Chương 161: Khắc Định Quyết Gia
Vu Hoan
10/12/2022
Thẳng đến khi tiếng nhạc dừng lại, trong đại điện truyền ra âm thanh
quần thần quỳ lạy lần nữa, nàng mới lộ ra khuôn mặt tươi cười hướng về
phía Tiêu Ấu Thanh, đôi mắt tràn đầy ôn nhu nói: "Mọi chuyện đã xong, đi thôi."
Tiêu Ấu Thanh nắm tay nàng, nhanh chóng cảm giác được trong lòng bàn tay nàng tất cả đều là mồ hôi: "Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà ngươi không muốn làm Thái tử sao?"
"Công thành vi hạ, công tâm vi thượng, có thể khiến tướng theo mà không có máu mới là đường của Vua. Chỉ là nếu không phải rơi vào tình huống bất đắc dĩ thì ai lại muốn nhìn thấy cảnh máu chảy thành sông chứ."
Bá quan rời khỏi xong liền thay triều phục chạy tới cửa phía đông Thượng Thư ty chúc mừng Hoàng hậu, các giám ty bên đường, và binh lính đứng canh giữ đều cực kì nghiêm trang, ai cũng có mặt đày đủ, chỉ có huynh trưởng của Tiêu Ấu Thanh là vào hôm qua mới được nhận chiếu về kinh.
Sau khi Vệ Hoàn trở về Đông Cung liền ban thưởng cho bách quan trong triều đình.
"Bái kiến Thái tử điện hạ, Thái tử phi điện hạ." Tông Nhân chấp đôi tay nhỏ bé tròn trịa của mình quỳ xuống nói.
Vệ Hoàn đổi lại thường phục xong liền chống bàn ngồi nghiêng trên giường: "Là ai dạy ngươi?"
"Bẩm điện hạ, là tiểu nhân." Cung nhân đứng ở phía sau Quận vương trả lời.
"Ngô nội nhân nói lúc có người ngoài thì phải gọi là điện hạ, lúc không có người khác mới có thể gọi là phụ thân."
"Lại đây." Tiêu Ấu Thanh vẫy tay với Tông Nhân: "Ngô nội nhân dạy rất tốt, trên triều đình không có phụ tử, mà chỉ có thể xưng là điện hạ."
Nội thị tiến lên xoa tay về phía trước: "Khởi bẩm Thái tử điện hạ, các đại thần đến chúc mừng đều đã đứng ngoài cung chờ, mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong."
"Nhanh như vậy sao?"
"Hôm nay là đại lễ của Thái tử điện hạ, những đại thần kia há dám chậm trễ a."
"Ta sẽ không đi." Tiêu Ấu Thanh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tông Nhân.
Vệ Hoàn không cưỡng cầu, biết nàng vất vả liền dựa theo ý nàng nói: "Hôm nay ngươi đi theo ta cũng đã mệt mỏi cả ngày..."
"Ngươi phải nói là cả hai đều vất vả chứ."
Vệ Hoàn từ từ ngồi dậy, cười nói: "Buổi tối hôm nay chờ ta trở về đấm vai cho ngươi, cũng để ngươi được thử tay nghề của ta."
"Trước mặt đứa nhỏ mà ngươi cái gì cũng nói ra a, một chút bận tâm cũng không có."
"Ta không để ý tới những cố kỵ và quy củ kia." Dứt lời liền cười xoay người cất bước rời đi.
Đứa nhỏ nhìn thấy hai người nói chuyện, trong mắt liền tỏ ra vẻ khó hiểu: "Mẫu thân, phụ thân không thích Tông Nhân sao?"
Tiêu Ấu Thanh quay đầu lại: "Đứa nhỏ này, ngươi nghe được những lời này ở đâu đây?"
Vệ Tông Nhân cực lực lắc đầu: "Không có ai nói cả...có phải Tông Nhân đã làm sai cái gì rồi không? Tông Nhân nghe nương nói gia gia không khỏe, nhưng gia gia yêu thương Tông Nhân như vậy, hôm nay hình như Tông Nhân đã nhìn thấy gia gia khóc."
Tiêu Ấu Thanh đau lòng nhìn đứa nhỏ, đỏ mắt nhìn hắn, chăm chú nói: "Ngươi không có làm sai gì cả, ngươi thậm chí còn không biết mình có nên tới nơi này hay không a, cho phụ thân ngươi một chút thời gian, có được không?" Sau đó, nàng ôm đứa nhỏ vào lòng: "Nàng không thua bất cứ ai bao gồm cả Thái tổ Cao hoàng đế, kể cả là bất kỳ vị tiên hoàng nào. Nếu ngươi biết nỗi khổ và sự khó xử của nàng, ngươi cũng sẽ không trách cứ nàng a."
