Nữ Tiến Sĩ Địa Chất Nỗ Lực Làm Bạch Liên Hoa Trong Giới Giải Trí
Chương 23: A
Mạc Lí
14/12/2024
Mục Hưu Luân cầm bút, lướt qua một điều khoản và gạch đi: “Ở đây, ‘Bên B phải luôn có mặt khi bên A yêu cầu, mỗi tháng phải hẹn hò với bên A ba lần.’ Hẹn ba lần? Chẳng lẽ công việc của tôi chưa đủ bận hay sao? Lấy đâu ra thời gian mà đi hẹn hò chứ!”
Thư ký: “...”
Anh lật thêm vài trang, lại gạch một điều khác: “‘Nội dung hẹn hò do bên A quyết định, bao gồm nhưng không giới hạn ở việc nắm tay, ôm, hôn, hoặc qua đêm. Bên B không được phản đối.’ Muốn hôn hay qua đêm với tôi? Luật sư có phải bị cô ta mua chuộc rồi không?”
Thư ký: “...”
Mục Hưu Luân vừa xem vừa xóa. Một hợp đồng bao dưỡng bình thường thì bên chủ thường bóc lột đến giọt máu cuối cùng của nghệ sĩ nhỏ. Nhưng anh lại chẳng mảy may quan tâm đến những thứ đó, chỉ cần Tô Cẩn ngoan ngoãn — ngoan ngoãn làm bạn gái bình phong, để anh nâng đỡ, chiều chuộng, và làm lá chắn che đi ánh mắt tò mò của những người khác.
Anh và cô ấy chỉ đơn thuần là đối tác. Hợp đồng càng lạnh lùng, càng có lợi cho cả hai.
Dù sao, một người hoàn hảo như anh — xuất sắc, điển trai, giàu có, trưởng thành, tinh tế, tài năng, bản lĩnh, đầy mưu trí... Nếu còn thêm chút dịu dàng, chắc chắn Tô Cẩn sẽ mơ tưởng không thực tế về người đàn ông hoàn mỹ như anh.
... Đúng chứ?
________________________________________
Chiếc xe bảo mẫu lướt đi trong màn đêm, chậm rãi tiến vào tầng hầm để xe.
Không đợi Phương Giải mở cửa, Tô Kỷ Thời đã tự tay nhấc nhẹ gấu váy, duyên dáng bước xuống xe.
Bên cạnh, A Sơn bận rộn như một chú ong chăm chỉ, năm ngón tay to lớn cầm chặt một lọ nước hoa nhỏ nhắn, tỉ mỉ xịt lên mái tóc của Tô Kỷ Thời.
Để chuẩn bị cho buổi hẹn tối nay, A Sơn đã chọn cho cô chiếc “váy thần tiên” đang là xu hướng hot nhất mùa này. Chiếc váy quây màu xám bạc ôm sát tôn lên dáng người đầy đặn, phần chân váy xếp từ nhiều lớp voan mềm mại bung xòe, ánh bạc lấp lánh như sao rơi. Đôi chân dài thẳng tắp thấp thoáng dưới lớp vải nhẹ nhàng, tăng thêm phần quyến rũ.
A Sơn còn trang điểm nhẹ cho cô, mái tóc ngắn ngang vai được uốn gợn sóng nhẹ nhàng, tạo nên vẻ ngọt ngào tự nhiên như một cô gái trẻ trung đáng yêu — tất nhiên, miễn là cô không nói, không cười và không di chuyển.
Cuối cùng, A Sơn tô thêm chút son môi, dặn dò: “Chị Tô, tôi để son môi vào túi xách của chị rồi, ăn xong nhớ dặm lại nhé.” Nói rồi, anh ta lấy chiếc túi Hermès nhỏ sang trọng ở bên cạnh, mở ngăn trong ra và nhét thỏi son vào — chỉ nghe thấy một tiếng "cạch" nặng nề, một thứ không nên xuất hiện trong túi xách lại rơi ra!
Phương Giải: “...”
A Sơn: “...”
Tô Kỷ Thời: “...”
Phương Giải run rẩy hỏi: “Chị… chị Tô.” Anh ta cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, “Chị có thể giải thích tại sao trong túi của chị lại có một cái… búa không???”
Tô Kỷ Thời hoàn toàn không có chút áy náy nào của người bị bắt tại trận, thản nhiên đáp: “Còn vì sao nữa, anh ta dám bắt nạt em gái tôi, đương nhiên tôi phải cho anh ta một bài học nhớ đời rồi.”
Phương Giải suýt chút nữa quỳ rạp xuống trước mặt cô: Trời đất ơi, sao giờ tôi mới biết cô là một “fan cuồng” em gái như vậy chứ? Anh ta như muốn nổ tung, hét lên: “Chị Tô! Dù sao thì anh Mục cũng là nhà tài trợ lớn của Tô Cẩn! Chị có tức đến mấy cũng không thể đập nát đầu anh ta được đâu!!!!”
