Nữ Tướng Miền Sơn Cước

Chương 23

Hoàng Ly

24/04/2014

Hột đào trong miệng, gợi chuyện Tàu xưa. Có một thằng nhỏ mê ăn quả trám, ngày nào cũng xin mẹ một xu mua đầy túi, gặm hết lại nghịch thổi phù hột đi. Cứ thế đến năm mười ba, mười bốn tuổi. Bữa kia, nó thấy một con ve sầu trên cành, bèn nghịch thổi phù hột trám chơi. Nào ngờ, tiếng ve im bặt. Ngạc nhiên nó leo lên tìm, thấy chỗ ve đậu có một lỗ sâu hoắm, móc mãi lôi ra được xác con ve dập nát lẫn hột trám. Thì ra hột quả trám nhọn hoắt đã bắn trúng ve, dùi thẳng cành cây lớn, ấn luôn cả ve vào. Một hôm nó ra chợ chơi, thấy một gánh Sơn Đông mãi võ, thiên hạ xem đông nghẹt, một tay đại hán râu xồm to như hộ pháp làm trò, vận công bẻ cong thanh sắt lớn, lại bứt đứt dây xiềng. Ai nấy lắc đầu le lưỡi, khen thần lực. Thằng bé buột miệng nói to:

- Giỏi gì! Chỉ quen đấy thôi! Đại hán nổi giận sừng sộ, đánh cho một bạt tai. Thằng bé khóc bu bu:

- Bắt nạt ông! Có giỏi đứng đấy, ông về ông xin mẹ ông một xu, ông cho biết tay!

Ai nấy cười ồ. Thằng nhỏ ôm má chạy một mạch về nhà, cố xin mẹ một xu.

Mẹ nó thí cho kèm theo một cái cốc đầu. Nó chạy ù đi mau một mớ trám, nhai phúng phính, rồi xông ra chợ, quát:

- Lão kia, cậy khỏe bắt nạt ông, có giỏi đấu với ông, chết bỏ! Đại hán trợn mắt định đánh. Nó lùi lại phân bua xong, hét lớn:

- Lạy ông, ông tha cho!

Mọi người cười ồ. Đại hán vọt lại. Cách hai, ba bộ, thình lình thằng bé thổi phù một cái. Đại hán Sơn Đông thét lên, gục chết tươi. Đồng bọn xúm lại, mới hay tên đại hán bị một vết lủng xuyên từ ngực ra sau lưng, xương cốt cũng gãy nát, máu tuôn như suối. Bọn Sơn Đông không biết chi, hè nhau xông lại, thằng thổi phù phù cả lũ gãy cẳng nằm phục, thiên hạ nhìn kỹ mới hay nó thổi trám, hạ địch thủ, thảy đều kinh dị.

- Nay hột đào trong miệng, hợp với công phù, phóng dao, bốn đòn một lúc, lão Tinh tài thánh cũng bó tay.

Nghĩ đoạn, nàng liền ngầm vận công bất thần theo đà xoay thả vụt bốn đòn vào lão thù, nhanh như chớp lóe.

Chỉ nghe "bùng" "chát" "bịch", hai mũi dao đang gọt đào, bỗng đảo vút tới cắm phập vào ngực lão Tinh, hột đào trúng miệng, độc công đánh giữa người, lão đang ngồi, bắn lộn nhào, nằm ngửa thở trên sập, không kịp ngáp. Nhanh đến nỗi lão ngã ngồi, bầy mỹ nữ mới kịp kêu lên một tiếng "ủa" kinh ngạc, nhất tề đứng cả dậy, dáo dác. Thả trúng bốn đòn, Long Nữ cả mừng, đảo lia mắt phượng nhìn lão thù, tay giật mạnh hai con dao về. Nhưng hai con dao như dính vào ngực lão, chừng cắm quá sâu cán dao vẫn rung mạnh. Nàng Cờ Đen xẹt luôn lại đứng bên sập thò tay rút dao coi, miệng phát cười lanh lảnh.

- Chó đú! Tưởng lừa ta mãi được ư?

Vụt cái, bỗng nàng giật bắn mình, rụt tay lại, nhưng bàn tay nhọn hoắt của lão đã thò khỏi tay áo thụng đen, chộp phăng lấy mạch môn cổ tay nàng, lẹ như con mèo vồ con chuột. Thoảng mùi ngậy thuốc phiện, nàng Cờ Đen bỗng cảm rõ tứ chi bủn rủn, mắt hoa đầu choáng, trước mắt hình thù lão Tinh bò nhỏm dậy, kéo nàng ngồi xuống, mặt đối mặt, cười âm thé:

- Rồng cái lẹ tay lắm, nhưng qua mặt lão gia sao nổi! Chó Tinh chuyên lừa người, lừa cả Đông Quân độc, lại để Rồng cái sơ sinh lừa ư? Khà khà!

Keng keng! Cặp dao rớt bắn ra, đã gãy làm đôi. Lão Tinh nhai chóp chép, nhả ra hột đào còn nguyên.

Thì ra, lão có mặc mấy lần giáp sắt, mây, lông nhím bên trong, dao thường chạm giáp gẫy luôn, bị lão dùng nhân điện giữ chặt. Hột đào bị lão đớp, độc công phù lợi hại lại gặp độc công hóa giải, cả bốn đòn như thả vào cõi hư không!

Nàng nữ tặc Cờ Đen thất cơ, nghiến răng, mắng:

- Chó đú! May cho mày thoát chết, không ngờ...

Lão cười ngất, bỗng quay ra thét dữ:

- Bọn bay sao lộn xộn! Đây vào đây, tới giờ rồi, mau đem rượu tàng xuân, gọt lê thịt cho tao! Hầu roi ngọa triều! Nghe!

Bầy mỹ nữ dạ ran. Khạc! Phù! Lão động chủ lại nhổ vào "nhục phỏng" liền mấy bãi, nằm xuống phát giọng khàn:

- Gái Cờ Đen tài sắc vẹn toàn, đáng được biệt đãi. Đã có ả khác hầu roi, nàng hãy trổ tài Hạ Cơ đêm nay, ta làm Khuất Vu chẳng phụ giai nhân đâu. Nhưng chớ dại bày mẹo vặt nữ nhi nữa, không như Đông Quân cha nàng rồi cũng phải vào phòng ướp, địch sao nổi mưu ta!

Võ Thiên Kiều nghe lão nói đến ba tiếng "vào phòng ướp", thốt rợn người, kinh dị liếc nhìn giá bát bửu toàn bằng thây nạn nhân, còn đang lo ngại cho tính mạng cha, bỗng thấy lão chủ động với tay lên vách, giật liền. Giữa cảnh im lặng thâm sâu, chợt từ đâu nổi lên một hồi chuông đồng ngân nga chìm bổng vọng truyền khắp hang sâu hun hút, nghe xa xăm quái gở như âm thanh ma quỷ gọi hồn người ta từ thế giới âm u lạnh lẽo nào.

Hồi chuông chưa dứt, đã thấy bầy gái hầu dìu vào ba nàng trạc mười tám, mười chín khoác hở một tấm "voan" đen, nhác trông tóc búi trâm cài đoán được một nàng Thổ, một nàng Tàu, một Kinh.

Cả ba đều xinh não nùng, vẻ kinh hoàng hiện rõ trên mặt còn ngấn lệ, bọn gái hầu phải dìu như lôi ấn đến bên sập. Ba nàng chừng mới bị bắt cóc về động sói, dáo dác ngó lão động chủ trùm mặt đen sọ, lại ngó lũ gái khỏa quỳ nằm lố nhố, khiếp quá run lên, chắp tay van lạy rối rít.

- Roi bay!

Một ả lớn tuổi tiến đến hai tay dâng một cái roi da dài độ ba thang, tuốt ngọn, màu đen dẻo như mây, vẫn nằm ngửa, tựa lên một mỹ nữ, lão chụp phắt cây roi, quất véo một cái.

Chỉ nghe tiếng vút gió, đường roi loằng ngoằn như chớp, đã bổ xuống vai cả ba nàng. Thiên Kiều nghe thoảng tiếng vải trôi trộn da thịt, nhìn lại, cả ba nàng đã hiện cả dáng hình cong uốn, ba tấm "voan" choàng đã bêu dính ngọn roi da.

Cả ba còn co ro cả thẹn, lão động chủ đã hét lên như con thú đói cuồng, quất lia lịa. Ba tấm "voan" rách nát rơi lả tả, roi da nhảy múa chờn vờn hạ xuống làn da ba nàng đen đét, nhanh tựa chớp giăng, cả ba giẫy đành đạch ù té chạy, nhưng chưa được một bước đã rơi vào đường roi cuốn, kêu lên, nằm lăn xuống, roi lại xoắn móc lên, loang loáng, cứ vết roi da đen vừa rời, lại hằn vết đỏ, cả ba cuống cuồng kêu lạy suýt xoa uốn cong dáng liễu, ngã rạp lưng ong, trong cơn tránh roi, coi như đang múa lượn coi mềm mại tả tơi đến rợn người.

Càng lúc, lão Tinh càng rú lên man rợ quất lia thôi không ngừng, ngay khi đó, bầy gái hầu đã vớ nhạc khí nổi âm điệu véo von như hòa theo nhịp trận mưa roi phũ phàng. Chợt lão động chủ thét lên một tiếng gai thé, giật mạnh một cái, cả ba nàng đã theo roi cuốn trôi phăng lại bên sập, mất đà, ngã, còn dáng thân lúc đó đã hằn đầy vết đỏ.

Võ Thiên Kiều tuy là nữ tướng rừng xanh, nhưng chỉ quen cảnh tên bay đạn nổ, chém địch, bắn thù, chưa thấy cảnh quất roi kỳ quái như thế, nên cô gái lùi ra một góc, giương mắt nhìn ngạc nhiên.

Sực cả ba nạn nhân cùng rú lên đau đớn như con lợn bị chọc tiết, nhìn lại chỉ thấy cả ba giẫy như đỉa phải vôi. Trong hai ống tay áo đen lòa xòa, vụt cái, cả ba lảo đảo bắn ra xa theo vòng roi mờ dần, "đét đét đét" ba tiếng xé da, cả ba bị bêu trên ngọn roi như con ngóe hất tung về một góc.

Dáng thân mềm như sứa lẩy bẩy như tàu lá rủ, sáu bàn tay ôm ngực run bắn như con ve, máu chảy đầm đìa, nhìn kỹ, đào đã bị nát nhừ không khác chó gặm.

