Chương 45: Kí ức bị lãng quên
_TextMate_07
11/07/2024
Tính từ lúc đáp máy bay thì cũng đã gần ba ngày Tề Khuynh ở Thượng Hải,
sáng sớm ngày thứ ba, Tề Khuynh nhận được một tin nhắn hẹn gặp mặt của
Thẩm Diệp Nghi, cô chần chừ một lúc thì phản hồi 'đồng ý' với nàng, sau
thì bắt xe đến điểm hẹn.
Điểm hẹn của hai người là một khu vui chơi nằm trong lòng thành phố, rất hút khách, đặc biệt là các cặp đôi hẹn hò ngày cuối tuần vì có nhiều các chương trình trò chơi mới mẻ, Tề Khuynh dường như cũng biết điểm này, cô đảo mắt, tranh thủ tìm kiếm bóng dáng của nàng.
'Bụp'
Một cảm giác mát lạnh đột nhiên xâm lấn, một thứ gì đó mềm mại phủ lên đôi mắt Tề Khuynh, sau tai lập tức truyền đến độ ấm của hơi thở, cô biết là nữ nhân kia lại giở trò.
" Đố em tôi là ai? "
Khóe môi cong lên vừa đủ, Tề Khuynh bắt lấy bàn tay nàng gỡ xuống, đồng thời xoay người.
" Lớn rồi vẫn không thay đổi nhỉ, vẫn thích bày trò như thế. "
Thẩm Diệp Nghi mím môi, hơi chút phồng má nhìn Tề Khuynh. Dù người này có không cùng nàng diễn trò thì nàng cũng không hề tức giận, ngược lại trong mắt lại nhiều thêm một phần tình ý.
" Tôi bày trò cũng không có nhiều như em giở trò. " Lời nói mang nhiều chút hoài niệm.
" Hôm nay em bận không? "
Tề Khuynh nghe hỏi liền không biết sao nghĩ đến Mặc Huyền Ca, nhưng giây sau liền dừng lại nghe kế bên nữ nhân nói tiếp.
" Thời gian ngày hôm nay của em có thể dành cho tôi được không? Tôi muốn cùng em đi chơi, đi ăn, đi dạo phố cho hết ngày hôm nay, được chứ? " Nữ nhân có cảm giác, sau hôm nay nàng sẽ mất đi một thứ gì đó rất quan trọng với mình.
Tề Khuynh không hiểu sao Thẩm Diệp Nghi đột nhiên lại nói như vậy, cô nhìn vào mắt nàng, thấy được rất nhiều là sự mong chờ, tâm cô chấn run một cái, có phải hay không nàng đã biết cái gì?
" Được, hôm nay thời gian tôi sẽ đặt hết ở chị, cùng vui vẻ thôi. "
Nữ nhân thoáng cái vui vẻ gật đầu, nàng rất tự nhiên tiến lên khoát lấy tay Tề Khuynh, cùng cô đi vào trong.
...
" Khuynh nhi chúng ta chơi cái kia chứ? " Tề Khuynh nhìn theo hướng tay chỉ.
Là một máy gắp thú.
" Được. "
Thẩm Diệp Nghi đứng trước máy gắp thú, nàng nhìn qua nhìn lại, xác định được thú bông muốn lấy liền bỏ xu vào.
Nàng di chuyển cầnhắm chuẩn trên đầu thú bông rồi ấn, chỉ là cần vừa nhấc lên, thú bông liền rơi xuống.
" Không được rồi. " Nữ nhân mày nhẹ nhíu, nàng khi nào thì chơi dở như vậy? Nàng lại tiếp tục bỏ xu vào.
Thẩm Diệp Nghi đặt tay lên cần điều khiển, chuẩn bị di nó thì mu bàn tay truyền đến nhiệt lượng, nàng dừng lại, xoay đầu nhìn Tề Khuynh.
Tề Khuynh không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái rồi lại nhìn trong tủ thú bông, tay cô cầm theo tay nàng nhẹ di chuyển cần gắp đến thú bông nàng muốn lấy, nhắm chuẩn rồi nói. " Bấm đi. "
Nữ nhân theo quán tính tay phải bấm xuống, cần gắp hạ xuống dính vào dây móc trên đầu thú bông rồi kéo lên, nàng nhìn con gấu đang từ từ được đưa đến lỗ rồi rớt xuống, nàng vui mừng cuối xuống lấy con gấu ra.
