Chương 10: Hợp tác
Lưu Thiên Thiên
14/01/2015
Trương Linh nhắn tin kể đơn giản cho anh trai rồi đến điểm hẹn với Lưu Băng.
Khi cô đến quán, lại có một tin nhắn của Lăng Nhất Toàn.
Hắn có ý gì?
Trương Linh nheo mắt nhìn tin nhắn, đơn giản tắt máy đi.
- Ồ, Băng, cậu đến sớm vậy?
- Trương Linh, cô muộn 1 phút 37 giây.
- Hắc hắc hắc, còn không phải do có người quấy rầy…
Trương Linh tiện tay đóng cửa phòng VIP vào. Ngồi đối diện Lưu Băng, cô mở laptop ra bắt đầu check mail.
- Cậu nghĩ sao về bản hợp đồng này?
- Hắn không phải có ý với cô chứ? – Lưu Băng nhếch mép
- Ai nha, sao tôi không nghĩ đến nhỉ? Một người phong hoa tuyệt đại như tôi dĩ nhiên hắn sẽ để ý… Còn nhờ anh nhắc nhở. – cô cợt nhả nói
- Hừ. Cuồng luyến. – hắn ném ánh mắt khinh thường.
Hai người tiếp tục làm việc của mình. Một lúc sau, Trương Linh bỗng la lên.
- Máy của tôi… Mau qua xem…
Trên màn hình, một loạt số liệu bắt đầu chạy loạn. Lưu Băng cau mày. Hắn xoay lại máy tính. Bàn tay nhanh như chớp lướt trên bàn phím.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng tạch tạch của bàn phím.
Nửa tiếng sau.
- Shit!
Màn hình hiện lên 1 loạt con thỏ nhỏ cùng tiếng cười cười. Trương Linh ngó vào mà mặt đầy hắc tuyến. Thỏ? Rabbit?
- Tên khốn này…
- Giới hacker của anh gọi nhau cũng thật kì lạ. – Cô cảm khái
- Đại tiểu thư, tôi muốn nói cho cô rằng, có thể thông tin của cô đã bị lộ.
- A? Thật lợi hại. Không sao, dù gì sắp tới cũng họp báo. Lịch trình tôi cũng mới gửi xong. Anh có biết tên kia ở đâu không.
- Sẽ mất chút thời gian.
- Được, tôi tin anh. Có việc bây giờ, bye.
Ra khỏi phòng là 3h chiều. Trương Linh cũng không còn tâm trạng mà chơi nữa.
Nhanh như vậy liền trở lại?
Tâm tình cô cực kì phức tạp. Cô sẽ trở về, sẽ dành lại công ty từ tay những kẻ kia. Thế nhưng, tất cả là của Trương Linh mà không còn phải của Trương Ái Linh nữa rồi. Những kẻ đã đưa cô vào con đường này. Tô Hàn Viễn. Trương Ái Nhi. Cô thề sẽ cho họ sống không bằng chết.
Aizzzz, nhưng trước hết, có lẽ vẫn nên hợp tác với Tô Thiên Vũ.
***
Lăng Nhất Toàn đang ngồi chơi cổ phiếu thì nhận điện thoại của Tô Hàn Viễn. Hắn ngạc nhiên. Kẻ này lại có vụ làm ăn gì sao?
- Đã tìm được thông tin người đó. – Tô Hàn Viễn nói. – Đó là bạn gái anh.
- A? Trương Linh?
- Tôi đã tra được IP. Mặc dù hơi khó khăn 1 chút, nhưng xác thực.
- Anh nói xem, có chuyện gì?
- Tôi muốn có hồ sơ của Trương Linh. Sở thích cũng như sở ghét. Mai tôi sẽ bay sang đó. Anh hãy gửi luôn cho tôi.
- Ha ha ha… Anh muốn quyến rũ cô ấy sao?
- Phụ nữ chưa bao giờ thoát khỏi tay tôi. – hắn cười khẽ.
- Anh không sợ tôi giận sao? Dù gì tôi cũng là bạn trai cô ấy.
