Chương 8: Hé lộ
Lưu Thiên Thiên
14/01/2015
Mấy ngày nay, Trương
Linh vô cùng bận rộn. Luận văn cuối kì sắp phải nộp. Trước đây cô cũng
học kiểm toán, lại học thêm chuyên ngành quản lí nên kì thi cuối kì
không làm khó được cô. Chỉ là vẫn phải đọc lại kiến thức 1 chút. Năm
nay cô đã năm 2 rồi. Nguyện ước thành lập công ty kia có lẽ phải hoãn
lại. Trước mắt, cô cần phải xử lí chuyện ở công ty lớn trước đã.
Có nằm mơ cô cũng không ngờ có ngày mình phải dùng đến cái “di chúc” kia. Bản thân cô viết gì cô còn chẳng nhớ. Di chúc đấy cô viết năm 18 tuổi. Nghe có vẻ ngu ngốc. Lúc đó mới nắm quyền không lâu, lại không chắc rằng mình sẽ làm tốt, cũng không muốn Trương thị tan rã, cô đã lập di chúc này và nhờ cậy luật sư riêng làm hộ. Luật sư riêng của cô cũng là người đi theo cha cô nhiều năm, ông Hứa là 1 người đáng tin cậy. Ông bất đắc dĩ khuyên cô đừng nghĩ quẩn, làm trò ngu ngốc. Nhưng là vẫn làm giúp cô. Ông cũng coi như người cha thứ 2 của cô vậy. Nếu không phải thấy Trương thị thực sự sẽ bị họ Tô khống chế, chắc chắn ông sẽ không lôi ra bản di chúc mơ hồ như vậy.
Sự thực là, ông cũng không biết người được ủy thác là ai. Đến cô còn không biết nữa là. Chỉ là, qua giai đoạn khó khăn đó, công ty đi vào ổn định, cô cũng quên luôn cái “di chúc” kia. Không ngờ, chính nó lại “cứu” mình 1 mạng, lại là tiền đề giúp cô dành lại công ty.
Kiểm tra hộp thư đến, ngoại trừ đống giấy tờ quan trọng sẽ cần người lãnh đạo trực tiếp kí thì là thông báo họp. Cô lại không có mặt, đám người kia cũng khó xử. Lúc đó cô sẽ nhờ người trực tiếp đưa đến. Kẻ này chẳng phải ai xa lạ, chính là vị luật sư danh tiếng Trương Mục kia rồi.
Cô thở dài.
Cô biết, người khó lừa nhất chính là Trương Mục. Có 1 lần anh bắt gặp cô cùng Lưu Băng đang bàn bạc chuyện làm ăn, anh đã nghi ngờ. Nhưng anh không nói. Quan hệ của 2 người dường như lạnh dần. Có hôm, Trương Mục đã thẳng thắn ngồi nói chuyện với cô.
- Cô không phải là em gái tôi.
Lúc đó cô đang ăn canh, phụt thẳng ra, trợn mắt nhìn hắn bình tĩnh lau mặt.
- Mặc dù tính cách 2 người khá giống nhau, nhưng cô không phải là nó.
Cô chỉ yên lặng nhìn hắn. Trong đôi mắt hắn có chút gì đó vỡ vụn, hoài niệm.
- Trương Linh là đứa trẻ bướng bỉnh. Nó mạnh mẽ nhưng lại rất dễ tổn thương. Nó sống buông thả nhưng chỉ tôi mới biết khi trở về nhà nó yên lặng đến mức nào.
- Cô không phải nó. 10 năm rồi, có nằm mơ tôi cũng mong nó gần gũi tôi. Nhưng nó tránh tôi như tránh tà. Cô thì không. Mặc dù cô không phải nó, nhưng nhìn “nó” thân cận với tôi như vậy, tôi thực sự rất vui.
- Thực xin lỗi.
- Đừng xin lỗi. – hắn nghiêm mặt. – Tôi không tin vào thuyết quỉ thần. Nhưng cô làm tôi tin. Dù thế nào, trước là do tôi không thân cận nó. Nó oán hận tôi vì vụ hỏa hoạn đó, có trời mới biết chính là do tôi gây ra. Tôi càng bù đắp, nó càng lẩn tránh.
Nói đến đây hắn đã khóc. Trương Linh lúng túng. Giờ có lẽ cô hiểu tại sao quyển sổ của Trương Linh dày đặc kiến giải, lại không có lấy 1 dòng ghi chép về anh trai. Có lẽ cô ấy cảm thấy không chấp nhận được anh vào cuộc sống của mình. Nhưng thân là ruột thịt, liệu có oán hận được mãi.
