Chương 21: Ngủ Rồi? Vậy Thì Sao? Đánh Thức Là Được
Phất Vu
22/11/2023
Ngủ rồi? Vậy thì sao? Đánh thức là được.
…
Ngày mười bảy tháng ba, Đơn Dĩ Đình nhấc bước chân lên phượng liễn, sau khi rèm che buông xuống, y trực tiếp dựa lưng vào ghế ngồi.
Ngày mười bảy tháng ba hàng năm, hoàng thượng cùng quân hậu rời cung, tiến tới Tĩnh An tự cầu phúc cho quốc gia.
Đơn Dĩ Đình đã chuẩn bị xong từ sớm, nhưng y không ngờ tới giờ lại xảy ra vấn đề.
…Y mệt quá.
Hôm qua đã mệt từ sáng sớm, lúc dậy còn phải sắp xếp công việc các cung, Nhu Nhu biết phụ hậu rời cung hai hôm, một mực khóc nháo, y còn phải dỗ Nhu Nhu, nên vẫn luôn không màng nghỉ ngơi.
Hôm nay lại phải dậy sớm, trước khi khởi hành còn phải đứng bên ngoài hồi lâu, càng mệt hơn.
Trong kiệu không có người ngoài, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, Đơn Dĩ Đình thả lỏng dựa người vào ghế, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Y không dám phát ra tiếng, sợ người ngoài xe ngựa nghe thấy.
Đơn Dĩ Đình vỗ vỗ mặt mình, muốn tinh thần bản thân tỉnh táo lại chút.
Quân hậu đúng thật là không phải chức vụ mà người bình thường có thể làm.
Trong thoại bản nói quân hậu nguy hiểm, quả nhiên không sai, cho dù y không bị hoàng đế ghét bỏ, thì sớm muộn cũng có một ngày mệt chết.
Phượng giá ngự liễn khởi hành, đi được hơn nửa, Đơn Dĩ đình vừa cảm thấy bản thân nghỉ được một chút, xe ngựa bỗng xao động rồi dừng lại.
Đơn Dĩ Đình: "..."
Cứ có dự cảm không lành.
Đơn Dĩ Đình xốc mành che lên, dự cảm đã thành thật rồi.
"Bẩm quân hậu, trục phượng liễn xảy ra vấn đề ạ."
Ỷ Vân mặt mày u sầu, khó xử nói:
"Không thể đi…"
Y đi chùa miếu cầu phúc, phượng liễn lại vô duyên vô cớ bị hỏng trên đường đi.
Đơn Dĩ Đình cảm thấy rất hoảng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh:
"Không thể đi thì không thể đi, không sao, có xe ngựa dự phòng không?"
Ỷ Vân đáp:
"Chắc là có ạ, chỉ đành làm phiền quân hậu xuống xe, nô tài đưa người qua đó."
Đơn Dĩ Đình vừa được Ỷ Vân Ỷ Nguyệt đỡ xuống xe, Hân Hoan ở phía trước đang tiến lại rất nhanh.
"Thỉnh an quân hậu."
Hân Hoan hành lễ đơn giản, sau khi đứng dậy thì nói:
"Hoàng thượng nghe thấy đằng sau ồn ào, bảo nô tài tới hỏi, xảy ra chuyện gì rồi ạ?"
Việc này rất đặc thù, chuyện phượng liễn hỏng này, không thể nói ra từ miệng y được.
Đơn Dĩ Đình chưa lên tiếng, Ỷ Vân đã lập tức đáp:
"Bẩm Hân thị tòng, là trục xe phượng liễn xảy ra vấn đề, không thể đi tiếp, may mà có chuẩn bị xe ngựa khác dự phòng, sẽ không chậm trễ đâu."
Hân Hoan nói: "Hóa ra là vậy, nô tài sẽ bẩm lại với hoàng thượng, chỉ là cực khổ cho quân hậu rồi."
Sau lưng Hân Hoan lại có một vị thị tòng tiến tới,cũng là người thường hầu hạ bên cạnh Trịnh Gia Linh, tên Dương Thu:
"Thỉnh an quân hậu."
Nàng ta đi tới từ ngự liễn, Đơn Dĩ Đình thấy vậy hỏi:
"Hoàng thượng có gì phân phó?"
