Chương 46: "Trẫm Thưởng Cho Chàng Đấy, Ngươi Ăn Đi."
Phất Vu
27/11/2023
Trịnh Gia Linh ngồi ở vị trí đầu, nàng thấy rất rõ ràng.
Rốt cuộc y có biết sợ?
Đơn Dĩ Đình hơi hoảng loạn, đối mặt loại chuyện này, y không biết phải phản ứng thế nào.
Y đã chuẩn bị tất cả mọi thứ như phế hậu hay ban cho cái chết, nhưng nàng chỉ cấm túc y nửa tháng thôi sao…
Cứ như vậy mà bỏ qua cho y sao?
Điều này không thích hợp lắm…
Đơn Dĩ Đình chớp chớp mắt, không tự chủ mà nói bằng giọng mềm mỏng: " Thần Quân cảm thấy không ổn."
Trịnh Gia Linh nói: "Ồ? Vậy Quân Hậu cảm thấy trẫm nên xử lý thế nào?"
Đơn Dĩ Đình : "..."
Đơn Dĩ Đình mới dứt câu đã cảm thấy phiền muộn, nếu không có ai ở đây, y nhất định dùng tay vỗ vào đầu mình.
Y nhẹ nhàng nói với nàng: “Ngoan nào”.
Thói quen và hình thức sinh tồn của bảy năm nay thật sự không thay đổi nhiều.
Làm gì cũng phải dùng cảm, mới chút đã nản lòng rồi.
Lúc đầu Đơn Dĩ Đình đã từng chơi qua các trò chơi may rủi, lúc không sợ trời không sợ đất, lý trí dần dần bình thường, trong lòng y dần dần sợ hãi.
Y vừa nói chuyện đại nghịch bất đạo nào…
Y nhaapj cung bảy năm, chưa từng làm ra chuyện gì quá đáng, chưa từng nói những lời quá đáng.
Mặc dù Đơn Dĩ Đình cảm thấy sợ hãi, nhưng y lại không muốn thoải hiệp.
Đúng vậy, y sống theo quy củ bảy năm.
Người có thể làm như vậy trong bảy năm, còn chưa đủ sao?
Sợ thế nào cơ?
Chuyện sợ hãi cũng là chuyện thường tình, chỉ cần là người thì đều biết sợ, rất bình thường.
Y sợ, cũng không ảnh hưởng đến lòng dũng cảm của y!
Đơn Dĩ Đình sợ muốn chết, cố gắng nói với bản thân phải dũng cảm, cùng lắm thì chết, y không sợ!
Đơn Dĩ Đình nhanh trong chớp chớp mắt mấy lần, tim trong lòng ngực đập liền tục "thình thịch thình thịch", giọng nói cũng không còn sự lưu loát và thoải mái như trước, vô vị, nhưng Ỷ Vân không sợ chết mà nói: "Mặc dù Đoan quân hầu bất kính, nhưng hắn đã đi cùng người ba năm, Hoàng thượng không thể qua tuyệt tình như vậy."
Lời y nói không phải bảo nàng xử lý Đoan quân hầu, mà ban đầu.
Từ khi nương của y nhận tội trở đi, Đơn Dĩ Đình đã cho tất cả mọi chuyện joom này đều sự mạnh bạo của Trịnh Gia Linh.
Nếu không phải, sao nàng có thể biết trước được tất cả sự việc, biết trước được mưu đồ đồ nương y?
Nàng ra tay với Đoan quân hầu hạ thủ, nhất định không phải vì yêu thích Đoan quân hầu, chỉ là bởi vì Thiệu Gia.
Vậy sẽ có một ngày, nếu nàng cảm thấy phủ Quốc công không ổn, có phải cũng sẽ đưa cho y một phần bánh ngọt có tẩm thuốc độc không?
Đơn Dĩ Đình chất vấn: "Hoàng thượng cũng có thể hạ độc người đầu áp tay gối bên cạnh mình như vậy sao?"
Trịnh Gia Linh biết y nói gì, cũng biết được y đang hiểu lầm, nhưng hiểu lầm thì hiểu lầm, y là ai, y xứng đáng để nàng giải thích không?
Trịnh Gia Linh thong thả hỏi ngược lại: "Người ra tay với người đầu ấp tay gối với trẫm không phải Quân Hậu sao?"
Đơn Dĩ Đình vừa rồi đã thừa nhận tất cả tội ác: "..."
Y vội vàng muốn phản bác: "Thần. . ."
"Quân Hậu." Trịnh Gia Linh lạnh giọng ra lệnh: "Yến tiệc của cung Đoan Ngọ tuy đã được quá nửa, nhưng vẫn chưa xong, Quân Hậu quay về chỗ ngồi, sau khi yên tiệc kết thúc thì Quân Hậu quay về Chiêu An Cung cũng không muộn."
Đơn Dĩ Đình cũng chưa từng nghĩ bản thân mình có thể quay lại,cũng chưa từng nghĩ qua, luc nàng thực sự không xử lý y phải làm thế nào.
Nhưng mà y không thể quay về được nữa, y không muốn là một Quân Hậu không biết đến hỉ nộ ái ố…y….
Đơn Dĩ Đình quỳ bất động.
Trịnh Gia Linh nhìn đại thần cung hầu cả điện, chân mày nàng hơi nghiêm lại.
Nàng không thể mặc y làm loạn nữa.
