Nữ Tiến Sĩ Địa Chất Nỗ Lực Làm Bạch Liên Hoa Trong Giới Giải Trí
Chương 4: Bắt Cóc (2)
Mạc Lí
11/12/2024
Lấy cớ rời bàn tiệc, cô bước ra khu vườn của khách sạn, để cơn gió mát làm dịu đi hơi men trong đầu.
Những ngọn đèn trong vườn dường như hỏng, góc khuất chỉ còn lại bóng cây lấp loáng.
Bình thường, Tô Kỷ Thời chắc chắn sẽ tránh xa những nơi tiềm ẩn nguy hiểm như vậy. Nhưng hôm nay, vì cơn say, cô lơ đãng bước vào khu vực tối tăm ấy.
Từ bóng cây, một người đàn ông trung niên bất ngờ bước ra, dường như đã chờ rất lâu, hòa lẫn vào bóng đêm.
Người đàn ông tầm 40 tuổi, gốc Á, mặc một bộ vest chỉnh tề, nụ cười hiền hòa, trông không có vẻ gì nguy hiểm.
Đầu óc choáng váng vì men rượu, lại vừa rời khỏi bàn tiệc đầy người Hoa, Tô Kỷ Thời mặc định nghĩ rằng đây là nhân viên Đại học Hồng Kông cử sang Mỹ.
Cô giơ tay chào một cách thân thiện: “Chào anh!”
“Chào cô.”
Người đàn ông lịch sự nói. “Xin hỏi, cô là Tô Kỷ Thời đúng không?”
“Phải. Anh là…?”
“Tôi là Phương Giải.”
Tô Kỷ Thời ngớ người: “Phương… tỷ?” (hình như là đồng âm nên nữ9 nghe nhầm)
Cái gì thế này, mới uống một chút đã gặp phải người rối loạn giới tính à?
Thấy cô ngơ ngác, người đàn ông vội vàng giải thích: “À không, mọi người gọi tôi là Phương ca.”
Tô Kỷ Thời: “...” Vẫn là rối loạn giới tính, thoắt cái đã thay đổi hai giới.
Phương Giải không muốn đôi co, liền vào thẳng vấn đề: “Cô Tô, tôi có việc rất quan trọng muốn bàn với cô. Đây không phải nơi thích hợp, phiền cô theo chúng tôi một chuyến.”
Tô Kỷ Thời bật cười: “Haha, nghe như muốn bắt cóc tôi vậy.”
Không ngờ, Phương Giải lại lộ vẻ áy náy nhìn cô.
Tô Kỷ Thời: “...”
Tô Kỷ Thời: “???”
Tô Kỷ Thời: “!!!”
Khi một chiếc khăn tay tẩm thuốc mê bịt lấy miệng và mũi, suy nghĩ cuối cùng hiện lên trong đầu cô là: Cái búa địa chất của tôi đâu?! Tôi phải đập nát đầu Phương “tỷ” này!!!
Khi Tô Kỷ Thời tỉnh lại, cô nhận ra mình đang ở trên một chiếc máy bay tư nhân ở độ cao hàng nghìn mét so với mặt đất.
Ngay giây phút đầu tiên mở mắt, cô lập tức nhớ lại chuyện mình vừa gặp phải. Dưới thân là chiếc giường mềm mại, nhiệt độ phòng được giữ ở mức dễ chịu 22°C, trên người đắp một chiếc chăn mỏng. Cô nhấc chăn lên kiểm tra, phát hiện mình không hoàn toàn bị lột sạch, nhưng cũng chỉ mặc độc một bộ đồ lót thể thao.
Điều kinh khủng nhất là bên cạnh giường của cô, một người đàn ông to lớn đang ngồi!
Đó là một người đàn ông lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn như muốn phá tung bộ vest đen anh ta đang mặc.
Với mái tóc cắt ngắn đậm chất "phạm nhân cải tạo", anh ta trông cực kỳ dữ tợn. Tay trái anh ta đang nâng cổ chân của Tô Kỷ Thời, còn tay phải cầm một chiếc cọ nhỏ xíu sơn móng chân cho cô!
