Chương 14: Bắt nhịp đường đua
Lưu Thiên Thiên
14/01/2015
Trương Linh bước vào hội trường lớn, lòng cũng an tĩnh lại.
Mấy năm trước, lần đầu tiên cô đến đây, đã mất thật lâu để bình tĩnh lại. Hôm đó, cô nhớ rõ, cô mặc 1 bộ váy đen dài cổ điển, mái tóc xoăn nhẹ nhàng. Thời gian đó là thời gian khủng hoảng nhất của cô, cha chết, công ty mất ổn định. Nếu không nhờ ông Hứa, cô còn muốn trốn tránh và chết theo luôn. Cô không tin tưởng ai, ngoài ông ấy cả.
Cũng lần đó, cô đã gặp Tô Hàn Viễn. Cô bi ai phát hiện, hóa ra bấy lâu nay cô đã bị tính kế rồi. Cũng may, khoảng thời gian cuối cùng ấy, cô có phát hiện anh ta quan hệ lăng nhăng và động tay động chân tới tài sản của cô. Chỉ là, lúc đó không dám tin mà thôi.
Hiện giờ, cô là Trương Linh. 1 Trương Linh mạnh mẽ, cá tính cay độc, giỏi nhất chính là việc bức hiếp người khác. Cô phải cho họ Tô kia thấy sai lầm lớn nhất trong cuộc đời anh ta chính là quen biết cô.
“Xin chào mọi người…”
Cả hội trường yên tĩnh lại. Cô tự tin nhìn quanh một lượt, bắt đầu phát biểu.
***
“Cảm ơn mọi người đã đưa ra câu hỏi…”
Trên ti vi đúng là hình ảnh Trương Linh đang tự tin phát biểu. Người đàn ông nhìn chằm chằm vào ti vi hơi nhíu mi. Ông ta khoảng hơn 50 tuổi, mặc 1 bộ pijama tùy tiện cầm điều khiển ném đi. Đầu hơi ẩn ẩn đau, ông xoa thái dương. Một đôi tay nhẹ nhàng thay ông xoa bóp khiến ông dễ chịu, nghiêng đầu về phía sau.
“Trương tiểu thư đã trưởng thành thật rồi.” Một giọng nói mềm nhũn khiến tâm người ta không khỏi tê tê vang lên. “Ngài vẫn định như vậy sao?”
“Tại sao nó lại tham gia vào vụ này chứ?” Đầu ông ẩn ẩn đau, khoát tay ra hiệu kẻ phía sau dừng lại.
“Không phải ngài nói muốn nó tự sinh tự diệt sao?” Giọng nói có chút hờn dỗi. “Bây giờ lại trách nó.”
Người đàn ông từ từ quay lại. Đằng sau ông là người phụ nữ khoảng 40 tuổi, nhưng còn rất rất trẻ. Ánh mắt ông cũng trở nên nhu hòa hơn, kéo bà vào lòng.
“Tôi chỉ là không đành lòng.”
“Nhiều năm như vậy rồi…” Bà thở dài. “Chúng ta giúp nó được không?”
“Với tính cách của nó?” Ông mỉm cười, điểm vào trán bà. “Ngoan ngoãn trông nom tiểu Thiên đi.”
“Tôi biết rồi.” Bà cười nhẹ.
Người đàn ông với tay định tắt ti vi. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt rạng ngời trên ti vi lại không đành lòng. Ông với lấy điện thoại gọi cho trợ lí.
“Ai phụ trách vụ hợp tác với Trương thị?”
“….”
“Được rồi, bảo nó vụ này chuyển giao hết cho tôi tài liệu.”
Trương Linh, điều gì ta có thể giúp, ta sẽ tận lực. Có điều, tất cả cũng chỉ là vật chất thôi. Còn tổn thương ta gây cho con, có lẽ chẳng thể bù đắp nổi.
Ông thở dài, đứng dậy đi tới bên cửa sổ. Đôi mắt lạnh đi vài phần, lộ ra khí chất vương giả khó gần. Thời gian, trôi qua thật mau.
***
“Thật không ngờ cô ta cũng có khí phách như vậy.” Lưu Phong khó chịu lè nhè “Nhìn đi, nói thế nào cũng giống như không phải lần đầu tiên vậy.”
