Nữ Tù Nhân Không Thể Đụng Của Đại Tá
Chương 23: không có quan hệ gì
Tôn Diệp Nhiên
18/09/2023
“Tôi nói đủ rồi, em chịu im chưa?”
Cổ Vị Nghiêm cuối cùng cũng gầm lên đáng sợ, hắn đẩy ngã cô ta ra xa, trên trán đã nổi đầy gân xanh, đôi mắt trừng thẳng vào Tần Thu.
Cô ta cũng bị hù dọa bởi hắn nên mới chịu im lặng trở lại, không nháo không khóc nữa.
“Tôi đã bảo cô ấy là tù nhân, là tù nhân! Thân phận không hơn không kém.”
Cổ Vị Nghiêm vừa kết thúc câu nói đó, một người đối diện với mình đang cười tươi hết sức, người đang dựa tường đã gần như suy sụp.
Cổ Vị Nghiêm hắn phải luôn dè chừng, đối xử phải tốt một chút với cô ta, vì cô ta là con của Thượng tá, hắn không thể nào hành động lỗ mãng để cô ta nói năn xằm bậy trước mặt ba cô ta được.
Hắn không nghĩ rằng Phỉ Sắc sẽ nghe được những lời nói đó, càng không nghĩ rằng Phỉ Sắc đang cách hắn chỉ một bức tường thôi… hắn không nghĩ đến.
Tần Thu sau khi nghe Cổ Vị Nghiêm thừa nhận như thế, gương mặt cau có khó chịu đã vơi đi vài phần, cô ta chạy đến khoác tay hắn thân mật.
“Vậy anh sẽ tha lỗi cho em đúng không? Đám cưới chúng ta sẽ diễn ra vào cuối năm nay sau khi em học xong đúng không?”
Cổ Vị Nghiêm nói như thế khiến Tần Thu lại mó mộng viễn tưởng được gả cho hắn, chỉ như vậy thôi mà cô ta lại lên làm phu nhân của Đại tá, là người có quyền có thế ở Cổ gia thì dại gì mà cô ta không chịu bỏ công ra chứ?
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng ăn ngon mặt đẹp như thế thôi thì khoé môi Tần Thu lại tăng thêm bội phần.
“Tôi không muốn chắc.”
Cổ Vị Nghiêm chán ghét đáp lại, bàn tay hắn gỡ từng ngón tay bấu lấy mình, thật sự phiền phức mà.
“Em sẽ nói ba, ba sẽ giúp anh, nâng đỡ anh.”
Tần Thu ngước mắt nhìn hắn, muốn mượn ba mình làm cớ để Cổ Vị Nghiêm tham vào rồi nhận lấy.
Nhưng từ lâu Cổ Vị Nghiêm đã đứng ngẩn cao đầu, không cần phải dựa dẫm vào ai thì cần chi Tần gia?
Chỉ là dù sao cũng là bậc trưởng bối, hắn thật sự không thể thất lễ với con gái nhà họ được.
“Ờ, đi về đi, sau này đừng đến đây.”
“Em ở đây một tuần lễ… em nhớ anh mà.”
Tần Thu khẽ cười duyên dáng, sau đó lại chỉ tay về những người đang bê đồ của cô ta đi vào phòng nghỉ của hắn.
Cổ Vị Nghiêm lại không thích việc có người khác tự tiện như thế, phất tay để đám lính di dời sang căn phòng khác.
Hiện tại Phỉ Sắc đang ở phòng, những người này ngang nhiên đi vào như thế chỉ sợ một phát trúng là đã nằm ngủ thiên thu luôn tồi.
“Anh, em muốn ở chung phòng với anh.”
“Không, tôi không quen ngủ cùng người lạ. Em thích thì ngủ ở căn phòng đối diện, không thì cứ về nhà mình đi.
“Anh…!!!”
Tần Thu không phải biết cách đáp trả như thế nào khiến cô ta hậm hực, giẫm chân lên sàn tỏ ý không vừa lòng. Nhưng Cổ Vị Nghiêm đâu hề quan tâm mấy, chưa nói gì xong chuyện hắn đã vội vã quay trở lại phòng rồi.
Cô ta bực tức, sau đó cũng phải quay lại căn phòng hắn sắp xếp cho mình. Hiện tại Tần Thu đang ở trong ngục tù do Cổ Vị Nghiêm quản lý, nó lại không thuộc địa phận của Tần gia nên cô ta đành chịu thiệt mà bước đi.
Trong lòng cô ta đã rất muốn ở bên cạnh hắn lâu tồi.
Bây giờ Tần Thu còn tự trách mình, nếu không phải lúc nhỏ cô ta hay chê bai Cổ Vị Nghiêm gầy gò ốm yếu trơ xương ra, cô ta đùa giỡn rồi bỏ mặt hắn ở đây mà chạy sang Pháp nghe theo tiếng gọi của tình yêu.