" Khuynh nhi, em thật giỏi. "
Nhìn Thẩm Diệp Nghi trong mắt không giấu được vui vẻ Tề Khuynh cũng cảm thấy có chút vui theo. Trò gắp thú này là cô đi trung tâm thương mại nhìn thấy nên mới luyện chơi, không nghĩ đến lại có ngày sẽ dùng đến.
" Em nhớ không, trước kia chúng ta cũng đã từng như vậy. " Thẩm Diệp Nghi vuốt ve tấm lông của thú bông, " Hồi nhỏ là em muốn chơi, còn tôi thì đứng bên cạnh cầm tay em giúp em điều khiển, bây giờ vị trí có chút thay đổi phải không. "
Kí ức dựa theo lời nói như một tấm phim đang dựng lại trong tâm trí Tề Khuynh, bỗng chốc đưa cô về khoảng thời gian của 16 năm về trước khi cô chỉ mới 9 tuổi.
Tề Khuynh 9 tuổi khi đó là một cô bé mù không thấy ánh sáng, cuộc đời của cô vô cùng tối tăm và mù mịt, nhưng cũng nhờ vậy mà cô đã tìm thấy Thẩm Diệp Nghi, người mang lại ánh sáng cho đời mình.
Thẩm Diệp Nghi khi đó 14 tuổi, xinh xẻo trong sáng là những từ dùng để miêu tả nàng. Thẩm Diệp Nghi đến bên Tề Khuynh như một người bạn, nàng đồng cảm với cô, thấu hiểu cho sự cô đơn lẻ loi của thiếu nữ không có ánh sáng, nàng vươn tay biến mình thành cọng cỏ cứu sinh chỉ để cô có thể níu vào.
" Hửm? Sao vậy? " Thiếu nữ 14 tuổi trong trẻo con ngươi nhìn kế bên cô bé mù thấp hơn mình một cái đầu đang không chịu đi tiếp, hỏi.
" Bọn họ đang chơi cái gì vậy? " Tề Khuynh mắt vốn không nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào âm thanh cười đùa mà phán đoán.
Thẩm Diệp Nghi dựa theo lời nói của Tề Khuynh cũng ngẩng đầu đi nhìn, cách đó không xa có bọn trẻ con trạc tuổi các nàng đang chơi với nhau trước máy gắp thú, nàng không biết bọn chúng đang cười cái gì, quay lại nói với cô. " Hình như bọn họ đang chơi gắp thú bông. "
" Gắp thú bông? Trò đấy chơi như thế nào? Có khó không? " Sự trở ngại lớn nhất với người mù như cô chính là thế giới xung quanh, cô hoàn toàn không có một khái niệm thực tế về nó.
Thẩm Diệp Nghi: " Em muốn thử không? Tôi có thể dẫn em qua đó. "
Tề Khuynh nghe thì có chút sợ hãi rụt cổ lại, cô không dám tiếp xúc cùng bọn trẻ con khác, cô sợ hãi bọn chúng sẽ lại khi dễ mình.
Cảm nhận được bàn tay đang dần nóng lên của cô, Thẩm Diệp Nghi vẫn là nắm chặt không buông, nàng hơi cúi người, ôn nhu dỗ dành thiếu nữ.
" Đừng sợ, chúng ta không chơi cùng bọn họ, chúng ta chơi của chúng ta. "
Nói rồi nàng liền dắt tay thiếu nữ đến bên một máy gắp thú khác.
" Em bỏ xu vào đây, cầm cái này để điều khiển rồi ấn cái nút này để gắp. " Nàng cầm tay thiếu nữ, kiên nhẫn chỉ cô thao tác.
Tề Khuynh cũng theo động tác tay của Thẩm Diệp Nghi mà làm, mần mò một lúc thì cô cũng nắm được trụ điều khiển, nhưng mà...
" Chị..."
" Đừng nói gì hết, chỉ tập trung chơi thôi. "
Thẩm Diệp Nghi bàn tay so Tề Khuynh lớn hơn, nàng một cái đã bao hết tay thiếu nữ vào trong lòng, nàng cử động, kéo theo cánh tay của cô cùng trụ điều khiển, di cần gắp đến thú bông muốn lấy, hạ giọng.
