Nữ Tổng Tài Lạnh Lùng Là Mẹ Đơn Thân
Chương 54: THIÊN KỲ BỊ BẮT CÓC
Uy Gia
15/11/2023
Cố Sỹ Thanh cảm giác thấy tội lỗi với Dương San, thế nhưng anh nhanh chóng đi mua khoai lang nướng và chân gà rút xương sốt Thái rồi đem về cho
hai mẹ con Dương San.
- Anh về rồi đây, hai mẹ con đói bụng rồi phải không nào
- Mà anh mua ở đâu mà lâu vậy anh có biết là hai mẹ con em đói bụng lắm không
Dương San nói với giọng hờn dỗi, Cố Sỹ Thanh buồn cười hôn chụt lên môi cô.
- Được rồi anh xin lỗi, giờ thì anh bẻ khoai lang nướng cho em ăn ha
- Dạ
Cô nàng nhanh chóng vui vẻ được nhìn thấy nụ cười của cô khiến anh cảm giác vô cùng hạnh phúc, giá mà lúc trước anh biết đó là hạnh phúc thì anh đã chấp nhận cô ngay từ đầu, sẽ không phải sống trong đau khổ bởi vì người cũ. Cố Sỹ Thanh thật sự rất may mắn khi có được cô, thật may là anh kịp thời quay đầu nếu không anh sẽ đánh mất cô ấy mãi mãi và cả đứa con kết tinh của hai người.
...
Đúng vào dịp ngày giáng sinh Cố Thành và Thời Ngữ Yên đã tổ chức lễ đính hôn, giờ đây hai người sẽ là hai vợ chồng sắp cưới của nhau.
Sau khi buổi lễ đính hôn kết thúc thì là lúc một nhà ba người chuẩn bị bay sang Úc đón giáng sinh, trong lúc đang đợi ba mẹ thu xếp đồ đạc thì Thiên Kỳ đang chơi ở sân trước, cậu đang chơi cùng cún con thì bất ngờ bị ai đó ở bên ngoài ném một quả bóng vào trong.
- Hửm...là ai ném vậy ?
Thiên Kỳ khá hiếu kỳ nên chạy đi ra ngoài xem thế nhưng chẳng có ai, cậu nhóc định quay người đi vào trong nhà thì bất ngờ phía sau bị một người túm lấy sau đó chụp thuốc mê, cậu không ngừng vùng vẫy muốn hét lên cũng không được cuối cùng cậu dần dần mất đi ý thức rồi ngất lịm đi.
- Mày đừng có trách tao, có trách thì trách ba mẹ mày
Cố Thành và Thời Ngữ Yên vẫn vui vẻ trêu đùa nhau vừa xách vali vừa đi ra, không thấy Thiên Kỳ đâu hai người khó hiểu nhìn nhau.
- Hửm, thằng bé nói ở ngoài này chơi với cún con kia mà thằng bé lại đi đâu rồi
Hai vợ chồng anh nhanh chóng mỗi người mỗi nơi gọi cho cậu nhóc, mà không biết nguy hiểm sẽ ập đến với gia đình hai người.
- Thiên Kỳ ơi, con đâu rồi chuẩn bị đi thôi con yêu
- Ba mẹ chuẩn bị đồ đạc xong hết rồi, con đâu rồi Thiên Kỳ...
Hai người gọi mãi không nghe, bỗng Thời Ngữ Yên nhìn về phía cổng vẫn còn đang mở thế nhưng trong lòng bỗng xuất hiện cơn bất an đến khó chịu, cô vội gọi anh.
- Cố Thành, hay là thằng bé lại chạy ra ngoài chơi
- Chắc là vậy, chúng ta mau ra ngoài gọi thằng bé quay về thôi cũng sắp trễ chuyến bay rồi
Cả hai người vừa đi ra ngoài vừa hay thấy một chiếc khăn nhỏ nằm trên mặt đất cùng với một chiếc giày của Thiên Kỳ, lúc này cả người Thời Ngữ Yên trở nên căng thẳng bất an lo lắng càng không dám tin với chính suy nghĩ của mình.
Bỗng lại nghe Cố Thành nói.
- Đây chẳng phải là khăn tẩm thuốc mê hay sao
- Sao cơ ? Chiếc giày của Thiên Kỳ...
Cố Thành nhặt lấy chiếc giày của Thiên Kỳ, bỗng cảm giác của hai dâng lên bất an đến khó tả. Trong lúc này điện thoại Thời Ngữ Yên hiện lên một tin nhắn, cô vội vàng mở ra xem là một bức ảnh suýt chút nữa thì cô choáng váng muốn quỵ xuống may anh đỡ lấy kịp thời..
- Có chuyện gì vậy ?