- Thôi nào người anh em. Tôi còn không biết tính cậu sao? Được rồi, gửi ngay nhé. Tô Thiên Vũ cũng đang ở thành phố B rồi. Tôi không muốn chậm chân đâu.
- Vụ làm ăn bùm xùm đó không phải do anh sao?
- Đương nhiên. Nên mai tôi sẽ đích thân đến “nhận lỗi” và “sửa chữa sai lầm”
Hai người đùa giỡn thêm vài câu mới tắt máy. Lăng Nhất Toàn đơn giản gửi tất cả tài liệu mà hắn vừa nhận được cho Tô Hàn Viễn rồi tắt máy.
A, Trương Linh… Hình như tôi hơi coi thường cô rồi.
Rốt cục cô ta có ý gì đây?
***
Trương Mục nhíu mi nhìn bản hợp đồng. Trước hết nói rõ ưu khuyết điểm. Trong đó cũng có vài điều cô đã nghĩ tới. Nói tới nói lui, vẫn là cô nên hợp tác. Dù gì muốn dành lại Trương thị thì 30% kia là không đủ.
Trương Ái Linh có 60%, chia đôi ra, hiện nay có 30% bị đóng băng. 30% gần như đã hoàn toàn ở trong tay Tô thị. Trước không để ý, nhưng sau khi chết mới phát hiện Tô Hàn Viễn kẻ này thực biết dựa quan hệ. 20%. Nếu không nhanh tí nữa hắn thực đường hoàng chính chính cuỗm nốt số tài sản kia của cô. Còn Tô Thiên Vũ. Mặc dù chưa đến 10%, nay lại đồng ý cho cô 3% nữa nhưng số còn lại cũng đủ rồi. Nền móng Trương thị thực sự đang bị lung lay. Việc mở họp báo công bố chỉ là sớm hay muộn. Khi quay trở về, việc đầu tiên cô làm có lẽ phải dành lại đơn hàng của Phúc Á. Muốn tồn tại, phải càng thêm mạnh mẽ mà thôi.
- Tô tổng, tôi đồng ý giúp anh. Có điều, vẫn là phải phiền anh rồi
Hắn có ý gì?
Trương Linh nheo mắt nhìn tin nhắn, đơn giản tắt máy đi.
- Ồ, Băng, cậu đến sớm vậy?
- Trương Linh, cô muộn 1 phút 37 giây.
- Hắc hắc hắc, còn không phải do có người quấy rầy…
Trương Linh tiện tay đóng cửa phòng VIP vào. Ngồi đối diện Lưu Băng, cô mở laptop ra bắt đầu check mail.
- Cậu nghĩ sao về bản hợp đồng này?
- Hắn không phải có ý với cô chứ? – Lưu Băng nhếch mép
- Ai nha, sao tôi không nghĩ đến nhỉ? Một người phong hoa tuyệt đại như tôi dĩ nhiên hắn sẽ để ý… Còn nhờ anh nhắc nhở. – cô cợt nhả nói
- Hừ. Cuồng luyến. – hắn ném ánh mắt khinh thường.
Hai người tiếp tục làm việc của mình. Một lúc sau, Trương Linh bỗng la lên.
- Máy của tôi… Mau qua xem…
Trên màn hình, một loạt số liệu bắt đầu chạy loạn. Lưu Băng cau mày. Hắn xoay lại máy tính. Bàn tay nhanh như chớp lướt trên bàn phím.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng tạch tạch của bàn phím.
Nửa tiếng sau.
- Shit!
Màn hình hiện lên 1 loạt con thỏ nhỏ cùng tiếng cười cười. Trương Linh ngó vào mà mặt đầy hắc tuyến. Thỏ? Rabbit?
- Tên khốn này…
- Giới hacker của anh gọi nhau cũng thật kì lạ. – Cô cảm khái
- Đại tiểu thư, tôi muốn nói cho cô rằng, có thể thông tin của cô đã bị lộ.
