Chương 46: Khách Quý (2)
Yu
24/12/2021
Chập chờn mãi cũng đã tới giờ đón vị khách thứ 2. Băng Nguyệt cũng chẳng có gì làm ngoài việc phải nhấc chân đi giám sát nơi xưởng sản xuất kia. Cô cầm những sản phẩm lên nhìn ngắm, phía sau Xuân Nghi đi đến nói.
- Chủ tử, hoàng đế của Thuỷ Quốc đang chờ sảnh điện chính.
Băng Nguyệt đặt sản phẩm kia xuống, xoay người đi về sảnh điện của mình. Vừa vào là đã thấy Thuỷ Thiên Quân ngồi nhàn nhã bên ghế, tay cầm chiếc quạt xanh cùng màu y phục, phẩy phẩy. Vừa nhìn thấy cô, hắn hơn hở ngồi dậy.
- A, Băng Nguyệt tỷ, tỷ đến rồi.
Cô nhìn hắn nói.
- Vua Thuỷ Quốc, ngài xưng hô như vậy sẽ làm ta rất khó xử.
Thuỷ Thiên Quân khua khua quạt trên tay tạch lưỡi.
- Tch,tch. Ở Thuỷ Quốc ta, dù vai vế cấp bậc cao thế nào, thì đối với người lớn tuổi hơn, vẫn nên xưng hô 1 tiếng trưởng bối. Ta chỉ làm theo phong tục của nước ta mà thôi. Băng Nguyệt tỷ đừng bận tâm.
Cô gật đầu, rồi nói tiếp.
- Tuỳ ngài vậy. Nếu ngài đã đến đây rồi, ngài có muốn đi xem Vạn Hoa Các chứ.
Thuỷ Thiên Quân vẫn giữ trên môi nụ cười khó đoán kia.
- Ta dường như không thiếu thứ gì. Lúc nãy ta cũng đã tham quan Vạn Hoa Các rồi, thế nên Băng Nguyệt tỷ không cần đích thân đưa ta đi đâu.
Băng Nguyệt nhìn Thuỷ Thiên Quân, lại có vài nét gì đó giả tạo, nụ cười lại có phần gượng ngạo, không hề giống như cười thật, mà phải nói là giống như đang giả đò. Cô khẽ cất giọng âm trầm của mình.
- Vậy thì Thiên Quân ngài đang muốn nói với ta việc gì.
Hắn ta đập quạt nói.
- Ta rất thích trao đổi với những người có tích cách như tỷ đây, rất thẳn thắn.
Rồi đưa mắt nhìn sang cánh cửa mở phía sau, cô đưa tay cầm quạt lên không trung, lập tức cánh cửa được đóng lại nhẹ nhàng. Điều này làm Thuỷ Thiên Quân có phần ngạc nhiên không kém, hắn nhìn cô dò hỏi.
- Tỷ biết dùng pháp thuật.
Băng Nguyệt cười nhẹ, đi lướt qua anh, ngồi xuống vị trí chủ phủ, bắt chéo chân đưa tay không cầm quạt chống cằm nói.
- Còn nhiều chuyện ngài chưa biết về ta lắm. Giờ thì ngài nói xem, ngài đến đây làm gì.
Thiên Quân lập tức lấy lại phong độ, ngồi ghế bên nói.
- Nếu được, ta rất muốn được mời Băng Nguyệt tỷ làm khách quý đến Thuỷ Quốc của ta. Đa phần là ta có vài thứ quý giá muốn cùng tỷ làm để trao đổi.
Băng Nguyệt cười nhẹ.
- Ngài đang nói về kho báu đáng giá của Thuỷ Quốc sao.
Thiên Quân nở nụ cười, ý biểu hiện cho câu trả lời đúng. Cô không đắn đo liền đáp lại.
- Ta đúng là có dự định sẽ đến Thuỷ Quốc 1 chuyến. Nhưng chưa gì thì ngài đã đến mời rồi. Thôi thì cung kính không bằng tuân mệnh.
Thiên Quân cười hài lòng.
- Băng Nguyệt tỷ yên tâm, ta thật sự ngưỡng mộ tài năng của tỷ. Để có thể gây dựng nên Vạn Hoa Các lẫy lừng này, nếu là ta e là chưa hoành tráng được như vậy.
Băng Nguyệt cười đáp lễ.
- Cái ta muốn là được nhìn thấy tất cả người dân nơi đây đều có thể tự do lựa chọn những trang sức mình yêu thích. Chẳng phải nếu muốn biết "người" có phải là vua tốt hay không thì đều nên quan sát con dân sao.
Câu nói của cô có vài phần đâm chọt như kiểu 1 mũi tên trúng 2 con nhạn. Thiên Quân khẽ tắt nụ cười 1 chút.
- Băng Nguyệt tỷ, ta tuy thân là vua Thuỷ Quốc, nhưng không có nghĩa lỡ mai đây đô hộ thì có thể làm bồ tát sống cứu đám dân thường ngoài kia. Như vậy với con dân Thuỷ Quốc của ta sẽ rất bất công.
