Chương 24: Về Cung Sẽ Không Tha Cho Hắn Ta
Phất Vu
22/11/2023
"Vâng, thần thị tuân chỉ, hoàng thượng muốn nghe từ phần nào?"
Trịnh Gia Linh lại dựa vào gối cứng nhắm hai mắt lại:
"Phần thứ tư."
Giọng đọc mềm mại mà chậm rãi của Đơn Dĩ Đình vang lên trong ngự liễn, Trịnh Gia Linh nhắm hai mắt lại lẳng lặng nghe, trái lại có hơi buồn ngủ.
Đơn Dĩ Đình: …
Trùng hợp thôi phải không?
Trịnh Gia Linh nói:
"Quân hậu thích bài thơ nào của bà ấy?"
Đơn Dĩ Đình đọc một bài. Không được xem như là bài thơ lưu truyền phổ biến nhất của Liễu Mạnh, nhưng cũng tính là nổi tiếng, Trịnh Gia Linh cũng có chút yêu thích.
Trình Gia Linh đặt sách xuống: "Quân hậu còn thích bài nào không?"
Đơn Dĩ Đình lại đọc thêm một bài.
Bỗng nhiên đã thấu hiểu cảm giác của Vĩnh Nguyên khi kiểm tra bài vở.
Đặc biệt là…
Trịnh Gia Linh nói:
"Từ thứ ba trong câu thứ hai sai rồi, là "chỉ" không phải "chi"!"
Đơn Dĩ Đình cực kỳ muốn nhảy khỏi long liễn.
Y đáp: "... Đa tạ hoàng thượng chỉ điểm, là thần thị ngu dốt."
Nói xong, y nghiến răng khẽ cắn môi dưới. Đây là hành động chưa từng có trước tới giờ.
Trịnh Gia Linh nói: "Trẫm mới đọc thôi, cho nên còn nhớ, còn chàng từng xem lúc còn trong khuê phòng, có thể nhớ rõ lâu như vậy cũng không dễ."
Nàng đặt sách lên bàn, hỏi: "Quân còn từng xem qua sách gì?"
Đơn Dĩ Đình đáp: "Bẩm hoàng thượng, đã là trước đây từng xem qua, đa số đều không nhớ rõ rồi ạ."
Trịnh Gia Linh cất giọng cười:
"Sao? Sợ trẫm lại kiểm tra sao?"
Bị đoán trúng suy nghĩ, Đơn Dĩ Đình chỉ đành nở nụ cười:
"Thần thị sợ hoàng thượng cảm thấy thần thị ngu dốt rồi."
Trịnh Gia Linh cười nói: "Quân hậu thích đọc thơ không?"
Nàng đột nhiên phát hiện, giọng đọc thơ của y có chút êm tai, dường như là bởi vì nhớ lại, mỗi lần tạm dừng, chữ cuối luôn mang một tia kéo dài, có lúc còn mang ý nghi hoặc, nghe rất thú vị.
Đơn Dĩ Đình đáp: "... Chỉ là thỉnh thoảng xem thôi, không tới mức yêu thích."
Y quả thực không quá thích thơ ca, y chỉ thích xem thoại bản thôi.
Được dịp ngày xuân nắng đẹp, ngự liễn vững vàng, nếu chỉ mãi đọc sách thì có hơi nhàm chán.
Trịnh Gia Linh đưa tập văn Liễu Mạnh cho Đơn Dĩ Đình:
"Trẫm mệt rồi, nằm chút đã."
Đơn Dĩ Đình nhận sách, thầm nghĩ có việc để làm không cần ngồi nữa, thì nghe nàng tiếp tục nói:
"Chàng đọc thơ cho trẫm nghe."
Đơn Dĩ Đình:
"…"
Y không muốn đọc.
Đơn Dĩ Đình chỉ đành đáp:
Trịnh Gia Linh lại dựa vào gối cứng nhắm hai mắt lại:
"Phần thứ tư."
Giọng đọc mềm mại mà chậm rãi của Đơn Dĩ Đình vang lên trong ngự liễn, Trịnh Gia Linh nhắm hai mắt lại lẳng lặng nghe, trái lại có hơi buồn ngủ.
Đơn Dĩ Đình: …
Trùng hợp thôi phải không?
Trịnh Gia Linh nói:
"Quân hậu thích bài thơ nào của bà ấy?"
Đơn Dĩ Đình đọc một bài. Không được xem như là bài thơ lưu truyền phổ biến nhất của Liễu Mạnh, nhưng cũng tính là nổi tiếng, Trịnh Gia Linh cũng có chút yêu thích.
Trình Gia Linh đặt sách xuống: "Quân hậu còn thích bài nào không?"
Đơn Dĩ Đình lại đọc thêm một bài.
Bỗng nhiên đã thấu hiểu cảm giác của Vĩnh Nguyên khi kiểm tra bài vở.
Đặc biệt là…
Trịnh Gia Linh nói:
"Từ thứ ba trong câu thứ hai sai rồi, là "chỉ" không phải "chi"!"
Đơn Dĩ Đình cực kỳ muốn nhảy khỏi long liễn.
Y đáp: "... Đa tạ hoàng thượng chỉ điểm, là thần thị ngu dốt."
Nói xong, y nghiến răng khẽ cắn môi dưới. Đây là hành động chưa từng có trước tới giờ.
Trịnh Gia Linh nói: "Trẫm mới đọc thôi, cho nên còn nhớ, còn chàng từng xem lúc còn trong khuê phòng, có thể nhớ rõ lâu như vậy cũng không dễ."
Nàng đặt sách lên bàn, hỏi: "Quân còn từng xem qua sách gì?"
Đơn Dĩ Đình đáp: "Bẩm hoàng thượng, đã là trước đây từng xem qua, đa số đều không nhớ rõ rồi ạ."
Trịnh Gia Linh cất giọng cười:
"Sao? Sợ trẫm lại kiểm tra sao?"
Bị đoán trúng suy nghĩ, Đơn Dĩ Đình chỉ đành nở nụ cười:
"Thần thị sợ hoàng thượng cảm thấy thần thị ngu dốt rồi."
Trịnh Gia Linh cười nói: "Quân hậu thích đọc thơ không?"
Nàng đột nhiên phát hiện, giọng đọc thơ của y có chút êm tai, dường như là bởi vì nhớ lại, mỗi lần tạm dừng, chữ cuối luôn mang một tia kéo dài, có lúc còn mang ý nghi hoặc, nghe rất thú vị.
Đơn Dĩ Đình đáp: "... Chỉ là thỉnh thoảng xem thôi, không tới mức yêu thích."
Y quả thực không quá thích thơ ca, y chỉ thích xem thoại bản thôi.
Được dịp ngày xuân nắng đẹp, ngự liễn vững vàng, nếu chỉ mãi đọc sách thì có hơi nhàm chán.
Trịnh Gia Linh đưa tập văn Liễu Mạnh cho Đơn Dĩ Đình:
"Trẫm mệt rồi, nằm chút đã."
Đơn Dĩ Đình nhận sách, thầm nghĩ có việc để làm không cần ngồi nữa, thì nghe nàng tiếp tục nói:
"Chàng đọc thơ cho trẫm nghe."
Đơn Dĩ Đình:
"…"
Y không muốn đọc.
Đơn Dĩ Đình chỉ đành đáp:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.