Vệ Tông Nhân từ trong lòng Tiêu Ấu Thanh lui ra sau vài bước, khom người chống tay nói: "Tông Nhân là nhi tử của phụ thân, làm nhi tử thì sao có thể trách phụ thân chứ. Tông Nhân biết, phụ thân ở trong lòng mẫu thân là độc nhất vô nhị, mẫu thân ở trong lòng phụ thân cũng như thế. Mẫu thân thương Tông Nhân, phụ thân thương mẫu thân thì cũng là thương Tông Nhân, mẫu thân có phụ thân, có nhi tử, đừng không vui nữa a."
Tiêu Ấu Thanh nhìn đứa nhỏ chỉ mới mấy tuổi, đỏ mắt run run nói: "Đúng vậy, mẫu thân có cái gì không vui đâu a, mẫu thân có nàng, còn có ngươi."
***
Theo thể chế của lễ sắc phong Thái tử, ngoại trừ quan cầm quyền của Tể tướng và Tam công, còn lại bách liêu đều phải đến Đông Cung cung chúc.
Bách Quan tự nằm ở trước cửa Đông Cung, trên cửa chính có rèm lều tiếp giáp với Đông Cung.
Đầu Vệ Hoàn đội mũ quan, mặc công phục cổ tròn màu tím, thắt lưng được trang trí bằng ngọc và vàng, thong dong đi vào trong trướng.
Chiêm sự Thái tử đi theo đến ngoài màn trướng liền tiến lên, trước tiên cao giọng tấu: "Bái!"
Nội thị vén rèm lên, quan viên có phẩm cấp tứ phẩm trở lên bái lạy: "Bái, Thái tử thiên thu vạn tuế."
Vệ Hoàn đứng trong rèm trướng nhìn xuống đài hồi lâu, thấy các lão thần đứng đầu quen mắt, liền từ bậc thang đi xuống: "Bổn cung đã nói rồi, Tam công và Tể tướng có thể không cần đến tham bái."
"Điện hạ không chỉ là chủ phủ Doãn Khai Phong mà còn là Thái tử giám quốc, chúng ta thân là nhân thần thì nên tham bái a."
Vệ Hoàn chỉ cúi đầu: "Bổn cung biết các khanh trung thành, các vị đều là trụ cột của quốc triều, hy vọng ngày sau các vị vẫn có thể thủ vững một lòng hi sinh vì nước vì dân."
"Điện hạ dạy bảo, thần cẩn thận tuân theo."
Quan viên từ tứ phẩm trở lên đứng chịu tham bái một lát được đặc ân miễn, mà đổi thành quan viên từ tứ phẩm trở xuống tham bái, Vệ Hoàn cũng trở lại bậc thang ngồi xuống nhận bái.
***
Tuy chỉ ở Đông Cung một đêm nhưng lại cảm thấy Đông Cung tuy đã được trùng tu lại những vẫn lạnh lẽo như cũ, vì vậy nàng liền mang theo một nhà trở về trong cung.
Đêm khuya.
Nữ tử khoác một chiếc áo mỏng ngồi ngay ngắn trước gương, phía sau cũng có một nữ tử đang đứng, hai tay đặt trên vai nàng trong chốc lát co lại một hồi rồi lại thả ra.
"Đây là quy trình do Lễ bộ vạch ra, ta còn đang trong lúc giám quốc, Cảnh Linh cung lại quá xa nên ta phải sai người hầu quan đi tế bái thay, Tam Nương cảm thấy có ổn không?"
Tiêu Ấu Thanh nhìn quyển sách: "Triều tế bái thái miếu, biệt miếu, thừa kim kiệu, thiết trận, đây là quy củ có từ khi nào?"
"Khi Thái Tông làm Thái tử thì đã từng có chuyện này, Lễ bộ là làm theo triều Thái Tông, với sắp xếp theo quy chế của tiền triều."
"Nhưng ta lại tự chủ trương đem ngươi thêm vào."
Tiêu Ấu Thanh khép quyển sách lại với nhau: "Bây giờ A Tiềm đang có thân phận gì?"
"Cái Tam Nương muốn hỏi là...Thái tử sao?"
"Nếu lúc trước điện hạ ở trong cung bị chèn ép lại có thể vượt qua, cũng biết phế Thái tử sẽ không phải là quân chủ tương lai thì làm sao có thể làm chuyện không an toàn đối với thân phận thần tử đây?"
***
Ba ngày sau, Thái tử và Thái tử phi mặc thường phục đến thái miếu, bởi vì chỉ đi xe ngựa bình thường nên dân gian cũng không biết trong xe ngựa nào là Thái tử đương triều và Thái tử phi, cũng khiến cho dân chúng muốn nhìn Thái tử và Thái tử phi tôn vinh thất vọng.
Sau khi tế tự xong, thị vệ trong kinh lại túc trực như thường, Điện Tiền ti và thị vệ thân quân đổi canh, ngay khi đó Tiền Điện Đô chỉ huy sứ lập tức đánh ngựa về nhà.
"Phụ thân!"
"Ai." Phò mã nhìn trưởng nữ của mình: "Muội muội ngươi đâu?"
"Đã vào cung rồi."
