Chương 36: Tranh Sủng
Phất Vu
24/11/2023
Khuôn mặt trong gương hơi tròn một chút, không giống với chiếc cằm nhọn của Lư vệ hầu, nhưng hơn ở chỗ nhỏ hơn, các đường nét trên khuôn mặt cũng rất đẹp.
Y đã rất lâu không gặp biểu đệ, không biết hắn ta hiện tại trông như thế nào, nhưng biểu đệ từ nhỏ đã là một mỹ nhân đó là mỹ nhân phôi, có lẽ bây giờ hắn ta hẳn là cũng rất đẹp.
Chẳng phải trong nhà cảm thấy y lớn lên không đẹp bằng biểu đệ, không được Hoàng Thượng sủng ái, cho nên mới để biểu đệ vào cung sao?
Đơn Dĩ Đình sờ soạng khuôn mặt của mình.
Nhưng dù biểu đệ có đẹp đến đâu? Cũng không phải vẫn chỉ có hai con mắt, hai cái lỗ tai, với một cái miệng thôi sao.
Không phải y cũng có à?
Gọn gàng ngay ngắn, một cái cũng không thiếu.
Đơn Dĩ Đình buông tay, hít sâu một hơi rồi lại thở ra.
Còn không phải là tranh sủng sao?!
Y xem qua nhiều thoại bản như vậy, y nhất định làm được!
Ý chí chiến đấu của Đơn Dĩ Đình sục sôi, tràn đầy lòng tin tưởng, cảm thấy cái gì đều không ngăn được quyết tâm tranh sủng của y.
Cho đến khi Ỷ Vân trở về Chiêu An Cung.
Thuốc mỡ bôi tay hương vị không tồi, thoa lên cũng đơn giản, Đơn Dĩ Đình cảm thấy sử dụng không có gì vấn đề.
Nhưng về phần bài thuốc điều dưỡng thân thể…… Chỉ cần là mang danh “thuốc”, đều không dễ uống.
Ỷ Vân đặt một cái bình sứ, hai hộp thuốc, hai tờ giấy ghi toa thuốc lên bàn, nhẹ giọng giới thiệu: “Đây là viên thuốc trẻ hóa da, uống vào có thể làm cho da thịt dần dần trắng sáng mịn màng, còn đây là Ngưng Hương Cao và Thanh Cơ Cao, thoa lên sau đó đó mát xa có thể làm cho tay trở nên nõn nà và mềm mại hơn.
“Hai phương thuốc mà nô tài lấy về từ Thái Y Viện, đều là điều dưỡng thân thể, làm đẹp dưỡng nhan, làm cho da dẻ mượt mà, thuốc này nhẹ tác dụng chậm, cần phải sử dụng lâu dài, còn thuốc này dược tính mạnh hơn…Chỉ là…”
Ỷ Vân ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
Không cần hắn ta nói, Đơn Dĩ Đình tự nhiên biết, là thuốc thì có ba phần độc, bất kỳ loại thuốc mạnh nào, khi phát huy tác dụng đồng thời chắc chắn sẽ tổn thương đến cơ thể.
Đơn Dĩ Đình nói: “Để đó trước đi, tạm thời không cần bốc thuốc.”
Dùng ngoài có tác dụng nhanh, dùng trong có tác dụng chậm. Hơn nữa…nó đắng lắm, cho nên không gấp.
Với lại nếu như bôi ngoài có hiệu quả, vậy thì thôi, không cần dưỡng bên trong.
Đơn Dĩ Đình giữ lại thuốc mỡ, bắt đầu từ hôm đó thoa rồi mát xa ngày ba lần, nghĩ đến ngày mười lăm thị tẩm, tay của y hẳn là sẽ trắng mịn, thon thả hơn rất nhiều.
***
Ỷ Vân đi khỏi Thái Y Viện không bao lâu, thì sự việc đã truyền đến tai Trịnh Gia Linh rồi.
Nàng rũ mắt xử lý tấu chương, đầu cũng không ngẩng lên: “Căn dặn Thái Y Viện, về các loại thuốc tráng dương bổ thận, nếu các Cung hầu khác thật sự cần thì cứ việc cấp cho họ, riêng Quân Hậu thì không được.”
Hân Hoan đáp “Dạ” một tiếng, sau đó xoay người đi ra khỏi cửa dặn dò.