" Bấm đi. "
Tề Khuynh theo quán tính tay bấm xuống nút, quả thật là cô đã nghe được tiếng cần gắp hoạt động, thì ra gắp thú là chơi như thế này.
Tề Khuynh không nhìn thấy vật nhưng lại cảm nhận được trên tay mềm mềm cùng mướt mướt, đây chính là gấu bông, còn là gấu bông do chính mình lấy.
Nhìn thiếu nữ trên môi độ cong nụ cười tươi rói, Thẩm Diệp Nghi ánh mắt mềm mại rất nhiều.
" Vui chứ? "
Thiếu nữ gật đầu.
" Diệp Nghi, chị thật giỏi. "
...
" Khuynh nhi, em thật giỏi. "
Tề Khuynh rốt cục bừng tỉnh sau đoạn kí ức. Hoá ra là như vậy, cô cũng đã từng cùng nàng có qua một đoạn thời gian vui vẻ như thế, vậy mà cô đã suýt quên nó.
Tề Khuynh khó tránh được ánh mắt của nàng, cô rũ mắt. Cảnh còn người còn, chỉ tiếc là đã thay đổi, cô không còn là cô bé mù đơn thuần ngày xưa nữa, nàng cũng không phải là thiếu nữ 14 tuổi luôn đồng hành cùng mình khi ấy, cô và nàng bây giờ có quá nhiều khác biệt.
" Đúng là có chút thay đổi. "
Thẩm Diệp Nghi chỉ cười không nói, nàng nhìn qua chỗ chơi khác, chỉ chỉ tay.
" Đến đó đi. "
Tề Khuynh gật đầu, tiếp tục bồi nàng đi chơi.
...
" Phu nhân, chúng ta có nên đi theo họ không? "
Nam nhân giọng trầm thấp nhìn qua gương chiếu hậu đến phụ nhân phía sau, đợi nàng chỉ thị.
" Cậu tiếp tục sắp xếp đi, ta sẽ trở về gia. "
Người phụ nữ đôi mắt sắc sảo liếc nhìn cặp đôi đang xa dần, ngón tay vân vê chuỗi bạch hạt châu, đáy mắt toan tính nhắm lại.
Điểm hẹn của hai người là một khu vui chơi nằm trong lòng thành phố, rất hút khách, đặc biệt là các cặp đôi hẹn hò ngày cuối tuần vì có nhiều các chương trình trò chơi mới mẻ, Tề Khuynh dường như cũng biết điểm này, cô đảo mắt, tranh thủ tìm kiếm bóng dáng của nàng.
'Bụp'
Một cảm giác mát lạnh đột nhiên xâm lấn, một thứ gì đó mềm mại phủ lên đôi mắt Tề Khuynh, sau tai lập tức truyền đến độ ấm của hơi thở, cô biết là nữ nhân kia lại giở trò.
" Đố em tôi là ai? "
Khóe môi cong lên vừa đủ, Tề Khuynh bắt lấy bàn tay nàng gỡ xuống, đồng thời xoay người.
" Lớn rồi vẫn không thay đổi nhỉ, vẫn thích bày trò như thế. "
Thẩm Diệp Nghi mím môi, hơi chút phồng má nhìn Tề Khuynh. Dù người này có không cùng nàng diễn trò thì nàng cũng không hề tức giận, ngược lại trong mắt lại nhiều thêm một phần tình ý.
" Tôi bày trò cũng không có nhiều như em giở trò. " Lời nói mang nhiều chút hoài niệm.
" Hôm nay em bận không? "
Tề Khuynh nghe hỏi liền không biết sao nghĩ đến Mặc Huyền Ca, nhưng giây sau liền dừng lại nghe kế bên nữ nhân nói tiếp.
" Thời gian ngày hôm nay của em có thể dành cho tôi được không? Tôi muốn cùng em đi chơi, đi ăn, đi dạo phố cho hết ngày hôm nay, được chứ? " Nữ nhân có cảm giác, sau hôm nay nàng sẽ mất đi một thứ gì đó rất quan trọng với mình.