- Thiên...Thiên Kỳ
Cô run run đưa điện thoại ra cho anh xem, anh kinh ngạc khi nhìn thấy Thiên Kỳ đang bị trói ngồi trên ghế cậu đang gục mặt xuống vì vẫn còn ngấm thuốc mê, anh thật sự đau đớn siết chặt điện thoại..
- Là ai ? Là ai dám bắt con trai của mình chứ, anh biết được sẽ không tha cho người đó đâu
- Em biết là rồi, em biết thế nào cô ta sẽ không để cho chúng ta được yên ổn đâu, cô ta không cam lòng để cho chúng ta hạnh phúc
Cố Thành kinh ngạc.
- Chính là Giang Đào ?
- Phải, chính là cô ta
Lúc này điện thoại cô cũng hiện thêm một lời nhắn ngắn gọn.
"Muốn cứu thằng con hoang của cô thì hãy đến khu chung cư bỏ hoang cách xa thành phố, nên nhớ cô hãy đi một mình tốt nhất đừng giở trò nếu không con trai cô....tôi không dám đảm bảo mạng sống của nó đâu"
Hai người nhìn nhau, Thời Ngữ Yên vì sợ Thiên Kỳ gặp chuyện gì nguy hiểm thì cô ân hận suốt đời mất, sau đó cô không chần chừ vội vào trong lấy chiếc xe nhưng bị Cố Thành cản lại.
- Em đi một mình anh không yên tâm chút nào hãy để cho anh đi cùng em
Thời Ngữ Yên gạt tay anh ra kiên quyết nói.
- Anh không thấy cô ta nói chỉ một mình em thôi sao nếu không Thiên Kỳ sẽ gặp nguy hiểm...
Dứt lời cô chạy nhanh vào trong lấy xe, ngay sau đó cô phóng xe như phóng tên lửa vậy Cố Thành lại lo lắng cho cả hai không yên tâm thế là không nghe lời cô lái xe đuổi theo phía sau cô.
Thời Ngữ Yên đi theo định vị mà Giang Đào đã gửi, sau khi rời khỏi thành phố đã thấy khu chung cư bỏ hoang, cô không suy nghĩ nhiều liền chạy vào trong rất nhanh cô đã thấy Thiên Kỳ đang bị trói giờ cậu đã tỉnh lại nhưng trong miệng cậu bị nhét một cái khăn, cậu trừng mắt nhìn cô không ngừng lắc đầu.
Thế nhưng cô vì quá vui mừng khi thấy cậu, nhưng chưa được bao lâu thì Giang Đào cầm cây gậy đập vào sau gáy của cô.
- Anh về rồi đây, hai mẹ con đói bụng rồi phải không nào
- Mà anh mua ở đâu mà lâu vậy anh có biết là hai mẹ con em đói bụng lắm không
Dương San nói với giọng hờn dỗi, Cố Sỹ Thanh buồn cười hôn chụt lên môi cô.
- Được rồi anh xin lỗi, giờ thì anh bẻ khoai lang nướng cho em ăn ha
- Dạ
Cô nàng nhanh chóng vui vẻ được nhìn thấy nụ cười của cô khiến anh cảm giác vô cùng hạnh phúc, giá mà lúc trước anh biết đó là hạnh phúc thì anh đã chấp nhận cô ngay từ đầu, sẽ không phải sống trong đau khổ bởi vì người cũ. Cố Sỹ Thanh thật sự rất may mắn khi có được cô, thật may là anh kịp thời quay đầu nếu không anh sẽ đánh mất cô ấy mãi mãi và cả đứa con kết tinh của hai người.
...
Đúng vào dịp ngày giáng sinh Cố Thành và Thời Ngữ Yên đã tổ chức lễ đính hôn, giờ đây hai người sẽ là hai vợ chồng sắp cưới của nhau.
Sau khi buổi lễ đính hôn kết thúc thì là lúc một nhà ba người chuẩn bị bay sang Úc đón giáng sinh, trong lúc đang đợi ba mẹ thu xếp đồ đạc thì Thiên Kỳ đang chơi ở sân trước, cậu đang chơi cùng cún con thì bất ngờ bị ai đó ở bên ngoài ném một quả bóng vào trong.
- Hửm...là ai ném vậy ?
Thiên Kỳ khá hiếu kỳ nên chạy đi ra ngoài xem thế nhưng chẳng có ai, cậu nhóc định quay người đi vào trong nhà thì bất ngờ phía sau bị một người túm lấy sau đó chụp thuốc mê, cậu không ngừng vùng vẫy muốn hét lên cũng không được cuối cùng cậu dần dần mất đi ý thức rồi ngất lịm đi.
