Chương 27: “Nói Cho Trẫm, Đại Lương Bây Giờ Là Ai Định Đoạt…”
Phất Vu
22/11/2023
Phạm sai lầm tính sao bây giờ?
Lập tức sửa đổi.
Tuy rằng kết quả sửa đổi rồi cũng sẽ không tốt quá nhưng dù sao cũng tốt hơn phạm lỗi.
Đơn Dĩ Đình cúi đầu, từ từ rút tay về, động tác cẩn thận như sợ đánh thức mãnh thú nào đó.
Tay của Đơn Dĩ Đình dán vào Trịnh Gia Linh, đầu ngón tay sượt qua lòng bàn tay nàng, từ từ đi xuống dưới.
Trịnh Gia Linh chỉ cảm thấy y ngốc nghếch.
Thời điểm như vậy trực tiếp giơ tay lên rồi thu lại không phải thẳng tay dứt khoát hơn sao?
Rất nhanh đã chạm đến đầu ngón tay.
Trịnh Gia Linh chớp mắt, chẳng lẽ đang giở trò lạt mềm buộc chặt gì đó?
Vừa nghĩ tới thì bản thân đã phủ định.
Nếu thật sự là lạt mềm buộc chặt, ít nhất phải nhìn nàng, dùng ánh mắt biểu đạt tình cảm, mà không phải giống như y bây giờ, cúi thấp đầu, xém chút giống như con nhím, co rút cả người lại.
Có thể nói là không hề xinh đẹp.
Chỉ có khiếp sợ.
Thôi. Tốt xấu cũng là quân hậu của mình.
Nhìn dáng vẻ của y cũng không giống như dồn hết tâm trí.
Đầu ngón tay hai người sắp tách ra, tay của Trịnh Gia Linh vươn về phía trước, tóm chặt lấy tay Đơn Dĩ Đình, kéo y tới. Trịnh Gia Linh khôi phục dáng vẻ bình thường, sự lạnh lùng bất chợt vừa nãy giống như chưa từng tồn tại.
Trịnh Gia Linh dịu dàng nói: “Quân hậu còn đang chờ gì nữa?”
Đơn Dĩ Đình ngẩng đầu, mở to đôi mắt nhìn nàng. Tình… Tình huống gì đây? Ngoại trừ lúc thị thẩm, không phải nàng không thích bị người khác chạm vào nàng sao? Lúc đầu y gả vào Đông cung đương nhiên không biết, trong lúc vô tình thường chạm vào nàng, thậm chí lúc nàng là thái nữ cũng vẫn luôn chưa từng phát hiện. Mãi đến sau một năm nàng trở thành hoàng đế, Đơn Dĩ Đình mới biết nàng không thích người khác chạm vào nàng bao nhiêu, lại có bao nhiêu sự nhẫn nại. Trong một năm bọn họ thành thân, nàng càng không để lộ chút sơ hở nào.
Sau này Trịnh Gia Linh trở thành hoàng thượng, một mình nắm giữ đại quyền, lại không có bất cứ cản trở nào nên cũng không cần nhịn nữa. Nàng xử phạt mấy người hầu nhỏ bé không biết đúng mực, thậm chí là cung hầu, lúc Đơn Dĩ Đình chạm vào nàng khiến nàng không vui, mấy tháng nàng không tới cung của quân hậu, mọi người cũng đều biết.
Trịnh Gia Linh nói: “Đi thôi.”
Nàng kéo tay y, mãi đến lúc tới bên cạnh Long liễn mới buông ra, sau đó bọn họ bước lên Long liễn.
Ỷ Vân và Ỷ Nguyệt cũng kinh hồn bạt vía, bọn họ cẩn thận từng ti từng tí đỡ Đơn Dĩ Đình lên Long liễn, Đơn Dĩ Đình giơ tay, ra hiệu đợi một chút.
Nhất định sẽ không nặng hơn vết xe đổ bốn năm trước. Nhất định sẽ không.
Nói không chừng lâu như vậy rồi, bây giờ hoàng thượng đã không thèm để ý nữa thì sao?
Đơn Dĩ Đình hít một hơi đứng tại đó, y cảm nhận thật sự đã tỉnh táo lại mới để người hầu đỡ lên xe.
Trong xe, Trịnh Gia Linh đang dùng khăn ra sức chùi tay.
Đơn Dĩ Đình: “…”
Không hề giống dáng vẻ không quan tâm.
Hân Hoan thả màn kiệu xe ngựa xuống, lúc này Đơn Dĩ Đình quỳ xuống dập đầu thỉnh tội: “Thần hầu mạo phạm hoàng thượng, tội đáng muôn chết, cầu xin hoàng thượng thứ tội.”
