Chương 16: Mỗi Ngày Hoàng Thượng Ăn Như Vậy Sao Ổn? (3)
Phất Vu
21/11/2023
Đến giờ Ngọ, nàng dùng bữa ở thiên điện của Phụng Dương điện.
Lúc Trịnh Gia Linh ăn cơm không cần người khác gắp thức ăn cho mà tự mình gắp, có điều lúc đơm cơm múc canh sẽ để Hân Hoan làm.
Hôm nay Hân Hoan đơm cho nàng nhiều hơn một chén cơm so với ngày thường.
Hân Hoan đứng đằng sau nhớ lại một vài chuyện vụn vặt sau khi Hoàng Thượng lên ngôi.
Mỗi tháng, các cung đều có Tiểu Thị đưa đến một tờ giấy, ngoại trừ cung của Quân Hậu giao thẳng đến tay nàng ta thì các cung còn lại đều đưa cho những người hầu khác rồi sau đó mới lần lượt đưa đến Phụng Dương điện.
Hoàng Thượng vẫn luôn xem tờ giấy của Quân Hậu trước, số còn lại nếu rảnh rỗi hay nhớ tới mới xem, có đôi khi không thèm nhìn.
Hoàng Thượng nhìn của Quân Hậu xong, nếu không có gì bất ngờ, tâm trạng tốt thì buổi trưa sẽ ăn thêm một chén cơm.
Vẫn còn may mà giấy gấp mỗi tháng chỉ đưa qua một lần, nếu nhiều hơn thì mỗi ngày hoàng thượng ăn nhiều thêm một chén như vậy sao ổn?
Giấy gấp tháng này đưa tới có một tờ xảy ra một ít vấn đề.
Phản ứng bên ngoài là vài ngày sau một vị từ hầu chọc giận Hoàng Thượng bị biếm vào lãnh cung.
Lúc Đan Dĩ Đình nghe được tin này thì mọi chuyện đã đâu vào đấy, vả lại đích thân Hoàng Thượng hạ lệnh nên dù y có biết trước cũng chẳng giúp được bao.
Ngày hôm sau thỉnh an, ở trong hậu cung lâu rồi nên ai cũng hiểu rõ, biết điều gì nên nói chuyện gì không nên nói, Lư vệ hầu trải qua lần nhắc nhở trước dù vẫn tranh ân sủng nhưng lời nói cử chỉ đã khiêm tốn hơn, không làm kẻ ngu ra đứng mũi chịu sào nữa.
Mấy ngày nay chúng cung hầu đều an phận thủ thường, Đơn Dĩ Lăng cũng chẳng vui vẻ mấy.
Cung hầu chẳng hiểu sao bị biếm vào lãnh cung như thế cũng không phải lần đầu, gần đây nhất là chuyện nửa năm trước.
Cũng không hẳn không rõ nguyên dõ, lý do vẫn phải có, là chọc giận Hoàng Thượng.
Nhưng Hoàng Thượng vốn luôn dịu dàng, ai rỗi hơi đến nỗi làm nàng bực mình?
Chẳng qua là Hoàng Thượng không thích chán ghét nên mới tìm bừa một lý do mà thôi.
Nhưng Đan Dĩ Đình vẫn muốn biết nguyên nhân cụ thể, là lý do gì mà không thể cho người khác biết, hay chỉ đơn thuần vì tâm trạng nàng không vui, sáng nắng chiều mưa.
Lần nửa năm trước đó Đan Dĩ Đình không điều tra nguyên do, lần này cũng vậy.
Dẫu sao cũng không nên điều tra.
Mặc dù y là Quân Hậu, trên danh nghĩa là chủ nhân hậu cung nhưng Hoàng Thương nắm chắc toàn bộ hoàng cung, muốn vượt qua nàng tra thứ gì là chuyện khó như lên trời.
Đan Dĩ Đình biết mình không có bản lĩnh lên trời, y cũng sợ nàng phát hiện ra nên nhanh chóng từ bỏ, không điều tra nữa.
Trịnh Gia Linh vừa làm hoàng đế vừa làm vợ, nàng chỉ cho những thứ mỗi người nên có, muốn nhiều hơn dù chỉ một chút cũng không được, người dám hy vọng xa vời đều có kết cục rất thảm.
Kỳ thật Đan Dĩ Đình hơi sợ nàng.
