Chương 12: Năm Nay Tuyển Tú, Cứ Thôi Vậy (4)
Phất Vu
21/11/2023
Nhiều năm qua đều là như thế, chưa từng có ngoại lệ.
Trịnh Gia Linh vươn bàn tay trái mang một chiếc nhẫn ngọc dương chi giả vờ đỡ y dậy:
- Quân hậu không cần đa lễ, đứng dậy đi.
- Đa tạ hoàng thượng.
Đơn Dĩ Đình đứng dậy theo bàn tay đang giả vờ đỡ của nàng.
Chỉ là giả vờ, đây là sự khách sáo ở ngoài mặt, là sự tôn trọng dành cho người làm quân hậu như hắn, chứ nàng không thích bị người khác chạm vào.
Đơn Dĩ Đình đều biết hết, lúc mới gặp mặt cũng không muốn chạm vào nàng, hoàn toàn không cần thiết.
Hai người yên lặng dùng bữa, Đơn Dĩ Đình thi thoảng sẽ dùng đũa gắp cho Trịnh Gia Linh chút đồ ăn, dịu giọng nói:
- Hoàng thượng nếm thử món áp cuốn song vị này đi, thần hầu biết hoàng thượng không thích ăn ngọt, đã điều chỉnh thành vị mặn rồi.
Trịnh Gia Linh đáp:
- Quân hậu dụng tâm rồi.
Đơn Dĩ Đình cười nói:
- Đương nhiên phải dụng tâm vì hoàng thượng rồi.
Nàng ăn hết thức ăn còn thừa trong đĩa nhỏ trước, rồi mới dùng món áp cuốn song vị, ăn xong rồi nói:
- Quả thực không tồi.
Trịnh Gia Linh Linh ăn xong thì đặt đũa xuống, lau miệng.
Đơn Dĩ Đình thấy hành động của nàng, biết nàng muốn nói chuyện, cũng đặt đũa xuống.
Trong miệng y còn đang nhai thức ăn, nhổ ra không được, hay là tiếp tục nhai nhỉ…nhưng y phải ngẩng đầu rồi…
May mà miếng này không nhiều, bên ngoài về cơ bản thì không thể thấy được.
Đơn Dĩ Đình dùng đầu lưỡi lặng lẽ đẩy thức ăn về bên phải, vừa dùng tốc độ nhẹ nhàng mà bên ngoài dường như không thể nhìn rõ đẩy thức ăn, vừa nghe nàng nói chuyện.
- Hôm nay trên triều đã dâng tấu chương, nói đã tháng hai rồi, tuyển tú năm nay còn không bắt đầu thì sẽ muộn mất, quân hậu thấy sao?
Đơn Dĩ Đình:
-...
Y muốn nuốt miếng thức ăn này xuống đã rồi mới nói chuyện.
Đơn Dĩ Đình cười mỉm, làm vẻ suy tư nhanh chóng lấy khăn lau lau miệng, nhân lúc lau mới nuốt thức ăn xuống.
Đơn Dĩ Đình đặt khăn xuống:
- Những lần tuyển tú trước đều bắt đầu vào tháng hai, nếu để muộn nữa…quả thật chuẩn bị hơi gấp rút ạ.
Giọng nói của Trịnh Gia Linh đầy dịu dàng:
- Quân hậu nói chí phải, trẫm cũng nói như vậy trên triều, nhưng nếu đã muộn rồi, vậy thì không tuyển nữa.
Đơn Dĩ Đình thuận theo mà hỏi:
- Ý của hoàng thượng là…?
Trịnh Gia Linh nói:
- Năm ngoái đại hạn, khí dân chưa khôi phục, quốc khố cũng không còn dư, tuy tuyển tú gấp rút, càng phải bỏ vàng bạc, lòng trẫm không đành, tuyển tú năm nay thì thôi vậy.
Nhắc tới đại hạn năm ngoái…
Mấy năm gần đây mưa thuận gió hòa, ít có thiên tai, nói là đại hạn, cũng chính là mấy chỗ ít có mưa, vẫn chưa tới thời gian làm nông, còn kém xa chữ “tai” này lắm.
Nhưng lúc này hoàng thượng đã nói là đại hạn, thì đó chính là đại hạn, nói quốc khố không có dư, thì chính là không dư.
Đơn Dĩ Đình nói:
- Thần hầu đương nhiên cũng cho là vậy, chỉ là các đại thần trong triều…thiết nghĩ sẽ không suy tính sâu xa như hoàng thượng.
Độ tuổi nam tử xuất giá chỉ có vài năm này, nếu không làm tuyển tú, sẽ có rất nhiều người không thể vào cung ở kiếp này được nữa.
Các vị đại thần có nam tử tuổi tác thích hợp trong nhà đương nhiên không chịu.
Trịnh Gia Linh nói:
- Quân hậu không cần lo đâu, hôm nay sau khi trẫm nói qua, các đại thần đều đồng ý rồi, bây giờ chẳng qua là nói với ngươi thôi…ngày mai thỉnh an, ngươi có thể nói đỡ với bọn họ, miễn cho có người cứ hỏi trẫm, nói có đệ đệ trẻ tuổi, còn có thể sủng hắn hay không.
Nàng cười khẽ một tiếng:
- Phiền.
Đơn Dĩ Đình không chắc chắn là nàng phiền thật hay là giả vờ oán giận nhưng thực ra lại mừng thầm, nhưng đây cũng là thời cơ tốt để thăm dò.
Đơn Dĩ Đình phối hợp cười cười, nói:
- Tuổi tác của Lư vệ hầu dù sao cũng còn trẻ…
Giọng điệu nghiền ngẫm của Trịnh Gia Linh vang lên:
- Trẫm có nói là chàng ấy sao?