“Phong. Có ai nói cậu rất ấu trĩ chưa?” Lưu Băng thản nhiên hỏi
“Rồi. Là anh đó.” Phong hậm hực
“Đúng vậy, cậu thật ngu ngốc. Tại sao cậu lại là em trai tôi nhỉ?” Hắn còn thật nghiêm túc nói.
“Anh. Trái tim nhỏ bé của em sẽ bị tổn thương.” Lưu Phong ôm lấy ngực, khoa trương mắt rưng rưng lên án. “Tại sao anh lại là anh trai em? Tại sao cơ chứ?”
“Cạch.”
“Ách, xin lỗi, tôi…. Hai người cứ tiếp tục.”
Cô gái vừa nghe thấy đoạn lời chất vấn và bộ dạng vừa rồi của Lưu Phong, rất nhanh ôm đồ chạy mất.
Thì ra trên thế giới vẫn còn tình yêu cao đẹp bị cản trở như thế. Cô cảm thán. Cô mới chỉ đi ra khỏi hội trường hít thở 1 chút lại gặp phải tình cảnh này. Ôi, dạo này đàn ông toàn nhận ra chỉ có họ mới đem lại hạnh phúc cho nhau.
“Đứng lại cô kia…”
Mặt Mẫn Mẫn xanh mét. Cô co dò chạy trốn. Còn ở phía sau, Lưu Phong rất nhanh sẽ bắt kịp.
Lưu Băng nhìn phía trước, khóe miệng khẽ nhếch lên, quay lưng lại bước vào trong hội trường.
Trương Linh, tôi quả nhiên đánh giá thấp năng lực của cô rồi.
***
Từ Thiên Di rất không hiểu ai lại gọi điện cho mình lúc này. Cô luyến tiếc nhìn người đàn ông đang ngồi đằng trước. Được lắm, anh ta chỉ mải nhìn bản nội dung trong tay mà không quay lại nhìn cô lấy một lần. Đàn ông kiểu này, khi yêu sẽ chỉ cần có một. Cô hài lòng liếc anh lần cuối rồi đi ra cửa nghe điện.
Cũng rất nhanh, sắc mặt cô chuyển từ tươi cười sang nghiêm túc. Cuối cùng nghiến răng nghiến lợi muốn ném điện thoại. Bàn tay cầm máy khẽ siết chặt, rồi mỉm cười.
“Dạ, tôi biết rồi.”
“….”
“Nhất định. Muộn nhất là chiều nay tôi sẽ gửi.”
Từ Thiên Di điều chỉnh tâm trạng đi về chỗ, trong lòng rối bời nhìn lên trước. Cô gái kia, có gì đặc biệt mà đích thân ông ấy muốn nhúng tay vào vụ này? Lại liếc nhìn về phía trước, người đàn ông ấy đã đi đâu mất rồi?
“Chúng tôi rất vui và sẽ tiếp tục hợp tác với Trương thị….”
Tim Từ Thiên Di như ngừng lại. Người đàn ông âu phục màu đen trang nhã. Giọng nói trầm thấp lại đặc biệt quyến rũ. Anh ta đứng trên bục phát biểu, còn rất thân thiện bắt tay với Trương Linh. Nụ cười lúc này của anh ta in vào tận đáy mắt. Từ Thiên Di không hiểu. Rốt cục, Trương Linh này là ai?
Họp báo kết thúc sau khoảng hơn 1 tiếng đồng hồ. Người ta đánh giá về cô khác nhau, nhưng ấn tượng chung nhất là trẻ tuổi và đầy sức hút. Cô ta thậm chí còn đang đi học.
Trên xe của Tô Thiên Vũ.
“Biểu hiện của cô hôm nay rất tốt.” Tô Thiên Vũ không tiếc lời khen. “Tiếp theo, số tài khoản tôi đã chuyển giao xong. Thời gian tới chính là thời điểm quan trọng để khẳng định bản thân, cô nên cố gắng. Giám đốc Thái Thương là 1 tay cáo già.”
“Cảm ơn.” Trương Linh mỉm cười nhìn dự án trong tay. “Anh cũng rất chịu chi trong vụ này.”
“Cô nên chú ý tới Từ Thiên Di. Nghe nói cô ta nhận vụ này ở bên Thái Thương.” Chứ không anh cũng lười quản câu chào của cô.
