Nữ Tiến Sĩ Địa Chất Nỗ Lực Làm Bạch Liên Hoa Trong Giới Giải Trí
Chương 29: A
Mạc Lí
14/12/2024
Cảm giác nhầy nhụa đó làm Tô Kỷ Thời liên tưởng đến những vũng lầy trong tự nhiên — bẩn thỉu, hôi thối và luôn cố kéo người khác xuống để cùng chìm trong vấy bẩn.
Dù bị ánh mắt đầy xúc phạm đó soi mói, Tô Kỷ Thời không những không né tránh mà còn ngẩng cao cằm, trừng thẳng lại ông ta.
—— Quả là đủ "nóng", đủ cay!
Cậu hai bị ánh mắt đó nhìn đến mức có cảm giác như một ngọn lửa bùng lên trong lục phủ ngũ tạng, lan khắp cơ thể, đốt đến miệng khô lưỡi khát. Đến lúc này, ông ta nào còn để tâm đến cô bạn gái yêu kiều bên cạnh?
Dù sao Tô Cẩn cũng chỉ là một "bé cưng" được Mục Hưu Luân bao nuôi. Tiền à? Mục Hưu Luân có thể cho cô, ông ta cũng có thể! Mục Hưu Luân chỉ là một đứa con nuôi không được sủng ái, cái công ty khai thác khoáng sản bé tẹo của anh thì kiếm được bao nhiêu chứ? Ông ta có tận hai mỏ sắt trong tay, làm ăn với nhà nước, tiền vào ra không đếm xuể, một đời bình thường không thể mơ tới!
Huống chi, Mục Hưu Luân đã bao nuôi Tô Cẩn suốt ba năm rồi, chắc cũng chán rồi.
Đôi mắt híp lại của cậu hai đầy ảo tưởng, như thể đã thấy viễn cảnh Tô Cẩn ngoan ngoãn nằm trên giường ông ta, mặc ông ta muốn làm gì thì làm.
“Tiểu Cẩn à…” Ông ta mặt dày, ngang nhiên đào góc tường ngay trước mặt Mục Hưu Luân, “Em theo Hưu Luân cũng nhiều năm rồi, có nghĩ đến việc tiến thêm một bước, tìm một bệ phóng tốt hơn không? Đương nhiên, muốn bệ phóng tốt cũng cần gió đông thổi thêm…” Lời nói đầy ẩn ý, ngầm ám chỉ rằng ông ta chính là “gió đông” cho tương lai của cô. Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời ông ta, muốn gì mà chẳng được?
Câu nói còn chưa dứt, sắc mặt cô bạn gái bên cạnh đã tái mét. Cô ta vừa mới câu được "con cá lớn" này! Dù người khác câu toàn cá chép quý, còn cô ta chỉ được con cá đầu béo ục ịch, thì cũng tốt hơn những cô chị em chẳng vớ được con cá nào. Nhưng cô ta còn chưa kịp tận hưởng cuộc sống sung sướng, chưa uống được bát canh cá nào, mà "ông cá" đã để mắt tới người mới? Không được, không đời nào!
Cô ta vội vàng ôm chặt lấy cánh tay ông ta, cố sức làm nũng: “Ông xã~~~”
Vậy mà người đàn ông trung niên lại hất tay cô gái ra, lạnh lùng nói với một giọng băng giá chưa từng thấy: "Cái gì mà ' ông xã'? ‘Ông xã’' cũng là thứ cô có thể gọi sao?"
Cô gái bặm môi chịu đựng, nước mắt đã rưng rưng nơi khóe mắt, nhưng trong lòng thầm chửi rủa: Đồ béo ú chết tiệt, tối qua trên giường ông đâu có nói thế!
Vị “cậu hai” này, đôi mắt nhỏ híp lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt Tô Cẩn. Trong suy nghĩ của ông ta, nếu có người xứng đáng gọi mình là " ông xã", thì đó chỉ có thể là một mỹ nhân xuất sắc như Tô Cẩn mà thôi!
Chứng kiến bạn gái bị xúc phạm, Mục Hưu Luân sao có thể chịu được? Anh nhíu mày nhìn vị cậu hai thô lỗ này, định lên tiếng mắng, nhưng chưa kịp mở lời, bỗng cảm thấy đau nhói ở bắp chân—dưới lớp khăn trải bàn, Tô Kỷ Thời bất ngờ đá mạnh vào chân anh!
Không chỉ vậy, gót giày cao nhọn của cô còn dẫm chặt lên mũi giày da của anh, rồi xoay đi xoay lại vài vòng như trút giận. Chắc chắn tối nay về, trên chân anh sẽ có một vết bầm tím rõ ràng.
Mục Hưu Luân rên lên một tiếng, cố nén đau, liếc nhìn cô bạn gái đang ngồi đối diện.
Tô Kỷ Thời chống khuỷu tay lên bàn ăn, vẫn giữ vẻ mặt mỉm cười dịu dàng, đôi mắt lấp lánh ánh sáng như nước mùa thu. Nhìn bên ngoài, cô như một đóa hoa mỏng manh yếu đuối, nhưng lời nói sắp tới đây lại khác hẳn.