Dương Thu đáp:
"Hoàng thượng nói đường tới Tĩnh An tự xa xôi, một mình có hơi buồn, thỉnh quân hậu tới trò chuyện ạ."
…
Ngày mười bảy tháng ba, Đơn Dĩ Đình nhấc bước chân lên phượng liễn, sau khi rèm che buông xuống, y trực tiếp dựa lưng vào ghế ngồi.
Ngày mười bảy tháng ba hàng năm, hoàng thượng cùng quân hậu rời cung, tiến tới Tĩnh An tự cầu phúc cho quốc gia.
Đơn Dĩ Đình đã chuẩn bị xong từ sớm, nhưng y không ngờ tới giờ lại xảy ra vấn đề.
…Y mệt quá.
Hôm qua đã mệt từ sáng sớm, lúc dậy còn phải sắp xếp công việc các cung, Nhu Nhu biết phụ hậu rời cung hai hôm, một mực khóc nháo, y còn phải dỗ Nhu Nhu, nên vẫn luôn không màng nghỉ ngơi.
Hôm nay lại phải dậy sớm, trước khi khởi hành còn phải đứng bên ngoài hồi lâu, càng mệt hơn.
Trong kiệu không có người ngoài, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, Đơn Dĩ Đình thả lỏng dựa người vào ghế, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Y không dám phát ra tiếng, sợ người ngoài xe ngựa nghe thấy.
Đơn Dĩ Đình vỗ vỗ mặt mình, muốn tinh thần bản thân tỉnh táo lại chút.
Quân hậu đúng thật là không phải chức vụ mà người bình thường có thể làm.
Trong thoại bản nói quân hậu nguy hiểm, quả nhiên không sai, cho dù y không bị hoàng đế ghét bỏ, thì sớm muộn cũng có một ngày mệt chết.
Phượng giá ngự liễn khởi hành, đi được hơn nửa, Đơn Dĩ đình vừa cảm thấy bản thân nghỉ được một chút, xe ngựa bỗng xao động rồi dừng lại.
Đơn Dĩ Đình: "..."
Cứ có dự cảm không lành.
Đơn Dĩ Đình xốc mành che lên, dự cảm đã thành thật rồi.
"Bẩm quân hậu, trục phượng liễn xảy ra vấn đề ạ."
Ỷ Vân mặt mày u sầu, khó xử nói:
"Không thể đi…"
Y đi chùa miếu cầu phúc, phượng liễn lại vô duyên vô cớ bị hỏng trên đường đi.
Đơn Dĩ Đình cảm thấy rất hoảng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh:
"Không thể đi thì không thể đi, không sao, có xe ngựa dự phòng không?"
Ỷ Vân đáp:
"Chắc là có ạ, chỉ đành làm phiền quân hậu xuống xe, nô tài đưa người qua đó."
Đơn Dĩ Đình vừa được Ỷ Vân Ỷ Nguyệt đỡ xuống xe, Hân Hoan ở phía trước đang tiến lại rất nhanh.
"Thỉnh an quân hậu."
Hân Hoan hành lễ đơn giản, sau khi đứng dậy thì nói:
"Hoàng thượng nghe thấy đằng sau ồn ào, bảo nô tài tới hỏi, xảy ra chuyện gì rồi ạ?"
Việc này rất đặc thù, chuyện phượng liễn hỏng này, không thể nói ra từ miệng y được.
Đơn Dĩ Đình chưa lên tiếng, Ỷ Vân đã lập tức đáp:
"Bẩm Hân thị tòng, là trục xe phượng liễn xảy ra vấn đề, không thể đi tiếp, may mà có chuẩn bị xe ngựa khác dự phòng, sẽ không chậm trễ đâu."
Hân Hoan nói: "Hóa ra là vậy, nô tài sẽ bẩm lại với hoàng thượng, chỉ là cực khổ cho quân hậu rồi."
Sau lưng Hân Hoan lại có một vị thị tòng tiến tới,cũng là người thường hầu hạ bên cạnh Trịnh Gia Linh, tên Dương Thu:
"Thỉnh an quân hậu."
Nàng ta đi tới từ ngự liễn, Đơn Dĩ Đình thấy vậy hỏi:
"Hoàng thượng có gì phân phó?"
Dương Thu đáp:
"Hoàng thượng nói đường tới Tĩnh An tự xa xôi, một mình có hơi buồn, thỉnh quân hậu tới trò chuyện ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.