Trịnh Gia Linh ngừng động tác chùi tay lại, lẳng lặng nhìn y.
Lập tức sửa đổi.
Tuy rằng kết quả sửa đổi rồi cũng sẽ không tốt quá nhưng dù sao cũng tốt hơn phạm lỗi.
Đơn Dĩ Đình cúi đầu, từ từ rút tay về, động tác cẩn thận như sợ đánh thức mãnh thú nào đó.
Tay của Đơn Dĩ Đình dán vào Trịnh Gia Linh, đầu ngón tay sượt qua lòng bàn tay nàng, từ từ đi xuống dưới.
Trịnh Gia Linh chỉ cảm thấy y ngốc nghếch.
Thời điểm như vậy trực tiếp giơ tay lên rồi thu lại không phải thẳng tay dứt khoát hơn sao?
Rất nhanh đã chạm đến đầu ngón tay.
Trịnh Gia Linh chớp mắt, chẳng lẽ đang giở trò lạt mềm buộc chặt gì đó?
Vừa nghĩ tới thì bản thân đã phủ định.
Nếu thật sự là lạt mềm buộc chặt, ít nhất phải nhìn nàng, dùng ánh mắt biểu đạt tình cảm, mà không phải giống như y bây giờ, cúi thấp đầu, xém chút giống như con nhím, co rút cả người lại.
Có thể nói là không hề xinh đẹp.
Chỉ có khiếp sợ.
Thôi. Tốt xấu cũng là quân hậu của mình.
Nhìn dáng vẻ của y cũng không giống như dồn hết tâm trí.
Đầu ngón tay hai người sắp tách ra, tay của Trịnh Gia Linh vươn về phía trước, tóm chặt lấy tay Đơn Dĩ Đình, kéo y tới. Trịnh Gia Linh khôi phục dáng vẻ bình thường, sự lạnh lùng bất chợt vừa nãy giống như chưa từng tồn tại.
Trịnh Gia Linh dịu dàng nói: “Quân hậu còn đang chờ gì nữa?”
Đơn Dĩ Đình ngẩng đầu, mở to đôi mắt nhìn nàng. Tình… Tình huống gì đây? Ngoại trừ lúc thị thẩm, không phải nàng không thích bị người khác chạm vào nàng sao? Lúc đầu y gả vào Đông cung đương nhiên không biết, trong lúc vô tình thường chạm vào nàng, thậm chí lúc nàng là thái nữ cũng vẫn luôn chưa từng phát hiện. Mãi đến sau một năm nàng trở thành hoàng đế, Đơn Dĩ Đình mới biết nàng không thích người khác chạm vào nàng bao nhiêu, lại có bao nhiêu sự nhẫn nại. Trong một năm bọn họ thành thân, nàng càng không để lộ chút sơ hở nào.
Sau này Trịnh Gia Linh trở thành hoàng thượng, một mình nắm giữ đại quyền, lại không có bất cứ cản trở nào nên cũng không cần nhịn nữa. Nàng xử phạt mấy người hầu nhỏ bé không biết đúng mực, thậm chí là cung hầu, lúc Đơn Dĩ Đình chạm vào nàng khiến nàng không vui, mấy tháng nàng không tới cung của quân hậu, mọi người cũng đều biết.
Trịnh Gia Linh nói: “Đi thôi.”
Nàng kéo tay y, mãi đến lúc tới bên cạnh Long liễn mới buông ra, sau đó bọn họ bước lên Long liễn.
Ỷ Vân và Ỷ Nguyệt cũng kinh hồn bạt vía, bọn họ cẩn thận từng ti từng tí đỡ Đơn Dĩ Đình lên Long liễn, Đơn Dĩ Đình giơ tay, ra hiệu đợi một chút.
Nhất định sẽ không nặng hơn vết xe đổ bốn năm trước. Nhất định sẽ không.
Nói không chừng lâu như vậy rồi, bây giờ hoàng thượng đã không thèm để ý nữa thì sao?
Đơn Dĩ Đình hít một hơi đứng tại đó, y cảm nhận thật sự đã tỉnh táo lại mới để người hầu đỡ lên xe.
Trong xe, Trịnh Gia Linh đang dùng khăn ra sức chùi tay.
Đơn Dĩ Đình: “…”
Không hề giống dáng vẻ không quan tâm.
Hân Hoan thả màn kiệu xe ngựa xuống, lúc này Đơn Dĩ Đình quỳ xuống dập đầu thỉnh tội: “Thần hầu mạo phạm hoàng thượng, tội đáng muôn chết, cầu xin hoàng thượng thứ tội.”
Trịnh Gia Linh ngừng động tác chùi tay lại, lẳng lặng nhìn y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.