Nếu là tháng trước, nàng ta nghe Hoàng Thương mệnh lệnh như thế, nhất định sẽ cho rằng Hoàng Thượng vì lo nghĩ con cháu hoàng thất, không muốn Quân Hậu tổn thương thân thể.
Dù sao hiện giờ hoàng nữ chỉ mới có một hoàng đệ.
Nhưng những gì Hoàng Thượng làm vào hôm Nhị hoàng tử bệnh nặng, khiến nàng ta có chút không rõ, chẳng lẽ Hoàng Thượng đối xử với Quân Hậu thật sự khác với những người khác sao?
Nhưng mấy ngày này, Hoàng Thượng lại không hề đến thăm Quân Hậu.
Nếu Ngài là thật sự có lòng, Ngài thà rằng sẽ đi săn, chơi cờ cùng với Mẫn Vương điện hạ, cùng Thống lĩnh Ngự lâm quân so đấu kiếm thuật, thậm chí kiểm tra bài tập của Đại hoàng nữ, cũng không đi thăm Quân Hậu đang bệnh nặng sao?
Màn đêm buông xuống, Trịnh Gia Linh triệu Đoan quân hầu thị tẩm.
Đoan quân hầu vào cung đã sáu năm, xuất thân cao quý, từ nhỏ đã được ăn ngon mặc đẹp, da dẻ trắng trẻo hơn người, đôi tay luôn được giữ gìn cẩn thận, gần đây càng thêm dụng tâm chăm sóc, làm cho đôi tay càng thêm xinh đẹp
Sáng ngày thứ hai, Hoàng Thượng truy phong quý quân làm bạn cùng Thánh giá đã lâu, lễ phong ấn định vào ngày hai mươi bảy tháng tư, trước mắt vẫn chưa sắc phong, tạm thời vẫn còn xưng quân hầu.
Lúc Đơn Dĩ Đình nghe tin, suýt nữa làm rơi mất quân cờ trắng bằng ngà voi trong tay.
Quý quân cùng quân hầu chỉ khác nhau một chữ, nhưng địa vị thân phận lại cách rất xa, trong cung hiện tại có năm vị quân hầu, nhưng lại không có một vị quý quân nào cả.
Huống chi Đoan quân hầu còn chưa có con nối dõi, thì đã được tấn phong, nếu như ngày nào đó mang long thai, hạ sinh hoàng nữ, chẳng lẽ còn không được thăng cấp sao?
Y đã rất lâu không gặp biểu đệ, không biết hắn ta hiện tại trông như thế nào, nhưng biểu đệ từ nhỏ đã là một mỹ nhân đó là mỹ nhân phôi, có lẽ bây giờ hắn ta hẳn là cũng rất đẹp.
Chẳng phải trong nhà cảm thấy y lớn lên không đẹp bằng biểu đệ, không được Hoàng Thượng sủng ái, cho nên mới để biểu đệ vào cung sao?
Đơn Dĩ Đình sờ soạng khuôn mặt của mình.
Nhưng dù biểu đệ có đẹp đến đâu? Cũng không phải vẫn chỉ có hai con mắt, hai cái lỗ tai, với một cái miệng thôi sao.
Không phải y cũng có à?
Gọn gàng ngay ngắn, một cái cũng không thiếu.
Đơn Dĩ Đình buông tay, hít sâu một hơi rồi lại thở ra.
Còn không phải là tranh sủng sao?!
Y xem qua nhiều thoại bản như vậy, y nhất định làm được!
Ý chí chiến đấu của Đơn Dĩ Đình sục sôi, tràn đầy lòng tin tưởng, cảm thấy cái gì đều không ngăn được quyết tâm tranh sủng của y.
Cho đến khi Ỷ Vân trở về Chiêu An Cung.
Thuốc mỡ bôi tay hương vị không tồi, thoa lên cũng đơn giản, Đơn Dĩ Đình cảm thấy sử dụng không có gì vấn đề.
Nhưng về phần bài thuốc điều dưỡng thân thể…… Chỉ cần là mang danh “thuốc”, đều không dễ uống.
Ỷ Vân đặt một cái bình sứ, hai hộp thuốc, hai tờ giấy ghi toa thuốc lên bàn, nhẹ giọng giới thiệu: “Đây là viên thuốc trẻ hóa da, uống vào có thể làm cho da thịt dần dần trắng sáng mịn màng, còn đây là Ngưng Hương Cao và Thanh Cơ Cao, thoa lên sau đó đó mát xa có thể làm cho tay trở nên nõn nà và mềm mại hơn.