Phò mã gỡ mũ giao cước của võ thần xuống: "Mẫu thân ngươi đâu?"
"Mẫu thân đang ở trong sân tỉa hoa." Nữ nhi vừa dứt lời, nữ tử vừa được nhắc đến trong miệng liền chậm rãi đi ra.
"Sao hôm nay quan nhân lại về trở về sớm như vậy?"
"Trong kinh đổi người trực, vì vậy ta có thể rãnh một lát." Phò mã lại tháo dây rốt đuôi hai bên hông của y phục, cùng với lệnh bài đặt ở trên bàn: "Thái tử điện hạ và Thái tử phi điện hạ cực kì yêu thích đối với Hi nhi..." Phò mã nhìn Khang Ninh công chúa, sau đó đưa ra chủ ý: "Không bằng ta đưa Hi Nhi vào cung đi."
Khang Ninh công chúa nhìn lệnh bài trên bàn cùng ngư phù của Điện Tiền ti mà nhẹ nhàng nhíu mày, gật đầu nói: "Hi nhi có thể được Thái tử phi dạy dỗ đối với tương lai của nàng chỉ có tốt chứ không kém."
***
Nơi để Thiên tử ở là nơi lớn, Thái tử chỉ có thể ở trong cung. Vì vậy sau nhiều lần suy nghĩ nàng quyết định từ Phồn Anh Các trong đại nội chuyển về Đông Cung.
"Đã qua nhiều năm như vậy, người ở nơi này cũng đã chết không biết bao nhiêu, ta nhìn thôi cũng cảm thấy lạnh lẽo!" Nhìn điện đường mới được cải tạo lại, nàng vẫn cảm thấy sau lưng lạnh lẽo: "Cũng không biết lão Tam làm sao có thể yên tâm thoải mái ở lại a."
"Sau khi người chết rồi thì sẽ hóa thành một gò đất vàng, trong lòng Vệ Khải không có kính sợ cũng không biết thu liễm, tham lam chính là bản tính của hắn."
"Vốn định lấy Sở Vương phủ làm cung điện cho Thái tử, nhưng Chiêu Khánh phường ở phía Đông Bắc thành, quá xa, chủ yếu là..." Vệ Hoàn nhìn Tiêu Ấu Thanh: "Ta không thể ngày ngày đều trở về."
Tiêu Ấu Thanh ra vẻ ghét bỏ, buông tay nàng: "Rõ ràng là ngươi lười còn muốn lấy ta làm lá chắn."
"Ta..."
"Khởi bẩm điện hạ, Khương trung thừa cầu kiến."
"Lạc Xuyên? Gọi hắn vào chính điện chờ ta."
"Vâng."
"Lạc Xuyên đột nhiên tới gặp ngươi nhất định không phải vì chuyện triều chính."
"Tam Nương hiểu hắn như vậysao?"
"Hắn là do cữu cữu dạy ra, có đôi khi ham chơi nhưng cũng rất tuân thủ khuôn phép."
"Tam Nương vừa nói qua chuyện riêng thì ta liền nhớ tới chuyện năm trước ở Phượng Tường đã không đáp ứng hắn."
"Chuyện gì?"
"Hắn muốn cưới nương tử của nhà Tri phủ Phượng Tường."
"Lưu thị sao?"
Vệ Hoàn gật đầu, chợt kéo tay Tiêu Ấu Thanh lên: "Nhưng rốt cuộc có phải vì việc này hay không thì còn phải đi hỏi hắn mới biết được."
***
Hai người tiến vào chính điện Đông Cung.
"Thần, Ngự Sử Trung Thừa, Khương Lạc Xuyên bái kiến Thái tử điện hạ, Thái tử phi điện hạ."
Vệ Hoàn phất phất tay với hắn: "Nơi này cũng không có người ngoài, đứng lên đi."
"Tạ điện hạ, lần này thần tới là có việc cầu xin."
Vệ Hoàn lôi kéo Tiêu Ấu Thanh ngồi xuống cười nói: "Bổn cung và tỷ tỷ ngươi vừa mới bàn luận chuyện này xong, là chuyện gì?"
"Thần muốn cưới nữ nhi của nhà Tri phủ Phượng Tường."
"Ngươi muốn cưới nữ nhi của Tri phủ thì phái người tìm bà mối đến cầu thân là được."
"Thần...đã phái người đến rồi."
"Nàng không chịu sao?" Vệ Hoàn hỏi: "Nếu nàng không muốn thì ngươi cần gì phải cưỡng cầu đây."
"Nếu không cưới nàng...phụ thân sẽ để thần cưới cô nương nhà khác. Điện hạ là quân, điện hạ nói thì phụ thân nhất định sẽ nghe."
"Đây là chuyện gia đình, có giúp ngươi hay không thì ngươi phải hỏi a tỷ ngươi một chút a." Vệ Hoàn cười nhìn Tiêu Ấu Thanh.