Tô Kỷ Thời liếc mắt nhìn anh ta, giọng điệu nhẹ nhàng như gió thoảng: “Ai nói tôi muốn đập nát đầu anh ta?” Cô nở một nụ cười đầy ý vị, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch: “Tôi là muốn đập nát quả ——”
Thư ký: “...”
Anh lật thêm vài trang, lại gạch một điều khác: “‘Nội dung hẹn hò do bên A quyết định, bao gồm nhưng không giới hạn ở việc nắm tay, ôm, hôn, hoặc qua đêm. Bên B không được phản đối.’ Muốn hôn hay qua đêm với tôi? Luật sư có phải bị cô ta mua chuộc rồi không?”
Thư ký: “...”
Mục Hưu Luân vừa xem vừa xóa. Một hợp đồng bao dưỡng bình thường thì bên chủ thường bóc lột đến giọt máu cuối cùng của nghệ sĩ nhỏ. Nhưng anh lại chẳng mảy may quan tâm đến những thứ đó, chỉ cần Tô Cẩn ngoan ngoãn — ngoan ngoãn làm bạn gái bình phong, để anh nâng đỡ, chiều chuộng, và làm lá chắn che đi ánh mắt tò mò của những người khác.
Anh và cô ấy chỉ đơn thuần là đối tác. Hợp đồng càng lạnh lùng, càng có lợi cho cả hai.
Dù sao, một người hoàn hảo như anh — xuất sắc, điển trai, giàu có, trưởng thành, tinh tế, tài năng, bản lĩnh, đầy mưu trí... Nếu còn thêm chút dịu dàng, chắc chắn Tô Cẩn sẽ mơ tưởng không thực tế về người đàn ông hoàn mỹ như anh.
... Đúng chứ?
________________________________________
Chiếc xe bảo mẫu lướt đi trong màn đêm, chậm rãi tiến vào tầng hầm để xe.
Không đợi Phương Giải mở cửa, Tô Kỷ Thời đã tự tay nhấc nhẹ gấu váy, duyên dáng bước xuống xe.
Bên cạnh, A Sơn bận rộn như một chú ong chăm chỉ, năm ngón tay to lớn cầm chặt một lọ nước hoa nhỏ nhắn, tỉ mỉ xịt lên mái tóc của Tô Kỷ Thời.
Để chuẩn bị cho buổi hẹn tối nay, A Sơn đã chọn cho cô chiếc “váy thần tiên” đang là xu hướng hot nhất mùa này. Chiếc váy quây màu xám bạc ôm sát tôn lên dáng người đầy đặn, phần chân váy xếp từ nhiều lớp voan mềm mại bung xòe, ánh bạc lấp lánh như sao rơi. Đôi chân dài thẳng tắp thấp thoáng dưới lớp vải nhẹ nhàng, tăng thêm phần quyến rũ.
A Sơn còn trang điểm nhẹ cho cô, mái tóc ngắn ngang vai được uốn gợn sóng nhẹ nhàng, tạo nên vẻ ngọt ngào tự nhiên như một cô gái trẻ trung đáng yêu — tất nhiên, miễn là cô không nói, không cười và không di chuyển.
Cuối cùng, A Sơn tô thêm chút son môi, dặn dò: “Chị Tô, tôi để son môi vào túi xách của chị rồi, ăn xong nhớ dặm lại nhé.” Nói rồi, anh ta lấy chiếc túi Hermès nhỏ sang trọng ở bên cạnh, mở ngăn trong ra và nhét thỏi son vào — chỉ nghe thấy một tiếng "cạch" nặng nề, một thứ không nên xuất hiện trong túi xách lại rơi ra!
Phương Giải: “...”
A Sơn: “...”
Tô Kỷ Thời: “...”
Phương Giải run rẩy hỏi: “Chị… chị Tô.” Anh ta cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, “Chị có thể giải thích tại sao trong túi của chị lại có một cái… búa không???”
Tô Kỷ Thời hoàn toàn không có chút áy náy nào của người bị bắt tại trận, thản nhiên đáp: “Còn vì sao nữa, anh ta dám bắt nạt em gái tôi, đương nhiên tôi phải cho anh ta một bài học nhớ đời rồi.”
Phương Giải suýt chút nữa quỳ rạp xuống trước mặt cô: Trời đất ơi, sao giờ tôi mới biết cô là một “fan cuồng” em gái như vậy chứ? Anh ta như muốn nổ tung, hét lên: “Chị Tô! Dù sao thì anh Mục cũng là nhà tài trợ lớn của Tô Cẩn! Chị có tức đến mấy cũng không thể đập nát đầu anh ta được đâu!!!!”
Tô Kỷ Thời liếc mắt nhìn anh ta, giọng điệu nhẹ nhàng như gió thoảng: “Ai nói tôi muốn đập nát đầu anh ta?” Cô nở một nụ cười đầy ý vị, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch: “Tôi là muốn đập nát quả ——”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.