- Tôi nghĩ cô ấy tha thứ cho anh lâu rồi. – cô nhỏ giọng.
- Nhưng tôi vẫn không thể tha thứ cho chính mình. – hắn ảo não. – bao năm qua, tôi cố gắng kiếm tiền, cưng chiều nó, nhưng cũng lại đi suốt không chiếu cố nó. Nó căn bản không cần những thứ này. Tôi là 1 người anh tồi. Giờ muốn bồi đắp, lại phát hiện ra nó không còn nữa.
- Anh là ai?
- Trương Mục.
- Tôi là ai?
- Trương Linh… - hắn chần chừ.
- Hiện tại tôi chính là em gái anh. Trương Mục, anh là tên ngốc. Bao nhiêu năm rồi vẫn bận tâm chuyện đó. Anh là anh em, em nào có mang hận anh. Tất cả những gì em có là anh dành tặng. Anh đừng có dằn vặt chính mình nữa.
- Trương Linh??? – hắn có chút mơ hồ. – em gái sao?
- Đúng vậy. Em chính là em gái của anh.
Hắn nghẹn giọng trân trối nhìn cô, rồi lại òa khóc. Miệng lẩm bẩm Linh, Linh, thật xin lỗi. Cô cũng ảnh hưởng theo, có chút không đành lòng. Người đàn ông này… thật đáng thương.
Vậy là sau khi hắn hoàn hồn, hắn nói hắn sẽ tiếp tục coi cô là Trương Linh. Chỉ là, mong cô thực hiện nguyện vọng cuối cùng của nó là mở công ty giao dịch chứng khoán. Trước đây anh đã biết đến nguyện vọng của em gái, cũng âm thầm giúp đỡ. Hiện nay, nó không còn, anh muốn thành toàn nguyện vọng này.
Trương Linh dĩ nhiên đồng ý. Cô nói nếu thế trước hết hắn phải giúp cô vực dậy Trương thị. Nghe qua sơ lược, hắn đại khái cũng nghĩ cô là người nhận ủy thác. Cuối cùng, hắn chính thức trở thành luật sư của cô, giúp qua lại vấn đề giấy tờ. 1 lần nữa, người ta lại điều tra Trương Mục làm việc cho ai, nhưng vẫn là bí ẩn.
Lúc này, Tô Thiên Vũ cũng đã nhận được thông tin. Mặc dù chưa biết người nhận ủy thác là ai, nhưng đã có manh mối là luật sư riêng của “hắn” là Trương Mục. Có lẽ, hắn cần 1 chuyến viếng thăm nhà họ Trương rồi.
Có nằm mơ cô cũng không ngờ có ngày mình phải dùng đến cái “di chúc” kia. Bản thân cô viết gì cô còn chẳng nhớ. Di chúc đấy cô viết năm 18 tuổi. Nghe có vẻ ngu ngốc. Lúc đó mới nắm quyền không lâu, lại không chắc rằng mình sẽ làm tốt, cũng không muốn Trương thị tan rã, cô đã lập di chúc này và nhờ cậy luật sư riêng làm hộ. Luật sư riêng của cô cũng là người đi theo cha cô nhiều năm, ông Hứa là 1 người đáng tin cậy. Ông bất đắc dĩ khuyên cô đừng nghĩ quẩn, làm trò ngu ngốc. Nhưng là vẫn làm giúp cô. Ông cũng coi như người cha thứ 2 của cô vậy. Nếu không phải thấy Trương thị thực sự sẽ bị họ Tô khống chế, chắc chắn ông sẽ không lôi ra bản di chúc mơ hồ như vậy.
Sự thực là, ông cũng không biết người được ủy thác là ai. Đến cô còn không biết nữa là. Chỉ là, qua giai đoạn khó khăn đó, công ty đi vào ổn định, cô cũng quên luôn cái “di chúc” kia. Không ngờ, chính nó lại “cứu” mình 1 mạng, lại là tiền đề giúp cô dành lại công ty.
Kiểm tra hộp thư đến, ngoại trừ đống giấy tờ quan trọng sẽ cần người lãnh đạo trực tiếp kí thì là thông báo họp. Cô lại không có mặt, đám người kia cũng khó xử. Lúc đó cô sẽ nhờ người trực tiếp đưa đến. Kẻ này chẳng phải ai xa lạ, chính là vị luật sư danh tiếng Trương Mục kia rồi.
Cô thở dài.