“Là cô gái xinh đẹp đứng cạnh anh hôm nay sao?” Trương Linh trêu chọc
“Xinh đẹp?” Anh hơi nhíu mi “ Ngực quá lớn. Tóc như mì tôm. Tôi thật không hiểu thẩm mĩ của cô ta ra sao nữa.”
“Phụt…”
Thẩm mĩ của anh mới có vấn đề. Thẩm mĩ cả nhà họ Tô đều có vấn đề. Hai anh em anh đều giống nhau có vấn đề.
Đương nhiên điều này cô không nói được, mà chỉ nén cười nhìn về phía trước.
“Người mẫu giới thiệu sản phẩm lần này là Trương Ái Nhi?” Trương Linh nhìn kĩ, nhíu mày.
“Bản này do Tô Hàn Viễn chuẩn bị.” Anh cười lạnh “Cô nên đọc bản này.”
“Ồ.”
Mẫu quảng cáo lần này là điện thoại mới sản xuất của công ty cô. Tô thị và Trương thị hợp tác quay quảng cáo dưới dạng 1 MV dài 30 giây. Về phần nhạc nền và ý tưởng mỗi bên có 2, còn đang lựa chọn. Diễn viên quảng cáo cũng lựa từ 2 bên công ty. Cũng không thể phủ nhận, tài năng “diễn xuất” của Trương Ái Nhi không tham gia thật uổng phí. Cô ta quả nhiên có thiên phú trong lĩnh vực này.
Sau khi chọn xong tiến hành thì gửi về bên Thái Thương. Thái Thương, ông trùm lớn trên lĩnh vực khoa học kĩ thuật này sẽ lựa chọn rồi hợp tác với công ty xuất sắc nhất. Nói tóm lại, chính là một bài thi giữa các công ty về kĩ thuật, quảng cáo để có cơ hội vươn tới thị trường cao hơn. Đây là cơ hội cần nắm chắc.
“Đến rồi”
“Cảm ơn Tô tổng.” Cô mở cửa xe
“Trương tiểu thư khách khí.”
Cô bước nhanh về phía căn nhà, không quay lại. Tô Thiên Vũ nhìn theo cho đến khi cô biến mất sau cổng sắt mới bảo tài xế lái xe đi.
Trương Linh này, thực sự không tồi.
Mấy năm trước, lần đầu tiên cô đến đây, đã mất thật lâu để bình tĩnh lại. Hôm đó, cô nhớ rõ, cô mặc 1 bộ váy đen dài cổ điển, mái tóc xoăn nhẹ nhàng. Thời gian đó là thời gian khủng hoảng nhất của cô, cha chết, công ty mất ổn định. Nếu không nhờ ông Hứa, cô còn muốn trốn tránh và chết theo luôn. Cô không tin tưởng ai, ngoài ông ấy cả.
Cũng lần đó, cô đã gặp Tô Hàn Viễn. Cô bi ai phát hiện, hóa ra bấy lâu nay cô đã bị tính kế rồi. Cũng may, khoảng thời gian cuối cùng ấy, cô có phát hiện anh ta quan hệ lăng nhăng và động tay động chân tới tài sản của cô. Chỉ là, lúc đó không dám tin mà thôi.
Hiện giờ, cô là Trương Linh. 1 Trương Linh mạnh mẽ, cá tính cay độc, giỏi nhất chính là việc bức hiếp người khác. Cô phải cho họ Tô kia thấy sai lầm lớn nhất trong cuộc đời anh ta chính là quen biết cô.
“Xin chào mọi người…”
Cả hội trường yên tĩnh lại. Cô tự tin nhìn quanh một lượt, bắt đầu phát biểu.
***
“Cảm ơn mọi người đã đưa ra câu hỏi…”
Trên ti vi đúng là hình ảnh Trương Linh đang tự tin phát biểu. Người đàn ông nhìn chằm chằm vào ti vi hơi nhíu mi. Ông ta khoảng hơn 50 tuổi, mặc 1 bộ pijama tùy tiện cầm điều khiển ném đi. Đầu hơi ẩn ẩn đau, ông xoa thái dương. Một đôi tay nhẹ nhàng thay ông xoa bóp khiến ông dễ chịu, nghiêng đầu về phía sau.
“Trương tiểu thư đã trưởng thành thật rồi.” Một giọng nói mềm nhũn khiến tâm người ta không khỏi tê tê vang lên. “Ngài vẫn định như vậy sao?”