Trên sập, lão Tinh chồm ngồi lên như con thú sắp vồ mồi, ném vụt roi da ra chỗ bầy mỹ nữ, hét nhọn:

- Gái thối! Chưa hầu roi đã như đứa mất hồn! Vô dụng! Quăng cho sói ăn thịt!

Mấy ả dạ ran, lôi nghiến ba nạn nhân đi. Máu rỏ giọt theo bước chân lê.

- Đứa khác!

Một ả đậm dáng len lén tiến lại. Lão Tinh đưa cả mười ngón tay vồ lấy nghiến ngấu, lập tức, một ả đầu đàn có vẻ thẹn cúi nhặt roi, bước đến quất đen đét vào lão Tinh, quất luôn cả ả đang giẫy như đỉa phải vôi dưới vuốt lão Tinh.

Mãi lúc đó Võ Thiên Kiều mới chợt hiểu. Thì ra Sài Kíu Tinh mắc bệnh ác tinh nghịch lý. Kẻ mắc bệnh này khi nổi cơn còn hơn thú dữ, phải hành hạ người dị tính và bắt người hành hạ xác thân mình, càng hung hãn đau đớn, càng tốt. Có kẻ nghịch lý cả với giống đồng tính hoặc chủng loại, có hạng nghịch đến độ phải thấy máu me, thịt da nát bấy, rên rỉ cực đau đớn, mới dịu cơn. Bất giác cô gái Võ vùng quát lớn, giận tới xung thiên:

- Quỷ Tinh! Thú đội lốt người! Lại hành hạ người yếu ớt đến thế này ư?

Miệng mắng, chân xông tới, quên cả cảnh ngộ mình, nhưng lão Tinh nhòm lên, cười the thé ma rợn, phất tay:

- Gọt lê Thạch Sùng Chủi! Mẫu Dạ Xoa đâu!

- Có thiếp đây!

Từ kẽ vách sau rèm tả, một hình thù vọt ra như con cóc nhảy.

Dẫu gái gan liều, vừa nhác dạng, Võ Thiên Kiều phải hết vía. Vì đó là mụ đàn bà nặng ít nhất phải hơn tạ, mặc quần áo hát phường tuồng, tay múa hai "chũm chọe" lớn. Mặt mày xấu xí, thô bỉ, đen đúa, dữ tợn, đúng là một thứ Dạ Xoa đầu thai làm đàn bà, mắt lồi, mũi sư tử, răng chuối tiêu vàng ệch, môi gắp chả.

Vừa nhảy ra, mụ đã múa may chũm chọe, cất giọng hát Tàu líu lo, tay đánh chũm chọe như con điên, lướt lại còn vờn trước mặt Thiên Kiều, làm nàng phát kinh lùi luôn lại. Chợt mụ Dạ Xoa ê a giọng Quảng Đông:

- Hầy à! Gọt lê! Gọt lê!

Thiên Kiều giật bắn mình, sực thấy giá bát bửu xác ướp động đậy, rồi một cái xác cầm đại đao lừ đừ bước ra, lêu nghêu, vờn đao "trôi" lại gần Thiên Kiều.

Rồi mụ Dạ Xoa lại ê a gọi nữa. Lại một cái xác nhảy ra, cứ thế loáng cái, cả bộ bát bửu đã túa ra, chỉ còn giá không, cả tám hình thù quái gở sơn mặt như tượng bỗng linh hoạt hệt người ta, cứ thế múa tít binh khí đủ đồng chùy, xà mâu, trường thương, đao kiếm v.v... vờn quanh Thiên Kiều theo nhịp chũm chọe.

Cô gái bị bát bửu vây kín, hết nhòm sang tả, lại ngó sang hữu, chợt "soạt" một tiếng, nhòm lại chiếc áo choàng đã bị bêu đầu mũi thương. Loang loáng, vi vút, ánh thép đồng lạnh da, "soạt" cái, lại một mảnh vải áo bị hất bay. Ngoảnh đi ngoảnh lại, Thiên Kiều thấy xiêm y trên mình đã bị hất bay hàng trăm mảnh, để hở cả làn da ngà. Chỉ còn mấy yếu huyệt. Cô gái chợt hiểu, thì ra chúng "gọt lê" theo cách hớt bay y phục. Cúi xuống, bất giác nóng ran mặt vì thân dáng sắp lồ lộ trước đường bát bửu ma quái. Thẹn hóa giận, lại nhớ đến cảnh Thái Dũng vừa qua, nàng nữ tặc nghiến răng mắng lớn:

- Chó già khốn kiếp! Dám làm nhục ta đến thế này sao?

Mắng dứt, vận hết sức thừa lao lại phía Sài Kíu Tinh, định ý mượn lưỡi dao phía đó hủy mình cho tròn tiết. Đúng lúc tên vờn đao vừa hạ xuống, kể chết mười phần, nào ngờ lão Tinh đã vung tay đánh ra một đường phản phong quét bắn tên múa đao ra xa, bọn kia nhất tề vờn gáy dồn nàng lại bên sập.

Lão Tinh đẩy phắt ả nữ trong tay bắn ra xa. Ả quất roi vội ngừng tay, nhất loạt, lũ bát bửu lượng về giá đứng ngây như tượng.

Vụt cái, lão động chủ phất tay áo rộng cuốn luôn Võ Thiên Kiều lại bên, nàng mất đà ngã nhoài vào giữa vòng tay lão như con nai tơ sa vuốt cọp.

- Dạ Xoa! Đem "tàng xuân tửu" ra đây!

Mụ đàn bà đánh chũm chọe lạch bạch lách sang phòng bên, đem ra một cái bình sứ cổ đặt trên một khay khảm với hai chén trộn quýt. Rất lẹ, mụ rót đầy chén, lập tức hai mỹ nữ tiến đến cầm chén rượu dâng lão Tinh, Thiên Kiều. Lão Tinh đón lấy, hất hàm:

- Cạn chén đi cô em! Rượu này quý lắm! Xưa Võ Hậu cũng tăng phần xuân sắc, nhờ nó để tiếng ngàn thu!

Nói đoạn, uống liền. Thiên Kiều liếc coi, thấy rượu đỏ tựa chu sa, trong như hổ phách, bất giác dột lòng nghĩ thầm:

- Nguy đến nơi rồi! Đây đúng thứ dâm tửu giới ma quái Tần thường dùng, uống vào sẽ bị kích thích hôn mê. Nay ta đã sa cơ, lại bị tiêu công lực, làm sao hóa giải nổi! Dũng phụ ta biết đâu chẳng vì độc tửu của lão?

Lập tức đón lấy chén rượu, ném luôn vào xó phòng, lại quơ cả bình đập nát, hét:

- Chó tinh! Ngươi khinh ta đến thế sao? Rồng cái Ngân Sơn Long Nữ oai võ trùm đời, lại phải nhờ đến thứ rượu chó chết này ư? Ta đây từng được dị nhân truyền bí thuật, ngay con Ma Nữ họ Bạch liệu ăn đứt chưa?

Lão động chủ thấy nàng đập bình rượu quý, chực nổi giận, chừng nghe nàng bảo không thua gái Bạch, bất giác cất tiếng cười the thé, vươn tay kéo nàng vào lòng hét:

- Tầm cốt! Tầm cốt! Tắm sói, tắm sói cho cô nương!

Mụ Dạ Xoa ném chũm chọe, tiến lại đấm vuốt cho nàng, hai bàn tay mụ bò mềm như hai con rắn làm cô gái nhột người, cố vùng vẫy, còn đang ngơ ngác chưa biết tắm sói là gì, đã thấy một mỹ nữ mở cửa ngách sau lưng lão động chủ, một bầy sáu, bảy con chó sói nhảy chồm ra vờn quanh nàng, lưỡi thè lè quèn quẹt từ gót chân có vẻ thành thạo ngon lành như vờn một cái đùi vậy.

Thiên Kiều chợt hiểu, thất kinh quát lớn:

- Chó tinh! Đuổi bọn chó đi! Nếu không ta cắn lưỡi cho xem!

Dứt lời, lựa thế vùng ra một bước, lè lưỡi định đấm ngược quai hàm. Lão Tinh sợ nàng làm dữ, lập tức xua tay đuổi mụ Dạ Xoa cùng bầy chó. Bọn này vừa đi, lão vồ ngay lấy Thiên Kiều, cô gái biết tình thế cực nguy, trí đàn bà tự vệ nổi dậy, vùng làm bộ buồn rầu bảo:

- Ôi thôi! Đêm nay sa bẫy tinh, còn thoát đâu nữa? Thiên Kiều này sẽ thất danh Long Nữ vì ngươi, nhưng... ta còn một điều cầu nhỏ, nếu không toại nguyện, ta quyết hủy mình.

- Điều chi?

- Cha ta đâu? Sống thác ra sao?

Lão động chủ chợt phát cười the thé như vừa sực nhớ đến điều chi thích thú nhất đời:

- À! Cha nàng? À, Đông Quân. Khé khé! Lão chúa Cờ Đen hiện đang nằm dưới đáy vực chơi với rắn rết, cá sấu... Con rể Lưu Vĩnh Phúc nổi tiếng đa mưu túc trí, lại thấp cơ bị lão Tinh bắt xuống... cửu tuyền!

Võ Thiên Kiều run giọng, thở mạnh:

- Lão sói! Cha ta hiện... sống chết ra sao? Ba ngày đêm tử đấu cha ta đường đường oai võ một mình lên Tây Phàn... Mi làm sao hạ nổi "người" nếu không dùng mạt kế? Hiện... người đâu?

- Dưới vực! Chính ta cũng chưa rõ lão sống chết ra sao? Ta chỉ cần biết vực đó không có đường lên, và lão đã bị ta đem xuống... huyệt chôn sống!

Võ Thiên Kiều hoài nghi liếc bộ bát bửu nhân, lẩm bẩm:

- Tin lời mi được chăng? Nay mi đã hại người đem vào phòng ướp!

Lão động chủ đứng phắt dậy, vẫy tay, khô giọng:

- Theo ta! Nàng sẽ rõ!

Lời buông, lão vọt lại vách tả, lật bức tranh lõa thể, hiện ra một ngách bí mật tối om, lách luôn vào.

Thiên Kiều đi theo. Vừa rời tiêu phòng, cái lạnh đã từ đâu xâm chiếm cơ thể, trong bóng tối nàng cảm rõ đang bước dọc theo một dẫy hành lang ngoắt ngoéo, nền đá nhám, độ năm, sáu bước, bỗng lão dừng lại. "Kẹt" tiếng cửa mở, Thiên Kiều bị tay áo lão cuốn đi, vụt khí lạnh tràn ngập, rét run bắn người như đi tới một hầm nước đá vậy.