Khương Lạc Xuyên liền đi đến bên cạnh Tiêu Ấu Thanh: "Tỷ tỷ khi còn bé là người thương Lạc Xuyên nhất, tỷ tỷ làm sao nhẫn tâm nhìn Lạc Xuyên sau này cùng một người không thích mỗi ngày đối mặt a."
"Đã bao lớn rồi a, còn ngươi cũng vậy." Tiêu Ấu Thanh đột nhiên lại nhìn về phía Vệ Hoàn.
"Gì chứ? chuyện này có liên quan gì đến ta đâu?"
Tiêu Ấu Thanh không để ý tới: "Trung Thu là sinh thần của tỷ phu ngươi, Đông Cung sẽ không tổ chức thiết yến, bất quá ngươi có thể gọi phụ thân ngươi cùng tới đây ăn một bữa cơm."
"Đa tạ a tỷ."
...
Khương Lạc Xuyên đi rồi, Vệ Hoàn nhìn trái nhìn phải hỏi: "Hôm nay sao không thấy tiểu gia hỏa kia a?"
"Ngươi cũng nhớ thương nhi tử ngươi sao?"
"Chỉ là ta thuận miệng hỏi thôi, ngày thường không phải hắn luôn đi theo bên cạnh ngươi không muốn rời xa không phải sao?"
"Đã lâu như vậy rồi chẳng lẽ ngươi cũng không nhận ra người mà đứa nhỏ kia nhớ nhung nhất kỳ thật không phải là mẫu thân ta sao?" Tiêu Ấu Thanh vỗ vỗ mu bàn tay nàng: "Bỏ đi, ta biết ngươi khó xử."
"Hắn là do ngươi nuôi lớn, huống hồ nếu không có hắn thì hôm nay ta còn không biết có thể ngồi ở đây hay không a. Trong nháy mắt hắn cũng gần bốn tuổi, trong triều nhiều học sĩ nương tử như vậy, ngươi cảm thấy nên chọn ai làm giảng sư dạy hắn thì hợp nhất đây?"
Đột nhiên muốn chọn giảng sư, Tiêu Ấu Thanh ngây người nhìn Vệ Hoàn: "Lạc Xuyên là tiến sĩ và là Thám Hoa Lang đệ nhất, nhưng tính tình không đủ trầm ổn. Lữ tướng và Khu tướng đều là giảng sư của ngươi, hay là nên chọn người trẻ tuổi đi...Hàn Đồng thì sao?"
Vệ Hoàn cúi đầu suy tư một lát rồi từ trong điện đi ra: "Đi gọi Đại Lang tới."
"Vâng."
Tiêu Ấu Thanh đi lên: "Ngươi tự mình mang hắn theo sao?"
"Nếu như có thể làm giảng sư của Hoàng đế tương lai ở Đông Cung này, vậy vị giảng sư đầu tiên này đối với hắn hắn mà nói rất quan trọng."
***
Trong một tòa điện các Đông Cung truyền đến tiếng đọc sách trong trẻo của hài tử.
"Ngô nội nhân, có phải cữu cữu tới rồi không?"
"Bẩm Quận vương, là Khương trung thừa đến gặp Thái tử điện hạ."
Hắn đem quyển sách trong tay buông xuống, mất mát cúi đầu: "Ta muốn trở về Vương phủ."
"Quận vương cảm thấy Đông Cung này không tốt sao?"
Hắn dùng hai tay chống cái đầu nhỏ của mình: "Đông Cung..."
"Quận vương là trưởng tử của điện hạ, là đích Hoàng tôn của Đại Tống, Đông Cung này ngày sau cũng sẽ là của Quận vương a."
"Bắc Sơn, Thiểm Bỉ, sĩ tử sớm chiều làm việc. Xử lý mọi chuyện chu toàn, biết lo lắng cho phụ mẫu. Dưới trời, chẳng lẽ chỉ có vương thổ sao? Bảo toàn sự an toàn của lãnh thổ lẽ nào lại chỉ có vương thần thôi sao? Đời này không có chuyện nào là hiển nhiên, mà ta chỉ là người làm tốt chuyện mình nên làm. Mà tiên sinh nói như vậy, thế lẽ nào vạn vật và vạn dân trong thiên hạ này đều đã định là của quan gia hết rồi sao?"
Ý thức được mình nói sai, cung nhân thấp thỏm quỳ xuống: "Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân..."
Tông Nhân từ trên ghế nhảy xuống, vươn tay vẫn còn có chút non nớt nâng cung nhân dậy: "Ngô nội nhân, ta chỉ là đem thứ mà tiên sinh đã dạy ta ra nói một đoạn mà thôi, ngươi không cần phải hoảng sợ như vậy, ta sẽ không nói cho bọn họ biết."
"Tạ Quận vương khoan hồng."
Nội thị đi vào khom người nói: "Quận vương, Thái tử điện hạ và Thái tử phi điện hạ gọi ngài qua."
Đứa nhỏ mở to đôi mắt tròn trịa, vui mừng nói: "Phụ thân gọi ta!"
