Nữ Tổng Tài Đã Ngủ Với Tôi Là Vị Hôn Thê
Chương 17:
Tiểu Thần
12/04/2024
Tô Nhược Sơ tức giận cắn chặt môi: “Ông ơi, ông không hỏi xem cháu có đồng ý không sao? Tại sao chỉ cần anh ta bằng lòng cưới cháu thì cháu nhất định phải gả ạ?”
“Con bé ngốc nghếch, nói linh tinh cái gì vậy hả, có thể gả cho Tiểu Thần là vinh dự của cháu đấy.”
“Cháu sẽ không lấy anh ta đâu!”
Tô Nhược Sơ không phục, một chút cũng không phục, đúng là Giang Tiểu Thần đã chữa khỏi cho ông nội của cô nhưng cô không có lý do gì để gả cho tên này.
“Nhược Sơ, đây cũng không phải là ý của một mình ông nội, năm đó bà nội của cháu cũng đồng ý mối hôn sự này, tiếc rằng bà nội của cháu đã…”
“Là ý của bà nội sao?”
“Đúng vậy?”
…
“Ông nói gì?”
Đột nhiên, Giang Tiểu Thần ở bên cạnh gọi điện thoại chợt kêu lên.
“Ông già chết tiệt!!! Ông nói rõ ràng cho tôi, có phải không muốn cho tôi trở về cho nên mới nói rằng tôi có hôn ước từ bé đúng không? Nếu thật sự như vậy thì không cần đâu, tôi sẽ không trở về ảnh hưởng đến việc ông liếc mắt đưa tình với phụ nữ già nữa!”
“Chết tiệt! Thằng nhóc con cưới cũng phải cưới, không muốn cưới cũng phải cưới, đừng có gọi điện thoại làm phiền sư phụ, sư phụ đang giải cứu chúng sinh… Khoan đã, Thúy Lam, bà vừa đánh Bạch Bản* phải không? Ù rồi!”
*Quân cờ trong mạt chược.
“Tút!”
Chết tiệt!
Ông già chết tiệt, đánh mạt chược thì cứ nói là đánh mạt chược, còn nói giải cứu chúng sinh gì chứ, chẳng thật thà chút nào cả, đúng là đã sắp xếp hôn nhân cho anh thật.
Giang Tiểu Thần rất bất lực, nhưng anh đành phải chấp nhận sự thật. Sau khi cất điện thoại xong, anh khó chịu nhìn Tô Nhược Sơ, nói: “Cô Tô, có vẻ như ông trời vẫn luôn thiên vị cô, gả cho tôi coi như cô gặp may đấy.”
“Hừ!” Tô Nhược Sơ cau chặt mày, khịt mũi rồi xoay lưng về phía Giang Tiểu Thần: “Ngày mai mười rưỡi gặp mặt ở cục dân chính.”
“Cục dân chính?”
“Sao vậy? Không tranh cãi với tôi nữa sao? Vừa nãy không phải dù có chết cũng không chịu lấy tôi sao? Sao vừa chớp mắt đã quyết định thời gian đến cục dân chính vậy?”
“Này! Tô Nhược Sơ, dù sao thì cô cũng phải từ chối chứ, cô như vậy khiến tôi mất mặt lắm.”
“Con bé ngốc nghếch, nói linh tinh cái gì vậy hả, có thể gả cho Tiểu Thần là vinh dự của cháu đấy.”
“Cháu sẽ không lấy anh ta đâu!”
Tô Nhược Sơ không phục, một chút cũng không phục, đúng là Giang Tiểu Thần đã chữa khỏi cho ông nội của cô nhưng cô không có lý do gì để gả cho tên này.
“Nhược Sơ, đây cũng không phải là ý của một mình ông nội, năm đó bà nội của cháu cũng đồng ý mối hôn sự này, tiếc rằng bà nội của cháu đã…”
“Là ý của bà nội sao?”
“Đúng vậy?”
…
“Ông nói gì?”
Đột nhiên, Giang Tiểu Thần ở bên cạnh gọi điện thoại chợt kêu lên.
“Ông già chết tiệt!!! Ông nói rõ ràng cho tôi, có phải không muốn cho tôi trở về cho nên mới nói rằng tôi có hôn ước từ bé đúng không? Nếu thật sự như vậy thì không cần đâu, tôi sẽ không trở về ảnh hưởng đến việc ông liếc mắt đưa tình với phụ nữ già nữa!”
“Chết tiệt! Thằng nhóc con cưới cũng phải cưới, không muốn cưới cũng phải cưới, đừng có gọi điện thoại làm phiền sư phụ, sư phụ đang giải cứu chúng sinh… Khoan đã, Thúy Lam, bà vừa đánh Bạch Bản* phải không? Ù rồi!”
*Quân cờ trong mạt chược.
“Tút!”
Chết tiệt!
Ông già chết tiệt, đánh mạt chược thì cứ nói là đánh mạt chược, còn nói giải cứu chúng sinh gì chứ, chẳng thật thà chút nào cả, đúng là đã sắp xếp hôn nhân cho anh thật.
Giang Tiểu Thần rất bất lực, nhưng anh đành phải chấp nhận sự thật. Sau khi cất điện thoại xong, anh khó chịu nhìn Tô Nhược Sơ, nói: “Cô Tô, có vẻ như ông trời vẫn luôn thiên vị cô, gả cho tôi coi như cô gặp may đấy.”
“Hừ!” Tô Nhược Sơ cau chặt mày, khịt mũi rồi xoay lưng về phía Giang Tiểu Thần: “Ngày mai mười rưỡi gặp mặt ở cục dân chính.”
“Cục dân chính?”
“Sao vậy? Không tranh cãi với tôi nữa sao? Vừa nãy không phải dù có chết cũng không chịu lấy tôi sao? Sao vừa chớp mắt đã quyết định thời gian đến cục dân chính vậy?”
“Này! Tô Nhược Sơ, dù sao thì cô cũng phải từ chối chứ, cô như vậy khiến tôi mất mặt lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.