Tề Khuynh không hiểu sao Thẩm Diệp Nghi đột nhiên lại nói như vậy, cô nhìn vào mắt nàng, thấy được rất nhiều là sự mong chờ, tâm cô chấn run một cái, có phải hay không nàng đã biết cái gì?
" Được, hôm nay thời gian tôi sẽ đặt hết ở chị, cùng vui vẻ thôi. "
Nữ nhân thoáng cái vui vẻ gật đầu, nàng rất tự nhiên tiến lên khoát lấy tay Tề Khuynh, cùng cô đi vào trong.
...
" Khuynh nhi chúng ta chơi cái kia chứ? " Tề Khuynh nhìn theo hướng tay chỉ.
Là một máy gắp thú.
" Được. "
Thẩm Diệp Nghi đứng trước máy gắp thú, nàng nhìn qua nhìn lại, xác định được thú bông muốn lấy liền bỏ xu vào.
Nàng di chuyển cầnhắm chuẩn trên đầu thú bông rồi ấn, chỉ là cần vừa nhấc lên, thú bông liền rơi xuống.
" Không được rồi. " Nữ nhân mày nhẹ nhíu, nàng khi nào thì chơi dở như vậy? Nàng lại tiếp tục bỏ xu vào.
Thẩm Diệp Nghi đặt tay lên cần điều khiển, chuẩn bị di nó thì mu bàn tay truyền đến nhiệt lượng, nàng dừng lại, xoay đầu nhìn Tề Khuynh.
Tề Khuynh không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái rồi lại nhìn trong tủ thú bông, tay cô cầm theo tay nàng nhẹ di chuyển cần gắp đến thú bông nàng muốn lấy, nhắm chuẩn rồi nói. " Bấm đi. "
Nữ nhân theo quán tính tay phải bấm xuống, cần gắp hạ xuống dính vào dây móc trên đầu thú bông rồi kéo lên, nàng nhìn con gấu đang từ từ được đưa đến lỗ rồi rớt xuống, nàng vui mừng cuối xuống lấy con gấu ra.
" Khuynh nhi, em thật giỏi. "
Nhìn Thẩm Diệp Nghi trong mắt không giấu được vui vẻ Tề Khuynh cũng cảm thấy có chút vui theo. Trò gắp thú này là cô đi trung tâm thương mại nhìn thấy nên mới luyện chơi, không nghĩ đến lại có ngày sẽ dùng đến.
" Em nhớ không, trước kia chúng ta cũng đã từng như vậy. " Thẩm Diệp Nghi vuốt ve tấm lông của thú bông, " Hồi nhỏ là em muốn chơi, còn tôi thì đứng bên cạnh cầm tay em giúp em điều khiển, bây giờ vị trí có chút thay đổi phải không. "
Kí ức dựa theo lời nói như một tấm phim đang dựng lại trong tâm trí Tề Khuynh, bỗng chốc đưa cô về khoảng thời gian của 16 năm về trước khi cô chỉ mới 9 tuổi.
Tề Khuynh 9 tuổi khi đó là một cô bé mù không thấy ánh sáng, cuộc đời của cô vô cùng tối tăm và mù mịt, nhưng cũng nhờ vậy mà cô đã tìm thấy Thẩm Diệp Nghi, người mang lại ánh sáng cho đời mình.
Thẩm Diệp Nghi khi đó 14 tuổi, xinh xẻo trong sáng là những từ dùng để miêu tả nàng. Thẩm Diệp Nghi đến bên Tề Khuynh như một người bạn, nàng đồng cảm với cô, thấu hiểu cho sự cô đơn lẻ loi của thiếu nữ không có ánh sáng, nàng vươn tay biến mình thành cọng cỏ cứu sinh chỉ để cô có thể níu vào.
" Hửm? Sao vậy? " Thiếu nữ 14 tuổi trong trẻo con ngươi nhìn kế bên cô bé mù thấp hơn mình một cái đầu đang không chịu đi tiếp, hỏi.
" Bọn họ đang chơi cái gì vậy? " Tề Khuynh mắt vốn không nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào âm thanh cười đùa mà phán đoán.