“Tại sao nó lại tham gia vào vụ này chứ?” Đầu ông ẩn ẩn đau, khoát tay ra hiệu kẻ phía sau dừng lại.
“Không phải ngài nói muốn nó tự sinh tự diệt sao?” Giọng nói có chút hờn dỗi. “Bây giờ lại trách nó.”
Người đàn ông từ từ quay lại. Đằng sau ông là người phụ nữ khoảng 40 tuổi, nhưng còn rất rất trẻ. Ánh mắt ông cũng trở nên nhu hòa hơn, kéo bà vào lòng.
“Tôi chỉ là không đành lòng.”
“Nhiều năm như vậy rồi…” Bà thở dài. “Chúng ta giúp nó được không?”
“Với tính cách của nó?” Ông mỉm cười, điểm vào trán bà. “Ngoan ngoãn trông nom tiểu Thiên đi.”
“Tôi biết rồi.” Bà cười nhẹ.
Người đàn ông với tay định tắt ti vi. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt rạng ngời trên ti vi lại không đành lòng. Ông với lấy điện thoại gọi cho trợ lí.
“Ai phụ trách vụ hợp tác với Trương thị?”
“….”
“Được rồi, bảo nó vụ này chuyển giao hết cho tôi tài liệu.”
Trương Linh, điều gì ta có thể giúp, ta sẽ tận lực. Có điều, tất cả cũng chỉ là vật chất thôi. Còn tổn thương ta gây cho con, có lẽ chẳng thể bù đắp nổi.
Ông thở dài, đứng dậy đi tới bên cửa sổ. Đôi mắt lạnh đi vài phần, lộ ra khí chất vương giả khó gần. Thời gian, trôi qua thật mau.
***
“Thật không ngờ cô ta cũng có khí phách như vậy.” Lưu Phong khó chịu lè nhè “Nhìn đi, nói thế nào cũng giống như không phải lần đầu tiên vậy.”
“Phong. Có ai nói cậu rất ấu trĩ chưa?” Lưu Băng thản nhiên hỏi
“Rồi. Là anh đó.” Phong hậm hực
“Đúng vậy, cậu thật ngu ngốc. Tại sao cậu lại là em trai tôi nhỉ?” Hắn còn thật nghiêm túc nói.
“Anh. Trái tim nhỏ bé của em sẽ bị tổn thương.” Lưu Phong ôm lấy ngực, khoa trương mắt rưng rưng lên án. “Tại sao anh lại là anh trai em? Tại sao cơ chứ?”
“Cạch.”
“Ách, xin lỗi, tôi…. Hai người cứ tiếp tục.”
Cô gái vừa nghe thấy đoạn lời chất vấn và bộ dạng vừa rồi của Lưu Phong, rất nhanh ôm đồ chạy mất.
Thì ra trên thế giới vẫn còn tình yêu cao đẹp bị cản trở như thế. Cô cảm thán. Cô mới chỉ đi ra khỏi hội trường hít thở 1 chút lại gặp phải tình cảnh này. Ôi, dạo này đàn ông toàn nhận ra chỉ có họ mới đem lại hạnh phúc cho nhau.
“Đứng lại cô kia…”
Mặt Mẫn Mẫn xanh mét. Cô co dò chạy trốn. Còn ở phía sau, Lưu Phong rất nhanh sẽ bắt kịp.
Lưu Băng nhìn phía trước, khóe miệng khẽ nhếch lên, quay lưng lại bước vào trong hội trường.
Trương Linh, tôi quả nhiên đánh giá thấp năng lực của cô rồi.
***
Từ Thiên Di rất không hiểu ai lại gọi điện cho mình lúc này. Cô luyến tiếc nhìn người đàn ông đang ngồi đằng trước. Được lắm, anh ta chỉ mải nhìn bản nội dung trong tay mà không quay lại nhìn cô lấy một lần. Đàn ông kiểu này, khi yêu sẽ chỉ cần có một. Cô hài lòng liếc anh lần cuối rồi đi ra cửa nghe điện.
Cũng rất nhanh, sắc mặt cô chuyển từ tươi cười sang nghiêm túc. Cuối cùng nghiến răng nghiến lợi muốn ném điện thoại. Bàn tay cầm máy khẽ siết chặt, rồi mỉm cười.