- A? Thật lợi hại. Không sao, dù gì sắp tới cũng họp báo. Lịch trình tôi cũng mới gửi xong. Anh có biết tên kia ở đâu không.
- Sẽ mất chút thời gian.
- Được, tôi tin anh. Có việc bây giờ, bye.
Ra khỏi phòng là 3h chiều. Trương Linh cũng không còn tâm trạng mà chơi nữa.
Nhanh như vậy liền trở lại?
Tâm tình cô cực kì phức tạp. Cô sẽ trở về, sẽ dành lại công ty từ tay những kẻ kia. Thế nhưng, tất cả là của Trương Linh mà không còn phải của Trương Ái Linh nữa rồi. Những kẻ đã đưa cô vào con đường này. Tô Hàn Viễn. Trương Ái Nhi. Cô thề sẽ cho họ sống không bằng chết.
Aizzzz, nhưng trước hết, có lẽ vẫn nên hợp tác với Tô Thiên Vũ.
***
Lăng Nhất Toàn đang ngồi chơi cổ phiếu thì nhận điện thoại của Tô Hàn Viễn. Hắn ngạc nhiên. Kẻ này lại có vụ làm ăn gì sao?
- Đã tìm được thông tin người đó. – Tô Hàn Viễn nói. – Đó là bạn gái anh.
- A? Trương Linh?
- Tôi đã tra được IP. Mặc dù hơi khó khăn 1 chút, nhưng xác thực.
- Anh nói xem, có chuyện gì?
- Tôi muốn có hồ sơ của Trương Linh. Sở thích cũng như sở ghét. Mai tôi sẽ bay sang đó. Anh hãy gửi luôn cho tôi.
- Ha ha ha… Anh muốn quyến rũ cô ấy sao?
- Phụ nữ chưa bao giờ thoát khỏi tay tôi. – hắn cười khẽ.
- Anh không sợ tôi giận sao? Dù gì tôi cũng là bạn trai cô ấy.
- Thôi nào người anh em. Tôi còn không biết tính cậu sao? Được rồi, gửi ngay nhé. Tô Thiên Vũ cũng đang ở thành phố B rồi. Tôi không muốn chậm chân đâu.
- Vụ làm ăn bùm xùm đó không phải do anh sao?
- Đương nhiên. Nên mai tôi sẽ đích thân đến “nhận lỗi” và “sửa chữa sai lầm”
Hai người đùa giỡn thêm vài câu mới tắt máy. Lăng Nhất Toàn đơn giản gửi tất cả tài liệu mà hắn vừa nhận được cho Tô Hàn Viễn rồi tắt máy.
A, Trương Linh… Hình như tôi hơi coi thường cô rồi.
Rốt cục cô ta có ý gì đây?
***
Trương Mục nhíu mi nhìn bản hợp đồng. Trước hết nói rõ ưu khuyết điểm. Trong đó cũng có vài điều cô đã nghĩ tới. Nói tới nói lui, vẫn là cô nên hợp tác. Dù gì muốn dành lại Trương thị thì 30% kia là không đủ.
Trương Ái Linh có 60%, chia đôi ra, hiện nay có 30% bị đóng băng. 30% gần như đã hoàn toàn ở trong tay Tô thị. Trước không để ý, nhưng sau khi chết mới phát hiện Tô Hàn Viễn kẻ này thực biết dựa quan hệ. 20%. Nếu không nhanh tí nữa hắn thực đường hoàng chính chính cuỗm nốt số tài sản kia của cô. Còn Tô Thiên Vũ. Mặc dù chưa đến 10%, nay lại đồng ý cho cô 3% nữa nhưng số còn lại cũng đủ rồi. Nền móng Trương thị thực sự đang bị lung lay. Việc mở họp báo công bố chỉ là sớm hay muộn. Khi quay trở về, việc đầu tiên cô làm có lẽ phải dành lại đơn hàng của Phúc Á. Muốn tồn tại, phải càng thêm mạnh mẽ mà thôi.
- Tô tổng, tôi đồng ý giúp anh. Có điều, vẫn là phải phiền anh rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.