Thẩm Diệp Nghi dựa theo lời nói của Tề Khuynh cũng ngẩng đầu đi nhìn, cách đó không xa có bọn trẻ con trạc tuổi các nàng đang chơi với nhau trước máy gắp thú, nàng không biết bọn chúng đang cười cái gì, quay lại nói với cô. " Hình như bọn họ đang chơi gắp thú bông. "
" Gắp thú bông? Trò đấy chơi như thế nào? Có khó không? " Sự trở ngại lớn nhất với người mù như cô chính là thế giới xung quanh, cô hoàn toàn không có một khái niệm thực tế về nó.
Thẩm Diệp Nghi: " Em muốn thử không? Tôi có thể dẫn em qua đó. "
Tề Khuynh nghe thì có chút sợ hãi rụt cổ lại, cô không dám tiếp xúc cùng bọn trẻ con khác, cô sợ hãi bọn chúng sẽ lại khi dễ mình.
Cảm nhận được bàn tay đang dần nóng lên của cô, Thẩm Diệp Nghi vẫn là nắm chặt không buông, nàng hơi cúi người, ôn nhu dỗ dành thiếu nữ.
" Đừng sợ, chúng ta không chơi cùng bọn họ, chúng ta chơi của chúng ta. "
Nói rồi nàng liền dắt tay thiếu nữ đến bên một máy gắp thú khác.
" Em bỏ xu vào đây, cầm cái này để điều khiển rồi ấn cái nút này để gắp. " Nàng cầm tay thiếu nữ, kiên nhẫn chỉ cô thao tác.
Tề Khuynh cũng theo động tác tay của Thẩm Diệp Nghi mà làm, mần mò một lúc thì cô cũng nắm được trụ điều khiển, nhưng mà...
" Chị..."
" Đừng nói gì hết, chỉ tập trung chơi thôi. "
Thẩm Diệp Nghi bàn tay so Tề Khuynh lớn hơn, nàng một cái đã bao hết tay thiếu nữ vào trong lòng, nàng cử động, kéo theo cánh tay của cô cùng trụ điều khiển, di cần gắp đến thú bông muốn lấy, hạ giọng.
" Bấm đi. "
Tề Khuynh theo quán tính tay bấm xuống nút, quả thật là cô đã nghe được tiếng cần gắp hoạt động, thì ra gắp thú là chơi như thế này.
Tề Khuynh không nhìn thấy vật nhưng lại cảm nhận được trên tay mềm mềm cùng mướt mướt, đây chính là gấu bông, còn là gấu bông do chính mình lấy.
Nhìn thiếu nữ trên môi độ cong nụ cười tươi rói, Thẩm Diệp Nghi ánh mắt mềm mại rất nhiều.
" Vui chứ? "
Thiếu nữ gật đầu.
" Diệp Nghi, chị thật giỏi. "
...
" Khuynh nhi, em thật giỏi. "
Tề Khuynh rốt cục bừng tỉnh sau đoạn kí ức. Hoá ra là như vậy, cô cũng đã từng cùng nàng có qua một đoạn thời gian vui vẻ như thế, vậy mà cô đã suýt quên nó.
Tề Khuynh khó tránh được ánh mắt của nàng, cô rũ mắt. Cảnh còn người còn, chỉ tiếc là đã thay đổi, cô không còn là cô bé mù đơn thuần ngày xưa nữa, nàng cũng không phải là thiếu nữ 14 tuổi luôn đồng hành cùng mình khi ấy, cô và nàng bây giờ có quá nhiều khác biệt.
" Đúng là có chút thay đổi. "
Thẩm Diệp Nghi chỉ cười không nói, nàng nhìn qua chỗ chơi khác, chỉ chỉ tay.
" Đến đó đi. "
Tề Khuynh gật đầu, tiếp tục bồi nàng đi chơi.
...
" Phu nhân, chúng ta có nên đi theo họ không? "
Nam nhân giọng trầm thấp nhìn qua gương chiếu hậu đến phụ nhân phía sau, đợi nàng chỉ thị.
" Cậu tiếp tục sắp xếp đi, ta sẽ trở về gia. "
Người phụ nữ đôi mắt sắc sảo liếc nhìn cặp đôi đang xa dần, ngón tay vân vê chuỗi bạch hạt châu, đáy mắt toan tính nhắm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.