Xòe xòe! Diêm búng kẻ thành những vệt sáng vòng cầu lập lòe. Bỗng từ đâu nổi lên những đốm lân tinh xanh lè bay vật vờ như những đốm ma trơi, tinh lạc trong khoảng không. Thiên Kiều cắn môi cho răng đỡ dập vào nhau, định thần dòm kỹ. Bỗng cô gái giật nảy mình, tưởng lạc vào một thế giới quái gở nào, vì... một cảnh gớm ghiếc vụt hiện dưới ánh lân tinh xanh, từng hàng từng dẫy xác người đứng, ngồi lù lù trước mắt, đủ loại nam phụ lão ấu, y phục chỉnh tề, đủ sắc dân, cái giơ tay, cái co chân, đủ tư thế, mắt trợn trừng, nhe răng như nhát người ta.

Trong cảnh âm u, tiếng lão Tinh vang âm:

- Đó coi ngót trăm xác ướp, nào có cha nàng đâu? Đảo một vòng nhìn cho rõ, Thiên Kiều cố nén cảm xúc, lầm lời:

- Có thể soi thêm lửa được không?

Xòe! Lão Tinh bật diêm thắp một thoi nhựa trám, đi trước dẫn lối, Thiên Kiều theo sau, hai người đảo vòng căn phòng xác ướp, ánh nhựa trám đỏ khé kêu lép bép xông mùi khét lẹt như thịt nướng, vờn trên hình xác ướp, cầm cái coi linh hoạt như còn sống. Cô gái nhìn kỹ từng bộ mặt, nạn nhân da thịt còn tươi, tuy lắm cái khô đét, ngó gần hết, toàn mặt lạ. Thiên Kiều toan quay ra, bất thần nghe có tiếng phều phào mơ hồ:

- Cứu... cứu với... Cô nương...

Nàng giật mình dáo dác nhìn quanh, chợt thấy góc phòng gần cửa thông có một cái xác đàn bà khỏa xiêm, hai con mắt đưa đi đưa lại, môi mấp máy, da thịt tái xám, coi phát rợn. Cái xác nạn nhân nhìn nàng lờ đờ, bất giác Thiên Kiều vùng lắp bắp:

- Cái kia... còn sống?

Lão Tinh soi lửa, "à" khô, gật đầu:

- Con khách thối này mới dưới Cha Pa đem về! Nó dám cưỡng lại không chịu hầu ta, không ướp sống, để làm gì?

Thiên Kiều rùng mình, càng lo cho cảnh mình, cố nén, khẽ bảo:

- Có thể tha nó đi! Ướp sống coi... mất vui!

Lão Tinh cười thé, đưa tay bứt phựt dây trói, đẩy phát ả nạn nhân ra ngả trái.

Nạn nhân kiệt lực ngã sấp, cố nhỏm lên bò nhoài lết đi như ma đuổi.

- Còn chỗ nào nữa không?

Lão Tinh đẩy một cửa ngách, soi lửa vào. Thiên Kiều thấy căn buồng nhỏ, bày nhiều ghế tay ngai lênh khênh, không một cái xác, trên mỗi thành ghế đều có viết chữ, liếc dọc, bỗng giật mình, thấy có cả chữ Đông Quân, Thái Dũng...

- Chỗ này dành cho bọn sắp tới! Cha nàng chưa vào ghế ngồi!

Thiên Kiều xua tay:

- Cho ta ra vực! Đây coi đủ rồi...

- À! Con gái chủ bãi khô lâu không thích xem xác ướp? Được! Trông rộng cho cô em giây lát!

Dứt lời lão dẫn nàng theo một dãy hành lang khác, đi mãi thoáng đã ra ngoài triền núi. Xuyên tắt giây phút, luồn hang đá, đến đấu trường đài sen đêm nào. Trời tối mờ, gió thổi vù vù, triền cao bãi đấu còn ngổn ngang binh khí, nhạc cụ gẫy nát.

Lão động chủ dẫn Thiên Kiều đến một ghềnh đá ngay bãi đấu, trỏ bảo:

- Ta cùng lão đánh nhau suốt ba ngày đêm trên ngọn giáo, mãi mới mời lão xuống dưới đó.

Cô gái dòm quanh chỉ thấy đá ghềnh nhấp nhô lởm chởm, vùng hỏi:

- Vực sâu?

- Ngay dưới chỗ nàng đứng!

Lời dứt, lão thò tay túm lấy nàng, xẹt góc đấu trường, một tay đánh ra một nhát gió vào ghềnh bên. Bùng! Cả nửa bãi đấu bỗng chuyển động như địa chấn, vụt nghiêng, tụt xuống, để lộ một cái vực sâu tun hút. Lão Tinh kéo nàng đến bên.

Cô gái dòm xuống, vực sâu muôn trượng, phía dưới loe rộng, lão Tinh chiếu đèn bấm, vệt sáng xanh lè rót thăm thẳm, loang loáng, in bóng xanh xanh xám xám.

- Đó lão Đông Quân đó! À! Không thấy xác, hay bị con cá sấu thịt rồi!

Võ Thiên Kiều hồi hộp cúi sát xuống mép vực gọi lớn:

- Phụ thân? Phụ thân?

Tiếng nàng mất âm, không tiếng vọng.

- Công lực ta bị ngươi làm tiêu tán, thử gọi xem!

Lão động chủ lia đèn, trỏ xuống:

- Cờ Đen! Cờ Đen còn dưới đó không? Mạnh giỏi chứ?

Mấy lần không thấy đáp. Thiên Kiều đặt đèn chiếu thấy thành vực nhẵn như mài, công lực mấy cũng không hòng lên nổi.

- Đông Qu... u... ân...! Người bạn già còn sống hay đã vào bụng sấu. Im lìm...

Có khi rớt nát xương rồi...

Thiên Kiều xót xa nghẹn giọng, bất thần, rõ phía dưới có tiếng vọng lên nghe xa xăm nhưng khá rõ:

- Đứa nào đó? Phải thằng chó đú Phản Tây Phàn? Ông nội còn lâu mới chết!

Thiên Kiều bật reo. Lão Tinh cười thé nhọn trở xuống:

- À! Người bạn già còn thọ? Giỏi lắm! Nhưng sao không lên uống rượu cùng ta? Bầy rắn sấu của lão... được đấy chớ?

Dưới vực có tiếng cười lạnh lẽo vọng lên:

- Chó đú hèn hạ lừa tao! Lần đầu tao xét lầm người, tưởng mày dẫu ác độc đến đâu vẫn còn máu thượng võ trong mình! Không ngờ... Khà khà... Sao không xuống giết tao?

Lão Tinh cười sằng sặc:

- Thả đạn phá? Buông thang dây? À! Người bạn thừa biết dưới đó kín lắm mà! Ta đâu mất công toi cho mệt! Vực không lối lên, người bạn đâu cùng thần đói được mấy ngày?

- Chó đú! Tao lên sẽ lóc xương mày!

- Tao sẽ xuống đem xác mi về ướp chơi! Báo cho biết: Con gái mi đã đến Tây Phàn làm áp trại phu nhân cho ta! Khé khé! Thủ hạ mi đã bị Tây Quỷ làm cỏ rồi! Khé khé! Chính ta cho Cung Đình Quyền đội lốt mi về núi đưa Cờ Đen vào tử địa!

Tiếng hét hắt lên trùm uất khí:

- Láo! Láo! Con gái ta túc trí đa mưu, bọn mày lừa sao nổi!

- Không tin hả! Vậy ngồi chơi, ta kiếu!

Thiên Kiều vùng gọi, sực nhớ đèn bấm trong tay bèn đánh luôn một loạt "moóc" riêng.

Nhận được hiệu con gái, lão Đông Quân gầm lên, vọt luôn ra, đứng giữa vệt đèn xanh. Thiên Kiều còn đang đánh "moóc" báo tin, lão Tinh sực thấy lập lòe, hiểu ngay, bèn rút phăng một trái tạc đạn Tây, giật kíp, thả luôn xuống. Đoàng! Tiếng nổ vang động, Thiên Kiều thất kinh còn đang ngơ ngác đã bị lão Tinh giật phắt đèn, túm vai, cất vọt người lên ghềnh cao. Bùng! Đấu trường lật ngay, kín miệng vực.

- Cha... Cha... Trời ơi!

Lão động chủ cười ma âm, cắp cô gái lao biến về mật phòng.



Ngay lúc đó, giữa đêm thẳm, vụt xuất hiện một bóng người. Từ một triền núi vừa lao tới, đứng sững ngay bên đấu trường, đảo mắt nghiêng tai, lẩm bẩm:

- Rõ nó vừa đây! Nghe có cả tiếng nàng! Lạ thật!

Cái bóng vọt lên một ghềnh chót vót. Khắc vào nền trời sao nhạt, lờ mờ hình dạng Trại Phan An Lê Thái Dũng!

Ngay khi đó, thình lình một bóng lạ hiện ra, chẳng biết đến cách nào, chỉ rào cơn gió thoảng, đã đứng sững sau lưng Thái Dũng uy nghi như bóng dạ thần.

Phát giọng chìm thép nguội:

- À! Không ngờ lão chó tinh này còn quái ác hơn cả anh em Cầm Thành Lực xưa! Hừ! Hiếp gái tơ, ướp sống người chơi, bạo sát hiếp dâm cùng cực! Không thể làm ngơ!

Thái Dũng giật mình quay phắt lại, chưa kịp nói chi bóng lạ đã truyền:

- Hiền đệ mau theo hút chó tinh! Thiên Kiều Cờ Đen đã sa vào tay lão, chậm sẽ thất tiết vì quỷ dâm!

Thái Dũng mừng rỡ, reo lên:

- Trời! Ân huynh! Ân huynh cũng lên đây!

Thì ra đó là tướng lạc thảo Thập Vạn Đại Sơn Vương Thần Xạ.

- Đi mau cho kịp!

Ngón tay trỏ theo hút lão Tinh.

Dũng bàng hoàng ngó theo, lại liếc về phía vực khuất.

- Kiều bị nạn? Nhưng còn... Đông Quân...

- Ta biết hiền đệ tìm lại đây làm gì rồi! Nhưng tối nay chưa phải lúc báo thù.

Cứ đi cứu gái Cờ Đen, Đông Quân để ta lo liệu!