***
Một đường nhỏ chạy tới, đứa nhỏ hướng về phía hai người chắp tay: "Phụ thân, mẫu thân."
Vệ Hoàn buông chén trà xuống: "Ta dẫn ngươi đi gặp một người."
Tiêu Ấu Thanh nắm tay nàng, nhanh chóng cảm giác được trong lòng bàn tay nàng tất cả đều là mồ hôi: "Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà ngươi không muốn làm Thái tử sao?"
"Công thành vi hạ, công tâm vi thượng, có thể khiến tướng theo mà không có máu mới là đường của Vua. Chỉ là nếu không phải rơi vào tình huống bất đắc dĩ thì ai lại muốn nhìn thấy cảnh máu chảy thành sông chứ."
Bá quan rời khỏi xong liền thay triều phục chạy tới cửa phía đông Thượng Thư ty chúc mừng Hoàng hậu, các giám ty bên đường, và binh lính đứng canh giữ đều cực kì nghiêm trang, ai cũng có mặt đày đủ, chỉ có huynh trưởng của Tiêu Ấu Thanh là vào hôm qua mới được nhận chiếu về kinh.
Sau khi Vệ Hoàn trở về Đông Cung liền ban thưởng cho bách quan trong triều đình.
"Bái kiến Thái tử điện hạ, Thái tử phi điện hạ." Tông Nhân chấp đôi tay nhỏ bé tròn trịa của mình quỳ xuống nói.
Vệ Hoàn đổi lại thường phục xong liền chống bàn ngồi nghiêng trên giường: "Là ai dạy ngươi?"
"Bẩm điện hạ, là tiểu nhân." Cung nhân đứng ở phía sau Quận vương trả lời.
"Ngô nội nhân nói lúc có người ngoài thì phải gọi là điện hạ, lúc không có người khác mới có thể gọi là phụ thân."
"Lại đây." Tiêu Ấu Thanh vẫy tay với Tông Nhân: "Ngô nội nhân dạy rất tốt, trên triều đình không có phụ tử, mà chỉ có thể xưng là điện hạ."
Nội thị tiến lên xoa tay về phía trước: "Khởi bẩm Thái tử điện hạ, các đại thần đến chúc mừng đều đã đứng ngoài cung chờ, mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong."
"Nhanh như vậy sao?"
"Hôm nay là đại lễ của Thái tử điện hạ, những đại thần kia há dám chậm trễ a."
"Ta sẽ không đi." Tiêu Ấu Thanh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tông Nhân.
Vệ Hoàn không cưỡng cầu, biết nàng vất vả liền dựa theo ý nàng nói: "Hôm nay ngươi đi theo ta cũng đã mệt mỏi cả ngày..."
"Ngươi phải nói là cả hai đều vất vả chứ."
Vệ Hoàn từ từ ngồi dậy, cười nói: "Buổi tối hôm nay chờ ta trở về đấm vai cho ngươi, cũng để ngươi được thử tay nghề của ta."
"Trước mặt đứa nhỏ mà ngươi cái gì cũng nói ra a, một chút bận tâm cũng không có."
"Ta không để ý tới những cố kỵ và quy củ kia." Dứt lời liền cười xoay người cất bước rời đi.
Đứa nhỏ nhìn thấy hai người nói chuyện, trong mắt liền tỏ ra vẻ khó hiểu: "Mẫu thân, phụ thân không thích Tông Nhân sao?"
Tiêu Ấu Thanh quay đầu lại: "Đứa nhỏ này, ngươi nghe được những lời này ở đâu đây?"
Vệ Tông Nhân cực lực lắc đầu: "Không có ai nói cả...có phải Tông Nhân đã làm sai cái gì rồi không? Tông Nhân nghe nương nói gia gia không khỏe, nhưng gia gia yêu thương Tông Nhân như vậy, hôm nay hình như Tông Nhân đã nhìn thấy gia gia khóc."
Tiêu Ấu Thanh đau lòng nhìn đứa nhỏ, đỏ mắt nhìn hắn, chăm chú nói: "Ngươi không có làm sai gì cả, ngươi thậm chí còn không biết mình có nên tới nơi này hay không a, cho phụ thân ngươi một chút thời gian, có được không?" Sau đó, nàng ôm đứa nhỏ vào lòng: "Nàng không thua bất cứ ai bao gồm cả Thái tổ Cao hoàng đế, kể cả là bất kỳ vị tiên hoàng nào. Nếu ngươi biết nỗi khổ và sự khó xử của nàng, ngươi cũng sẽ không trách cứ nàng a."
Vệ Tông Nhân từ trong lòng Tiêu Ấu Thanh lui ra sau vài bước, khom người chống tay nói: "Tông Nhân là nhi tử của phụ thân, làm nhi tử thì sao có thể trách phụ thân chứ. Tông Nhân biết, phụ thân ở trong lòng mẫu thân là độc nhất vô nhị, mẫu thân ở trong lòng phụ thân cũng như thế. Mẫu thân thương Tông Nhân, phụ thân thương mẫu thân thì cũng là thương Tông Nhân, mẫu thân có phụ thân, có nhi tử, đừng không vui nữa a."