“Vị… cậu hai này.” Cô chẳng buồn hỏi tên tuổi ông ta, thản nhiên dùng cách xưng hô như vậy. Cô cười hỏi: “Không biết cậu hai năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Dù bị ánh mắt đầy xúc phạm đó soi mói, Tô Kỷ Thời không những không né tránh mà còn ngẩng cao cằm, trừng thẳng lại ông ta.
—— Quả là đủ "nóng", đủ cay!
Cậu hai bị ánh mắt đó nhìn đến mức có cảm giác như một ngọn lửa bùng lên trong lục phủ ngũ tạng, lan khắp cơ thể, đốt đến miệng khô lưỡi khát. Đến lúc này, ông ta nào còn để tâm đến cô bạn gái yêu kiều bên cạnh?
Dù sao Tô Cẩn cũng chỉ là một "bé cưng" được Mục Hưu Luân bao nuôi. Tiền à? Mục Hưu Luân có thể cho cô, ông ta cũng có thể! Mục Hưu Luân chỉ là một đứa con nuôi không được sủng ái, cái công ty khai thác khoáng sản bé tẹo của anh thì kiếm được bao nhiêu chứ? Ông ta có tận hai mỏ sắt trong tay, làm ăn với nhà nước, tiền vào ra không đếm xuể, một đời bình thường không thể mơ tới!
Huống chi, Mục Hưu Luân đã bao nuôi Tô Cẩn suốt ba năm rồi, chắc cũng chán rồi.
Đôi mắt híp lại của cậu hai đầy ảo tưởng, như thể đã thấy viễn cảnh Tô Cẩn ngoan ngoãn nằm trên giường ông ta, mặc ông ta muốn làm gì thì làm.
“Tiểu Cẩn à…” Ông ta mặt dày, ngang nhiên đào góc tường ngay trước mặt Mục Hưu Luân, “Em theo Hưu Luân cũng nhiều năm rồi, có nghĩ đến việc tiến thêm một bước, tìm một bệ phóng tốt hơn không? Đương nhiên, muốn bệ phóng tốt cũng cần gió đông thổi thêm…” Lời nói đầy ẩn ý, ngầm ám chỉ rằng ông ta chính là “gió đông” cho tương lai của cô. Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời ông ta, muốn gì mà chẳng được?
Câu nói còn chưa dứt, sắc mặt cô bạn gái bên cạnh đã tái mét. Cô ta vừa mới câu được "con cá lớn" này! Dù người khác câu toàn cá chép quý, còn cô ta chỉ được con cá đầu béo ục ịch, thì cũng tốt hơn những cô chị em chẳng vớ được con cá nào. Nhưng cô ta còn chưa kịp tận hưởng cuộc sống sung sướng, chưa uống được bát canh cá nào, mà "ông cá" đã để mắt tới người mới? Không được, không đời nào!
Cô ta vội vàng ôm chặt lấy cánh tay ông ta, cố sức làm nũng: “Ông xã~~~”
Vậy mà người đàn ông trung niên lại hất tay cô gái ra, lạnh lùng nói với một giọng băng giá chưa từng thấy: "Cái gì mà ' ông xã'? ‘Ông xã’' cũng là thứ cô có thể gọi sao?"
Cô gái bặm môi chịu đựng, nước mắt đã rưng rưng nơi khóe mắt, nhưng trong lòng thầm chửi rủa: Đồ béo ú chết tiệt, tối qua trên giường ông đâu có nói thế!
Vị “cậu hai” này, đôi mắt nhỏ híp lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt Tô Cẩn. Trong suy nghĩ của ông ta, nếu có người xứng đáng gọi mình là " ông xã", thì đó chỉ có thể là một mỹ nhân xuất sắc như Tô Cẩn mà thôi!
Chứng kiến bạn gái bị xúc phạm, Mục Hưu Luân sao có thể chịu được? Anh nhíu mày nhìn vị cậu hai thô lỗ này, định lên tiếng mắng, nhưng chưa kịp mở lời, bỗng cảm thấy đau nhói ở bắp chân—dưới lớp khăn trải bàn, Tô Kỷ Thời bất ngờ đá mạnh vào chân anh!
Không chỉ vậy, gót giày cao nhọn của cô còn dẫm chặt lên mũi giày da của anh, rồi xoay đi xoay lại vài vòng như trút giận. Chắc chắn tối nay về, trên chân anh sẽ có một vết bầm tím rõ ràng.
Mục Hưu Luân rên lên một tiếng, cố nén đau, liếc nhìn cô bạn gái đang ngồi đối diện.
Tô Kỷ Thời chống khuỷu tay lên bàn ăn, vẫn giữ vẻ mặt mỉm cười dịu dàng, đôi mắt lấp lánh ánh sáng như nước mùa thu. Nhìn bên ngoài, cô như một đóa hoa mỏng manh yếu đuối, nhưng lời nói sắp tới đây lại khác hẳn.
“Vị… cậu hai này.” Cô chẳng buồn hỏi tên tuổi ông ta, thản nhiên dùng cách xưng hô như vậy. Cô cười hỏi: “Không biết cậu hai năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.