Nữ Tiến Sĩ Địa Chất Nỗ Lực Làm Bạch Liên Hoa Trong Giới Giải Trí
Chương 10: A
Mạc Lí
14/12/2024
Nhưng chiếc đầm duy nhất đã bị hỏng khóa, dù A Sơn có khâu lại, phần may vá sau lưng vẫn lộ rất rõ.
Giữa lúc tất cả đang rầu rĩ, ánh mắt Tô Kỷ Thời chợt dừng trên bộ vest của Phương Giải.
“Phương Giải.” Cô lên tiếng: “ Cởi áo ra.”
Hiểu Linh đã đứng chờ trong gió suốt ba tiếng đồng hồ. Phía sau cô ấy là tòa thị chính của thành phố biển này, nơi mà một tiếng nữa sẽ diễn ra lễ ký kết bổ nhiệm đại sứ du lịch. Dạo gần đây, nhiều thành phố du lịch nước ngoài rất thích mời nghệ sĩ Trung Quốc làm “đại sứ du lịch”: với nghệ sĩ trong nước, đây là cơ hội bước chân ra quốc tế; còn với các thành phố nước ngoài, đây là cách thu hút lượng lớn du khách Trung Quốc giàu có. Một kiểu hợp tác đôi bên cùng có lợi, ai lại không muốn?
Mặc dù là mùa hè, nhưng đêm ở thành phố ven biển này vẫn lạnh lẽo.
Hiểu Linh ôm khư khư chiếc máy ảnh yêu quý, chen chúc trong khu vực dành cho fan hâm mộ dọc thảm đỏ, đứng ngay hàng đầu. Khác với sự cuồng nhiệt của những fan xung quanh, trên gương mặt cô ấy không có chút hưng phấn nào. Hiểu Linh liên tục xem đồng hồ, thỉnh thoảng nghịch điện thoại để giết thời gian.
Hiểu Linh là một “ đại tỷ” chuyên săn ảnh, nhưng người cô ấy theo đuổi không phải Tô Cẩn. Người cô thích là một nam idol khác. Còn kiểu nghệ sĩ với hình tượng trong sáng ngây thơ như Tô Cẩn, Hiểu Linh chẳng hề có hứng thú.
Nhưng không còn cách nào khác. Hiểu Linh nợ bạn mình một món ân tình, và bạn cô ấy chỉ có một yêu cầu: “Nữ thần Tô Cẩn của tớ sẽ đến thành phố đó để tham dự sự kiện! Cậu đang du học ở đó, giúp tớ chụp vài bức ảnh đẹp của nữ thần đi!”
Thế nên, Hiểu Linh mới xuất hiện ở đây, giữa đám đông fan cuồng đang đợi “nữ thần Tô Cẩn.”
Đột nhiên, một ai đó hô lớn: “Trong nhóm chat có tin mới! Bạn tôi đang ở sân bay, đã đón được Tô Cẩn rồi!!”
Ngay lập tức, có người hỏi dồn: “Sao rồi? Sao rồi? Có lấy được chữ ký hay chụp ảnh cùng không?”
“…Không có.” Người đầu tiên chán nản trả lời, “Bạn tôi bảo, Tô Cẩn đi rất nhanh, thậm chí không chào hỏi ai.”
Cả đám đông nghe vậy, không hẹn mà cùng im lặng một giây. Với fan cuồng, việc theo đuổi thần tượng giống như theo đuổi một giấc mơ xa vời. Nhưng trong thâm tâm mỗi người, vẫn luôn có một khoảnh khắc kỳ vọng nhỏ nhoi: Hy vọng ngôi sao sáng ấy sẽ ghé lại bên họ, dù chỉ là để lại một nụ cười hay ánh nhìn.
Những người hâm mộ nhanh chóng vực dậy tinh thần, tự an ủi nhau: “Chuyện này không trách Tô Cẩn được. Chắc chắn là do quản lý Phương Giải! Mỗi lần Tô Cẩn muốn tương tác với fan, đều bị Phương Giải ngăn cản mà.”
“Đúng đúng, tại Phương Giải!” “Lỗi của công ty quản lý hết!” “Tô Cẩn vô tội!” “Tô Cẩn trong lòng vẫn có chúng ta!”
Hiểu Linh nghe vậy, âm thầm cười khẩy, không nói gì. Cô ấy mở chiếc máy ảnh DSLR của mình, kiểm tra lần cuối các thông số. Thành phố này không lớn, từ sân bay đến đây chỉ mất khoảng hai mươi phút, chẳng bao lâu nữa là có thể nhìn thấy Tô Cẩn.
“Nhưng bạn tôi nói, hôm nay Tô Cẩn hoàn toàn khác hẳn!!” Người kia tiếp tục, “Tôi hỏi khác thế nào, cô ấy không nói, chỉ gửi cho tôi cả màn hình đầy chữ ‘aaaaaaaaaaaaa.’ Chẳng hiểu gì cả.”
Câu nói này ngay lập tức khơi lên sự tò mò của đám đông. Đến cả Hiểu Linh cũng dừng tay lau máy ảnh, nghiêng đầu suy nghĩ.
…Hoàn toàn khác? Khác ở điểm nào?
Tô Cẩn đã ra mắt ba năm, luôn duy trì phong cách ngọc nữ trong sáng. Những sự kiện ký kết thế này, chắc chắn cô sẽ mặc váy dạ hội trang trọng. Đoán cũng đoán được.