Tiêu Ấu Thanh nhìn đứa nhỏ chỉ mới mấy tuổi, đỏ mắt run run nói: "Đúng vậy, mẫu thân có cái gì không vui đâu a, mẫu thân có nàng, còn có ngươi."
***
Theo thể chế của lễ sắc phong Thái tử, ngoại trừ quan cầm quyền của Tể tướng và Tam công, còn lại bách liêu đều phải đến Đông Cung cung chúc.
Bách Quan tự nằm ở trước cửa Đông Cung, trên cửa chính có rèm lều tiếp giáp với Đông Cung.
Đầu Vệ Hoàn đội mũ quan, mặc công phục cổ tròn màu tím, thắt lưng được trang trí bằng ngọc và vàng, thong dong đi vào trong trướng.
Chiêm sự Thái tử đi theo đến ngoài màn trướng liền tiến lên, trước tiên cao giọng tấu: "Bái!"
Nội thị vén rèm lên, quan viên có phẩm cấp tứ phẩm trở lên bái lạy: "Bái, Thái tử thiên thu vạn tuế."
Vệ Hoàn đứng trong rèm trướng nhìn xuống đài hồi lâu, thấy các lão thần đứng đầu quen mắt, liền từ bậc thang đi xuống: "Bổn cung đã nói rồi, Tam công và Tể tướng có thể không cần đến tham bái."
"Điện hạ không chỉ là chủ phủ Doãn Khai Phong mà còn là Thái tử giám quốc, chúng ta thân là nhân thần thì nên tham bái a."
Vệ Hoàn chỉ cúi đầu: "Bổn cung biết các khanh trung thành, các vị đều là trụ cột của quốc triều, hy vọng ngày sau các vị vẫn có thể thủ vững một lòng hi sinh vì nước vì dân."
"Điện hạ dạy bảo, thần cẩn thận tuân theo."
Quan viên từ tứ phẩm trở lên đứng chịu tham bái một lát được đặc ân miễn, mà đổi thành quan viên từ tứ phẩm trở xuống tham bái, Vệ Hoàn cũng trở lại bậc thang ngồi xuống nhận bái.
***
Tuy chỉ ở Đông Cung một đêm nhưng lại cảm thấy Đông Cung tuy đã được trùng tu lại những vẫn lạnh lẽo như cũ, vì vậy nàng liền mang theo một nhà trở về trong cung.
Đêm khuya.
Nữ tử khoác một chiếc áo mỏng ngồi ngay ngắn trước gương, phía sau cũng có một nữ tử đang đứng, hai tay đặt trên vai nàng trong chốc lát co lại một hồi rồi lại thả ra.
"Đây là quy trình do Lễ bộ vạch ra, ta còn đang trong lúc giám quốc, Cảnh Linh cung lại quá xa nên ta phải sai người hầu quan đi tế bái thay, Tam Nương cảm thấy có ổn không?"
Tiêu Ấu Thanh nhìn quyển sách: "Triều tế bái thái miếu, biệt miếu, thừa kim kiệu, thiết trận, đây là quy củ có từ khi nào?"
"Khi Thái Tông làm Thái tử thì đã từng có chuyện này, Lễ bộ là làm theo triều Thái Tông, với sắp xếp theo quy chế của tiền triều."
"Nhưng ta lại tự chủ trương đem ngươi thêm vào."
Tiêu Ấu Thanh khép quyển sách lại với nhau: "Bây giờ A Tiềm đang có thân phận gì?"
"Cái Tam Nương muốn hỏi là...Thái tử sao?"
"Nếu lúc trước điện hạ ở trong cung bị chèn ép lại có thể vượt qua, cũng biết phế Thái tử sẽ không phải là quân chủ tương lai thì làm sao có thể làm chuyện không an toàn đối với thân phận thần tử đây?"
***
Ba ngày sau, Thái tử và Thái tử phi mặc thường phục đến thái miếu, bởi vì chỉ đi xe ngựa bình thường nên dân gian cũng không biết trong xe ngựa nào là Thái tử đương triều và Thái tử phi, cũng khiến cho dân chúng muốn nhìn Thái tử và Thái tử phi tôn vinh thất vọng.
Sau khi tế tự xong, thị vệ trong kinh lại túc trực như thường, Điện Tiền ti và thị vệ thân quân đổi canh, ngay khi đó Tiền Điện Đô chỉ huy sứ lập tức đánh ngựa về nhà.
"Phụ thân!"
"Ai." Phò mã nhìn trưởng nữ của mình: "Muội muội ngươi đâu?"
"Đã vào cung rồi."
Phò mã gỡ mũ giao cước của võ thần xuống: "Mẫu thân ngươi đâu?"
"Mẫu thân đang ở trong sân tỉa hoa." Nữ nhi vừa dứt lời, nữ tử vừa được nhắc đến trong miệng liền chậm rãi đi ra.
