Nữ Tiến Sĩ Địa Chất Nỗ Lực Làm Bạch Liên Hoa Trong Giới Giải Trí
Chương 33: A
Mạc Lí
14/12/2024
“Đại… anh Đại…” Tiểu Lưu co rúm trong xe, hai tay ôm chặt chiếc máy ảnh quý giá, giọng sắp khóc đến nơi. “Em… em thấy hình như Tô Cẩn đã nhìn thấy em rồi…”
“Đừng nói vớ vẩn!” Đại Vỹ hạ giọng, bực mình. “Ở đây xe nhiều thế này, lại tối om, cùng lắm cô ta chỉ biết đại khái chúng ta ở đâu, làm sao mà nhìn thấy rõ cậu được?! Cô ta có phải thần tiên đâu!”
Đúng vậy, Tô Kỷ Thời không phải thần tiên, nhưng cô lại sở hữu một loại trực giác mà thần tiên cũng phải ghen tị. Những lần ra ngoài dã ngoại, cô thường xuyên phải một mình vào những vùng đất hoang vắng, chỉ mang theo xe, một ít dụng cụ và thiết bị GPS. Cô từng bị dân làng hung dữ vây hãm, từng chạm mặt với bầy sói đói săn mồi. Nhờ vào bản năng nhạy bén như thần, cô đã thoát khỏi nguy hiểm hết lần này đến lần khác.
Trong xe, Đại Vỹ và Tiểu Lưu nín thở, cố gắng không phát ra bất kỳ tiếng động nào, chỉ mong Tô Cẩn và vị “kim chủ” của cô rời đi sớm.
Nhưng trời không chiều lòng người – khi Tiểu Lưu đang khấn vái từ Chúa, Đức Mẹ Maria đến Ngọc Hoàng Đại Đế và Thái Thượng Lão Quân, một loạt tiếng bước chân nhè nhẹ, ma mị vang lên gần sát.
Tiếng gót giày cao gót chạm xuống nền xi măng vang lên trong không gian kín của tầng hầm, âm thanh bị khuếch đại, vọng lại từng hồi. Tiểu Lưu co ro trong xe, cảm giác như mình là một con chuột nhỏ bị dã thú săn mồi bao vây. Nó không bị ăn thịt, vì chút thịt trên người nó chẳng đủ để lấp răng nanh của con thú lớn. Nhưng dã thú sẽ chơi đùa với nó, dọa nó đến mức hồn bay phách tán, không thể làm gì ngoài giả chết.
Tiểu Lưu cầu nguyện trong vô vọng.
“Cộc, cộc, cộc.”
Cửa kính xe đột nhiên bị gõ mạnh.
Tiểu Lưu hét lên một tiếng chói tai, nước mắt tuôn ra thành dòng, trông chẳng khác gì hiệu ứng trong phim hoạt hình. Cậu ta chỉ là một thằng sinh viên mới ra trường, không tìm được việc làm, mới bước chân vào nghề săn ảnh vì nghĩ sẽ được tiếp xúc với người nổi tiếng. Ai mà ngờ lại bị một nữ minh tinh "nhìn như tiên" dọa đến mức này!
Sự hoảng hốt của Tiểu Lưu phá tan không khí yên lặng giữa trong và ngoài xe. Đại Vỹ cảm thấy mặt mũi của mình bị cậu nhóc này làm mất sạch, chỉ muốn đá cậu ta quay lại trường học cho bú sữa mẹ!
Bên ngoài cửa kính, Tô Kỷ Thời đứng đó, bàn tay nhỏ nhắn, thanh mảnh vẫn đều đều gõ lên cửa kính. Mặc dù cửa kính xe đã được dán lớp phim phản quang một chiều, ánh mắt cười như không cười của cô vẫn như nhìn thấu toàn bộ bên trong xe.
Phía sau cô, Mục Hưu Luân đứng khoanh tay, vẻ mặt lạnh nhạt như băng.
Không còn cách nào khác, Đại Vỹ buộc phải hạ cửa kính, đối mặt với hai "vị thần" đang đứng trước mặt.
Anh ta là người từng trải, quen đối mặt với các tình huống căng thẳng. Từng phanh phui không ít bê bối như ngoại tình hay ly hôn của người nổi tiếng, độ dày mặt của anh đã đạt đến cảnh giới thượng thừa. Lúc này, trên mặt Đại Vỹ là nụ cười nịnh nọt, nhưng trong đầu đã nhanh chóng hình dung ra tiêu đề nóng cho ngày mai: "Nữ thần T. bí mật gặp gỡ đại gia trong đêm khuya, cướp máy ảnh, tát phóng viên!". Wow, đúng là tin sốt dẻo, tháng này lượt xem đảm bảo tăng vọt!
“Tô Cẩn à, trùng hợp thế?” Anh ta nở nụ cười.
“Trùng hợp? Trùng hợp cái gì mà trùng hợp?” Tô Kỷ Thời nhướn mày. “Các người không phải đang theo dõi tôi sao?”
Đại Vỹ giả vờ xua tay: “Không, không, làm gì dám theo dõi cô chứ.”