Theo lệ, vào mười ngày đầu tiên của tháng ba Trịnh Gia Linh sẽ đến khu vực săn bắn thú trong cung, đi theo cùng có muội muội nàng là Thập Nhị hoàng nữ, Mẫn Vương điện hạ - Trịnh An Yên.
Trinh An Yên rất giỏi cưỡi ngựa bắn cung, Trịnh Gia Linh cũng không hề kém cạnh, hai người so tài một lúc lâu, Trịnh Gia Linh thắng hiểm. Sau đó hai người quay về Phụng Dương Điện đánh cờ, dù Trịnh An Yên là cao thủ nhưng tài đánh cờ của Trịnh Gia Linh vẫn cao hơn nàng ấy một bậc.
Lại thua một ván nữa, Trịnh An Yên xua tay: "Không được không được, muội đã thua hai ván rồi, bất quá tam, hôm nay không thể đánh tiếp nữa."
Trịnh Gia Linh bật cười: "Đâu có cược tiền, muội sợ cái gì?"
Trịnh An Yên nói: "Hoàng tỷ ván nào cũng thắng tất nhiên không sợ, thần muội thua nhiều, sau mà thua nữa không phải sẽ hoài nghi bản thân à?"
"Cũng đúng." Trịnh Gia Linh không ép buộc, khoát tay bảo người dọn bàn cờ xuống: "Hôm nay cũng trễ rồi, muội về phủ nghỉ ngơi sớm đi, ba ngày nữa lại vào cung tiếp."
Trịnh An Yên nói: "Vậy thần muội cáo lui trước."
Từ những ngày đầu tháng đến giữa tháng, thỉnh thoảng Trịnh An Yên sẽ vào cung với Trịnh Gia Linh, có lúc cùng cưỡi ngựa bắn cung, có khi lại đánh cờ, theo nàng ấy biết, đôi khi hoàng tỷ còn luyện võ cùng với tướng lĩnh Ngự lâm quân nữa.
Trịnh An Yên cảm thán, hoàng tỷ không chỉ phải quản lý triều chính mà còn phải cùng chúng cung hầu trong hậu cung kéo dài hậu tự, vậy nhưng vẫn có thời gian rảnh rỗi cưỡi ngựa, bắn cung rồi cả luyện võ.
Đúng là hoàng tỷ tràn trề tinh thần sức lực mà!
Lúc Trịnh Gia Linh ăn cơm không cần người khác gắp thức ăn cho mà tự mình gắp, có điều lúc đơm cơm múc canh sẽ để Hân Hoan làm.
Hôm nay Hân Hoan đơm cho nàng nhiều hơn một chén cơm so với ngày thường.
Hân Hoan đứng đằng sau nhớ lại một vài chuyện vụn vặt sau khi Hoàng Thượng lên ngôi.
Mỗi tháng, các cung đều có Tiểu Thị đưa đến một tờ giấy, ngoại trừ cung của Quân Hậu giao thẳng đến tay nàng ta thì các cung còn lại đều đưa cho những người hầu khác rồi sau đó mới lần lượt đưa đến Phụng Dương điện.
Hoàng Thượng vẫn luôn xem tờ giấy của Quân Hậu trước, số còn lại nếu rảnh rỗi hay nhớ tới mới xem, có đôi khi không thèm nhìn.
Hoàng Thượng nhìn của Quân Hậu xong, nếu không có gì bất ngờ, tâm trạng tốt thì buổi trưa sẽ ăn thêm một chén cơm.
Vẫn còn may mà giấy gấp mỗi tháng chỉ đưa qua một lần, nếu nhiều hơn thì mỗi ngày hoàng thượng ăn nhiều thêm một chén như vậy sao ổn?
Giấy gấp tháng này đưa tới có một tờ xảy ra một ít vấn đề.
Phản ứng bên ngoài là vài ngày sau một vị từ hầu chọc giận Hoàng Thượng bị biếm vào lãnh cung.
Lúc Đan Dĩ Đình nghe được tin này thì mọi chuyện đã đâu vào đấy, vả lại đích thân Hoàng Thượng hạ lệnh nên dù y có biết trước cũng chẳng giúp được bao.
Ngày hôm sau thỉnh an, ở trong hậu cung lâu rồi nên ai cũng hiểu rõ, biết điều gì nên nói chuyện gì không nên nói, Lư vệ hầu trải qua lần nhắc nhở trước dù vẫn tranh ân sủng nhưng lời nói cử chỉ đã khiêm tốn hơn, không làm kẻ ngu ra đứng mũi chịu sào nữa.
