Chương 20: Đôi mắt mê hồn
Trần Hướng Nam
27/11/2017
Cảm thấy thời gian cho Tôn Diệu tự hỏi đã đủ, Phương Tư Ninh thở dài:
"Họ đối xử với ta thế nào cũng không quan trọng, nhưng tại sao không thể buông tha cho thị đồng của ta? Y đã theo ta từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, trong lòng ta, y không khác gì đệ đệ ruột thịt. Ngày đó y đang bệnh nặng lại bị sai đến phòng giặt quần áo, mùa đông khắc nghiệt còn phải giặt đồ riêng cho cả Từ gia. Ngươi có biết, mỗi khi ta nhìn thấy mái tóc ướt sũng nước, cả người run run, ngón tay sưng đỏ của y thì trái tim ta đau đớn thế nào không? Toàn bộ khoảng sân đều phơi đầy những bộ quần áo xinh đẹp quý giá khiến người ta nhìn mà thèm muốn, đâu có ai nghĩ đến chuyện thương tiếc một thị đồng bệnh tật suy yếu của ta? Y cũng đâu có làm gì sai chứ, y chỉ muốn giúp đỡ ta rời khỏi chốn lạnh bạc này mà thôi, như thế cũng đáng bị đánh chết ư? Ta quỳ xuống cầu xin nhận sai cũng không thể khiến họ động lòng trắc ẩn dù chỉ một chút, sao lòng người lại có thể tàn nhẫn đến vậy?"
Tôn Diệu trầm mặc, những chuyện này quả thật ả đều biết nhưng chưa từng để ở trong lòng, đại ca đối xử với Phương Tư Ninh như thế cũng là chuyện đương nhiên. Huống chi năm đó ả từng mơ ước mỹ mạo của hắn, tìm mọi cách lấy lòng nhưng đều bị từ chối thẳng thừng, bởi vậy khi ả thấy Phương Tư Ninh bị chà đạp thì càng thêm vui mừng hả giận, nào có ý giúp đỡ chứ. Có điều bây giờ mỹ nhân này như biến thành người khác vậy, giơ tay liếc mắt đều có thể câu mất hồn người đối diện.
Những cảnh giác và phòng bị ban nãy trong lúc Tôn Diệu không hay biết đã tan thành mây khói.
Phương Tư Ninh đưa mắt nhìn Tôn Diệu, âm thanh ôn hòa nói:
"Cuộc đời của ta đã bị Từ gia và đại ca của ngươi phá hủy, ngươi nói ta có thể không oán hận sao?"
Tôn Diệu nhìn lại, đôi mắt ấy thật sự rất động lòng, khiến lương tâm ả có chút hối hận.
“Đại ca ta cũng hơi ghen một chút, dù sao Tư Ninh cũng từng là chính phu của đại tẩu, lại nhiều lần cầu xin rời đi, chưa từng có lòng phá hoại bọn họ. Đại ca lại không chịu tha cho Tư Ninh, ta nên khuyên nhủ huynh ấy mới phải."
Tôn Diệu như bị quỷ thần xui khiến mà nói ra lời đồng tình, có trời mới biết mỹ nhân cứng đầu này sau khi thông suốt lại phong tình đến mức này, sớm biết như vậy ả đã không khuyên Từ Đình bán hắn cho Hương Xuân lầu, đáng ra ả phải tìm đủ cách biến Phương Tư Ninh trở thành thị thiếp của mình.
Mặc dù Tôn Diệu là một tiểu thư phong lưu rất có tâm kế, nhưng lại không có đủ định lực. Phương Tư Ninh ôn hòa nhẹ nhàng nói ra nỗi oan ức và oán hận của mình, tựa như dòng nước khôn khéo luồn lách, đánh thủng được tâm tư mà Tôn Diệu tự cho là không thể đã động được.
Tôn Diệu căn bản không nghe rõ Phương Tư Ninh đã nói cái gì, chỉ chăm chú nhìn đôi mắt đen gợn sóng đang dịu dàng nhìn lại mình.
Phương Tư Ninh khẽ liếc mắt, giọng nói ôn hòa hơi hờn giận rồi lại tựa như đang làm nũng:
"Ta vốn chỉ muốn bình đạm sống qua một đời, ngươi lại xúi giục Từ Đình bán ta cho Hương Xuân lầu, sao trái tim của ngươi lại tàn nhẫn như vậy?"
