Chương 35: Không phải đồ Dành cho người ăn
Nghi An
28/05/2021
Thôi Ma Ma ước lượng khối lượng bạc, mặt mày hớn hở: “Vâng ạ, tiểu thư nhìn xa trông rộng, nô tỳ đảm bảo là sẽ xử lý chuyện này cho thỏa đáng.”
Tô Hạ Y nhẹ gật đầu, đã nhìn thấy Thôi Ma Ma mở bao ra, chỉ nắm một cái, ước chừng bốn năm lượng bạc nằm ở trong tay, cười nói: “Người gác cổng ở bên trên tổng cộng cũng không có mấy người, một người một lượng bạc đã rất nhiều rồi, bây giờ trở về trong phủ, tiểu thư không có thu nhập trong khoảng thời gian ngắn hạn, cho dù là bạc không ít thì cũng phải tiết kiệm một chút mới được”
Thôi Ma Ma tính toán cẩn thận làm Tô Hạ Y cảm động.
Đứng dậy nhét hết toàn bộ bạc vun vào trong tay của Thôi Ma Ma, nói: “Ma ma không cần phải như thế đâu, năm đó lúc ta rời khỏi vẫn còn rất nhỏ, tất cả mọi thứ vẫn còn chưa quen thuộc, bây giờ còn phải nhờ ma ma chuẩn bị mọi chuyện. Bạc này cứ để ở bên người ma ma đi, trong tay của ma ma dư dã, làm việc cũng thuận tiện hơn”
Thôi Ma Ma là người thông minh, đương nhiên biết Tô Hạ Y đưa bạc này là đại biểu cái gì.
Khóe môi rung động, run lên một cái mới hít một hơi thật sâu, sau đó ôm lấy bao bạc vào trong ngực thật chặt, lên tiếng nói: “Đa tạ sự tin tưởng của tiểu thư, nô tỳ đương nhiên sẽ cần thận, sẽ không làm tiểu thư phải thất vọng”
Tô Hạ Y chân thành nói: “Bọn người Trụ tử sẽ không trở về phủ, về phần Vương Thị đó chỉ là sự lựa chọn vì lợi ích lẫn nhau mà thôi, cho nên người ở bên cạnh của ta cũng chỉ có hai người đáng tin cậy là Đậu Đỏ và ma ma, bây giờ phủ tướng quân là đầm rồng hang hổ, nếu như không cẩn thận một cái thì rất khả năng vạn kiếp bất phục”
Thôi Ma Ma vội vàng nói: “Xin tiểu thư cứ yên tâm, nô tỳ tất nhiên sẽ giúp hết toàn lực để bảo vệ cho tiểu thư an toàn” “Vậy thì rất tốt, chúng ta cứ một lòng đoàn kết với nhau, phủ tướng quân chắc chắn sẽ có chỗ cho chúng ta cắm rể, chỉ là vất vả cho ma ma rồi” Thôi Ma Ma là người thông minh, nếu như điền trang là bị tình thế bắt buộc. Bây giờ trở về phủ tướng quân, bây giờ thành tâm thành ý nghe theo. Sau khi Thôi Ma Ma đi rồi, Tô Hạ Y bắt đầu tính toán tình huống ở trong phủ. Bây giờ thời tiết này tổ mẫu Liễu Thị đã trở về tổ trạch nghỉ ngơi và tảo mộ, phải qua hè mới có thể trở về.
Bây giờ ở trong phủ là do Uông Thị làm chủ, Lưu Thị vun vén thay.
Tô Văn háo sắc, thông phòng ở trong phủ, nuôi dưỡng ngoại thất ở bên ngoài không nói, chỉ là mấy di nương có danh tiếng.
Sinh không ít con, nhưng cũng chỉ có hai đứa con trai.
Trưởng tử Tô Tô Thiên Lân là do Uông Thị sinh, từ nhỏ đã đi theo phụ thân Tô Mẫn của Tô Hạ Y phòng thủ biên cương.
Con thứ là Tô Trọng Long, chỉ mới có một tuổi, lúc sinh ra đã hồng hào đáng yêu, khỏe mạnh, là năm trước do Tần di nương sinh ra.
Bây giờ đi theo bên cạnh Tần di nương ở chính khí lầu gần Phương Nghi Các.
