Nữ Tiến Sĩ Địa Chất Nỗ Lực Làm Bạch Liên Hoa Trong Giới Giải Trí
Chương 21: A
Mạc Lí
14/12/2024
... Cô ấy lẽ ra không cần phải trở thành "Tô Cẩn".
Cúp máy, Tô Kỷ Thời giống như một con thú bị dồn vào đường cùng, đi qua đi lại trong căn phòng trống trải.
Hôm qua cô còn cảm thấy căn hộ này quá lớn, sống một mình thì trống vắng; nhưng bây giờ, khi biết rằng căn hộ này là "nhà vàng" mà Mục Hưu Luân mua để "nuôi chim hoàng yến", sự phẫn nộ trong cô đủ sức phá tan căn phòng này.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ánh hoàng hôn dần biến mất nơi đường chân trời.
Tô Kỷ Thời không bật đèn, chỉ có ánh trăng từ cửa sổ tràn vào, đổ bóng thành một vũng trăng bạc nhỏ trên sàn.
Cô ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, nửa còn lại hứng trọn ánh trăng.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại nằm trên tấm thảm lại vang lên.
Tô Kỷ Thời cúi đầu nhìn, người gọi đến lần này vẫn là Phương Giải.
“Gọi gì nữa?” Cô nhấc máy, giọng lạnh băng hỏi.
Phương Giải hắng giọng hai lần, cẩn thận nói: “Tô… chị Tô, vừa nãy thư ký của Mục tổng gọi đến, muốn hẹn gặp chị tối mai. Chị xem… tôi có nên từ chối không?”
“Không cần.”
Sau một hồi im lặng, Tô Kỷ Thời đưa ra một câu trả lời bất ngờ.
Cô bước chân trần trên sàn, men theo ánh trăng, băng qua phòng khách rộng lớn rồi dừng lại trước cửa phòng sách.
Cánh cửa gỗ kêu "két" một tiếng khi được mở ra. Đôi mắt cô đã quen với bóng tối, giống như một loài thú săn mồi trong đêm, cô nhanh chóng kéo cánh cửa tủ sách, lấy ra từ góc khuất một chiếc ba lô nặng trĩu.
Chiếc ba lô nặng hơn mười ký rơi xuống sàn, nhưng tiếng động đã bị tấm thảm triệt tiêu hoàn toàn.
Cô gái nghiêng đầu, dùng vai và tai giữ chặt điện thoại, hai tay tự do lôi ra từ ba lô bảo bối yêu quý nhất của mình – một chiếc búa địa chất nhỏ, sờn cũ qua năm tháng nhưng lại được đánh bóng đến sáng lấp lánh.
“Tối mai mấy giờ? Tôi sẽ đến đúng giờ.”
Mặt trời mùa hạ, bao giờ cũng lặn muộn hơn.
Bảy giờ tối thứ Sáu, dòng người hối hả trên phố. Ai nấy đều mang trên mặt nụ cười hân hoan như vừa thoát khỏi một tuần làm việc căng thẳng, háo hức trở về nhà.
Ngược lại với dòng xe kẹt cứng hướng ra ngoại ô, một chiếc xe bảo mẫu sang trọng đang len lỏi từ vùng ngoại thành tiến vào trung tâm thành phố.
Kính xe được dán lớp phim chống nhìn xuyên một chiều, không ai có thể thấy rõ người ngồi bên trong. Nhưng thực ra, trong xe là một nhân vật đình đám đang an vị.
Tô Kỷ Thời ngồi lặng lẽ, một tay chống cằm, lười biếng ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Xe đang đi qua khu vực gần khu trung tâm thương mại CBD. Trên mặt tiền vài tòa nhà chọc trời, màn hình LED khổng lồ liên tục phát sóng quảng cáo dầu gội đầu mà Tô Cẩn làm đại diện.
Dưới giai điệu du dương của bản "Canon", Tô Cẩn quay đầu nhìn lại, nụ cười nhẹ nhàng, mái tóc đen óng ả buông xõa, ánh lên sắc sáng như lụa dưới ánh mặt trời. Hình ảnh cuối cùng dừng lại trên nụ cười rạng ngời của cô ấy, thuần khiết như một bông hoa loa kèn còn đọng sương, khiến người ta bất giác muốn cảm nhận hương thơm của nó.
Kính xe phản chiếu gương mặt Tô Kỷ Thời, vừa khéo trùng khớp với hình ảnh trên màn hình quảng cáo.
Hai khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng người đứng sau mỗi gương mặt ấy lại có tính cách hoàn toàn trái ngược.
Trong xe, bầu không khí im lặng đến kỳ lạ. Phương Giải ngồi đối diện Tô Kỷ Thời, vài lần định mở lời nhưng lại ngần ngại không biết nói gì. Đến giờ anh ta vẫn không hiểu tại sao Tô Kỷ Thời lại đồng ý gặp Mục tiên sinh. Với tính cách của cô, lẽ ra phải từ chối thẳng thừng hoặc làm ầm lên mới đúng. Vậy mà lần này lại phối hợp đến lạ thường.
