền đến địa phương, quan gia để cho nhi tử trưởng của Lục đại vương làm người hiến cuối cùng ở lễ tế tự vào ngày Đông Chí, cũng có tiểu báo nói quan gia muốn lập Thái tôn, vị trí của Đông Cung thời khắc đều nguy hiểm."
"Bệ hạ từng phái bổn vương đi Kỳ Sơn, Kỳ Sơn là địa phương nào chẳng lẽ Chuyển Vận Sứ còn không biết sao? Lần này bổn vương tới chính là phụng ý của bệ hạ." Sở vương lấy thư trong tay ra: "Vốn không cần tốn nhiều công sức như vậy, bệ hạ làm như vậy là muốn bổn vương bình phản loạn, lấy công trạng mà trấn an bá quan."
Chuyển Vận Sứ cẩn thận tiếp nhận kiểm tra, Sở vương lại nói: "Chuyển Vận Sứ vốn là người bệ hạ coi trọng, chữ viết của bệ hạ chắc hẳn Chuyển Vận Sứ sẽ không nhận lầm đi?"
"Thần, tuân chỉ."
"Chuyển Vận Sứ mang một lòng trung thành, bệ hạ và...bổn vương sẽ nhớ kỹ." Sở vương đi tới bên cạnh Chuyển Vận Sứ.
Chuyển Vận Sứ quỳ thẳng người lại, hỏi: "Ngày sau nếu Đại vương đăng cơ, không biết sẽ xử trí thần tử phản chủ như thế nào?"
Người này có thể làm Chuyển Vận Sứ tất nhiên cũng không phải hạng người tầm thường, Sở vương đứng vững, sau đó trầm mặc không nói.
Chuyển Vận Sứ quỳ xoay người cúi đầu nói: "Vậy để thần nói cho Lục đại vương, vì quốc triều mà tận trung, vì dân chúng mà chọn đúng chủ, thần, chết cũng không hối hận."
Ngày xưa nếu không phải người này mang binh kịp thời chạy tới phủ Tần Phượng thì nàng cũng không có khả năng bình yên đứng ở chỗ này. Sở vương buông sách đang nắm trong tay ra: "Nếu thành, quốc triều sẽ không chôn người trung, nếu bại, dựa vào quyển sách này ngươi có thể được giảm tội. Bỏ mạng mà không than, can ngăn mà không mệt, lên thì tốt mà xuống thì xấu, vậy mới là trung lương."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.