Thái Dũng như chiếc lò xo bật theo hướng tay Thần Xạ trỏ. Tướng lạc thảo Vân Nam nhìn theo lẩm bẩm:

- Thương cho hai đứa, tình nghiệt nào khác ta xưa... giúp chúng một tay mới được!

Dứt lời, tướng núi vọt lại vặn chốt đá. Đấu trường xoay nghiêng, vực sâu ló hiện.

Tướng núi chiếu đèn. Đáy vực hun hút, lởn vởn khói sương. Vọng xuống, dùng phép truyền thanh thiên lý, rót trầm:

- Lão Cờ Đen! Đạn nổ không sao chứ?

Im mấy khắc, bỗng có giọng đưa lên rất thấp:

- Ai đó? Đông Quân đâu dễ bị hại vì một trái đạn chó! Lão đang tham thiền!

Người trên đó là ai?

Thần Xạ tướng buông gọn:

- Rồi sẽ biết! Mỗ muốn xuống gặp Cờ Đen!

- Xuống dễ lên khó, trừ một cái thang dây!

- Khỏi lo! Ta đã xuống, tất nhiên thừa sức lên, đem theo cả tướng Cờ Đen, nếu Cờ Đen chịu giúp ta mấy lời thành thực!

- Cứ xuống! Coi chừng nó đóng miệng vực!

Tướng lạc thảo không đáp, lập tức dắt đèn bấm lấy ra một trái hỏa pháo thả "bốp" xuống. Và giật phắt bên sườn hai chiếc lá chắn dầy, lớn hơn cái mâm đồng, cắp nách, giang rộng tay, nhảy vèo xuống vực thẳm muôn trượng.

Hỏa pháo sáng vỡ, người rơi loáng, vách đá trôi ngược, vù vù, hai cái lá chắn dập dờn như hai cánh bướm! Bộp! Trái hỏa rớt trúng mỏm đá bắn "bõm" tắt ngấm, xèo.

Dưới vực loe rộng, một hình tượng quái đen đứng lấp ló, nhìn ra, nghe đến vút tiếng, thoảng hơi gió, rồi bóng tối, im lìm. Tiếp theo loáng tia đèn bấm, có tiếng trầm cất lên:

- Mỗ có lời chào Đông Quân. Chúng ta nói chuyện mò hay thắp lửa?

- Muốn coi xem khách thượng thừa nào lại dám nhảy xuống vực không lối thoát?

Xòe! Diêm cháy, ánh nến chập chờn, hình tượng Đông Quân dòm ra thấy một người đứng sững trên một nhũ đá tai mèo, giữa giòng nước chảy róc rách. Quần áo chàm Thổ, giày vải Tàu đen, khăn nhiễu Tam Giang chữ "nhân", súng trễ sườn, vai đeo gươm Mèo tộc, dáng rắn đá tạc, mắt sáng như điện, nét giang hồ lạc thảo hiện rõ trên khuôn dáng quắc thước hào nghiêm.

- Bắc Thần Thập Vạn Đại Sơn Vương!

- Chính mỗ! Giờ nói chuyện được chứ? Đông Quân nhìn dò xét, gật đầu. Đại Sơn Vương chợt khẽ chép miệng:

- Mỗ biết Cờ Đen nuôi mộng đảo quyền thiên hạ, dẫu làm máu chảy thành sông, nhưng... mỗ vẫn ngờ Đông Quân không phải kẻ đã tàn sát Lê gia dẫu oan cừu nặng mang từ lâu! Đông Quân ngửa mặt cười khà:

- Căn cứ vào đâu dám tưởng! Võ này hận còn biết trên đời vẫn còn nhiều giòng máu họ Lê! Đại Sơn Vương nghiêm mặt:

- Mỗ đây ngang dọc khắp mấy cõi, lẽ nào chẳng thông đặc tính khách võ lâm? Đêm thảm sát Lê gia, mấy người bị kiếm độc chém, có thể là do Quang Sát, nhưng còn đứa em gái Dũng, trên xác lưu dấu cuồng dâm? Đông Quân khét tiếng dữ tợn, bạo sát nhưng tai mỗ chưa hề nghe ai nhắc đến Võ cuồng dâm!

Lão soái Cờ Đen vùng phá cười chua chát:

- À ra thế! Cũng khen Bắc Thần tỉ mỉ, xét người cặn kẽ, nhưng tiếc thay ta là kẻ tàn sát họ Lê! Đại Sơn Vương đứng im, chợt thở dài:

- Ta cũng tiếc thay Võ quá nhiều ngạo khí, mà Thiên Kiều hiện sa tay lão cuồng ma Tây Phàn, e muộn mất, nếu không kịp lên cứu nàng!

Hình tượng rung động, Đông Quân thở phào:

- Còn nhiều uẩn khúc, Võ đây đội trời đạp đất bị hãm dưới này, hận chưa trổ núi mà ra! Hừ! Biết điều bí mật, Bắc Thần phải giữ kín!

Thình lình, tít trên miệng vực cao vọi, có tiếng cười the thé, tiếp theo giọng nói sắc như dao cạo vọng xuống:

- Bản động có lời khen khách lạ nào đó đởm lược có thừa, dám nhảy xuống chết chung với lão Cờ Đen! Đường xuống cửu tuyền... khe khé! Không dây thòng, có cánh mới hòng lên nổi! Tưởng bản động không có kẻ canh vực sao? Đông Quân nghiêng đầu, vùng phát tiếng u uất:

- Lũ chó đú thị mèo hèn, tiếc thay bị vít dưới vực không róc xương chúng cho hả giận! Bắc Thần giờ lại đến, ông bị nó lừa, sơ ý không có đồng hành trấn miệng vực thả dây!

Tướng lạc thảo Thập Vạn Đại Sơn Vương thản nhiên dịu dàng bảo:

- Đông Quân! Mỗ đây thừa biết tính lũ chó tinh, khi nào lại để thua mưu chó chết! Cứ yên lòng, mỗ xuống được tất cũng đưa người lên được! Nếu ông chịu giúp mỗ giải về nghi vấn!

Lão soái Cờ Đen đứng nhìn Đại Sơn Vương chòng chọc, bất thần thét lớn:

- Bắc Thần coi đây!

Lời vừa buông, hai tay lão đã vờn theo một thế bí truyền kỳ dị đánh ra một nhát phản phong mạnh tựa núi xé.

Tay vẫn cầm thoi nến cháy, tướng lạc thảo Vân Nam không hề vận lực, chỉ lắc nhẹ một cái, lao vút vào giữa luồng kình đạo, đứng ngay trước mặt Đông Quân.

Gió Cờ Đen như chui qua người chàng, phát tiếng "bùng" hút tít vách sau lưng, người tướng lạc thảo vẫn không nhúc nhích.

- Mỗ hiểu rồi! Cũng cần nói Cờ Đen hiểu rõ: Mưu đảo quyền thiên hạ, tùy sở thích, nhưng nếu bước sang đường kho tàng Tôn Thất Thuyết, dẫu ngõ nào, cũng có mỗ đứng đó! Còn chuyện riêng, mỗ đã định bảo tồn giọt máu họ Lê!

Tướng núi vừa dứt lời, lão soái Cờ Đen vùng cười ngất:

- Nếu vậy chúng ta sớm muộn sẽ là địch thủ, vì Võ này đã quyết lòng làm chủ kho tàng, để dùng vào việc đổ binh cướp thiên hạ! Bắc Thần! Họ Lê có gia phả di ngôn cho con cháu phải tìm chiếm kho tàng triều Nguyễn. Thái Dũng ngày nay nội lực sung mãn phi thường, nó quyết theo di ngôn ông cha. Ông quyết bảo vệ nó, để dưỡng hổ di họa sao?

Tướng lạc thảo khẽ thở dài:

- Mỗ đây cũng biết, lại còn truyền nghề tác xạ, cho cả cặp súng linh, ôi! Dẫu cho bất lợi mai sau, trên đời ảo ảnh, còn chi hơn được kỳ ngộ ân tình...

Lão soái Phi Mã Ác Sơn nhìn chàng soái Thập Vạn Đại Sơn Vương, không nói. Vực sâu im lặng, tiếng nước đổ triền miên róc rách, hồng lạp trên tay Thần Xạ vật vờ lép lép, từ đâu gió lùa khe như tiếng đá thở dài...

Bỗng tướng lạc thảo Vân Nam, trầm giọng:

- Thôi! Điều mỗ cần đã tạm giải, giờ Đông Quân có thể theo mỗ thoát vực tù, con gái ông đang đợi!

Lão soái Cờ Đen tiến ra, ngẩng trông lên miệng vực đã sập đóng tối om. Bất giác lão quay nhìn Thần Xạ. Tướng núi vẫy nhẹ tay:

- Chớ ngại! Ông đã quên mấy năm trước, dãy Phản Tây Phàn này là sào huyệt của anh em Cầm Thành Lực? Núi này đã bị pháo thủ nhà nước bắn sập nhiều nơi, nhưng trong ruột vẫn còn nguyên hệ thống thạch động thiên tạo, nhân tạo, lão Sài Kíu Tinh vừa chiếm cứ có thay đổi sửa sang lại, nhưng mỗ đã thuộc nhân hình địa vật. Ruột Tây Phàn còn mấy đường ngầm thiên tạo, chỉ riêng Cầm Thành Lực biết, giữ rất kín, không ghi vào bản đồ nên lão Tinh giờ cũng chưa biết rõ, theo mỗ!

Chàng cầm nến bước đi. Đông Quân bước theo, ngó quanh. Đáy vực loe rộng, về phía Bắc, có ba, bốn con suối thắt cổ chảy từ các vách đá rót xuống nước, tụ thành một cái vụng khá sâu.

Hai người đến bờ vực. Ngổn ngang dưới nền đầy xương người, xương thú, vài cái sọ trắng hếu nằm lăn lóc kẽ đá, mùi tanh hôi nồng nặc.

Tướng núi khoác tay, bảo:

- Xưa lão Cầm vẫn thả người, thú xuống nuôi cá sấu. Giờ chắc lão Tinh cũng theo cách đó. Mỗ còn nhớ vùng này có một cặp sấu cực lớn, quẫy đuôi có thể vỡ đá tảng. Mỗ đánh chết một con. Chắc con kia nằm dưới vụng! Đông Quân nói luôn:

- Quả như lời ông, ngay khi rớt xuống nó đã đánh hơi phóng lên liền, phải đánh hai nhát nó bị thương mới chịu bỏ trốn. May lại còn bầy rắn, mấy bữa nay.

