Nữ Tổng Tài Đã Ngủ Với Tôi Là Vị Hôn Thê
Chương 19:
Tiểu Thần
12/04/2024
Tiêu Sơn chạy tới trước mặt Giang Tiểu Thần chặn đường anh, nhưng ngay giây tiếp theo, một cây kim bạc bay ra, đâm vào đùi anh ta, khiến anh khuỵu chân xuống đất.
"Muốn chết à!"
Đôi mắt của Giang Tiểu Thần nheo lại, một cây kim bạc khác xuất hiện trong lòng bàn tay anh.
Ngay lúc anh chuẩn bị giết Tiêu Sơn, Tiêu Chính Nam hoảng hốt chạy ra ngoài, hét lớn: "Thần y Giang, xin bớt giận."
Nhìn thấy Tiêu Chính Nam, Giang Tiểu Thần mới dừng tay, kim bạc trong lòng bàn tay biến mất không chút dấu vết.
Nếu không làm như vậy, lão già này hẳn vẫn còn đang trốn, bây giờ cuối cùng cũng thành thật xuất hiện.
"Ha ha ha, từ cổ chí kim thiếu niên xuất anh hùng. Hôm nay tôi cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa sâu xa của câu nói này." Tiêu Chính Nam nhìn thấy Tiêu Sơn quỳ trên mặt đất không thể cử động thì đột nhiên cười lớn.
Tiêu Sơn là người nhà họ Tiêu, võ công được Tiêu Chính Nam truyền cho, thực lực đứng số một số hai trong số những người cùng thế hệ ở nhà họ Tiêu, ai có thể ngờ được khi anh ta đứng trước Giang Tiểu Thần lại không có chút lực phản kháng nào.
Có thể thấy Giang Tiểu Thần quả thực không tầm thường, khó trách Tô Dân Sinh lại tin tưởng anh như vậy.
Trong tình cảnh lúc đó, chỉ cần Giang Tiểu Thần phạm sai lầm sẽ chết không phải nghi ngờ, nhưng từ đầu tới cuối anh không nhiều lời, cho dù có người nhà họ Tô và ông ta cố gắng khuyên can cũng vô ích.
"Thần y Giang, cậu có thể giải huyệt đạo cho Tiêu Sơn không?" Tiêu Chính Nam lịch sự nói.
Giang Tiểu Thần cũng không có ý định giết người này, nếu anh thật sự muốn giết anh ta, khi cây kim bạc đầu tiên bay ra anh ta đã chết rồi.
Giang Tiểu Thần nhanh chóng đi tới trước mặt Tiêu Sơn, rút kim bạc ra, Tiêu Sơn lập tức ngã xuống đất, sau đó nhanh chóng đứng dậy quỳ xuống cảm ơn: "Cảm ơn thần y Giang!"
"Thôi dừng, tìm tôi có việc gì thì cứ nói, tôi còn có việc khác phải làm." Giang Tiểu Thần không thích hai người này, nhưng người đã tìm tới, có lời thì vẫn phải kiếm chứ.
"Muốn chết à!"
Đôi mắt của Giang Tiểu Thần nheo lại, một cây kim bạc khác xuất hiện trong lòng bàn tay anh.
Ngay lúc anh chuẩn bị giết Tiêu Sơn, Tiêu Chính Nam hoảng hốt chạy ra ngoài, hét lớn: "Thần y Giang, xin bớt giận."
Nhìn thấy Tiêu Chính Nam, Giang Tiểu Thần mới dừng tay, kim bạc trong lòng bàn tay biến mất không chút dấu vết.
Nếu không làm như vậy, lão già này hẳn vẫn còn đang trốn, bây giờ cuối cùng cũng thành thật xuất hiện.
"Ha ha ha, từ cổ chí kim thiếu niên xuất anh hùng. Hôm nay tôi cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa sâu xa của câu nói này." Tiêu Chính Nam nhìn thấy Tiêu Sơn quỳ trên mặt đất không thể cử động thì đột nhiên cười lớn.
Tiêu Sơn là người nhà họ Tiêu, võ công được Tiêu Chính Nam truyền cho, thực lực đứng số một số hai trong số những người cùng thế hệ ở nhà họ Tiêu, ai có thể ngờ được khi anh ta đứng trước Giang Tiểu Thần lại không có chút lực phản kháng nào.
Có thể thấy Giang Tiểu Thần quả thực không tầm thường, khó trách Tô Dân Sinh lại tin tưởng anh như vậy.
Trong tình cảnh lúc đó, chỉ cần Giang Tiểu Thần phạm sai lầm sẽ chết không phải nghi ngờ, nhưng từ đầu tới cuối anh không nhiều lời, cho dù có người nhà họ Tô và ông ta cố gắng khuyên can cũng vô ích.
"Thần y Giang, cậu có thể giải huyệt đạo cho Tiêu Sơn không?" Tiêu Chính Nam lịch sự nói.
Giang Tiểu Thần cũng không có ý định giết người này, nếu anh thật sự muốn giết anh ta, khi cây kim bạc đầu tiên bay ra anh ta đã chết rồi.
Giang Tiểu Thần nhanh chóng đi tới trước mặt Tiêu Sơn, rút kim bạc ra, Tiêu Sơn lập tức ngã xuống đất, sau đó nhanh chóng đứng dậy quỳ xuống cảm ơn: "Cảm ơn thần y Giang!"
"Thôi dừng, tìm tôi có việc gì thì cứ nói, tôi còn có việc khác phải làm." Giang Tiểu Thần không thích hai người này, nhưng người đã tìm tới, có lời thì vẫn phải kiếm chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.