Mấy ngày nay chúng cung hầu đều an phận thủ thường, Đơn Dĩ Lăng cũng chẳng vui vẻ mấy.
Cung hầu chẳng hiểu sao bị biếm vào lãnh cung như thế cũng không phải lần đầu, gần đây nhất là chuyện nửa năm trước.
Cũng không hẳn không rõ nguyên dõ, lý do vẫn phải có, là chọc giận Hoàng Thượng.
Nhưng Hoàng Thượng vốn luôn dịu dàng, ai rỗi hơi đến nỗi làm nàng bực mình?
Chẳng qua là Hoàng Thượng không thích chán ghét nên mới tìm bừa một lý do mà thôi.
Nhưng Đan Dĩ Đình vẫn muốn biết nguyên nhân cụ thể, là lý do gì mà không thể cho người khác biết, hay chỉ đơn thuần vì tâm trạng nàng không vui, sáng nắng chiều mưa.
Lần nửa năm trước đó Đan Dĩ Đình không điều tra nguyên do, lần này cũng vậy.
Dẫu sao cũng không nên điều tra.
Mặc dù y là Quân Hậu, trên danh nghĩa là chủ nhân hậu cung nhưng Hoàng Thương nắm chắc toàn bộ hoàng cung, muốn vượt qua nàng tra thứ gì là chuyện khó như lên trời.
Đan Dĩ Đình biết mình không có bản lĩnh lên trời, y cũng sợ nàng phát hiện ra nên nhanh chóng từ bỏ, không điều tra nữa.
Trịnh Gia Linh vừa làm hoàng đế vừa làm vợ, nàng chỉ cho những thứ mỗi người nên có, muốn nhiều hơn dù chỉ một chút cũng không được, người dám hy vọng xa vời đều có kết cục rất thảm.
Kỳ thật Đan Dĩ Đình hơi sợ nàng.
Theo lệ, vào mười ngày đầu tiên của tháng ba Trịnh Gia Linh sẽ đến khu vực săn bắn thú trong cung, đi theo cùng có muội muội nàng là Thập Nhị hoàng nữ, Mẫn Vương điện hạ - Trịnh An Yên.
Trinh An Yên rất giỏi cưỡi ngựa bắn cung, Trịnh Gia Linh cũng không hề kém cạnh, hai người so tài một lúc lâu, Trịnh Gia Linh thắng hiểm. Sau đó hai người quay về Phụng Dương Điện đánh cờ, dù Trịnh An Yên là cao thủ nhưng tài đánh cờ của Trịnh Gia Linh vẫn cao hơn nàng ấy một bậc.
Lại thua một ván nữa, Trịnh An Yên xua tay: "Không được không được, muội đã thua hai ván rồi, bất quá tam, hôm nay không thể đánh tiếp nữa."
Trịnh Gia Linh bật cười: "Đâu có cược tiền, muội sợ cái gì?"
Trịnh An Yên nói: "Hoàng tỷ ván nào cũng thắng tất nhiên không sợ, thần muội thua nhiều, sau mà thua nữa không phải sẽ hoài nghi bản thân à?"
"Cũng đúng." Trịnh Gia Linh không ép buộc, khoát tay bảo người dọn bàn cờ xuống: "Hôm nay cũng trễ rồi, muội về phủ nghỉ ngơi sớm đi, ba ngày nữa lại vào cung tiếp."
Trịnh An Yên nói: "Vậy thần muội cáo lui trước."
Từ những ngày đầu tháng đến giữa tháng, thỉnh thoảng Trịnh An Yên sẽ vào cung với Trịnh Gia Linh, có lúc cùng cưỡi ngựa bắn cung, có khi lại đánh cờ, theo nàng ấy biết, đôi khi hoàng tỷ còn luyện võ cùng với tướng lĩnh Ngự lâm quân nữa.
Trịnh An Yên cảm thán, hoàng tỷ không chỉ phải quản lý triều chính mà còn phải cùng chúng cung hầu trong hậu cung kéo dài hậu tự, vậy nhưng vẫn có thời gian rảnh rỗi cưỡi ngựa, bắn cung rồi cả luyện võ.
Đúng là hoàng tỷ tràn trề tinh thần sức lực mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.