Trịnh Gia Linh nói: "Nếu không trẫm gọi Vĩnh Nguyên và Ngọc Nhu đến bồi Quân Hậu nhé?"
Nàng biết tử huyệt của y.
Rốt cuộc y có biết sợ?
Đơn Dĩ Đình hơi hoảng loạn, đối mặt loại chuyện này, y không biết phải phản ứng thế nào.
Y đã chuẩn bị tất cả mọi thứ như phế hậu hay ban cho cái chết, nhưng nàng chỉ cấm túc y nửa tháng thôi sao…
Cứ như vậy mà bỏ qua cho y sao?
Điều này không thích hợp lắm…
Đơn Dĩ Đình chớp chớp mắt, không tự chủ mà nói bằng giọng mềm mỏng: " Thần Quân cảm thấy không ổn."
Trịnh Gia Linh nói: "Ồ? Vậy Quân Hậu cảm thấy trẫm nên xử lý thế nào?"
Đơn Dĩ Đình : "..."
Đơn Dĩ Đình mới dứt câu đã cảm thấy phiền muộn, nếu không có ai ở đây, y nhất định dùng tay vỗ vào đầu mình.
Y nhẹ nhàng nói với nàng: “Ngoan nào”.
Thói quen và hình thức sinh tồn của bảy năm nay thật sự không thay đổi nhiều.
Làm gì cũng phải dùng cảm, mới chút đã nản lòng rồi.
Lúc đầu Đơn Dĩ Đình đã từng chơi qua các trò chơi may rủi, lúc không sợ trời không sợ đất, lý trí dần dần bình thường, trong lòng y dần dần sợ hãi.
Y vừa nói chuyện đại nghịch bất đạo nào…
Y nhaapj cung bảy năm, chưa từng làm ra chuyện gì quá đáng, chưa từng nói những lời quá đáng.
Mặc dù Đơn Dĩ Đình cảm thấy sợ hãi, nhưng y lại không muốn thoải hiệp.
Đúng vậy, y sống theo quy củ bảy năm.
Người có thể làm như vậy trong bảy năm, còn chưa đủ sao?
Sợ thế nào cơ?
Chuyện sợ hãi cũng là chuyện thường tình, chỉ cần là người thì đều biết sợ, rất bình thường.
Y sợ, cũng không ảnh hưởng đến lòng dũng cảm của y!
Đơn Dĩ Đình sợ muốn chết, cố gắng nói với bản thân phải dũng cảm, cùng lắm thì chết, y không sợ!
Đơn Dĩ Đình nhanh trong chớp chớp mắt mấy lần, tim trong lòng ngực đập liền tục "thình thịch thình thịch", giọng nói cũng không còn sự lưu loát và thoải mái như trước, vô vị, nhưng Ỷ Vân không sợ chết mà nói: "Mặc dù Đoan quân hầu bất kính, nhưng hắn đã đi cùng người ba năm, Hoàng thượng không thể qua tuyệt tình như vậy."
Lời y nói không phải bảo nàng xử lý Đoan quân hầu, mà ban đầu.
Từ khi nương của y nhận tội trở đi, Đơn Dĩ Đình đã cho tất cả mọi chuyện joom này đều sự mạnh bạo của Trịnh Gia Linh.
Nếu không phải, sao nàng có thể biết trước được tất cả sự việc, biết trước được mưu đồ đồ nương y?
Nàng ra tay với Đoan quân hầu hạ thủ, nhất định không phải vì yêu thích Đoan quân hầu, chỉ là bởi vì Thiệu Gia.
Vậy sẽ có một ngày, nếu nàng cảm thấy phủ Quốc công không ổn, có phải cũng sẽ đưa cho y một phần bánh ngọt có tẩm thuốc độc không?
Đơn Dĩ Đình chất vấn: "Hoàng thượng cũng có thể hạ độc người đầu áp tay gối bên cạnh mình như vậy sao?"
Trịnh Gia Linh biết y nói gì, cũng biết được y đang hiểu lầm, nhưng hiểu lầm thì hiểu lầm, y là ai, y xứng đáng để nàng giải thích không?
Trịnh Gia Linh thong thả hỏi ngược lại: "Người ra tay với người đầu ấp tay gối với trẫm không phải Quân Hậu sao?"
Đơn Dĩ Đình vừa rồi đã thừa nhận tất cả tội ác: "..."
Y vội vàng muốn phản bác: "Thần. . ."
"Quân Hậu." Trịnh Gia Linh lạnh giọng ra lệnh: "Yến tiệc của cung Đoan Ngọ tuy đã được quá nửa, nhưng vẫn chưa xong, Quân Hậu quay về chỗ ngồi, sau khi yên tiệc kết thúc thì Quân Hậu quay về Chiêu An Cung cũng không muộn."
Đơn Dĩ Đình cũng chưa từng nghĩ bản thân mình có thể quay lại,cũng chưa từng nghĩ qua, luc nàng thực sự không xử lý y phải làm thế nào.
Nhưng mà y không thể quay về được nữa, y không muốn là một Quân Hậu không biết đến hỉ nộ ái ố…y….
Đơn Dĩ Đình quỳ bất động.
Trịnh Gia Linh nhìn đại thần cung hầu cả điện, chân mày nàng hơi nghiêm lại.
Nàng không thể mặc y làm loạn nữa.
Trịnh Gia Linh nói: "Nếu không trẫm gọi Vĩnh Nguyên và Ngọc Nhu đến bồi Quân Hậu nhé?"
Nàng biết tử huyệt của y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.