Nữ Tiến Sĩ Địa Chất Nỗ Lực Làm Bạch Liên Hoa Trong Giới Giải Trí
Chương 2: Chị Em Song Sinh (2)
Mạc Lí
11/12/2024
Toàn thân cô được che kín, tay áo và ống quần bó chặt bằng dây phản quang bạc. Chiếc ba lô trên vai không quá lớn nhưng chứa đủ mọi dụng cụ như bình nước, búa địa chất, la bàn, kính lúp... tất cả đều trong tầm tay.
Trong khi Tô Kỷ Thời chỉnh trang xong xuôi, nhóm sinh viên trên thùng xe vẫn còn đang vật vã hồi sức.
Cô khoanh tay đứng cạnh xe, bất lực giục: “Xuống xe đi nào.”
Cả nhóm mặt mày nhợt nhạt, chẳng ai dám ca thán, đành dìu nhau nhảy xuống từ thùng xe cao ngất.
Đám trẻ này đều là sinh viên năm nhất ngành Khoa học Trái đất của Đại học Hồng Kông. Ngôi trường giàu có này không giống các trường khác trong nước chỉ gửi sinh viên đi thực tập ở các địa điểm như Chu Khẩu Điếm hay Bắc Đới Hà. Họ trực tiếp đưa toàn bộ sinh viên mới đến công viên Yellowstone, Mỹ.
Thầy hướng dẫn chính, là phó viện trưởng khoa, không chịu được khí hậu lạ đã phải nhập viện. Giáo sư hướng dẫn của Tô Kỷ Thời vì nể mặt bạn bè mà nhờ cô tạm làm “bảo mẫu” vài ngày. Thế là nữ tiến sĩ địa chất kỳ cựu phải dắt dàn “chó con địa chất” này hoàn thành chuyến khảo sát.
Nhưng đám sinh viên lần đầu ra thực địa đã quá coi nhẹ độ khó của chuyến đi, cứ ngỡ được công ty du lịch tài trợ cho kỳ nghỉ tại Mỹ. Kết quả là chưa đầy một tuần đã xảy ra đủ loại tai nạn: trẹo chân, cháy nắng, côn trùng đốt, rơi xuống hồ, lăn từ đồi xuống…
May mà chuyến đi đầy gian nan này sắp kết thúc.
Dự án cuối cùng của kỳ thực tập là quan sát đá núi lửa tại hẻm núi lớn và vẽ bản đồ cấu trúc địa chất.
Không có bàn ghế ngoài trời, đám sinh viên chỉ còn cách ngồi xổm hoặc nằm bò trên mặt đất, cặm cụi ghi chép. Tô Kỷ Thời đi vòng quanh, giải đáp thắc mắc.
Dành phần lớn thời gian trong năm để khảo sát, cô dày dạn kinh nghiệm thực địa. Chuyến đi này với cô chẳng khác gì một nhiệm vụ nhỏ. Nhưng dù mạnh mẽ là thế, vận rủi vẫn đeo bám khiến luận án của cô bị trục trặc, buộc phải kéo dài thời gian bảo vệ.
“... Cô Tô! Cô Tô!”
Đám sinh viên đồng loạt gọi, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.
“Gì thế? Làm xong hết rồi à?” Đôi mắt sáng lấp lánh của cô đảo qua từng gương mặt.
“Dạ xong hết rồi!” Lớp trưởng nói bằng giọng Quảng Đông pha tiếng phổ thông.
“Cô Tô, mai tụi em về rồi. Cảm ơn cô mấy ngày qua đã chăm sóc tụi em. Chụp chung một tấm làm kỷ niệm nha cô?”
Với họ, cô Tô thực sự rất ngầu. Không chỉ tháo vát mà khi giảng giải còn nhiệt tình, tỉ mỉ, thậm chí còn chia sẻ nhiều điều thú vị về đất nước Mỹ.
Nhìn cô luôn kín mít từ đầu đến chân, đám sinh viên không khỏi tò mò khuôn mặt thật sự của cô.
Bị thuyết phục, Tô Kỷ Thời đành miễn cưỡng đồng ý.