Tô Kỷ Thời chẳng buồn vạch trần lời nói dối của anh ta. Chính mấy kẻ buôn chuyện như thế này đã lan truyền rằng cô vừa đen vừa béo, lưng rộng như gấu.
“Đừng nói vớ vẩn!” Đại Vỹ hạ giọng, bực mình. “Ở đây xe nhiều thế này, lại tối om, cùng lắm cô ta chỉ biết đại khái chúng ta ở đâu, làm sao mà nhìn thấy rõ cậu được?! Cô ta có phải thần tiên đâu!”
Đúng vậy, Tô Kỷ Thời không phải thần tiên, nhưng cô lại sở hữu một loại trực giác mà thần tiên cũng phải ghen tị. Những lần ra ngoài dã ngoại, cô thường xuyên phải một mình vào những vùng đất hoang vắng, chỉ mang theo xe, một ít dụng cụ và thiết bị GPS. Cô từng bị dân làng hung dữ vây hãm, từng chạm mặt với bầy sói đói săn mồi. Nhờ vào bản năng nhạy bén như thần, cô đã thoát khỏi nguy hiểm hết lần này đến lần khác.
Trong xe, Đại Vỹ và Tiểu Lưu nín thở, cố gắng không phát ra bất kỳ tiếng động nào, chỉ mong Tô Cẩn và vị “kim chủ” của cô rời đi sớm.
Nhưng trời không chiều lòng người – khi Tiểu Lưu đang khấn vái từ Chúa, Đức Mẹ Maria đến Ngọc Hoàng Đại Đế và Thái Thượng Lão Quân, một loạt tiếng bước chân nhè nhẹ, ma mị vang lên gần sát.
Tiếng gót giày cao gót chạm xuống nền xi măng vang lên trong không gian kín của tầng hầm, âm thanh bị khuếch đại, vọng lại từng hồi. Tiểu Lưu co ro trong xe, cảm giác như mình là một con chuột nhỏ bị dã thú săn mồi bao vây. Nó không bị ăn thịt, vì chút thịt trên người nó chẳng đủ để lấp răng nanh của con thú lớn. Nhưng dã thú sẽ chơi đùa với nó, dọa nó đến mức hồn bay phách tán, không thể làm gì ngoài giả chết.
Tiểu Lưu cầu nguyện trong vô vọng.
“Cộc, cộc, cộc.”
Cửa kính xe đột nhiên bị gõ mạnh.
Tiểu Lưu hét lên một tiếng chói tai, nước mắt tuôn ra thành dòng, trông chẳng khác gì hiệu ứng trong phim hoạt hình. Cậu ta chỉ là một thằng sinh viên mới ra trường, không tìm được việc làm, mới bước chân vào nghề săn ảnh vì nghĩ sẽ được tiếp xúc với người nổi tiếng. Ai mà ngờ lại bị một nữ minh tinh "nhìn như tiên" dọa đến mức này!
Sự hoảng hốt của Tiểu Lưu phá tan không khí yên lặng giữa trong và ngoài xe. Đại Vỹ cảm thấy mặt mũi của mình bị cậu nhóc này làm mất sạch, chỉ muốn đá cậu ta quay lại trường học cho bú sữa mẹ!
Bên ngoài cửa kính, Tô Kỷ Thời đứng đó, bàn tay nhỏ nhắn, thanh mảnh vẫn đều đều gõ lên cửa kính. Mặc dù cửa kính xe đã được dán lớp phim phản quang một chiều, ánh mắt cười như không cười của cô vẫn như nhìn thấu toàn bộ bên trong xe.
Phía sau cô, Mục Hưu Luân đứng khoanh tay, vẻ mặt lạnh nhạt như băng.
Không còn cách nào khác, Đại Vỹ buộc phải hạ cửa kính, đối mặt với hai "vị thần" đang đứng trước mặt.
Anh ta là người từng trải, quen đối mặt với các tình huống căng thẳng. Từng phanh phui không ít bê bối như ngoại tình hay ly hôn của người nổi tiếng, độ dày mặt của anh đã đạt đến cảnh giới thượng thừa. Lúc này, trên mặt Đại Vỹ là nụ cười nịnh nọt, nhưng trong đầu đã nhanh chóng hình dung ra tiêu đề nóng cho ngày mai: "Nữ thần T. bí mật gặp gỡ đại gia trong đêm khuya, cướp máy ảnh, tát phóng viên!". Wow, đúng là tin sốt dẻo, tháng này lượt xem đảm bảo tăng vọt!
“Tô Cẩn à, trùng hợp thế?” Anh ta nở nụ cười.
“Trùng hợp? Trùng hợp cái gì mà trùng hợp?” Tô Kỷ Thời nhướn mày. “Các người không phải đang theo dõi tôi sao?”
Đại Vỹ giả vờ xua tay: “Không, không, làm gì dám theo dõi cô chứ.”
Tô Kỷ Thời chẳng buồn vạch trần lời nói dối của anh ta. Chính mấy kẻ buôn chuyện như thế này đã lan truyền rằng cô vừa đen vừa béo, lưng rộng như gấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.