Ước chừng là Tô Văn hi vọng tương lai con của mình có thể có khí chất. Ngoài ra, Lý di nương ở Mai Uyển sinh hai nàng con gái, sinh cùng năm với Tô Tố Thu là nhị tiểu thư Tô Duyên Duyên, tam tiểu thư Tô Như Như nhỏ hơn Tô Tổ Thu một tuổi. Ba năm ôm hai, đủ thấy năm đó Lý di nương có thể diện đến cỡ nào.
Chỉ tiếc là sau khi Lý di nương hạ sinh Tô Như Như thì bị ảnh hưởng, nhan sắc không còn nữa, bây giờ chỉ có ngày lễ ngày tết mới bước ra khỏi mại uyển, ngày bình thường thì quả quyết không gặp người khác.
Ngay cả hai đứa con gái trên cơ bản cũng đều đóng cửa không ra ngoài. Liên di nương ở Thanh Bình cứ vốn dĩ chính là kỹ nữ bán nghệ không bán thân, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, thi từ ca phú hạ bút thành văn.
Mấy năm nay cũng không ra bên ngoài, chỉ có chút nhan sắc mới có thể khó khăn bảo vệ vị phần di nương. Bây giờ giống như là đi trên lớp băng mỏng, đã không còn sự quyến rũ khi còn trẻ nữa.
Điều đáng nói là Lý di nương trong Phương Hoa Uyển, là do người bên ngoài dẫn đến cho Tô Văn, nhập phủ chưa đầy một năm thì đã sinh ra một cậu con trai, chưa tới nửa tuổi là đã chết yểu.
| Ba năm sau lại sinh ra long phượng thai, nhi tử trong đó lúc tròn một tuổi thì bị bệnh chết, chỉ còn lại đứa con gái tên là Tô Tâm Tâm, bây giờ đã được sáu tuổi, trong mấy đứa con gái đại phòng, dung mạo là xuất chúng nhất.
Có làm thì mới có ăn, không làm mà đòi có ăn thì ăn đầu b... nhé
Đậu Đỏ chạy đến cửa phòng lớn tiếng nói với người ở trong viện: “Còn có ai sống không, bước vào đây một người đi?” Chẳng mấy chốc liền có một tiểu nha đầu trông rất ngây thơ nơm lớp lo sợ nói: “Tỷ tỷ có gì dặn dò ạ?” “Mấy món này này là do ai mang tới?” “Hồi tỷ tỷ, đây đều là của Tề ma ma của Đinh Hương Thủy Tạ mang tới, nói là tiểu thư của bọn họ bị bệnh phong hàn cho nên không thể mời tiểu thư đến đó được, sau đó đưa những món này tới đây.”
Còn không đợi Đậu Đỏ bộc phát thì Tô Hạ Y đã chậm rãi bước ra ngoài, thản nhiên nói: “Được rồi, cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, cũng đáng giá để người phải giận dữ như thế này à? Không thích thì cứ thưởng xuống dưới đi”
Đậu Đỏ tức giận đến nỗi đỏ bừng cả vàng mắt: “Đồ ăn như thế, chỉ sợ là hạ nhân cũng chẳng thèm ăn”
Sắc mặt của Thôi Ma Ma cũng không tốt lắm, mới đi nhận đồ ăn của hạ nhân trở về quả thật là nó tốt hơn những món đặt ở trên bàn.
Tô Hạ Y vỗ vào tay của Đậu Đỏ, thờ ơ nói: “Không thích ăn vậy thì đừng có ăn, ta nhớ là ở ngoài cổng có nuôi rất nhiều chó, người mang qua đó cho chó ăn đi.”
Thôi Ma Ma chỉ cho là Tô Hạ Y muốn hòa loãng bùn, vội vàng nói: “Cô nương tội gì phải tức giận làm ảnh hưởng đến thân thể của mình, không phải là trước kia chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ các loại lương khô lúc đến từ điển trang rồi à, chế phẩm ướt cũng có, ta nhớ là cô nương thích ăn nhất là móng heo, để ta đi chung cho nàng nương?”
Tô Hạ Y cười nói: “Cũng may là nơi này vốn dĩ là của ta ở, sau này lại đưa cho Tô Tổ Thu, trong có một phòng bếp nhỏ, nếu như không thích đồ ăn của bọn họ đưa tới thì sau này chúng ta tự nấu là được rồi, chuyện này có đáng gì đâu?”
Đậu Đỏ vẫn rất tức giận: “Tiểu thư, người ta biết là cái này đang ức hiếp tiểu thư, vậy mà tiểu thư còn cho bọn họ mặt mũi?”