"Sao hôm nay quan nhân lại về trở về sớm như vậy?"
"Trong kinh đổi người trực, vì vậy ta có thể rãnh một lát." Phò mã lại tháo dây rốt đuôi hai bên hông của y phục, cùng với lệnh bài đặt ở trên bàn: "Thái tử điện hạ và Thái tử phi điện hạ cực kì yêu thích đối với Hi nhi..." Phò mã nhìn Khang Ninh công chúa, sau đó đưa ra chủ ý: "Không bằng ta đưa Hi Nhi vào cung đi."
Khang Ninh công chúa nhìn lệnh bài trên bàn cùng ngư phù của Điện Tiền ti mà nhẹ nhàng nhíu mày, gật đầu nói: "Hi nhi có thể được Thái tử phi dạy dỗ đối với tương lai của nàng chỉ có tốt chứ không kém."
***
Nơi để Thiên tử ở là nơi lớn, Thái tử chỉ có thể ở trong cung. Vì vậy sau nhiều lần suy nghĩ nàng quyết định từ Phồn Anh Các trong đại nội chuyển về Đông Cung.
"Đã qua nhiều năm như vậy, người ở nơi này cũng đã chết không biết bao nhiêu, ta nhìn thôi cũng cảm thấy lạnh lẽo!" Nhìn điện đường mới được cải tạo lại, nàng vẫn cảm thấy sau lưng lạnh lẽo: "Cũng không biết lão Tam làm sao có thể yên tâm thoải mái ở lại a."
"Sau khi người chết rồi thì sẽ hóa thành một gò đất vàng, trong lòng Vệ Khải không có kính sợ cũng không biết thu liễm, tham lam chính là bản tính của hắn."
"Vốn định lấy Sở Vương phủ làm cung điện cho Thái tử, nhưng Chiêu Khánh phường ở phía Đông Bắc thành, quá xa, chủ yếu là..." Vệ Hoàn nhìn Tiêu Ấu Thanh: "Ta không thể ngày ngày đều trở về."
Tiêu Ấu Thanh ra vẻ ghét bỏ, buông tay nàng: "Rõ ràng là ngươi lười còn muốn lấy ta làm lá chắn."
"Ta..."
"Khởi bẩm điện hạ, Khương trung thừa cầu kiến."
"Lạc Xuyên? Gọi hắn vào chính điện chờ ta."
"Vâng."
"Lạc Xuyên đột nhiên tới gặp ngươi nhất định không phải vì chuyện triều chính."
"Tam Nương hiểu hắn như vậysao?"
"Hắn là do cữu cữu dạy ra, có đôi khi ham chơi nhưng cũng rất tuân thủ khuôn phép."
"Tam Nương vừa nói qua chuyện riêng thì ta liền nhớ tới chuyện năm trước ở Phượng Tường đã không đáp ứng hắn."
"Chuyện gì?"
"Hắn muốn cưới nương tử của nhà Tri phủ Phượng Tường."
"Lưu thị sao?"
Vệ Hoàn gật đầu, chợt kéo tay Tiêu Ấu Thanh lên: "Nhưng rốt cuộc có phải vì việc này hay không thì còn phải đi hỏi hắn mới biết được."
***
Hai người tiến vào chính điện Đông Cung.
"Thần, Ngự Sử Trung Thừa, Khương Lạc Xuyên bái kiến Thái tử điện hạ, Thái tử phi điện hạ."
Vệ Hoàn phất phất tay với hắn: "Nơi này cũng không có người ngoài, đứng lên đi."
"Tạ điện hạ, lần này thần tới là có việc cầu xin."
Vệ Hoàn lôi kéo Tiêu Ấu Thanh ngồi xuống cười nói: "Bổn cung và tỷ tỷ ngươi vừa mới bàn luận chuyện này xong, là chuyện gì?"
"Thần muốn cưới nữ nhi của nhà Tri phủ Phượng Tường."
"Ngươi muốn cưới nữ nhi của Tri phủ thì phái người tìm bà mối đến cầu thân là được."
"Thần...đã phái người đến rồi."
"Nàng không chịu sao?" Vệ Hoàn hỏi: "Nếu nàng không muốn thì ngươi cần gì phải cưỡng cầu đây."
"Nếu không cưới nàng...phụ thân sẽ để thần cưới cô nương nhà khác. Điện hạ là quân, điện hạ nói thì phụ thân nhất định sẽ nghe."
"Đây là chuyện gia đình, có giúp ngươi hay không thì ngươi phải hỏi a tỷ ngươi một chút a." Vệ Hoàn cười nhìn Tiêu Ấu Thanh.
Khương Lạc Xuyên liền đi đến bên cạnh Tiêu Ấu Thanh: "Tỷ tỷ khi còn bé là người thương Lạc Xuyên nhất, tỷ tỷ làm sao nhẫn tâm nhìn Lạc Xuyên sau này cùng một người không thích mỗi ngày đối mặt a."