Băng Nguyệt nói.
- Ta biết. Thế nên hiện tại những thứ ta có thể làm chỉ có nhiêu đó.
Thiên Quân đưa mắt hứng thú nhìn cô.
- Nhưng tỷ yên tâm, cho dù phải rửa chút máu oan của người vô tội, ta vẫn luôn hướng ở tỷ 1 lời mời làm khách quý của Thuỷ Quốc ta.
Băng Nguyệt nói.
- Ngài đây là vẫn không có đủ dã tâm để giết ta. Hay là ta vẫn còn giá trị lợi dụng.
Thiên Quân đưa gương mặt có vài phần nghiêm túc nhìn cô.
- Không. Ta thật sự là muốn đem tỷ đến Thiên Quốc, bảo hộ 1 đời. Như 1 tri kỷ.
Cô nghe câu nói của anh, thì nhấc chân đứng dậy, tay gõ lấy quạt lên tay kia, nói.
- Thiên Quân, ngài nên nhớ rằng, ta dù ra sao cũng là người của Thiên Quốc. Nếu 1 mai, hôn quân bị phế đi, thì 1 trong 2 người con trai còn lại sẽ được chọn lên kế vị. Thiên Quốc rồi vẫn sẽ là thịnh vượng.
Thiên Quân đứng dậy, gắp quạt đi đến gần nhìn cô.
- Tỷ là thật muốn bảo vệ cái nước thối nát này.
Cô nói.
- Hiện tại thì đúng là thối nát, nhưng sẽ nhanh thôi vua sẽ phải được thế chỗ.
Thiên Quân đưa đầu quạt nâng cằm cô lên.
- Con người của tỷ, thật khiến cho nam nhân bọn ta phải suy nghĩ, sợ hãi thật nhiều.
Băng Nguyệt cầm quạt của mình gạt đi quạt của anh, cô nói.
- Thứ lỗi, ta vẫn còn nhiệm vụ phải làm. Nhưng việc giữ lời làm khách quý của Thuỷ Quốc ta vẫn sẽ đến.
Thiên Quân cười nhẹ.
- Thuỷ Quốc luôn chào đón tỷ.
Rồi sau đó, Thiên Quân ra về, Băng Nguyệt đứng đó nhìn theo bóng lưng xanh dương kia. Đông Hoa ở góc tối hiện ra.
- Chủ tử.
Cô cất lời.
- Vua của Thuỷ Quốc, quả là tuổi trẻ tài cao, coi như ta ban cho hắn ân huệ được sống.
Đông Hoa cúi đầu, rồi xoay người biến mất.
- Vâng.
Băng Nguyệt nhìn phía ngoài trời trưa nắng kia, thầm than trách 1 chút.
- Thời tiết thật khó chịu a~
- Chủ tử, hoàng đế của Thuỷ Quốc đang chờ sảnh điện chính.
Băng Nguyệt đặt sản phẩm kia xuống, xoay người đi về sảnh điện của mình. Vừa vào là đã thấy Thuỷ Thiên Quân ngồi nhàn nhã bên ghế, tay cầm chiếc quạt xanh cùng màu y phục, phẩy phẩy. Vừa nhìn thấy cô, hắn hơn hở ngồi dậy.
- A, Băng Nguyệt tỷ, tỷ đến rồi.
Cô nhìn hắn nói.
- Vua Thuỷ Quốc, ngài xưng hô như vậy sẽ làm ta rất khó xử.
Thuỷ Thiên Quân khua khua quạt trên tay tạch lưỡi.
- Tch,tch. Ở Thuỷ Quốc ta, dù vai vế cấp bậc cao thế nào, thì đối với người lớn tuổi hơn, vẫn nên xưng hô 1 tiếng trưởng bối. Ta chỉ làm theo phong tục của nước ta mà thôi. Băng Nguyệt tỷ đừng bận tâm.
Cô gật đầu, rồi nói tiếp.
- Tuỳ ngài vậy. Nếu ngài đã đến đây rồi, ngài có muốn đi xem Vạn Hoa Các chứ.
Thuỷ Thiên Quân vẫn giữ trên môi nụ cười khó đoán kia.
- Ta dường như không thiếu thứ gì. Lúc nãy ta cũng đã tham quan Vạn Hoa Các rồi, thế nên Băng Nguyệt tỷ không cần đích thân đưa ta đi đâu.
Băng Nguyệt nhìn Thuỷ Thiên Quân, lại có vài nét gì đó giả tạo, nụ cười lại có phần gượng ngạo, không hề giống như cười thật, mà phải nói là giống như đang giả đò. Cô khẽ cất giọng âm trầm của mình.
- Vậy thì Thiên Quân ngài đang muốn nói với ta việc gì.
Hắn ta đập quạt nói.
- Ta rất thích trao đổi với những người có tích cách như tỷ đây, rất thẳn thắn.
Rồi đưa mắt nhìn sang cánh cửa mở phía sau, cô đưa tay cầm quạt lên không trung, lập tức cánh cửa được đóng lại nhẹ nhàng. Điều này làm Thuỷ Thiên Quân có phần ngạc nhiên không kém, hắn nhìn cô dò hỏi.