Đang lúc Hiểu Linh suy tư, cánh cửa lớn của tòa thị chính đột nhiên mở ra. Nhiều nhân viên an ninh bước ra, tay trong tay tạo thành một bức tường chắn, ngăn cách đám đông đang cuồng nhiệt. Nhân viên thông báo, năm phút nữa Tô Cẩn sẽ đến!
Giữa lúc tất cả đang rầu rĩ, ánh mắt Tô Kỷ Thời chợt dừng trên bộ vest của Phương Giải.
“Phương Giải.” Cô lên tiếng: “ Cởi áo ra.”
Hiểu Linh đã đứng chờ trong gió suốt ba tiếng đồng hồ. Phía sau cô ấy là tòa thị chính của thành phố biển này, nơi mà một tiếng nữa sẽ diễn ra lễ ký kết bổ nhiệm đại sứ du lịch. Dạo gần đây, nhiều thành phố du lịch nước ngoài rất thích mời nghệ sĩ Trung Quốc làm “đại sứ du lịch”: với nghệ sĩ trong nước, đây là cơ hội bước chân ra quốc tế; còn với các thành phố nước ngoài, đây là cách thu hút lượng lớn du khách Trung Quốc giàu có. Một kiểu hợp tác đôi bên cùng có lợi, ai lại không muốn?
Mặc dù là mùa hè, nhưng đêm ở thành phố ven biển này vẫn lạnh lẽo.
Hiểu Linh ôm khư khư chiếc máy ảnh yêu quý, chen chúc trong khu vực dành cho fan hâm mộ dọc thảm đỏ, đứng ngay hàng đầu. Khác với sự cuồng nhiệt của những fan xung quanh, trên gương mặt cô ấy không có chút hưng phấn nào. Hiểu Linh liên tục xem đồng hồ, thỉnh thoảng nghịch điện thoại để giết thời gian.
Hiểu Linh là một “ đại tỷ” chuyên săn ảnh, nhưng người cô ấy theo đuổi không phải Tô Cẩn. Người cô thích là một nam idol khác. Còn kiểu nghệ sĩ với hình tượng trong sáng ngây thơ như Tô Cẩn, Hiểu Linh chẳng hề có hứng thú.
Nhưng không còn cách nào khác. Hiểu Linh nợ bạn mình một món ân tình, và bạn cô ấy chỉ có một yêu cầu: “Nữ thần Tô Cẩn của tớ sẽ đến thành phố đó để tham dự sự kiện! Cậu đang du học ở đó, giúp tớ chụp vài bức ảnh đẹp của nữ thần đi!”
Thế nên, Hiểu Linh mới xuất hiện ở đây, giữa đám đông fan cuồng đang đợi “nữ thần Tô Cẩn.”
Đột nhiên, một ai đó hô lớn: “Trong nhóm chat có tin mới! Bạn tôi đang ở sân bay, đã đón được Tô Cẩn rồi!!”
Ngay lập tức, có người hỏi dồn: “Sao rồi? Sao rồi? Có lấy được chữ ký hay chụp ảnh cùng không?”
“…Không có.” Người đầu tiên chán nản trả lời, “Bạn tôi bảo, Tô Cẩn đi rất nhanh, thậm chí không chào hỏi ai.”
Cả đám đông nghe vậy, không hẹn mà cùng im lặng một giây. Với fan cuồng, việc theo đuổi thần tượng giống như theo đuổi một giấc mơ xa vời. Nhưng trong thâm tâm mỗi người, vẫn luôn có một khoảnh khắc kỳ vọng nhỏ nhoi: Hy vọng ngôi sao sáng ấy sẽ ghé lại bên họ, dù chỉ là để lại một nụ cười hay ánh nhìn.
Những người hâm mộ nhanh chóng vực dậy tinh thần, tự an ủi nhau: “Chuyện này không trách Tô Cẩn được. Chắc chắn là do quản lý Phương Giải! Mỗi lần Tô Cẩn muốn tương tác với fan, đều bị Phương Giải ngăn cản mà.”
“Đúng đúng, tại Phương Giải!” “Lỗi của công ty quản lý hết!” “Tô Cẩn vô tội!” “Tô Cẩn trong lòng vẫn có chúng ta!”
Hiểu Linh nghe vậy, âm thầm cười khẩy, không nói gì. Cô ấy mở chiếc máy ảnh DSLR của mình, kiểm tra lần cuối các thông số. Thành phố này không lớn, từ sân bay đến đây chỉ mất khoảng hai mươi phút, chẳng bao lâu nữa là có thể nhìn thấy Tô Cẩn.
“Nhưng bạn tôi nói, hôm nay Tô Cẩn hoàn toàn khác hẳn!!” Người kia tiếp tục, “Tôi hỏi khác thế nào, cô ấy không nói, chỉ gửi cho tôi cả màn hình đầy chữ ‘aaaaaaaaaaaaa.’ Chẳng hiểu gì cả.”
Câu nói này ngay lập tức khơi lên sự tò mò của đám đông. Đến cả Hiểu Linh cũng dừng tay lau máy ảnh, nghiêng đầu suy nghĩ.
…Hoàn toàn khác? Khác ở điểm nào?
Tô Cẩn đã ra mắt ba năm, luôn duy trì phong cách ngọc nữ trong sáng. Những sự kiện ký kết thế này, chắc chắn cô sẽ mặc váy dạ hội trang trọng. Đoán cũng đoán được.
Đang lúc Hiểu Linh suy tư, cánh cửa lớn của tòa thị chính đột nhiên mở ra. Nhiều nhân viên an ninh bước ra, tay trong tay tạo thành một bức tường chắn, ngăn cách đám đông đang cuồng nhiệt. Nhân viên thông báo, năm phút nữa Tô Cẩn sẽ đến!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.