"Đã bao lớn rồi a, còn ngươi cũng vậy." Tiêu Ấu Thanh đột nhiên lại nhìn về phía Vệ Hoàn.
"Gì chứ? chuyện này có liên quan gì đến ta đâu?"
Tiêu Ấu Thanh không để ý tới: "Trung Thu là sinh thần của tỷ phu ngươi, Đông Cung sẽ không tổ chức thiết yến, bất quá ngươi có thể gọi phụ thân ngươi cùng tới đây ăn một bữa cơm."
"Đa tạ a tỷ."
...
Khương Lạc Xuyên đi rồi, Vệ Hoàn nhìn trái nhìn phải hỏi: "Hôm nay sao không thấy tiểu gia hỏa kia a?"
"Ngươi cũng nhớ thương nhi tử ngươi sao?"
"Chỉ là ta thuận miệng hỏi thôi, ngày thường không phải hắn luôn đi theo bên cạnh ngươi không muốn rời xa không phải sao?"
"Đã lâu như vậy rồi chẳng lẽ ngươi cũng không nhận ra người mà đứa nhỏ kia nhớ nhung nhất kỳ thật không phải là mẫu thân ta sao?" Tiêu Ấu Thanh vỗ vỗ mu bàn tay nàng: "Bỏ đi, ta biết ngươi khó xử."
"Hắn là do ngươi nuôi lớn, huống hồ nếu không có hắn thì hôm nay ta còn không biết có thể ngồi ở đây hay không a. Trong nháy mắt hắn cũng gần bốn tuổi, trong triều nhiều học sĩ nương tử như vậy, ngươi cảm thấy nên chọn ai làm giảng sư dạy hắn thì hợp nhất đây?"
Đột nhiên muốn chọn giảng sư, Tiêu Ấu Thanh ngây người nhìn Vệ Hoàn: "Lạc Xuyên là tiến sĩ và là Thám Hoa Lang đệ nhất, nhưng tính tình không đủ trầm ổn. Lữ tướng và Khu tướng đều là giảng sư của ngươi, hay là nên chọn người trẻ tuổi đi...Hàn Đồng thì sao?"
Vệ Hoàn cúi đầu suy tư một lát rồi từ trong điện đi ra: "Đi gọi Đại Lang tới."
"Vâng."
Tiêu Ấu Thanh đi lên: "Ngươi tự mình mang hắn theo sao?"
"Nếu như có thể làm giảng sư của Hoàng đế tương lai ở Đông Cung này, vậy vị giảng sư đầu tiên này đối với hắn hắn mà nói rất quan trọng."
***
Trong một tòa điện các Đông Cung truyền đến tiếng đọc sách trong trẻo của hài tử.
"Ngô nội nhân, có phải cữu cữu tới rồi không?"
"Bẩm Quận vương, là Khương trung thừa đến gặp Thái tử điện hạ."
Hắn đem quyển sách trong tay buông xuống, mất mát cúi đầu: "Ta muốn trở về Vương phủ."
"Quận vương cảm thấy Đông Cung này không tốt sao?"
Hắn dùng hai tay chống cái đầu nhỏ của mình: "Đông Cung..."
"Quận vương là trưởng tử của điện hạ, là đích Hoàng tôn của Đại Tống, Đông Cung này ngày sau cũng sẽ là của Quận vương a."
"Bắc Sơn, Thiểm Bỉ, sĩ tử sớm chiều làm việc. Xử lý mọi chuyện chu toàn, biết lo lắng cho phụ mẫu. Dưới trời, chẳng lẽ chỉ có vương thổ sao? Bảo toàn sự an toàn của lãnh thổ lẽ nào lại chỉ có vương thần thôi sao? Đời này không có chuyện nào là hiển nhiên, mà ta chỉ là người làm tốt chuyện mình nên làm. Mà tiên sinh nói như vậy, thế lẽ nào vạn vật và vạn dân trong thiên hạ này đều đã định là của quan gia hết rồi sao?"
Ý thức được mình nói sai, cung nhân thấp thỏm quỳ xuống: "Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân..."
Tông Nhân từ trên ghế nhảy xuống, vươn tay vẫn còn có chút non nớt nâng cung nhân dậy: "Ngô nội nhân, ta chỉ là đem thứ mà tiên sinh đã dạy ta ra nói một đoạn mà thôi, ngươi không cần phải hoảng sợ như vậy, ta sẽ không nói cho bọn họ biết."
"Tạ Quận vương khoan hồng."
Nội thị đi vào khom người nói: "Quận vương, Thái tử điện hạ và Thái tử phi điện hạ gọi ngài qua."
Đứa nhỏ mở to đôi mắt tròn trịa, vui mừng nói: "Phụ thân gọi ta!"
***
Một đường nhỏ chạy tới, đứa nhỏ hướng về phía hai người chắp tay: "Phụ thân, mẫu thân."
Vệ Hoàn buông chén trà xuống: "Ta dẫn ngươi đi gặp một người."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.