“Hai phương thuốc mà nô tài lấy về từ Thái Y Viện, đều là điều dưỡng thân thể, làm đẹp dưỡng nhan, làm cho da dẻ mượt mà, thuốc này nhẹ tác dụng chậm, cần phải sử dụng lâu dài, còn thuốc này dược tính mạnh hơn…Chỉ là…”
Ỷ Vân ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
Không cần hắn ta nói, Đơn Dĩ Đình tự nhiên biết, là thuốc thì có ba phần độc, bất kỳ loại thuốc mạnh nào, khi phát huy tác dụng đồng thời chắc chắn sẽ tổn thương đến cơ thể.
Đơn Dĩ Đình nói: “Để đó trước đi, tạm thời không cần bốc thuốc.”
Dùng ngoài có tác dụng nhanh, dùng trong có tác dụng chậm. Hơn nữa…nó đắng lắm, cho nên không gấp.
Với lại nếu như bôi ngoài có hiệu quả, vậy thì thôi, không cần dưỡng bên trong.
Đơn Dĩ Đình giữ lại thuốc mỡ, bắt đầu từ hôm đó thoa rồi mát xa ngày ba lần, nghĩ đến ngày mười lăm thị tẩm, tay của y hẳn là sẽ trắng mịn, thon thả hơn rất nhiều.
***
Ỷ Vân đi khỏi Thái Y Viện không bao lâu, thì sự việc đã truyền đến tai Trịnh Gia Linh rồi.
Nàng rũ mắt xử lý tấu chương, đầu cũng không ngẩng lên: “Căn dặn Thái Y Viện, về các loại thuốc tráng dương bổ thận, nếu các Cung hầu khác thật sự cần thì cứ việc cấp cho họ, riêng Quân Hậu thì không được.”
Hân Hoan đáp “Dạ” một tiếng, sau đó xoay người đi ra khỏi cửa dặn dò.
Nếu là tháng trước, nàng ta nghe Hoàng Thương mệnh lệnh như thế, nhất định sẽ cho rằng Hoàng Thượng vì lo nghĩ con cháu hoàng thất, không muốn Quân Hậu tổn thương thân thể.
Dù sao hiện giờ hoàng nữ chỉ mới có một hoàng đệ.
Nhưng những gì Hoàng Thượng làm vào hôm Nhị hoàng tử bệnh nặng, khiến nàng ta có chút không rõ, chẳng lẽ Hoàng Thượng đối xử với Quân Hậu thật sự khác với những người khác sao?
Nhưng mấy ngày này, Hoàng Thượng lại không hề đến thăm Quân Hậu.
Nếu Ngài là thật sự có lòng, Ngài thà rằng sẽ đi săn, chơi cờ cùng với Mẫn Vương điện hạ, cùng Thống lĩnh Ngự lâm quân so đấu kiếm thuật, thậm chí kiểm tra bài tập của Đại hoàng nữ, cũng không đi thăm Quân Hậu đang bệnh nặng sao?
Màn đêm buông xuống, Trịnh Gia Linh triệu Đoan quân hầu thị tẩm.
Đoan quân hầu vào cung đã sáu năm, xuất thân cao quý, từ nhỏ đã được ăn ngon mặc đẹp, da dẻ trắng trẻo hơn người, đôi tay luôn được giữ gìn cẩn thận, gần đây càng thêm dụng tâm chăm sóc, làm cho đôi tay càng thêm xinh đẹp
Sáng ngày thứ hai, Hoàng Thượng truy phong quý quân làm bạn cùng Thánh giá đã lâu, lễ phong ấn định vào ngày hai mươi bảy tháng tư, trước mắt vẫn chưa sắc phong, tạm thời vẫn còn xưng quân hầu.
Lúc Đơn Dĩ Đình nghe tin, suýt nữa làm rơi mất quân cờ trắng bằng ngà voi trong tay.
Quý quân cùng quân hầu chỉ khác nhau một chữ, nhưng địa vị thân phận lại cách rất xa, trong cung hiện tại có năm vị quân hầu, nhưng lại không có một vị quý quân nào cả.
Huống chi Đoan quân hầu còn chưa có con nối dõi, thì đã được tấn phong, nếu như ngày nào đó mang long thai, hạ sinh hoàng nữ, chẳng lẽ còn không được thăng cấp sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.