Võ này toàn ăn thịt rắn, uống mật rắn cho qua! Thám sát tất cả, toàn lạch nước cụt!

Tướng lạc thảo gật đầu, trỏ xuống vụng chậm rãi.

- Cờ Đen chắc thuộc thủy tính chứ? Trông lạch nước Bắc đụng vách đá dựng dưới gầm, có một luồng ngầm từ mép vụng ăn ra ngoài núi, hệt một cái lưỡi gà!

Cầm Thành Lực khám phá ra, bèn lấy thạch bàn lấp miệng, không tát cạn nước vực khó lòng tìm thấy! Để mỗ đuổi con sấu quái đi!

Dứt lời, chàng thả xuống vụng một nhát phản phong, sức ép đánh bắn nước thành sóng dữ. Quả nhiên, bị sức ép ngạt, lũ sấu trồi lên đến bảy, tám con trung bình, Đông Quân tiện tay thó một nhát nữa, từ dưới phóng lên một con quái sấu cực lớn, xé nước đập đuôi xông luôn tới há ngoác mõm định táp người.

Lão Cờ Đen toan đánh nhưng Thần Xạ đã nhảy lại phát ra một tràng âm hết sức lạ tai. Con sấu há mồm, ngóc đầu im, hai con mắt lồi thao láo, tướng núi rê nhẹ ngọn nến, vừa đi giật lùi. Lạ thay! Con sấu ngoi hẳn lên theo ánh nến, thân thể đồ sộ nghiến đá sào sào, bắn tung rào, tướng núi nhảy lùi mãi, sấu trườn bò theo hệt bị thôi miên, thoắt đã vào ngách hang suối Nam.

Tướng núi cắm nến trước mặt sấu, quát lên mấy tiếng đầy uy lực, con thú nép mình ngóc cổ nhìn, nếu không nhúc nhích, tướng núi nhảy véo qua đầu nó, ra ngoài.

- Giờ nó nằm đấy cho đến lúc nến tắt! Ta đi! Đông Quân theo Đại Sơn Vương nhảy xuống vụng, lòng không khỏi băn khoăn.

Nhưng quả nhiên dưới đáy có cửa luồng, đẩy thạch bàn ra, Đại Sơn Vương đưa Đông Quân vào, hai người lặn một hơi dài, tuôn dưới luồng như hai con cá. Đến mấy phút sau, bỗng lão bắt đầu thấy hơi tức ngực, chợt có bàn tay nắm kéo mạnh một cái, trồi lên. Đã thấy sao thưa lấp lánh, núi vắt trập trùng, nước réo ào ào, mới hay đã ra hẳn ngoài triền Bắc, nhìn lên ngọn cao nhất Đông Dương sừng sững in vào nền trời như còn ngậm cả cái bí ẩn Tây Phàn.

Lão Cờ Đen theo Đại Sơn Vương vọt lên bờ, bất giác "à" một tiếng dòm lại thì ra nơi đó có một con suối vắt ngang đổ từ ghềnh cao xuống.

- Bắc Thần quả tay lợi hại, đã nhiều uy vũ, lại sẵn cơ mưu, thấu suốt cả địa hình bí mật! Đang nghĩ ngợi chợt nghe Đại Sơn Vương khô giọng:

- Thoát vực hiểm rồi, giờ Cờ Đen hãy cùng mỗ lên ngay mật động lão Tinh.

- Món nợ này, sẽ có phen Võ trả! Nay xin cáo biệt, Cờ Đen chẳng dám làm nhọc lòng ông hơn nữa! Cám ơn! Cám ơn!

Hình tượng kỳ hơi nghiêng chực phóng theo giọng cười cao ngạo, tướng núi vùng gọi giật:

- Khoan! Cọp đói xổng chuồng, ăn thịt chó sói cả đàn, cũng mặc, nhưng đêm nay mỗ không muốn Võ, Lê đổ máu hận cừu!

Lão Cờ Đen dừng thế lao mấy khắc, một cơn gió lùa triền đá, bóng tượng kỳ đã phóng vào đêm sâu mờ ảo.

Tướng lạc thảo Vân Nam ngửa mặt trông trời, lắc mình một cái biến theo.

Trong lúc đó, trên ngọn triền cao nhất Đông Dương, tiếng chó sói tru âm gai rợn như tiếng chó thành tinh rú giọng ngàn thiêng.

Một bóng người ẩn hiện chập chờn khắp mấy ngả, tựa bóng u hồn lang thang tìm nơi định sở.

Thái Dũng lần quanh vẫn không thấy phòng mật lão Tinh, chàng nương bóng núi lùm cây, tới một chỗ vắng lặng phía Đông, có một căn nhà treo giống tổ phượng hoàng. Ánh vàng le lói hắt ra, không một tiếng động. Chàng bèn lần lại, dòm vào, thấy bên trong bày biện rất quái gở, toàn vải thêu chỉ ngũ sắc, sát vách kê một cái bàn độc treo bức màn vẽ hình bát quái.

Mùi hương hăng hắc tỏa xông, bàn độc thắp hai ngọn nến lớn soi hình giá gươm gỗ sơn son. Sau bàn độc, bóng tối nham nhở, cảnh quái gở làm Dũng chột dạ, lóe ý định, lẻn luôn vào.

Im lìm... nghe rõ từng cơn gió khuya lùa. Vừa lần đến gần bàn độc, bỗng chàng giật nảy mình, thấy sát vách xế sau bàn độc có đựng một cỗ quan tài độc mộc, nắp ván thiên mở ngoác, trong quan tài có một hình người đứng sững.

Một cái xác đàn bà rất trẻ, chỉ khoác hờ một mảnh vải thêu ngũ sắc, tay chân đều đóng dính vào mép quan bằng những cái đinh thuyền, coi rất thảm.

Trong vùng tranh tối tranh sáng, chợt hai con mắt cái xác đưa đi đưa lại, trắng dã, rõ ràng cái xác hơi động đậy.

- Phàm xuôi ngược đến miền sơn cước phải đề phòng nhất bọn thầy mo, ma ké, không những có nhiều thuốc lá nguy hiểm, lại còn có thuật bàng môn tả đạo, luyện "xó", sai "gà", chài ngải vô cùng lợi hại, xẩy cơ một chút, bị hại liền.

Vừa nghĩ vừa nắm đầu gậy dắt lưng phòng bất trắc, bước đến gần, bỗng nhận ra miệng cô gái gắn trám đường, ú ớ. Vừa đang trừng nhìn, chợt nghe tiếng chân người, chàng vội ẩn vào xó tối. Từ ngoài, một bóng lù lù tiến vào.

Chính lão thầy Mo nanh ác.

Lão bước đến trước bàn độc, đọc lẩm bẩm một tràng, đoạn thò tay cầm lấy thanh gươm gỗ, vào thẳng buồng.

Dũng dòm, chẳng thấy đâu nữa.

Bèn lách vào, dùng tay phẩy gió khắp nơi, nhận ra nơi vách có một tấm rèm lớn, lùng bùng, lật thử coi, thì ra đó là một cái cửa ngách ấn vào vách núi.

Cả mừng, chàng lách luôn, tun hút, chỗ tối chỗ sáng, được chừng vài mươi bộ, bỗng thấy mình đến một thế giới vô cùng quái đản, lắm đường ngang ngõ tắt, chỗ nào cũng lù lù quan tài dựng bên bàn độc, xác người đứng sững bên trong.

Khói hương tỏa mù, vẳng có tiếng hú âm chuyển vách đâu đây. Ánh vàng loang lổ, khiến cảnh tượng càng quái, lần theo dãy hành lang quan tài, sực tới một căn buồng trống coi hệt nhà mồ, chẳng có cửa chi, ngay ngoài tấm bia đá khắc mấy chữ "nhà xác người họ Lê".

Chàng trai giật nảy mình, trống ngực đập rộn, lách vụt vào, ẩn vào một góc tối nhìn quanh. Và suýt bật kêu kinh động, điếng hồn điếng phách, vì trong "buồng mồ" có năm, sáu cái bàn độc bày quanh, đèn nến lung linh, mỗi cái có một cỗ áo quan độc mộc dựng bên, trong quan mở ván thiên, đứng sững toàn hình dạng người ruột thịt của chàng: Lê Hoàn tuần phủ Cao Bằng cổ lòi, áo sa-tây đeo bài ngà, bà tuần Trâm Anh, Thái Hùng, tất cả mắt mở trừng trừng, tươi như lúc sống, cổ còn mang vết lỏi chém gần lìa!

Trời ơi! Cha mẹ, anh em ta đây rồi! Nó... nó đào trộm xác đem về luyện xó...

Quá xúc động, chàng tuổi trẻ họ Lê quên cả hiện cảnh, liền bước hẳn vào căn buồng quái dị, ghé sát mặt ngó từng khuôn xác người ruột thịt. Dưới ánh hồng lạp vật vờ, tất cả vẫn như người còn sống, từng nét y nguyên đêm thảm sát tại gia trang, mắt mở trừng, cổ gần lìa, nếu không phảng phất vẻ u ám trên da mặt, chàng có thể tưởng mấy người thân yêu đang ngủ mở mắt. Riêng cha chàng - tuần phủ Cao Bằng - coi có phần linh hoạt hơn, y phục vẫn chỉnh tề nguyên nếp, mẹ chàng tóc hoa râm, vấn khăn nhung ngồi giữa, môi còn đượm màu trầu cau đỏ... Bất giác chàng vùng đưa tay ôm lấy xác mẹ, nhưng tay vừa chạm bờ vai thân mẫu, bỗng nghe có tiếng hú ma âm gai rợn hắt vào. Phản ứng bén nhạy của con nhà võ đầy năng khiếu kéo luôn chàng trai về thực cảnh, xẹt vụt vào xó tối sau bàn độc quan tài.

Từ buồng bên, tiếng chân thình thịch ập tới, sực mùi hương ngát, rồi một hình thù lừ lừ hiện ra, bước đến trước dãy bàn độc: Quần áo Chàm khăn thêu ngũ sắc, mắt mũi nanh ác, hai con mắt long sòng sọc, tay trái cầm bó hương, tay phải, thanh gươm gỗ sơn son, run run theo nhịp bước nặng nề, sau lưng có bốn con chó sói cực lớn!

- Thầy Mo!