Nhìn thấy mười ngón chân mình bị đính hoa nổi bật, Tô Kỷ Thời nổi da gà, ngay lập tức tung chân đá thẳng vào mặt anh ta!
Những ngọn đèn trong vườn dường như hỏng, góc khuất chỉ còn lại bóng cây lấp loáng.
Bình thường, Tô Kỷ Thời chắc chắn sẽ tránh xa những nơi tiềm ẩn nguy hiểm như vậy. Nhưng hôm nay, vì cơn say, cô lơ đãng bước vào khu vực tối tăm ấy.
Từ bóng cây, một người đàn ông trung niên bất ngờ bước ra, dường như đã chờ rất lâu, hòa lẫn vào bóng đêm.
Người đàn ông tầm 40 tuổi, gốc Á, mặc một bộ vest chỉnh tề, nụ cười hiền hòa, trông không có vẻ gì nguy hiểm.
Đầu óc choáng váng vì men rượu, lại vừa rời khỏi bàn tiệc đầy người Hoa, Tô Kỷ Thời mặc định nghĩ rằng đây là nhân viên Đại học Hồng Kông cử sang Mỹ.
Cô giơ tay chào một cách thân thiện: “Chào anh!”
“Chào cô.”
Người đàn ông lịch sự nói. “Xin hỏi, cô là Tô Kỷ Thời đúng không?”
“Phải. Anh là…?”
“Tôi là Phương Giải.”
Tô Kỷ Thời ngớ người: “Phương… tỷ?” (hình như là đồng âm nên nữ9 nghe nhầm)
Cái gì thế này, mới uống một chút đã gặp phải người rối loạn giới tính à?
Thấy cô ngơ ngác, người đàn ông vội vàng giải thích: “À không, mọi người gọi tôi là Phương ca.”
Tô Kỷ Thời: “...” Vẫn là rối loạn giới tính, thoắt cái đã thay đổi hai giới.
Phương Giải không muốn đôi co, liền vào thẳng vấn đề: “Cô Tô, tôi có việc rất quan trọng muốn bàn với cô. Đây không phải nơi thích hợp, phiền cô theo chúng tôi một chuyến.”
Tô Kỷ Thời bật cười: “Haha, nghe như muốn bắt cóc tôi vậy.”
Không ngờ, Phương Giải lại lộ vẻ áy náy nhìn cô.
Tô Kỷ Thời: “...”
Tô Kỷ Thời: “???”
Tô Kỷ Thời: “!!!”
Khi một chiếc khăn tay tẩm thuốc mê bịt lấy miệng và mũi, suy nghĩ cuối cùng hiện lên trong đầu cô là: Cái búa địa chất của tôi đâu?! Tôi phải đập nát đầu Phương “tỷ” này!!!
Khi Tô Kỷ Thời tỉnh lại, cô nhận ra mình đang ở trên một chiếc máy bay tư nhân ở độ cao hàng nghìn mét so với mặt đất.
Ngay giây phút đầu tiên mở mắt, cô lập tức nhớ lại chuyện mình vừa gặp phải. Dưới thân là chiếc giường mềm mại, nhiệt độ phòng được giữ ở mức dễ chịu 22°C, trên người đắp một chiếc chăn mỏng. Cô nhấc chăn lên kiểm tra, phát hiện mình không hoàn toàn bị lột sạch, nhưng cũng chỉ mặc độc một bộ đồ lót thể thao.
Điều kinh khủng nhất là bên cạnh giường của cô, một người đàn ông to lớn đang ngồi!
Đó là một người đàn ông lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn như muốn phá tung bộ vest đen anh ta đang mặc.
Với mái tóc cắt ngắn đậm chất "phạm nhân cải tạo", anh ta trông cực kỳ dữ tợn. Tay trái anh ta đang nâng cổ chân của Tô Kỷ Thời, còn tay phải cầm một chiếc cọ nhỏ xíu sơn móng chân cho cô!
Nhìn thấy mười ngón chân mình bị đính hoa nổi bật, Tô Kỷ Thời nổi da gà, ngay lập tức tung chân đá thẳng vào mặt anh ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.