Cô tháo mũ, để lộ mái tóc ngắn lòa xòa, rồi tháo khăn quàng cổ, để lộ gương mặt thanh tú hoàn hảo đến mức khiến tất cả há hốc mồm.
“... Các em chơi trò gì vậy?” Cô nhíu mày.
Trong khi Tô Kỷ Thời chỉnh trang xong xuôi, nhóm sinh viên trên thùng xe vẫn còn đang vật vã hồi sức.
Cô khoanh tay đứng cạnh xe, bất lực giục: “Xuống xe đi nào.”
Cả nhóm mặt mày nhợt nhạt, chẳng ai dám ca thán, đành dìu nhau nhảy xuống từ thùng xe cao ngất.
Đám trẻ này đều là sinh viên năm nhất ngành Khoa học Trái đất của Đại học Hồng Kông. Ngôi trường giàu có này không giống các trường khác trong nước chỉ gửi sinh viên đi thực tập ở các địa điểm như Chu Khẩu Điếm hay Bắc Đới Hà. Họ trực tiếp đưa toàn bộ sinh viên mới đến công viên Yellowstone, Mỹ.
Thầy hướng dẫn chính, là phó viện trưởng khoa, không chịu được khí hậu lạ đã phải nhập viện. Giáo sư hướng dẫn của Tô Kỷ Thời vì nể mặt bạn bè mà nhờ cô tạm làm “bảo mẫu” vài ngày. Thế là nữ tiến sĩ địa chất kỳ cựu phải dắt dàn “chó con địa chất” này hoàn thành chuyến khảo sát.
Nhưng đám sinh viên lần đầu ra thực địa đã quá coi nhẹ độ khó của chuyến đi, cứ ngỡ được công ty du lịch tài trợ cho kỳ nghỉ tại Mỹ. Kết quả là chưa đầy một tuần đã xảy ra đủ loại tai nạn: trẹo chân, cháy nắng, côn trùng đốt, rơi xuống hồ, lăn từ đồi xuống…
May mà chuyến đi đầy gian nan này sắp kết thúc.
Dự án cuối cùng của kỳ thực tập là quan sát đá núi lửa tại hẻm núi lớn và vẽ bản đồ cấu trúc địa chất.
Không có bàn ghế ngoài trời, đám sinh viên chỉ còn cách ngồi xổm hoặc nằm bò trên mặt đất, cặm cụi ghi chép. Tô Kỷ Thời đi vòng quanh, giải đáp thắc mắc.
Dành phần lớn thời gian trong năm để khảo sát, cô dày dạn kinh nghiệm thực địa. Chuyến đi này với cô chẳng khác gì một nhiệm vụ nhỏ. Nhưng dù mạnh mẽ là thế, vận rủi vẫn đeo bám khiến luận án của cô bị trục trặc, buộc phải kéo dài thời gian bảo vệ.
“... Cô Tô! Cô Tô!”
Đám sinh viên đồng loạt gọi, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.
“Gì thế? Làm xong hết rồi à?” Đôi mắt sáng lấp lánh của cô đảo qua từng gương mặt.
“Dạ xong hết rồi!” Lớp trưởng nói bằng giọng Quảng Đông pha tiếng phổ thông.
“Cô Tô, mai tụi em về rồi. Cảm ơn cô mấy ngày qua đã chăm sóc tụi em. Chụp chung một tấm làm kỷ niệm nha cô?”
Với họ, cô Tô thực sự rất ngầu. Không chỉ tháo vát mà khi giảng giải còn nhiệt tình, tỉ mỉ, thậm chí còn chia sẻ nhiều điều thú vị về đất nước Mỹ.
Nhìn cô luôn kín mít từ đầu đến chân, đám sinh viên không khỏi tò mò khuôn mặt thật sự của cô.
Bị thuyết phục, Tô Kỷ Thời đành miễn cưỡng đồng ý.
Cô tháo mũ, để lộ mái tóc ngắn lòa xòa, rồi tháo khăn quàng cổ, để lộ gương mặt thanh tú hoàn hảo đến mức khiến tất cả há hốc mồm.
“... Các em chơi trò gì vậy?” Cô nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.