- Tỷ biết dùng pháp thuật.
Băng Nguyệt cười nhẹ, đi lướt qua anh, ngồi xuống vị trí chủ phủ, bắt chéo chân đưa tay không cầm quạt chống cằm nói.
- Còn nhiều chuyện ngài chưa biết về ta lắm. Giờ thì ngài nói xem, ngài đến đây làm gì.
Thiên Quân lập tức lấy lại phong độ, ngồi ghế bên nói.
- Nếu được, ta rất muốn được mời Băng Nguyệt tỷ làm khách quý đến Thuỷ Quốc của ta. Đa phần là ta có vài thứ quý giá muốn cùng tỷ làm để trao đổi.
Băng Nguyệt cười nhẹ.
- Ngài đang nói về kho báu đáng giá của Thuỷ Quốc sao.
Thiên Quân nở nụ cười, ý biểu hiện cho câu trả lời đúng. Cô không đắn đo liền đáp lại.
- Ta đúng là có dự định sẽ đến Thuỷ Quốc 1 chuyến. Nhưng chưa gì thì ngài đã đến mời rồi. Thôi thì cung kính không bằng tuân mệnh.
Thiên Quân cười hài lòng.
- Băng Nguyệt tỷ yên tâm, ta thật sự ngưỡng mộ tài năng của tỷ. Để có thể gây dựng nên Vạn Hoa Các lẫy lừng này, nếu là ta e là chưa hoành tráng được như vậy.
Băng Nguyệt cười đáp lễ.
- Cái ta muốn là được nhìn thấy tất cả người dân nơi đây đều có thể tự do lựa chọn những trang sức mình yêu thích. Chẳng phải nếu muốn biết "người" có phải là vua tốt hay không thì đều nên quan sát con dân sao.
Câu nói của cô có vài phần đâm chọt như kiểu 1 mũi tên trúng 2 con nhạn. Thiên Quân khẽ tắt nụ cười 1 chút.
- Băng Nguyệt tỷ, ta tuy thân là vua Thuỷ Quốc, nhưng không có nghĩa lỡ mai đây đô hộ thì có thể làm bồ tát sống cứu đám dân thường ngoài kia. Như vậy với con dân Thuỷ Quốc của ta sẽ rất bất công.
Băng Nguyệt nói.
- Ta biết. Thế nên hiện tại những thứ ta có thể làm chỉ có nhiêu đó.
Thiên Quân đưa mắt hứng thú nhìn cô.
- Nhưng tỷ yên tâm, cho dù phải rửa chút máu oan của người vô tội, ta vẫn luôn hướng ở tỷ 1 lời mời làm khách quý của Thuỷ Quốc ta.
Băng Nguyệt nói.
- Ngài đây là vẫn không có đủ dã tâm để giết ta. Hay là ta vẫn còn giá trị lợi dụng.
Thiên Quân đưa gương mặt có vài phần nghiêm túc nhìn cô.
- Không. Ta thật sự là muốn đem tỷ đến Thiên Quốc, bảo hộ 1 đời. Như 1 tri kỷ.
Cô nghe câu nói của anh, thì nhấc chân đứng dậy, tay gõ lấy quạt lên tay kia, nói.
- Thiên Quân, ngài nên nhớ rằng, ta dù ra sao cũng là người của Thiên Quốc. Nếu 1 mai, hôn quân bị phế đi, thì 1 trong 2 người con trai còn lại sẽ được chọn lên kế vị. Thiên Quốc rồi vẫn sẽ là thịnh vượng.
Thiên Quân đứng dậy, gắp quạt đi đến gần nhìn cô.
- Tỷ là thật muốn bảo vệ cái nước thối nát này.
Cô nói.
- Hiện tại thì đúng là thối nát, nhưng sẽ nhanh thôi vua sẽ phải được thế chỗ.
Thiên Quân đưa đầu quạt nâng cằm cô lên.
- Con người của tỷ, thật khiến cho nam nhân bọn ta phải suy nghĩ, sợ hãi thật nhiều.
Băng Nguyệt cầm quạt của mình gạt đi quạt của anh, cô nói.
- Thứ lỗi, ta vẫn còn nhiệm vụ phải làm. Nhưng việc giữ lời làm khách quý của Thuỷ Quốc ta vẫn sẽ đến.
Thiên Quân cười nhẹ.
- Thuỷ Quốc luôn chào đón tỷ.
Rồi sau đó, Thiên Quân ra về, Băng Nguyệt đứng đó nhìn theo bóng lưng xanh dương kia. Đông Hoa ở góc tối hiện ra.
- Chủ tử.
Cô cất lời.
- Vua của Thuỷ Quốc, quả là tuổi trẻ tài cao, coi như ta ban cho hắn ân huệ được sống.
Đông Hoa cúi đầu, rồi xoay người biến mất.
- Vâng.
Băng Nguyệt nhìn phía ngoài trời trưa nắng kia, thầm than trách 1 chút.
- Thời tiết thật khó chịu a~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.