Cúp máy, Tô Kỷ Thời giống như một con thú bị dồn vào đường cùng, đi qua đi lại trong căn phòng trống trải.
Hôm qua cô còn cảm thấy căn hộ này quá lớn, sống một mình thì trống vắng; nhưng bây giờ, khi biết rằng căn hộ này là "nhà vàng" mà Mục Hưu Luân mua để "nuôi chim hoàng yến", sự phẫn nộ trong cô đủ sức phá tan căn phòng này.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ánh hoàng hôn dần biến mất nơi đường chân trời.
Tô Kỷ Thời không bật đèn, chỉ có ánh trăng từ cửa sổ tràn vào, đổ bóng thành một vũng trăng bạc nhỏ trên sàn.
Cô ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, nửa còn lại hứng trọn ánh trăng.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại nằm trên tấm thảm lại vang lên.
Tô Kỷ Thời cúi đầu nhìn, người gọi đến lần này vẫn là Phương Giải.
“Gọi gì nữa?” Cô nhấc máy, giọng lạnh băng hỏi.
Phương Giải hắng giọng hai lần, cẩn thận nói: “Tô… chị Tô, vừa nãy thư ký của Mục tổng gọi đến, muốn hẹn gặp chị tối mai. Chị xem… tôi có nên từ chối không?”
“Không cần.”
Sau một hồi im lặng, Tô Kỷ Thời đưa ra một câu trả lời bất ngờ.
Cô bước chân trần trên sàn, men theo ánh trăng, băng qua phòng khách rộng lớn rồi dừng lại trước cửa phòng sách.
Cánh cửa gỗ kêu "két" một tiếng khi được mở ra. Đôi mắt cô đã quen với bóng tối, giống như một loài thú săn mồi trong đêm, cô nhanh chóng kéo cánh cửa tủ sách, lấy ra từ góc khuất một chiếc ba lô nặng trĩu.
Chiếc ba lô nặng hơn mười ký rơi xuống sàn, nhưng tiếng động đã bị tấm thảm triệt tiêu hoàn toàn.
Cô gái nghiêng đầu, dùng vai và tai giữ chặt điện thoại, hai tay tự do lôi ra từ ba lô bảo bối yêu quý nhất của mình – một chiếc búa địa chất nhỏ, sờn cũ qua năm tháng nhưng lại được đánh bóng đến sáng lấp lánh.
“Tối mai mấy giờ? Tôi sẽ đến đúng giờ.”
Mặt trời mùa hạ, bao giờ cũng lặn muộn hơn.
Bảy giờ tối thứ Sáu, dòng người hối hả trên phố. Ai nấy đều mang trên mặt nụ cười hân hoan như vừa thoát khỏi một tuần làm việc căng thẳng, háo hức trở về nhà.
Ngược lại với dòng xe kẹt cứng hướng ra ngoại ô, một chiếc xe bảo mẫu sang trọng đang len lỏi từ vùng ngoại thành tiến vào trung tâm thành phố.
Kính xe được dán lớp phim chống nhìn xuyên một chiều, không ai có thể thấy rõ người ngồi bên trong. Nhưng thực ra, trong xe là một nhân vật đình đám đang an vị.
Tô Kỷ Thời ngồi lặng lẽ, một tay chống cằm, lười biếng ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Xe đang đi qua khu vực gần khu trung tâm thương mại CBD. Trên mặt tiền vài tòa nhà chọc trời, màn hình LED khổng lồ liên tục phát sóng quảng cáo dầu gội đầu mà Tô Cẩn làm đại diện.
Dưới giai điệu du dương của bản "Canon", Tô Cẩn quay đầu nhìn lại, nụ cười nhẹ nhàng, mái tóc đen óng ả buông xõa, ánh lên sắc sáng như lụa dưới ánh mặt trời. Hình ảnh cuối cùng dừng lại trên nụ cười rạng ngời của cô ấy, thuần khiết như một bông hoa loa kèn còn đọng sương, khiến người ta bất giác muốn cảm nhận hương thơm của nó.
Kính xe phản chiếu gương mặt Tô Kỷ Thời, vừa khéo trùng khớp với hình ảnh trên màn hình quảng cáo.
Hai khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng người đứng sau mỗi gương mặt ấy lại có tính cách hoàn toàn trái ngược.
Trong xe, bầu không khí im lặng đến kỳ lạ. Phương Giải ngồi đối diện Tô Kỷ Thời, vài lần định mở lời nhưng lại ngần ngại không biết nói gì. Đến giờ anh ta vẫn không hiểu tại sao Tô Kỷ Thời lại đồng ý gặp Mục tiên sinh. Với tính cách của cô, lẽ ra phải từ chối thẳng thừng hoặc làm ầm lên mới đúng. Vậy mà lần này lại phối hợp đến lạ thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.