"Món nợ này Tư Ninh cũng không thể đổ hết lên đầu ta được, ta chỉ nói với Từ Đình là đại ca ta không thích nhìn thấy Tư Ninh mà thôi. Ta không ngờ đại tẩu lại tuyệt tình như vậy. Aizz!" Tôn Diệu theo bản năng đẩy hết tội lỗi lên người Từ Đình.
Ánh mắt Phương Tư Ninh chứa đầy tia phức tạp nhìn Tôn Diệu.
Tôn Diệu bị nhìn mà ngứa ngáy, liền đứng lên muốn nắm lấy tay hắn, đúng lúc sắp ôm được Phương Tư Ninh vào lòng an ủi vài câu, không ngờ hắn lại đột nhiên đứng dậy lùi về sau một bước, giọng nói còn đặc biệt trở nên xa cách:
"Bên ngoài còn rất nhiều khách đang chờ ta, Tôn tiểu thư đi thong thả, thứ lỗi Tư Ninh không tiễn." Nói xong liền kiên quyết quay đầu rời đi.
Chờ đến khi góc váy của Phương Tư Ninh biến mất ở ngoài cửa, đầu óc của Tôn Diệu giống như vừa bị tạt một chậu nước lạnh, vô cùng hối hận đi qua đi lại trong phòng, hận bản thân sao lại không hành động sớm, bỏ phí một cơ hội tốt như vậy.
Trải qua sự việc ngày hôm qua, tú ông vốn cho rằng Tôn Diệu sẽ không trở lại, nhưng lão không nghĩ tới sau khi Phương Tư Ninh kính rượu xong, Tôn Diệu giống như bị câu mất hồn phách, ba ngày hai lượt đều đến Hương Xuân lầu tìm người.
Đáng tiếc ả lại không thể gặp riêng với Phương Tư Ninh nữa, bởi vì người muốn gặp vị Danh kỹ mới này quá nhiều, đặc biệt là tiểu thư của Thẩm Trường An phủ Vi Bá hầu và tiểu thư Ngô Tử Âm của phủ Hộ bộ thượng thư, hai người vẫn theo sát bên cạnh Phương Tư Ninh. Vô cùng vui vẻ tiêu pha ngàn vàng chỉ mong có được cái liếc mắt của mỹ nhân, bọn họ chưa có cơ hội gặp riêng hắn, sao có thể để người khác có cơ hội đó.
"Họ đối xử với ta thế nào cũng không quan trọng, nhưng tại sao không thể buông tha cho thị đồng của ta? Y đã theo ta từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, trong lòng ta, y không khác gì đệ đệ ruột thịt. Ngày đó y đang bệnh nặng lại bị sai đến phòng giặt quần áo, mùa đông khắc nghiệt còn phải giặt đồ riêng cho cả Từ gia. Ngươi có biết, mỗi khi ta nhìn thấy mái tóc ướt sũng nước, cả người run run, ngón tay sưng đỏ của y thì trái tim ta đau đớn thế nào không? Toàn bộ khoảng sân đều phơi đầy những bộ quần áo xinh đẹp quý giá khiến người ta nhìn mà thèm muốn, đâu có ai nghĩ đến chuyện thương tiếc một thị đồng bệnh tật suy yếu của ta? Y cũng đâu có làm gì sai chứ, y chỉ muốn giúp đỡ ta rời khỏi chốn lạnh bạc này mà thôi, như thế cũng đáng bị đánh chết ư? Ta quỳ xuống cầu xin nhận sai cũng không thể khiến họ động lòng trắc ẩn dù chỉ một chút, sao lòng người lại có thể tàn nhẫn đến vậy?"
Tôn Diệu trầm mặc, những chuyện này quả thật ả đều biết nhưng chưa từng để ở trong lòng, đại ca đối xử với Phương Tư Ninh như thế cũng là chuyện đương nhiên. Huống chi năm đó ả từng mơ ước mỹ mạo của hắn, tìm mọi cách lấy lòng nhưng đều bị từ chối thẳng thừng, bởi vậy khi ả thấy Phương Tư Ninh bị chà đạp thì càng thêm vui mừng hả giận, nào có ý giúp đỡ chứ. Có điều bây giờ mỹ nhân này như biến thành người khác vậy, giơ tay liếc mắt đều có thể câu mất hồn người đối diện.
Những cảnh giác và phòng bị ban nãy trong lúc Tôn Diệu không hay biết đã tan thành mây khói.