“Dạ, tôi biết rồi.”
“….”
“Nhất định. Muộn nhất là chiều nay tôi sẽ gửi.”
Từ Thiên Di điều chỉnh tâm trạng đi về chỗ, trong lòng rối bời nhìn lên trước. Cô gái kia, có gì đặc biệt mà đích thân ông ấy muốn nhúng tay vào vụ này? Lại liếc nhìn về phía trước, người đàn ông ấy đã đi đâu mất rồi?
“Chúng tôi rất vui và sẽ tiếp tục hợp tác với Trương thị….”
Tim Từ Thiên Di như ngừng lại. Người đàn ông âu phục màu đen trang nhã. Giọng nói trầm thấp lại đặc biệt quyến rũ. Anh ta đứng trên bục phát biểu, còn rất thân thiện bắt tay với Trương Linh. Nụ cười lúc này của anh ta in vào tận đáy mắt. Từ Thiên Di không hiểu. Rốt cục, Trương Linh này là ai?
Họp báo kết thúc sau khoảng hơn 1 tiếng đồng hồ. Người ta đánh giá về cô khác nhau, nhưng ấn tượng chung nhất là trẻ tuổi và đầy sức hút. Cô ta thậm chí còn đang đi học.
Trên xe của Tô Thiên Vũ.
“Biểu hiện của cô hôm nay rất tốt.” Tô Thiên Vũ không tiếc lời khen. “Tiếp theo, số tài khoản tôi đã chuyển giao xong. Thời gian tới chính là thời điểm quan trọng để khẳng định bản thân, cô nên cố gắng. Giám đốc Thái Thương là 1 tay cáo già.”
“Cảm ơn.” Trương Linh mỉm cười nhìn dự án trong tay. “Anh cũng rất chịu chi trong vụ này.”
“Cô nên chú ý tới Từ Thiên Di. Nghe nói cô ta nhận vụ này ở bên Thái Thương.” Chứ không anh cũng lười quản câu chào của cô.
“Là cô gái xinh đẹp đứng cạnh anh hôm nay sao?” Trương Linh trêu chọc
“Xinh đẹp?” Anh hơi nhíu mi “ Ngực quá lớn. Tóc như mì tôm. Tôi thật không hiểu thẩm mĩ của cô ta ra sao nữa.”
“Phụt…”
Thẩm mĩ của anh mới có vấn đề. Thẩm mĩ cả nhà họ Tô đều có vấn đề. Hai anh em anh đều giống nhau có vấn đề.
Đương nhiên điều này cô không nói được, mà chỉ nén cười nhìn về phía trước.
“Người mẫu giới thiệu sản phẩm lần này là Trương Ái Nhi?” Trương Linh nhìn kĩ, nhíu mày.
“Bản này do Tô Hàn Viễn chuẩn bị.” Anh cười lạnh “Cô nên đọc bản này.”
“Ồ.”
Mẫu quảng cáo lần này là điện thoại mới sản xuất của công ty cô. Tô thị và Trương thị hợp tác quay quảng cáo dưới dạng 1 MV dài 30 giây. Về phần nhạc nền và ý tưởng mỗi bên có 2, còn đang lựa chọn. Diễn viên quảng cáo cũng lựa từ 2 bên công ty. Cũng không thể phủ nhận, tài năng “diễn xuất” của Trương Ái Nhi không tham gia thật uổng phí. Cô ta quả nhiên có thiên phú trong lĩnh vực này.
Sau khi chọn xong tiến hành thì gửi về bên Thái Thương. Thái Thương, ông trùm lớn trên lĩnh vực khoa học kĩ thuật này sẽ lựa chọn rồi hợp tác với công ty xuất sắc nhất. Nói tóm lại, chính là một bài thi giữa các công ty về kĩ thuật, quảng cáo để có cơ hội vươn tới thị trường cao hơn. Đây là cơ hội cần nắm chắc.
“Đến rồi”
“Cảm ơn Tô tổng.” Cô mở cửa xe
“Trương tiểu thư khách khí.”
Cô bước nhanh về phía căn nhà, không quay lại. Tô Thiên Vũ nhìn theo cho đến khi cô biến mất sau cổng sắt mới bảo tài xế lái xe đi.
Trương Linh này, thực sự không tồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.