Trịnh Gia Linh vươn bàn tay trái mang một chiếc nhẫn ngọc dương chi giả vờ đỡ y dậy:
- Quân hậu không cần đa lễ, đứng dậy đi.
- Đa tạ hoàng thượng.
Đơn Dĩ Đình đứng dậy theo bàn tay đang giả vờ đỡ của nàng.
Chỉ là giả vờ, đây là sự khách sáo ở ngoài mặt, là sự tôn trọng dành cho người làm quân hậu như hắn, chứ nàng không thích bị người khác chạm vào.
Đơn Dĩ Đình đều biết hết, lúc mới gặp mặt cũng không muốn chạm vào nàng, hoàn toàn không cần thiết.
Hai người yên lặng dùng bữa, Đơn Dĩ Đình thi thoảng sẽ dùng đũa gắp cho Trịnh Gia Linh chút đồ ăn, dịu giọng nói:
- Hoàng thượng nếm thử món áp cuốn song vị này đi, thần hầu biết hoàng thượng không thích ăn ngọt, đã điều chỉnh thành vị mặn rồi.
Trịnh Gia Linh đáp:
- Quân hậu dụng tâm rồi.
Đơn Dĩ Đình cười nói:
- Đương nhiên phải dụng tâm vì hoàng thượng rồi.
Nàng ăn hết thức ăn còn thừa trong đĩa nhỏ trước, rồi mới dùng món áp cuốn song vị, ăn xong rồi nói:
- Quả thực không tồi.
Trịnh Gia Linh Linh ăn xong thì đặt đũa xuống, lau miệng.
Đơn Dĩ Đình thấy hành động của nàng, biết nàng muốn nói chuyện, cũng đặt đũa xuống.
Trong miệng y còn đang nhai thức ăn, nhổ ra không được, hay là tiếp tục nhai nhỉ…nhưng y phải ngẩng đầu rồi…
May mà miếng này không nhiều, bên ngoài về cơ bản thì không thể thấy được.
Đơn Dĩ Đình dùng đầu lưỡi lặng lẽ đẩy thức ăn về bên phải, vừa dùng tốc độ nhẹ nhàng mà bên ngoài dường như không thể nhìn rõ đẩy thức ăn, vừa nghe nàng nói chuyện.
- Hôm nay trên triều đã dâng tấu chương, nói đã tháng hai rồi, tuyển tú năm nay còn không bắt đầu thì sẽ muộn mất, quân hậu thấy sao?
Đơn Dĩ Đình:
-...
Y muốn nuốt miếng thức ăn này xuống đã rồi mới nói chuyện.
Đơn Dĩ Đình cười mỉm, làm vẻ suy tư nhanh chóng lấy khăn lau lau miệng, nhân lúc lau mới nuốt thức ăn xuống.
Đơn Dĩ Đình đặt khăn xuống:
- Những lần tuyển tú trước đều bắt đầu vào tháng hai, nếu để muộn nữa…quả thật chuẩn bị hơi gấp rút ạ.
Giọng nói của Trịnh Gia Linh đầy dịu dàng:
- Quân hậu nói chí phải, trẫm cũng nói như vậy trên triều, nhưng nếu đã muộn rồi, vậy thì không tuyển nữa.
Đơn Dĩ Đình thuận theo mà hỏi:
- Ý của hoàng thượng là…?
Trịnh Gia Linh nói:
- Năm ngoái đại hạn, khí dân chưa khôi phục, quốc khố cũng không còn dư, tuy tuyển tú gấp rút, càng phải bỏ vàng bạc, lòng trẫm không đành, tuyển tú năm nay thì thôi vậy.
Nhắc tới đại hạn năm ngoái…
Mấy năm gần đây mưa thuận gió hòa, ít có thiên tai, nói là đại hạn, cũng chính là mấy chỗ ít có mưa, vẫn chưa tới thời gian làm nông, còn kém xa chữ “tai” này lắm.
Nhưng lúc này hoàng thượng đã nói là đại hạn, thì đó chính là đại hạn, nói quốc khố không có dư, thì chính là không dư.
Đơn Dĩ Đình nói:
- Thần hầu đương nhiên cũng cho là vậy, chỉ là các đại thần trong triều…thiết nghĩ sẽ không suy tính sâu xa như hoàng thượng.
Độ tuổi nam tử xuất giá chỉ có vài năm này, nếu không làm tuyển tú, sẽ có rất nhiều người không thể vào cung ở kiếp này được nữa.
Các vị đại thần có nam tử tuổi tác thích hợp trong nhà đương nhiên không chịu.
Trịnh Gia Linh nói:
- Quân hậu không cần lo đâu, hôm nay sau khi trẫm nói qua, các đại thần đều đồng ý rồi, bây giờ chẳng qua là nói với ngươi thôi…ngày mai thỉnh an, ngươi có thể nói đỡ với bọn họ, miễn cho có người cứ hỏi trẫm, nói có đệ đệ trẻ tuổi, còn có thể sủng hắn hay không.
Nàng cười khẽ một tiếng:
- Phiền.
Đơn Dĩ Đình không chắc chắn là nàng phiền thật hay là giả vờ oán giận nhưng thực ra lại mừng thầm, nhưng đây cũng là thời cơ tốt để thăm dò.
Đơn Dĩ Đình phối hợp cười cười, nói:
- Tuổi tác của Lư vệ hầu dù sao cũng còn trẻ…
Giọng điệu nghiền ngẫm của Trịnh Gia Linh vang lên:
- Trẫm có nói là chàng ấy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.