- Mày đừng có trách tao, có trách thì trách ba mẹ mày
Cố Thành và Thời Ngữ Yên vẫn vui vẻ trêu đùa nhau vừa xách vali vừa đi ra, không thấy Thiên Kỳ đâu hai người khó hiểu nhìn nhau.
- Hửm, thằng bé nói ở ngoài này chơi với cún con kia mà thằng bé lại đi đâu rồi
Hai vợ chồng anh nhanh chóng mỗi người mỗi nơi gọi cho cậu nhóc, mà không biết nguy hiểm sẽ ập đến với gia đình hai người.
- Thiên Kỳ ơi, con đâu rồi chuẩn bị đi thôi con yêu
- Ba mẹ chuẩn bị đồ đạc xong hết rồi, con đâu rồi Thiên Kỳ...
Hai người gọi mãi không nghe, bỗng Thời Ngữ Yên nhìn về phía cổng vẫn còn đang mở thế nhưng trong lòng bỗng xuất hiện cơn bất an đến khó chịu, cô vội gọi anh.
- Cố Thành, hay là thằng bé lại chạy ra ngoài chơi
- Chắc là vậy, chúng ta mau ra ngoài gọi thằng bé quay về thôi cũng sắp trễ chuyến bay rồi
Cả hai người vừa đi ra ngoài vừa hay thấy một chiếc khăn nhỏ nằm trên mặt đất cùng với một chiếc giày của Thiên Kỳ, lúc này cả người Thời Ngữ Yên trở nên căng thẳng bất an lo lắng càng không dám tin với chính suy nghĩ của mình.
Bỗng lại nghe Cố Thành nói.
- Đây chẳng phải là khăn tẩm thuốc mê hay sao
- Sao cơ ? Chiếc giày của Thiên Kỳ...
Cố Thành nhặt lấy chiếc giày của Thiên Kỳ, bỗng cảm giác của hai dâng lên bất an đến khó tả. Trong lúc này điện thoại Thời Ngữ Yên hiện lên một tin nhắn, cô vội vàng mở ra xem là một bức ảnh suýt chút nữa thì cô choáng váng muốn quỵ xuống may anh đỡ lấy kịp thời..
- Có chuyện gì vậy ?
- Thiên...Thiên Kỳ
Cô run run đưa điện thoại ra cho anh xem, anh kinh ngạc khi nhìn thấy Thiên Kỳ đang bị trói ngồi trên ghế cậu đang gục mặt xuống vì vẫn còn ngấm thuốc mê, anh thật sự đau đớn siết chặt điện thoại..
- Là ai ? Là ai dám bắt con trai của mình chứ, anh biết được sẽ không tha cho người đó đâu
- Em biết là rồi, em biết thế nào cô ta sẽ không để cho chúng ta được yên ổn đâu, cô ta không cam lòng để cho chúng ta hạnh phúc
Cố Thành kinh ngạc.
- Chính là Giang Đào ?
- Phải, chính là cô ta
Lúc này điện thoại cô cũng hiện thêm một lời nhắn ngắn gọn.
"Muốn cứu thằng con hoang của cô thì hãy đến khu chung cư bỏ hoang cách xa thành phố, nên nhớ cô hãy đi một mình tốt nhất đừng giở trò nếu không con trai cô....tôi không dám đảm bảo mạng sống của nó đâu"
Hai người nhìn nhau, Thời Ngữ Yên vì sợ Thiên Kỳ gặp chuyện gì nguy hiểm thì cô ân hận suốt đời mất, sau đó cô không chần chừ vội vào trong lấy chiếc xe nhưng bị Cố Thành cản lại.
- Em đi một mình anh không yên tâm chút nào hãy để cho anh đi cùng em
Thời Ngữ Yên gạt tay anh ra kiên quyết nói.
- Anh không thấy cô ta nói chỉ một mình em thôi sao nếu không Thiên Kỳ sẽ gặp nguy hiểm...
Dứt lời cô chạy nhanh vào trong lấy xe, ngay sau đó cô phóng xe như phóng tên lửa vậy Cố Thành lại lo lắng cho cả hai không yên tâm thế là không nghe lời cô lái xe đuổi theo phía sau cô.
Thời Ngữ Yên đi theo định vị mà Giang Đào đã gửi, sau khi rời khỏi thành phố đã thấy khu chung cư bỏ hoang, cô không suy nghĩ nhiều liền chạy vào trong rất nhanh cô đã thấy Thiên Kỳ đang bị trói giờ cậu đã tỉnh lại nhưng trong miệng cậu bị nhét một cái khăn, cậu trừng mắt nhìn cô không ngừng lắc đầu.
Thế nhưng cô vì quá vui mừng khi thấy cậu, nhưng chưa được bao lâu thì Giang Đào cầm cây gậy đập vào sau gáy của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.