Phương Tư Ninh đưa mắt nhìn Tôn Diệu, âm thanh ôn hòa nói:
"Cuộc đời của ta đã bị Từ gia và đại ca của ngươi phá hủy, ngươi nói ta có thể không oán hận sao?"
Tôn Diệu nhìn lại, đôi mắt ấy thật sự rất động lòng, khiến lương tâm ả có chút hối hận.
“Đại ca ta cũng hơi ghen một chút, dù sao Tư Ninh cũng từng là chính phu của đại tẩu, lại nhiều lần cầu xin rời đi, chưa từng có lòng phá hoại bọn họ. Đại ca lại không chịu tha cho Tư Ninh, ta nên khuyên nhủ huynh ấy mới phải."
Tôn Diệu như bị quỷ thần xui khiến mà nói ra lời đồng tình, có trời mới biết mỹ nhân cứng đầu này sau khi thông suốt lại phong tình đến mức này, sớm biết như vậy ả đã không khuyên Từ Đình bán hắn cho Hương Xuân lầu, đáng ra ả phải tìm đủ cách biến Phương Tư Ninh trở thành thị thiếp của mình.
Mặc dù Tôn Diệu là một tiểu thư phong lưu rất có tâm kế, nhưng lại không có đủ định lực. Phương Tư Ninh ôn hòa nhẹ nhàng nói ra nỗi oan ức và oán hận của mình, tựa như dòng nước khôn khéo luồn lách, đánh thủng được tâm tư mà Tôn Diệu tự cho là không thể đã động được.
Tôn Diệu căn bản không nghe rõ Phương Tư Ninh đã nói cái gì, chỉ chăm chú nhìn đôi mắt đen gợn sóng đang dịu dàng nhìn lại mình.
Phương Tư Ninh khẽ liếc mắt, giọng nói ôn hòa hơi hờn giận rồi lại tựa như đang làm nũng:
"Ta vốn chỉ muốn bình đạm sống qua một đời, ngươi lại xúi giục Từ Đình bán ta cho Hương Xuân lầu, sao trái tim của ngươi lại tàn nhẫn như vậy?"
"Món nợ này Tư Ninh cũng không thể đổ hết lên đầu ta được, ta chỉ nói với Từ Đình là đại ca ta không thích nhìn thấy Tư Ninh mà thôi. Ta không ngờ đại tẩu lại tuyệt tình như vậy. Aizz!" Tôn Diệu theo bản năng đẩy hết tội lỗi lên người Từ Đình.
Ánh mắt Phương Tư Ninh chứa đầy tia phức tạp nhìn Tôn Diệu.
Tôn Diệu bị nhìn mà ngứa ngáy, liền đứng lên muốn nắm lấy tay hắn, đúng lúc sắp ôm được Phương Tư Ninh vào lòng an ủi vài câu, không ngờ hắn lại đột nhiên đứng dậy lùi về sau một bước, giọng nói còn đặc biệt trở nên xa cách:
"Bên ngoài còn rất nhiều khách đang chờ ta, Tôn tiểu thư đi thong thả, thứ lỗi Tư Ninh không tiễn." Nói xong liền kiên quyết quay đầu rời đi.
Chờ đến khi góc váy của Phương Tư Ninh biến mất ở ngoài cửa, đầu óc của Tôn Diệu giống như vừa bị tạt một chậu nước lạnh, vô cùng hối hận đi qua đi lại trong phòng, hận bản thân sao lại không hành động sớm, bỏ phí một cơ hội tốt như vậy.
Trải qua sự việc ngày hôm qua, tú ông vốn cho rằng Tôn Diệu sẽ không trở lại, nhưng lão không nghĩ tới sau khi Phương Tư Ninh kính rượu xong, Tôn Diệu giống như bị câu mất hồn phách, ba ngày hai lượt đều đến Hương Xuân lầu tìm người.
Đáng tiếc ả lại không thể gặp riêng với Phương Tư Ninh nữa, bởi vì người muốn gặp vị Danh kỹ mới này quá nhiều, đặc biệt là tiểu thư của Thẩm Trường An phủ Vi Bá hầu và tiểu thư Ngô Tử Âm của phủ Hộ bộ thượng thư, hai người vẫn theo sát bên cạnh Phương Tư Ninh. Vô cùng vui vẻ tiêu pha ngàn vàng chỉ mong có được cái liếc mắt của mỹ nhân, bọn họ chưa có cơ hội gặp riêng hắn, sao có thể để người khác có cơ hội đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.