Sau bao nhiêu năm xa cách, họ lại gặp được nhau, trong lòng Tần Thu chỉ có tiếc!
Cổ Vị Nghiêm cuối cùng cũng gầm lên đáng sợ, hắn đẩy ngã cô ta ra xa, trên trán đã nổi đầy gân xanh, đôi mắt trừng thẳng vào Tần Thu.
Cô ta cũng bị hù dọa bởi hắn nên mới chịu im lặng trở lại, không nháo không khóc nữa.
“Tôi đã bảo cô ấy là tù nhân, là tù nhân! Thân phận không hơn không kém.”
Cổ Vị Nghiêm vừa kết thúc câu nói đó, một người đối diện với mình đang cười tươi hết sức, người đang dựa tường đã gần như suy sụp.
Cổ Vị Nghiêm hắn phải luôn dè chừng, đối xử phải tốt một chút với cô ta, vì cô ta là con của Thượng tá, hắn không thể nào hành động lỗ mãng để cô ta nói năn xằm bậy trước mặt ba cô ta được.
Hắn không nghĩ rằng Phỉ Sắc sẽ nghe được những lời nói đó, càng không nghĩ rằng Phỉ Sắc đang cách hắn chỉ một bức tường thôi… hắn không nghĩ đến.
Tần Thu sau khi nghe Cổ Vị Nghiêm thừa nhận như thế, gương mặt cau có khó chịu đã vơi đi vài phần, cô ta chạy đến khoác tay hắn thân mật.
“Vậy anh sẽ tha lỗi cho em đúng không? Đám cưới chúng ta sẽ diễn ra vào cuối năm nay sau khi em học xong đúng không?”
Cổ Vị Nghiêm nói như thế khiến Tần Thu lại mó mộng viễn tưởng được gả cho hắn, chỉ như vậy thôi mà cô ta lại lên làm phu nhân của Đại tá, là người có quyền có thế ở Cổ gia thì dại gì mà cô ta không chịu bỏ công ra chứ?
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng ăn ngon mặt đẹp như thế thôi thì khoé môi Tần Thu lại tăng thêm bội phần.
“Tôi không muốn chắc.”
Cổ Vị Nghiêm chán ghét đáp lại, bàn tay hắn gỡ từng ngón tay bấu lấy mình, thật sự phiền phức mà.
“Em sẽ nói ba, ba sẽ giúp anh, nâng đỡ anh.”
Tần Thu ngước mắt nhìn hắn, muốn mượn ba mình làm cớ để Cổ Vị Nghiêm tham vào rồi nhận lấy.
Nhưng từ lâu Cổ Vị Nghiêm đã đứng ngẩn cao đầu, không cần phải dựa dẫm vào ai thì cần chi Tần gia?
Chỉ là dù sao cũng là bậc trưởng bối, hắn thật sự không thể thất lễ với con gái nhà họ được.
“Ờ, đi về đi, sau này đừng đến đây.”
“Em ở đây một tuần lễ… em nhớ anh mà.”
Tần Thu khẽ cười duyên dáng, sau đó lại chỉ tay về những người đang bê đồ của cô ta đi vào phòng nghỉ của hắn.
Cổ Vị Nghiêm lại không thích việc có người khác tự tiện như thế, phất tay để đám lính di dời sang căn phòng khác.
Hiện tại Phỉ Sắc đang ở phòng, những người này ngang nhiên đi vào như thế chỉ sợ một phát trúng là đã nằm ngủ thiên thu luôn tồi.
“Anh, em muốn ở chung phòng với anh.”
“Không, tôi không quen ngủ cùng người lạ. Em thích thì ngủ ở căn phòng đối diện, không thì cứ về nhà mình đi.
“Anh…!!!”
Tần Thu không phải biết cách đáp trả như thế nào khiến cô ta hậm hực, giẫm chân lên sàn tỏ ý không vừa lòng. Nhưng Cổ Vị Nghiêm đâu hề quan tâm mấy, chưa nói gì xong chuyện hắn đã vội vã quay trở lại phòng rồi.
Cô ta bực tức, sau đó cũng phải quay lại căn phòng hắn sắp xếp cho mình. Hiện tại Tần Thu đang ở trong ngục tù do Cổ Vị Nghiêm quản lý, nó lại không thuộc địa phận của Tần gia nên cô ta đành chịu thiệt mà bước đi.
Trong lòng cô ta đã rất muốn ở bên cạnh hắn lâu tồi.
Bây giờ Tần Thu còn tự trách mình, nếu không phải lúc nhỏ cô ta hay chê bai Cổ Vị Nghiêm gầy gò ốm yếu trơ xương ra, cô ta đùa giỡn rồi bỏ mặt hắn ở đây mà chạy sang Pháp nghe theo tiếng gọi của tình yêu.
Sau bao nhiêu năm xa cách, họ lại gặp được nhau, trong lòng Tần Thu chỉ có tiếc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.