Người, thú đều nhe nanh, hệt dáng đi tế, lão thầy Mo tiến đến trước cỗ quan tài dựng xác viên tuần phủ Cao Bằng, thình lình dừng lại hú lên một tiếng âm u thé nhọn, tay cầm gươm gỗ múa loằng ngoằng theo tay hương, và lắc mạnh đầu một cái, tóc xõa sợi che tua tủa khắp trán, giữa mớ tóc xõa, hai con mắt lão tẩm đầy ánh nến, coi càng gớm ghiếc!

Lão cất tiếng âm âm đọc thần chú. Thái Dũng nghe có nhiều tiếng Lê, theo đà gươm trỏ, bên tả chàng ngó coi mới hay chỗ đó có dựng ba cỗ áo quan trống, trên bàn độc có bài vị viết rành rành tên Thái Kiệt, Thái Dũng, Nhụy Kiều.

- Cấp, cấp... xuất!

Chợt lão thầy Mo thét lên một tiếng gai rợn, tay gươm lia vụt ra.

Cạch! Tiếng động trong áo quan Thái Hùng, rồi im bặt.

Lão thầy Mo long mắt xẹt một bước đến trước bàn độc bà tuần Cao Bằng.

Thét một tràng, lại "cạch" động trong quan tài rồi im bặt. Lần này lão thầy Mo có vẻ giận dữ bội phần, vùng ngửa quát phào:

- À... mấy cái hồn này bướng bỉnh! Bao nhiêu tuần trăng mà vẫn không chịu tuân thượng lệnh, coi chú thần luyện xó như không!

Quát dứt, lão cầm gươm gỗ chém veo véo vào khoảng không, đầu xõa lắc lư, bước đến trước cổ áo viên tuần phủ, thét một tràng.

Cạch! Lần này quan tài Lê Hoàn động mạnh.

Thái Dũng ẩn thấy lão thầy Mo bước giật lùi, rồi trong áo quan cái xác viên tuần phủ khật khưỡng bước ra, tay buông thõng.

Chàng trai thốt rùng mình một cái, thấy rõ hai con mắt cha đưa đi đưa lại, tiến theo lão thầy Mo từng bước. Đúng ba bước ra gần giữa buồng, bỗng hai cánh ta vùng vẫy coi linh hoạt lạ thường. Dũng nín thở dòm cái đầu cha gật gù hệt đầu phỗng gẫy vì vết thương ở cổ gần lìa cuống họng, thình lình viên tuần phủ dừng phắt lại, không bước theo lão thầy Mo nữa và đưa đẩy con ngươi.

Lão thầy Mo bỗng liếc vụt vào phía quan tài bà tuần, trỏ phắt ngọn gươm gỗ, hét âm:

- Tróc!

Thái Dũng nấp sau quan tài, giật mình, thấy xác phụ thân quay phắt lại, giang rộng, khật khưỡng tiến lại chàng.

Biết lộ, chàng trai lập tức rún mình nhảy vọt theo hình thước thợ, xẹt lại bên lão thầy Mo, quài tay nắm luôn lấy tay gươm lão, quát trầm:

- Đứng im! Nhúc nhích, ta giết chết!

Chàng xuất thủ lẹ như chết, lão thầy Mo đứng yên, bốn con chó sói nhất loạt chồm lên cắn cổ, bị chàng đá lìa một nhát, bắn vào vách đá, kêu rống lên. Lão Mo phát cười the thé:

- À! Trai họ Lê! Hay lắm! Áo mi đang chờ...

- Mo rừng! Câm miệng! Mau giải tà thuật cho người thân ta! Chậm mất đầu!

Lời vừa buông, viên tuần phủ đã lắc lư bước đảo lại, đi trở về.

Dũng vội kéo lão Mo vụt sang bên tránh, ngay khi đó bầy chó sói bị đòn chồm tới, lần này chúng chia mấy phía từ trên cao chụp xuống. Dũng vẫn nắm lão Mo, vừa toan lia chân đá, bỗng lạ lùng, cảm rõ chân như bị dây quàng, không sao nhấc được bèn giơ tay phải rút gậy, đánh vụt cái, nháng ánh thép, cả bốn con sói bay đầu, đứt đôi, mình máu phọt lênh láng.

Huỵch! Xế trước mặt Dũng, viên tuần Cao Bằng đang lắc lư sấn lại bỗng ngã vật xuống, giẫy đành đạch như đỉa phải vôi.

Dũng thất kinh, dòm thấy ngực áo cha bắn đầy máu chó, lão thầy Mo bỗng thét lên, thở hồng hộc như bị âm thương, loạng choạng muốn ngã.

- Lê... mày hại đệ tử tao... Mày biết tay...

Mớ hương vung vãi, gươm gỗ trỏ thốc vào mặt Dũng, lão thầy Mo như cái xác mất hồn, ngã vật xuống bên cạnh viên tuần.

Thái Dũng thấy đầu choáng mắt hoa, vội buông tay lão Mo cho dụi xuống như búi dẻ. Chàng trai cắm kiếm vào gậy, và toan vận hơi điều hòa kinh mạch chợt cảm rõ thần trí mình bàng hoàng khó tả, cảnh mật thất nhảy múa theo dẫy quan tài, ánh nến múa theo, bất thần lão thầy Mo bò nhỏm dậy, cất tiếng cười sằng sặc, xõa tóc, mắt long sòng sọc, trỏ mũi gươm vào Thái Dũng giọng chờn vờn:

- Họ Lê! Thái Dũng! Làm hại "xó" tao! Đêm nay mày thành xó! Xó! Lau máu chó! Khiêng dựng vào quan!

Dũng giương mắt ngó trân, đầu óc quay cuồng, thầy Mo nhảy múa, lạ thay mọi ý chí tiêu, chừng bị một định lực huyền bí chi sai khiến, chàng tuổi trẻ lừ đừ bước lại gần xác cha, lau hết vết máu, đoạn ôm dựng vào quan tài.



Lão thầy Mo vẫn đứng sững, trỏ gươm truyền:

- Được lắm! Giờ đến lượt mày vào áo quan. Đầu óc trống rỗng, Dũng ngoan ngoãn tiến lại chiếc quan rỗng, bước luôn vào đứng như tượng gỗ.

Lão Mo tiến lại, thắp một thoi nến đỏ cắm bàn độc. Lại cắm một mớ hương, lão cầm gươm gỗ vẽ bùa, đoạn ngửa mặt cười thé như điên:

- Hóa kiếp! Hóa kiếp cho mau! Trai Lê giỏi võ, tinh khôn, bướng bỉnh, thành xó đầu đàn vô địch của thầy!

Soạt! Lão rút phăng ra một con dao săn rừng hơn mười tấc, từ từ giơ cao, đưa lên mồm ngậm ngang uốn lưỡi đọc một tràng ú ớ...

Chừng nửa phút, chợt lão dắt gươm gỗ, giật phắt dao rừng, múa vờn trước mặt Dũng. Dũng đứng đó, óc rỗng, ngó lưỡi thép nhảy múa cùng lão thầy mo.

- Hóa kiếp!

Bất thần lão hét tiếng lớn, từ từ đưa nghiến lưỡi dao vào cổ họng chàng tuổi trẻ. Chắc chết mười phần, thình lình nghe "bịch" một cái, lão thầy Mo bắn tung vào xó mật thất, rơi "keng" lưỡi dao xuống nền đá.

- Thuật sĩ! Sao dám theo "chó sói" hại người!

Từ ngoài, một bóng hình phấp phới lướt vào, xiêm y rực rỡ tựa tiên vẽ trong tranh, dáng dấp cực kỳ thanh tú, trỏ lão Mo mắng lớn, thình thịch sau lưng sừng sững một con cọp xám bằng trâu mộng đứng chật cửa ngách.

Lão Mo bị một nhát phản phong, loạng choạng đứng dậy, toàn thân chấn động, thở:

- Ngươi... ngươi là ai? Vào đây phá rối? Không biết đây là đâu ư?

Bóng nữ tiến vào thêm, mặt trùm ngang mảnh lụa, trỏ lão, giọng nói một tràng tiếng Mán như truyền lệnh:

- Thuật sĩ! Ngươi thuộc sắc dân Mán Cóc, Mán Tiền, Mán Sơn Đầu, Mán Cao Lan... hay sắc dân sơn cước vô chúa tể? Làm thầy Mo, sao dám đem bí thuật truyền đời theo tên giặc sói Tây Phàn làm trò độc ác? Nghe đây: Khá giải oan thả xó, cho hồn người họ Lê tiêu diêu miền vô hình!

Lão thầy Mo lúc đó đã trấn tĩnh, lừ đừ tiến lại, vớ lấy thanh gỗ, trỏ quát:

- Nàng là ai? Nói tiếng Mán thạo như người Mán, vào đây còn dám ra oai chúa tể với thầy Mo ư?

Véo! Véo! Gươm gỗ chém không khí liền mấy cái, vờn thốc vào mặt nữ nhân áo màu. Nàng vẫn đứng yên, hít mạnh, cười khanh khách:

- Mo rừng! Mi dùng "ngải lạc hồn" sát hại người đồng bằng thành phố, lại định thử ngải cả với nữ chúa rừng thiêng nữa ư?

Lão Mo biến sắc, chém hồi lùi lại, vẫn thấy nữ nhân đứng yên, không nao núng, bèn nghiến răng quát:

- Nàng... là ai... biết được "ngải lạc hồn"?

- Nữ chúa rừng thiêng! Ta cho lão nửa tuần trăng phá giải hết phòng ướp xác, thả hết ma xó đang luyện, còn về sơn động thọ án sắc dân! Giờ ta tạm cứu người họ Lê!

Miệng nói, chân uyển chuyển bước đến trước quan tài Dũng đứng, đưa tay áo phất lia.

Lão thầy Mo nghiến răng vung tay đánh thốc một nhát gió kình độc ngãi.

Thuận tay trái, nữ nhân thả luôn phản phong gạt, nghe "bùng" tiếng lớn, lão Mo bắn vào một xó, tuôn ra hành lang bên, mất hút.

Thái Dũng ngửi thoảng mùi thơm, sực tỉnh, chớp mắt lia lịa, dòm nữ lão trùm mặt, lẩm bẩm:

- Cô nương... là ai? Chẳng hay...

- Mời công tử mau ra khỏi quan tài!

Dũng nhảy ra, dụi mắt dòm quanh, ngơ ngác thấy mình lại vào quan tài đứng, thần trí như trải cơn huyền mộng, bỗng bật kêu lên:

- À! Lão Mo rừng luyện xó đâu rồi!