Cô biết, người khó lừa nhất chính là Trương Mục. Có 1 lần anh bắt gặp cô cùng Lưu Băng đang bàn bạc chuyện làm ăn, anh đã nghi ngờ. Nhưng anh không nói. Quan hệ của 2 người dường như lạnh dần. Có hôm, Trương Mục đã thẳng thắn ngồi nói chuyện với cô.
- Cô không phải là em gái tôi.
Lúc đó cô đang ăn canh, phụt thẳng ra, trợn mắt nhìn hắn bình tĩnh lau mặt.
- Mặc dù tính cách 2 người khá giống nhau, nhưng cô không phải là nó.
Cô chỉ yên lặng nhìn hắn. Trong đôi mắt hắn có chút gì đó vỡ vụn, hoài niệm.
- Trương Linh là đứa trẻ bướng bỉnh. Nó mạnh mẽ nhưng lại rất dễ tổn thương. Nó sống buông thả nhưng chỉ tôi mới biết khi trở về nhà nó yên lặng đến mức nào.
- Cô không phải nó. 10 năm rồi, có nằm mơ tôi cũng mong nó gần gũi tôi. Nhưng nó tránh tôi như tránh tà. Cô thì không. Mặc dù cô không phải nó, nhưng nhìn “nó” thân cận với tôi như vậy, tôi thực sự rất vui.
- Thực xin lỗi.
- Đừng xin lỗi. – hắn nghiêm mặt. – Tôi không tin vào thuyết quỉ thần. Nhưng cô làm tôi tin. Dù thế nào, trước là do tôi không thân cận nó. Nó oán hận tôi vì vụ hỏa hoạn đó, có trời mới biết chính là do tôi gây ra. Tôi càng bù đắp, nó càng lẩn tránh.
Nói đến đây hắn đã khóc. Trương Linh lúng túng. Giờ có lẽ cô hiểu tại sao quyển sổ của Trương Linh dày đặc kiến giải, lại không có lấy 1 dòng ghi chép về anh trai. Có lẽ cô ấy cảm thấy không chấp nhận được anh vào cuộc sống của mình. Nhưng thân là ruột thịt, liệu có oán hận được mãi.
- Tôi nghĩ cô ấy tha thứ cho anh lâu rồi. – cô nhỏ giọng.
- Nhưng tôi vẫn không thể tha thứ cho chính mình. – hắn ảo não. – bao năm qua, tôi cố gắng kiếm tiền, cưng chiều nó, nhưng cũng lại đi suốt không chiếu cố nó. Nó căn bản không cần những thứ này. Tôi là 1 người anh tồi. Giờ muốn bồi đắp, lại phát hiện ra nó không còn nữa.
- Anh là ai?
- Trương Mục.
- Tôi là ai?
- Trương Linh… - hắn chần chừ.
- Hiện tại tôi chính là em gái anh. Trương Mục, anh là tên ngốc. Bao nhiêu năm rồi vẫn bận tâm chuyện đó. Anh là anh em, em nào có mang hận anh. Tất cả những gì em có là anh dành tặng. Anh đừng có dằn vặt chính mình nữa.
- Trương Linh??? – hắn có chút mơ hồ. – em gái sao?
- Đúng vậy. Em chính là em gái của anh.
Hắn nghẹn giọng trân trối nhìn cô, rồi lại òa khóc. Miệng lẩm bẩm Linh, Linh, thật xin lỗi. Cô cũng ảnh hưởng theo, có chút không đành lòng. Người đàn ông này… thật đáng thương.
Vậy là sau khi hắn hoàn hồn, hắn nói hắn sẽ tiếp tục coi cô là Trương Linh. Chỉ là, mong cô thực hiện nguyện vọng cuối cùng của nó là mở công ty giao dịch chứng khoán. Trước đây anh đã biết đến nguyện vọng của em gái, cũng âm thầm giúp đỡ. Hiện nay, nó không còn, anh muốn thành toàn nguyện vọng này.
Trương Linh dĩ nhiên đồng ý. Cô nói nếu thế trước hết hắn phải giúp cô vực dậy Trương thị. Nghe qua sơ lược, hắn đại khái cũng nghĩ cô là người nhận ủy thác. Cuối cùng, hắn chính thức trở thành luật sư của cô, giúp qua lại vấn đề giấy tờ. 1 lần nữa, người ta lại điều tra Trương Mục làm việc cho ai, nhưng vẫn là bí ẩn.
Lúc này, Tô Thiên Vũ cũng đã nhận được thông tin. Mặc dù chưa biết người nhận ủy thác là ai, nhưng đã có manh mối là luật sư riêng của “hắn” là Trương Mục. Có lẽ, hắn cần 1 chuyến viếng thăm nhà họ Trương rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.