Tô Hạ Y thản nhân nói: “Ngươi gấp gấp cái gì? Đêm nay có trò hay để xem, nếu như chúng ta gây chuyện thì chẳng phải là sẽ quấy rầy trò hay ở bên kia à?”
Tô Hạ Y nhẹ gật đầu, đã nhìn thấy Thôi Ma Ma mở bao ra, chỉ nắm một cái, ước chừng bốn năm lượng bạc nằm ở trong tay, cười nói: “Người gác cổng ở bên trên tổng cộng cũng không có mấy người, một người một lượng bạc đã rất nhiều rồi, bây giờ trở về trong phủ, tiểu thư không có thu nhập trong khoảng thời gian ngắn hạn, cho dù là bạc không ít thì cũng phải tiết kiệm một chút mới được”
Thôi Ma Ma tính toán cẩn thận làm Tô Hạ Y cảm động.
Đứng dậy nhét hết toàn bộ bạc vun vào trong tay của Thôi Ma Ma, nói: “Ma ma không cần phải như thế đâu, năm đó lúc ta rời khỏi vẫn còn rất nhỏ, tất cả mọi thứ vẫn còn chưa quen thuộc, bây giờ còn phải nhờ ma ma chuẩn bị mọi chuyện. Bạc này cứ để ở bên người ma ma đi, trong tay của ma ma dư dã, làm việc cũng thuận tiện hơn”
Thôi Ma Ma là người thông minh, đương nhiên biết Tô Hạ Y đưa bạc này là đại biểu cái gì.
Khóe môi rung động, run lên một cái mới hít một hơi thật sâu, sau đó ôm lấy bao bạc vào trong ngực thật chặt, lên tiếng nói: “Đa tạ sự tin tưởng của tiểu thư, nô tỳ đương nhiên sẽ cần thận, sẽ không làm tiểu thư phải thất vọng”
Tô Hạ Y chân thành nói: “Bọn người Trụ tử sẽ không trở về phủ, về phần Vương Thị đó chỉ là sự lựa chọn vì lợi ích lẫn nhau mà thôi, cho nên người ở bên cạnh của ta cũng chỉ có hai người đáng tin cậy là Đậu Đỏ và ma ma, bây giờ phủ tướng quân là đầm rồng hang hổ, nếu như không cẩn thận một cái thì rất khả năng vạn kiếp bất phục”
Thôi Ma Ma vội vàng nói: “Xin tiểu thư cứ yên tâm, nô tỳ tất nhiên sẽ giúp hết toàn lực để bảo vệ cho tiểu thư an toàn” “Vậy thì rất tốt, chúng ta cứ một lòng đoàn kết với nhau, phủ tướng quân chắc chắn sẽ có chỗ cho chúng ta cắm rể, chỉ là vất vả cho ma ma rồi” Thôi Ma Ma là người thông minh, nếu như điền trang là bị tình thế bắt buộc. Bây giờ trở về phủ tướng quân, bây giờ thành tâm thành ý nghe theo. Sau khi Thôi Ma Ma đi rồi, Tô Hạ Y bắt đầu tính toán tình huống ở trong phủ. Bây giờ thời tiết này tổ mẫu Liễu Thị đã trở về tổ trạch nghỉ ngơi và tảo mộ, phải qua hè mới có thể trở về.
Bây giờ ở trong phủ là do Uông Thị làm chủ, Lưu Thị vun vén thay.
Tô Văn háo sắc, thông phòng ở trong phủ, nuôi dưỡng ngoại thất ở bên ngoài không nói, chỉ là mấy di nương có danh tiếng.
Sinh không ít con, nhưng cũng chỉ có hai đứa con trai.
Trưởng tử Tô Tô Thiên Lân là do Uông Thị sinh, từ nhỏ đã đi theo phụ thân Tô Mẫn của Tô Hạ Y phòng thủ biên cương.
Con thứ là Tô Trọng Long, chỉ mới có một tuổi, lúc sinh ra đã hồng hào đáng yêu, khỏe mạnh, là năm trước do Tần di nương sinh ra.
Bây giờ đi theo bên cạnh Tần di nương ở chính khí lầu gần Phương Nghi Các.
Ước chừng là Tô Văn hi vọng tương lai con của mình có thể có khí chất. Ngoài ra, Lý di nương ở Mai Uyển sinh hai nàng con gái, sinh cùng năm với Tô Tố Thu là nhị tiểu thư Tô Duyên Duyên, tam tiểu thư Tô Như Như nhỏ hơn Tô Tổ Thu một tuổi. Ba năm ôm hai, đủ thấy năm đó Lý di nương có thể diện đến cỡ nào.
Chỉ tiếc là sau khi Lý di nương hạ sinh Tô Như Như thì bị ảnh hưởng, nhan sắc không còn nữa, bây giờ chỉ có ngày lễ ngày tết mới bước ra khỏi mại uyển, ngày bình thường thì quả quyết không gặp người khác.
Ngay cả hai đứa con gái trên cơ bản cũng đều đóng cửa không ra ngoài. Liên di nương ở Thanh Bình cứ vốn dĩ chính là kỹ nữ bán nghệ không bán thân, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, thi từ ca phú hạ bút thành văn.
Mấy năm nay cũng không ra bên ngoài, chỉ có chút nhan sắc mới có thể khó khăn bảo vệ vị phần di nương. Bây giờ giống như là đi trên lớp băng mỏng, đã không còn sự quyến rũ khi còn trẻ nữa.
Điều đáng nói là Lý di nương trong Phương Hoa Uyển, là do người bên ngoài dẫn đến cho Tô Văn, nhập phủ chưa đầy một năm thì đã sinh ra một cậu con trai, chưa tới nửa tuổi là đã chết yểu.
| Ba năm sau lại sinh ra long phượng thai, nhi tử trong đó lúc tròn một tuổi thì bị bệnh chết, chỉ còn lại đứa con gái tên là Tô Tâm Tâm, bây giờ đã được sáu tuổi, trong mấy đứa con gái đại phòng, dung mạo là xuất chúng nhất.
Có làm thì mới có ăn, không làm mà đòi có ăn thì ăn đầu b... nhé
Đậu Đỏ chạy đến cửa phòng lớn tiếng nói với người ở trong viện: “Còn có ai sống không, bước vào đây một người đi?” Chẳng mấy chốc liền có một tiểu nha đầu trông rất ngây thơ nơm lớp lo sợ nói: “Tỷ tỷ có gì dặn dò ạ?” “Mấy món này này là do ai mang tới?” “Hồi tỷ tỷ, đây đều là của Tề ma ma của Đinh Hương Thủy Tạ mang tới, nói là tiểu thư của bọn họ bị bệnh phong hàn cho nên không thể mời tiểu thư đến đó được, sau đó đưa những món này tới đây.”
Còn không đợi Đậu Đỏ bộc phát thì Tô Hạ Y đã chậm rãi bước ra ngoài, thản nhiên nói: “Được rồi, cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, cũng đáng giá để người phải giận dữ như thế này à? Không thích thì cứ thưởng xuống dưới đi”
Đậu Đỏ tức giận đến nỗi đỏ bừng cả vàng mắt: “Đồ ăn như thế, chỉ sợ là hạ nhân cũng chẳng thèm ăn”
Sắc mặt của Thôi Ma Ma cũng không tốt lắm, mới đi nhận đồ ăn của hạ nhân trở về quả thật là nó tốt hơn những món đặt ở trên bàn.
Tô Hạ Y vỗ vào tay của Đậu Đỏ, thờ ơ nói: “Không thích ăn vậy thì đừng có ăn, ta nhớ là ở ngoài cổng có nuôi rất nhiều chó, người mang qua đó cho chó ăn đi.”
Thôi Ma Ma chỉ cho là Tô Hạ Y muốn hòa loãng bùn, vội vàng nói: “Cô nương tội gì phải tức giận làm ảnh hưởng đến thân thể của mình, không phải là trước kia chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ các loại lương khô lúc đến từ điển trang rồi à, chế phẩm ướt cũng có, ta nhớ là cô nương thích ăn nhất là móng heo, để ta đi chung cho nàng nương?”
Tô Hạ Y cười nói: “Cũng may là nơi này vốn dĩ là của ta ở, sau này lại đưa cho Tô Tổ Thu, trong có một phòng bếp nhỏ, nếu như không thích đồ ăn của bọn họ đưa tới thì sau này chúng ta tự nấu là được rồi, chuyện này có đáng gì đâu?”
Đậu Đỏ vẫn rất tức giận: “Tiểu thư, người ta biết là cái này đang ức hiếp tiểu thư, vậy mà tiểu thư còn cho bọn họ mặt mũi?”
Tô Hạ Y thản nhân nói: “Ngươi gấp gấp cái gì? Đêm nay có trò hay để xem, nếu như chúng ta gây chuyện thì chẳng phải là sẽ quấy rầy trò hay ở bên kia à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.