- Hắn bị thiếp đánh bắn ra ngoài rồi! Chậm chút nữa công tử đã bị nó đưa vào quan tài hóa kiếp. Giờ nên thoát mau chẳng nên ở lâu thêm!

Dũng sực nhớ cảnh Võ Thiên Kiều bị sa tay lão động chủ Phản Tây Phàn, lòng nóng như lửa đốt, vội đưa mắt ngó dãy xác người thân:

- Nhưng... còn...

- Hãy theo xuống núi... rồi sẽ liệu!

Nữ lang quay ra, hú mấy tiếng nhỏ, con cọp xám vọt đi loáng đã dẫn cả một bầy ba, bốn con cọp nữa, vừa vằn, vừa xám, lù lù coi rất dữ.

Rất lẹ, đúng hệt kiểu tha mồi, cả lũ theo nữ lang, nhảy đến trước áo quan, cõng luôn mấy cái xác người họ Lê lên lưng, lao thót ra ngoài.

Thái Dũng cũng theo nữ lang ra khỏi thạch thất, nhác coi dáng dấp, tiếng nói ngờ ngợ, vội hỏi:

- Ân cứu tử, Lê này xin ghi tạc, nhưng chẳng biết cô nương có vui lòng cho biết rõ phương danh.

Nữ lang cười, thỏ thẻ tiếng Kinh:

- Công tử bất tất nhọc lòng, giờ hãy nên rời khỏi sào huyệt...

Dũng nhớ việc riêng, từ tốn bảo:

- Ngu mỗ còn muốn tìm gặp lão Sói, Đông Quân có chút việc! Lại mắc đem xác người nhà...

- À! Nếu vậy công tử cứ theo phía tả hành lang, để thiếp cho bọn gia thú đem xác xuống được rồi!

Dứt lời, nàng vụt đi, thoắt đã mất hút theo đàn cọp dữ.

Thái Dũng đành ngó theo, đoạn theo lời dặn, đi men theo dãy hành lang tả le lói ánh vàng, thoắt cũng mất hút nẻo cuối ruột núi hóc hiểm như mê hồn trận.

Trong lúc đó, tại mật thất Sài Kíu Tinh, nàng nữ tặc Cờ Đen đang kinh hoàng dưới ánh đèn Phù Dung, giữa một bầy "nhục phỏng", gái hầu đang thi nhau hầu hạ, với một bầy chó sói chực sẵn để tắm.

Cơn nghịch lý đã tạm lắng sau mấy phút dẫn Thiên Kiều ra ngoài vực đấu trường, lão Tinh như con mèo tin chắc con chuột chít đã nằm trong tay, nằm trên nêm cho mỹ nữ hầu hạ, để thưởng thức tấm nhan sắc chim sa cá lặn của nàng nữ tặc cháu ngoại Lưu Vĩnh Phúc khét tiếng Tuyệt Trần Nương trong thiên hạ.

Nàng xiêm y đã bị gọt kiểu Thạch Sùng chủi Hồng Kông, chỉ khoác mong manh chiếc áo choàng đen lót tía còn nguyên vẹn.

Tuy vách tường đều rắc phết hồ tiêu, thêm ánh khói Phù Dun đỡ lạnh, nhưng cô gái sa cơ bị tước hết võ công, rét từ linh hồn đến thể xác chỉ còn biết đếm từng giây khắc để... giục hoãn cầu mưu.

Nhưng rồi khắc kinh hồn cũng tới, sau khi lũ gái hầu đã đốt nhanh giây phút nghịch tình, mụ Dạ Xoa hiện ra vuốt lưng hầu nữ tướng Cờ Đen.

Quạc quạc! Bỗng từ ngoài hai mỹ nữ xách vào hai con ngỗng đỏ hỏn vì đã vặt trụi hết lông. Vừa lúc lão Tinh đã dứt cơn roi loạn đả, hai, ba mỹ nữ bị đánh, nghiến nát người, đang quằn quại lê tấm thân đẫm máu ra ngoài.

- Bay đâu! Thỉnh động chúa cùng cô nương đáo nhập Thiên Thai!

Mụ Dạ Xoa hô thé, mỹ nữ đội lão Tinh lên, kiệu sát Thiên Kiều.

Nhất loạt năm đồng tiền trợ cũng đặt hờ trên bóng Phù Dung, dưới ánh huyền ảo đăng đỏ khé, cảnh tượng vụt trở nên quái đản như trong cơn ác mộng hoàng hôn máu.

Hình thù lão động chủ chờn vờn theo tiếng rít ken két tựa giống thú vồ mồi, chờ mỹ nữ xách cổ ngỗng tới. Võ Thiên Kiều cảm rõ tứ chi giá lạnh, áo choàng sắp trôi khỏi bờ vai, vùng hét:

- Khoan lũ chó! Có ả nào biết ngâm Thiên Thai không? Ta muốn nghe tám bài Thiên Thai!

- Khê khê! Tám bài? Cô em tham quá! Một bài thôi!

Lập tức có tiếng gái Tàu ngâm bài Thiên Thai của Đỗ Phủ, âm hưởng lửng lơ dật dờ như theo cánh Phù Dung bay vào miền chơi vơi đầy hương sắc thần tiên. Đến câu kết, bỗng Võ Thiên Kiều giật thót mình nhận ra giọng ngâm đã khác hẳn, bảy câu trước giọng Kim, câu sau giọng Thổ, tuy vẫn trong, nhưng khác hẳn, ngờ ngợ quen quen, tiếng cuối vừa dứt, dư âm còn vang vách đá, đã nghe tiếng trầm thản nhiên nổi lên giữa cảnh im lìm:

- Nghe được chứ?

Tiếng lão động chủ hỏi:

- Được lắm! Nhưng mày là đứa nào?

Leng keng! Tiền đồng rơi vãi, ánh sáng bừng lên, Võ Thiên Kiều dáo dác nhìn quanh. Mọi vật vẫn nguyên nhưng tất cả đều bất động, câm nín, từ bầy gái hầu, hai con ngỗng đến mụ Dạ Xoa sau lưng nàng đều cứng đờ như xác chết.

Và trước mặt nàng, Sài Kíu Tinh biến đâu mất.

- Mày là ai? Có gan vào đây sao chưa ra mặt?

- Hoa mắt rồi sao? Mỗ đứng đây mà! Lão sói! Mi lẹ lắm! Nghe gió đã kịp vọt đi êm... vào ngách!

Vách đá sau sập chia đôi nhả lão Tinh ra, lừ lừ hai con mắt đỏ khé. Thiên Kiều ngoái lại kêu lên một tiếng "trời" xúc động, vì Thái Dũng đứng sững sau lưng nàng. Gạt bắn mụ Dạ Xoa sang bên, chàng họ Lê hất hàm:

- Chó tinh! Không ngờ trên ngọn Tây Phàn lại có con sói thành tinh bạo sát cuồng dâm đến thế. Hiếp sát tội cao hơn núi, lại đào trộm xác cha mẹ anh em ta về cho Mo luyện xó, tối nay mi phải đền tội vô đạo trước tay ta.

Sài Kíu Tinh nhận ra Dũng, vùng cười nhọn hoắt:

- À, nhóc con! Mày cũng mò kịp lên vùng Cha Pa này? Ta cho xem nàng Cờ Đen đáo Thiên Thai, con mày?

- Cho mi chọn súng, gươm, đòn gió độc công tùy ý!

Dũng xẹt lên án ngữ trước mặt Thiên Kiều, một tay hóa giải huyệt đạo kèm viên linh đơn. Nàng nữ tặc vừa rùng mình, đã thấy người ve vẩy tay, lão Tinh hét:

- Mày biết điểm cách không huyệt! Để tao thử một đòn gió vừa đánh vừa giải huyệt cho chúng xem sao! Khà! Đến lão Đông Quân còn bị rục xương dưới vực, nhóc con tài được bao nhiêu?

Thiên Kiều biết lão có "Phù Dung quái chưởng" cực lợi hại, vừa định gọi Thái Dũng đề phòng, bỗng nghe có tiếng quát âm âm muốn rách màng tang:

- Thằng chó già hèn hạ! Đứng đó láo mép, để tao róc từng miếng thịt!

Vụt! Từ ngoài xẹt vào một bóng tượng kỳ, chuyển rắc, lớn phồng vảy thép, sừng sững hình thù Quang Sát Phi Mã Ác Sơn. Vừa nhác dạng, cả mấy người đều ngạc nhiên, lão Tinh trợn mắt lùi nửa bộ:

- Con rể Lưu Vĩnh Phúc! Làm cách nào từ dưới đáy vực lên được đây?

Lão chúa Cờ Đen cười lạnh:

- Mi chó già hèn nhất võ lâm! Bất tất thừa lời! Báo cho hay: Từ vực vào đây, chó người chó sói Tây Phàn đã ăn kiếm Đông Quân không thoát một mống! Giờ đến lượt mi!

Lão Cờ Đen chuyển mình, nháng ngân quang, Thái Dũng gọi giật:

- Đông Quân! Khoan! Lão Sói trộm xác, để mỗ. Còn ông...

Lão Cờ Đen quắc mắt thâm tâm vẫn nhớ nhát kiếm chém chàng trai bên sông Bằng ngoài bốn mươi bộ, nhưng lại nhớ đến lời Đại Sơn Vương, vùng quát:

- Đêm nay, lão Tinh địch thủ của Đông Quân. Hận lừa nhốt ta suốt mấy ngày đêm, lại toan làm nhục cả Thiên Kiều con ta, lão thuộc về ta!

Hai người đang dành nhau, chợt lão Sài Kíu Tinh hét dữ:

- Hai con chó đú bạc đầu đen đầu! Nói như bọn bay là miếng thịt đầu mũi chắc? Khé! Đen đầu lui! Để tao đưa lão tượng trắng đầu này về âm phủ, rồi sẽ nói chuyện với mày sau!

Cả hai cùng vận lực toàn công, đem cả nộ khí xuống lòng tay, đánh ra hai nhát kình sấm sét. Thái Dũng cùng Thiên Kiều dạt về một góc, nghe "bùng bình" vang động, đèn nến vật vờ dãy dụa, hai cái bóng Đông Quân, Sài Kíu Tinh cùng bắn lộn vào vách đá.

Nhân cơ hội, Thái Dũng kéo xẹt Thiên Kiều ra xế góc ngoài, giải khai huyệt đạo. Như con cọp dữ, Đông Quân bắn vọt mình vọt lên, trỏ mặt Sài Kíu Tinh, thét:

- Ta với mi còn đánh nhau đến mấy ngày đêm! Không róc xương mi ta không phải Quang Sát!

Lời buông, phản phong lại tung ra, lão Tinh cũng ra đòn. Đông Quân đang quần nhau với lão Tinh, chao qua chao lại như hai con cắt, thình lình liếc ra góc ngoài, thấy con gái và Thái Dũng đang nói chuyện âu yếm, lão vùng quát:

- Thiên Kiều! Lui ra đứng sau ta!

Cả hai cùng giật mình, trông ra, đúng lúc đó mấy pho tượng sắt bất thần chuyển động, vươn tay chụp nghiến hai người phía sau. Thái Dũng nghe động lắc mình sang bên, vừa lúc một pho tượng túm được ngang người Thiên Kiều!

Dũng quát:

- À, Chó Tinh lại dùng cả người máy! Kiều cứ đứng im!

Lời buông, tay đã quài sau lưng, chỉ nghe "keng" một tiếng, lưỡi kiếm xanh đã vút ra chém xả xuống cánh tay tượng, vừa lúc Đông Quân cũng phóng gươm ra.

"Chát" tiếng khô cằn, hai cánh tay tượng đã rụng rời, tiểu kiếm đảo nháng, chạm phải gươm Quang Sát, đáng bạt ra non thước, thuận đà lia một vòng thúng, cả mấy pho tượng trong mật thất đứt làm đôi đổ xuống. Đông Quân thu vội gươm, liếc coi mới hay tượng sắt ruột đều có bộ phận ăn ngầm vào cơ quan chuyển động. Lão Tinh thấy Dũng phá tượng, thét lớn:

- Thằng nhỏ họ Lê! Mày dám phá công trình của tao, cha mẹ mày sẽ thành ác quỷ!

Boong boong... bỗng từng hồi chuông nổi lên chìm nổi não nùng, thôi thúc nghe quái đản mơ hồ như âm thanh cõi chết xa xăm nào.

Thiên Kiều rảnh tay vọt lại sập chụp lại khí giới của nàng, khép vạt áo choàng, lăn vào chém lão Tinh. Nhưng Đông Quân đã gạt con gái ra, cười khỉnh hướng lão Tinh:

- Chó sói! Mi định nổi chuông gọi thủ hạ đến sao? Vô ích! Đứa nào vào nổi chỗ này!

Dứt lời hất hàm ra hiệu. Thiên Kiều hiểu ý, nhảy luôn tới trấn cửa ngoài.

Rập có tiếng chân đổ lại, lẫn tiếng súng lên "quy-lát".

Nhưng rồi lại im bặt, không bóng nào hiện ra. Có tiếng âm trầm đâu đây hắt vào:

- Cứ đua tài cho kỹ! Đã có ta trấn giúp ngoài này!

Rõ âm công lực cực thâm hậu. Dũng nghe biết ngay tiếng Đại Sơn Vương, vọt luôn ra, nhưng chẳng thấy đâu. Lão động chủ Phản Tây Phàn thất kinh, thầm nghĩ:

- Cả mấy đứa võ giỏi vây quanh, quân ta hầu hết còn ở Phi Mã Ác Sơn, chỉ ít thủ hạ tay chân, lại bị ngăn chặn, không tính ngay, lỡ chúng liên thủ áp đánh sẽ nguy!

Bèn vũ động quyền cước mở đường, nhảy vọt lên sập, cười thé:

- Cờ Đen! Chỗ này chật chội, ta liệu ngươi có dám ra chỗ rộng đấu gươm súng với ta chăng? Đông Quân múa tay, chưa kịp nói bỗng bị cả bộ bát bửu nhảy ra đánh, vừa nổi giận quật bắn cả lũ vào một xó, thình lình nghe "kịch" một tiếng, cả khu nền sập dâng vụt lên trần, đem theo cả Sài Kíu Tinh.

Trần kín mít, vũ động gươm chém thốc, mới hay nền sắt thép rất dày, đang điên đầu giận lão bị lừa, bỗng lại nghe có tiếng hắt rầm oai:

- Cờ Đen cứ đứng đó! Chó Tinh rớt xuống bây giờ!

Quả nhiên vừa dứt, nghe "kịch" một tiếng, cả khu nền sập vừa rồi vùng rớt xuống, trên sập, lão động chủ trong thế ngồi đang nhấp nhỏm định nhảy.

- À! Đứa chó nào phá hỏng cơ quan!

Một tràng cười sang sảng đáp lại. Đông Quân vừa thấy bóng lão Tinh nhảy tới đánh liền.

- Chó đú hèn! Tưởng trốn đi đâu! Đòn ra vũ bão. Thiên Kiều thấy kéo dài bất lợi, vùng quát:

- Chớ để nó trốn thoát!

Vạt áo choàng lộng bay theo đường thép, lão Tinh xẹt qua dồn cha con chúa soái Cờ Đen, thả luôn một nhát phản phong nương đòn, lao bắn vào ngách hậu sau nhanh như gió. Đông Quân hét:

- Chó đú chạy đâu?

Hình tượng lao theo ánh ngân quang. Thiên Kiều lao theo, Thái Dũng chẳng biết tính sao, cũng vọt theo nàng nữ tặc như bóng với hình.

- Bám sát! Nó luồn núi, coi chừng độc kế!

Tiếng vọng hắt theo, mật thất vắng người chỉ còn ánh đèn dầu lạc lung linh, đồ vật vung vãi. Đông Quân quả không hổ danh trấn phương vị võ lâm phương Đông. Vừa rời mật thất, thấy bên trong tối om, đã "bốp" ra một trái hỏa pháo vẫn giắt trong lớp giáp tượng. Ánh sáng rót vòng cầu soi rực hành lang, chiếu tỏ bóng Sài Kíu Tinh phía trước. "Vèo" ngân quang xé thép, lão Tinh xẹt ngang, thả đầu sói đỡ, cứ thế phóng, ba người nối đuôi theo bén gót.

Ruột núi trong như mê hồn trận, mấy lần lão vặn cơ quan ập lại, nhưng vì Đông Quân Phi Mã Ác Sơn theo sát sạt, không để hở một khoảng cách đến ba thước nên cả ba đều vượt hết hiểm nghèo, kịp thời đối phó.

Cứ thế chạy, lúc dọc hành lang, khi xuyên thạch thất, ngoắt ngoéo, hóc hiểm lạ thường.

Chợt đến một đầu hành lang cụt, vách đá dựng đứng. Sài Kíu Tinh ngoảnh lại cười ác hiểm:

- Đã đến giờ bọn ngươi đi âm phủ!

Lời vừa buông, đã nghe "ầm" tiếng sau lưng ba người, đá tảng trên đổ sập lấp kín lối. "Đoàng" tiếng hệt tạc đạn nổ, lập tức khoảng hành lang còn lại đầy sa mù, không thấy bóng lão Tinh đâu nữa. Nhanh đến nỗi Đông Quân chỉ kịp chém véo một nhát, đã mù mịt, chỉ toàn khói sương đặc sệt, hỏa pháo tắt liền, còn leo lét đỏ.

Tiến thoái lưỡng nan, ai nấy đều chột dạ, ngửi rõ mùi khác thường thoảng mũi. Dũng vọt lên sát Thiên Kiều, cả ba còn đang dọ lối, chợt có tiếng ai trầm rót vào tai chẳng biết từ đâu tới theo thuật vạn lý truyền thanh:

- Hơi độc đó! Bế khí mau! Cứ sấn đến vách cụt, trổ thăng thiên! Đông Quân chợt nghĩ ra, vọt đi trước, thả vụt lên, quả nhiên như đánh vào cõi hư không.

Bèn theo gió vọt lên. Thì ra chỗ đó là một lỗ trống bằng cái thúng, có một cái nắp gỗ ghép, khép kín màu đá.

Hình tượng bắn lên vun vút, rồi Thiên Kiều, Thái Dũng, cả ba vọt như cái pháo thăng thiên, khoảng đến mấy con sào. Bỗng nghe gió thổi vù vù, bên tai ngực nhẹ hẫng, bèn giang rộng tay cản, từ từ hạ chân xuống. Mới hay đó là một triền núi gập ghềnh phía Đông. Trông lên, trăng hạ tuần đã như trèo hình khuyết lưỡi liềm mơ hồ, chẳng thấy lão Tinh đâu.

Ngay khi thả hơi độc, lão động chủ đã ra ở trên triền núi, vừa hạ xuống một ghềnh xế lỗ, đang đắc ý, bỗng giật thót mình thấy một bóng lù lù đứng sẵn đó như đá mọc.

- Chó Tinh! Chạy đâu? Tưởng không ai biết đường ruột núi Tây Phàn sao?

Giọng nói trầm uy, gióng một, sảng chuông đồng khiến Sài Kíu Tinh đảo lia cặp mắt đỏ sau lần vải trùm, phát cười thé nhọn:

- Ngươi là ai? Không thù oán, lại đón đường chặn lối, định thử sức chăng?

Người lạ lắc nhẹ mình một cái đã đứng sững trước lão Tinh, chân đáp hờ trên một nhũ đá nhọn hoắt ngay bờ vực thẳm. Ánh trăng hạ tuần soi rõ từng nét mặt, quần áo Chàm, súng trễ, hai con mắt điện chiếu tia uy vũ, miệng cười rắn đanh phảng phất vẻ hào hùng.

- À... Bắc Thần! Phải Đại Sơn Vương chúa núi Vân Nam? Vô thù!

Người lạ chính tướng lạc thảo Thập Vạn Đại Sơn Vương, vùng trỏ lão Tinh nghiêm giọng:

- Ta vô thù, nhưng luận thiên đạo, nạn nhân tộc ác thù mi! Chó Tinh! Không ngờ chủ Tây Phàn giờ còn quái ác hơn cả chủ Tây Phàn Cầm Thành Lực xưa! Cho mi định cách!

Sài Kíu Tinh bỗng cất tiếng cười sằng sặc, cười gập cả người như lấy làm lạ về câu nói của tướng núi Vân Nam. Và giữa tiếng cười bốc cao, lúc bất ngờ nhất, thình lình lão hất vụt người lên, vẫy tay vào tướng núi, nhanh như cắt.

Nhưng tướng Thần Xạ vẫn đứng im bất động, mười ngón tay ve vẫy nhẹ, vừa nhác hai vai lão chuyển, chàng đã đánh phắt tay vào báng súng nhanh như điện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Tướng Miền Sơn Cước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook