Chương 28: Lại Muốn Kiếm Chuyện
Yu
24/12/2021
Băng Nguyệt về đến phòng mình, liền lao đầu vào làm những phần quan trọng cho trang phục, nữ trang, cùng những phụ kiện khác. Hạ Y cùng với Thu Yên cũng phụ 1 tay làm, khi xong việc cũng đã tới trưa.
Vừa xong xuôi bên ngoài lại có tiếng ồn ào, Băng Nguyệt chưa được nghỉ ngơi liền đi ra nhìn xem là ai tới. Thì nhận thấy thân ảnh hồng loé đi vào.
Công chúa Vân Phượng đi vào, chống hông hống hách.
- Bổn công chúa nghe nói ngươi ở đây, nên mới đến chào hỏi vài câu.
Băng Nguyệt đứng dậy nhìn cô ta bằng ánh mắt thờ ơ, đi qua bên bàn ngồi xuống rót trà mời.
- Công chúa đại giá quan lâm, không biết có việc gì.
Cô ta kiêu ngạo đi lại đập tay xuống bàn, làm ly nước ở phía cô ta bị đổ, ngã xuống bàn.
- Bổn công chúa cấm ngươi, sau này không được lại gần cữu cữu. Nếu còn lại gần, bổn công chúa sẽ không để yên cho ngươi.
Băng Nguyệt bình tĩnh đặt tách trà xuống bàn, ngước đầu nói.
- Công chúa, người nên nhớ việc có tình cảm với cữu cữu của mình, nếu để người ngoài biết được. Sẽ như thế nào không.
Bị cô gặng hỏi, ả ta khẽ cứng họng, lắp bắp trả lời.
- Bổn....bổn công chúa không biết ngươi đang nói gì ?
Băng Nguyệt hừ lạnh.
- Ta cũng mong là công chúa không hiểu, thân là công chúa, cũng nên biết cái nào được làm và không được làm.
Vân Phượng nhăn mày im lặng, đưa gương mặt không phục nhìn cô. Băng Nguyệt đứng dậy, đi đến kề môi sát gần Vân Phượng, khẽ nở nụ cười nhẹ.
- Ta có lời khuyên dành cho công chúa, phần tình cảm kia, thay vì phơi bày ra để cho tất cả mọi người biết, kết cục, tất cả hoàng thất sẽ bị người đời chê cười. Hay là giấu nó đi, tới khi ra đi cũng mang theo. Mãi mãi không tiết lộ nhưng đổi lại là danh tiếng đẹp đẽ của Thiên Quốc sẽ lưu giữ trong sử sách.
Vân Phượng run rẩy, đứng im không trả lời. Băng Nguyệt cười lui lại.
- Lực chọn là ở công chúa.
Vân Phượng chỉ tay thẳng mặt cô, nói.
- Ngươi dám hù doạ bổn công chúa. Ta không có, ngươi đừng có nói năng xằng bậy.
Băng Nguyệt hừ lạnh.
- Có hay không tự công chúa hiểu rõ. Còn giờ thì ta đang rất bận, nếu để trễ hẹn, Thái hậu quở trách thì thật không nên. Thế nên công chúa, người
có thể đi. Không tiễn.
Vân Phượng tức giận dậm chân bỏ đi mất. Băng Nguyệt nhìn theo, Hạ Y đứng cạnh nói.
- Chủ tử, có cần thuộc hạ giết cô ta.
Băng Nguyệt lạnh giọng.
- Hừ, con người ngu ngốc. Mặc kệ cô ta. Sớm muộn thì cô ta cũng sẽ sớm bị gả đi.
*Ngày Tuyển Tú Đến*
Loay hoay cũng đã đến ngày tuyển tú, Băng Nguyệt đã chuẩn bị tất cả xong xuôi.
Cô vận trang phục lên người, trên mặt vẫn là mạn che mặt quen thuộc. Cất bước đến nơi thường tổ chức lễ lớn của hoàng cung. Đến bên ngồi xuống yên vị, lễ này không có sự xuất hiện của các vương gia hay những quan cận thần nào. Chỉ có hoàng hậu, hoàng quý phi, Thái Hậu, hoàng thượng và vài phi tần cho phép mới được quyền xuất hiện để đánh giá.
Vị khách đặc biệt là bà chủ của Vạn Hoa Các nổi tiếng khắp kinh thành, Diệp Băng Nguyệt cô đây. Yên vị tại vị trí ngồi của mình, hoàng hậu An Nhã ngồi bên trên nhìn cô khách sáo.
- Băng Nguyệt cô nương, trang phục của cô nhìn thật tinh xảo. Mỗi đường may thật sinh động.
Đồ của Hoàng hậu An Nhã.
Băng Nguyệt cười nhẹ.
- Hoàng hậu quá khen rồi, ta bần sinh vẫn thích những trang phục đơn giản này hơn. Nó rất dễ di chuyển.
Hoàng Hậu cười khẽ.
- Đúng là chủ nhân của Vạn Hoa Các, suy nghĩ rất thấu đáo.
Băng Nguyệt đáp lễ.
- Không dám, không dám.
Hoàng quý phi Ngưng Tịch ngồi bên kia, phe phẩy quạt châm chọc.
- Tỷ tỷ à, đừng trò chuyện nhiều quá. Không khéo bị người khác nói giả tạo đấy.
Hoàng hậu đáp trả.
- Muội muội, ta sao có thể bằng muội được chứ.
Hoàng quý phi liếc mắt.
- Tỷ tỷ, nói vậy là ý gì.
Cả 2 lườm nhau đến cháy mắt, Băng Nguyệt cô nhìn cả 2 mà thầm thở dài mệt mỏi. Thái hậu không vui chen vào.
- Cả 2 con thật vô phép, dù sao Băng Nguyệt cô nương vẫn là khách quý của hoàng cung ta. Cư xử như vậy còn ra thể thống gì.
Cả 2 cô vội đứng dậy hành lễ. Hoàng hậu nói.
- Là con thất thố, xin mẫu hậu bớt giận.
Hoàng quý phi bên cạnh cúi người.
- Mẫu hậu xin để ý sức khoẻ.
Hoàng đế Tư Hạ ngồi giữa nói.
- Cả 2 nàng sau này hãy để ý đến lời nói của mình, ta không muốn phải nhắc lại việc này thêm lần nào nữa đâu.
Cả 2 ả đồng thanh.
- Thần thiếp đã hiểu.
Rồi mới hạ mình về chỗ ngồi, không dám hó hé lời nào thêm nữa. Cuộc tuyển tú bắt đầu, trôi qua từ từ, trong số những nữ nhân thiên kim kia đi tuyển tú, duy chỉ có Nhuận Ngọc Liên là nổi trội nhất. Lại rất được lòng Thái Hậu, đã được hoàng đế Tư Hạ âm sủng ban cho chức vị hoàng quý phi ngang hàng với hoàng quý phi Ngưng Tịch.
Băng Nguyệt khẽ ngồi nhấp ly rượu đưa mắt quan sát thái độ của 2 ả kia cùng với Nhuận Ngọc Liên kia. Đúng là ý cười trên miệng cô ả Ngọc Liên kia đã hiện rõ ra. Thái Hậu cũng rất hài lòng nhìn 2 vị kia cười đắc thắng. Băng Nguyệt thầm cười nhẹ.
- Sau này hậu cung này, sẽ dậy sóng lắm đây. E là nguy hiểm cũng tăng thêm rồi.
Vừa xong xuôi bên ngoài lại có tiếng ồn ào, Băng Nguyệt chưa được nghỉ ngơi liền đi ra nhìn xem là ai tới. Thì nhận thấy thân ảnh hồng loé đi vào.
Công chúa Vân Phượng đi vào, chống hông hống hách.
- Bổn công chúa nghe nói ngươi ở đây, nên mới đến chào hỏi vài câu.
Băng Nguyệt đứng dậy nhìn cô ta bằng ánh mắt thờ ơ, đi qua bên bàn ngồi xuống rót trà mời.
- Công chúa đại giá quan lâm, không biết có việc gì.
Cô ta kiêu ngạo đi lại đập tay xuống bàn, làm ly nước ở phía cô ta bị đổ, ngã xuống bàn.
- Bổn công chúa cấm ngươi, sau này không được lại gần cữu cữu. Nếu còn lại gần, bổn công chúa sẽ không để yên cho ngươi.
Băng Nguyệt bình tĩnh đặt tách trà xuống bàn, ngước đầu nói.
- Công chúa, người nên nhớ việc có tình cảm với cữu cữu của mình, nếu để người ngoài biết được. Sẽ như thế nào không.
Bị cô gặng hỏi, ả ta khẽ cứng họng, lắp bắp trả lời.
- Bổn....bổn công chúa không biết ngươi đang nói gì ?
Băng Nguyệt hừ lạnh.
- Ta cũng mong là công chúa không hiểu, thân là công chúa, cũng nên biết cái nào được làm và không được làm.
Vân Phượng nhăn mày im lặng, đưa gương mặt không phục nhìn cô. Băng Nguyệt đứng dậy, đi đến kề môi sát gần Vân Phượng, khẽ nở nụ cười nhẹ.
- Ta có lời khuyên dành cho công chúa, phần tình cảm kia, thay vì phơi bày ra để cho tất cả mọi người biết, kết cục, tất cả hoàng thất sẽ bị người đời chê cười. Hay là giấu nó đi, tới khi ra đi cũng mang theo. Mãi mãi không tiết lộ nhưng đổi lại là danh tiếng đẹp đẽ của Thiên Quốc sẽ lưu giữ trong sử sách.
Vân Phượng run rẩy, đứng im không trả lời. Băng Nguyệt cười lui lại.
- Lực chọn là ở công chúa.
Vân Phượng chỉ tay thẳng mặt cô, nói.
- Ngươi dám hù doạ bổn công chúa. Ta không có, ngươi đừng có nói năng xằng bậy.
Băng Nguyệt hừ lạnh.
- Có hay không tự công chúa hiểu rõ. Còn giờ thì ta đang rất bận, nếu để trễ hẹn, Thái hậu quở trách thì thật không nên. Thế nên công chúa, người
có thể đi. Không tiễn.
Vân Phượng tức giận dậm chân bỏ đi mất. Băng Nguyệt nhìn theo, Hạ Y đứng cạnh nói.
- Chủ tử, có cần thuộc hạ giết cô ta.
Băng Nguyệt lạnh giọng.
- Hừ, con người ngu ngốc. Mặc kệ cô ta. Sớm muộn thì cô ta cũng sẽ sớm bị gả đi.
*Ngày Tuyển Tú Đến*
Loay hoay cũng đã đến ngày tuyển tú, Băng Nguyệt đã chuẩn bị tất cả xong xuôi.
Cô vận trang phục lên người, trên mặt vẫn là mạn che mặt quen thuộc. Cất bước đến nơi thường tổ chức lễ lớn của hoàng cung. Đến bên ngồi xuống yên vị, lễ này không có sự xuất hiện của các vương gia hay những quan cận thần nào. Chỉ có hoàng hậu, hoàng quý phi, Thái Hậu, hoàng thượng và vài phi tần cho phép mới được quyền xuất hiện để đánh giá.
Vị khách đặc biệt là bà chủ của Vạn Hoa Các nổi tiếng khắp kinh thành, Diệp Băng Nguyệt cô đây. Yên vị tại vị trí ngồi của mình, hoàng hậu An Nhã ngồi bên trên nhìn cô khách sáo.
- Băng Nguyệt cô nương, trang phục của cô nhìn thật tinh xảo. Mỗi đường may thật sinh động.
Đồ của Hoàng hậu An Nhã.
Băng Nguyệt cười nhẹ.
- Hoàng hậu quá khen rồi, ta bần sinh vẫn thích những trang phục đơn giản này hơn. Nó rất dễ di chuyển.
Hoàng Hậu cười khẽ.
- Đúng là chủ nhân của Vạn Hoa Các, suy nghĩ rất thấu đáo.
Băng Nguyệt đáp lễ.
- Không dám, không dám.
Hoàng quý phi Ngưng Tịch ngồi bên kia, phe phẩy quạt châm chọc.
- Tỷ tỷ à, đừng trò chuyện nhiều quá. Không khéo bị người khác nói giả tạo đấy.
Hoàng hậu đáp trả.
- Muội muội, ta sao có thể bằng muội được chứ.
Hoàng quý phi liếc mắt.
- Tỷ tỷ, nói vậy là ý gì.
Cả 2 lườm nhau đến cháy mắt, Băng Nguyệt cô nhìn cả 2 mà thầm thở dài mệt mỏi. Thái hậu không vui chen vào.
- Cả 2 con thật vô phép, dù sao Băng Nguyệt cô nương vẫn là khách quý của hoàng cung ta. Cư xử như vậy còn ra thể thống gì.
Cả 2 cô vội đứng dậy hành lễ. Hoàng hậu nói.
- Là con thất thố, xin mẫu hậu bớt giận.
Hoàng quý phi bên cạnh cúi người.
- Mẫu hậu xin để ý sức khoẻ.
Hoàng đế Tư Hạ ngồi giữa nói.
- Cả 2 nàng sau này hãy để ý đến lời nói của mình, ta không muốn phải nhắc lại việc này thêm lần nào nữa đâu.
Cả 2 ả đồng thanh.
- Thần thiếp đã hiểu.
Rồi mới hạ mình về chỗ ngồi, không dám hó hé lời nào thêm nữa. Cuộc tuyển tú bắt đầu, trôi qua từ từ, trong số những nữ nhân thiên kim kia đi tuyển tú, duy chỉ có Nhuận Ngọc Liên là nổi trội nhất. Lại rất được lòng Thái Hậu, đã được hoàng đế Tư Hạ âm sủng ban cho chức vị hoàng quý phi ngang hàng với hoàng quý phi Ngưng Tịch.
Băng Nguyệt khẽ ngồi nhấp ly rượu đưa mắt quan sát thái độ của 2 ả kia cùng với Nhuận Ngọc Liên kia. Đúng là ý cười trên miệng cô ả Ngọc Liên kia đã hiện rõ ra. Thái Hậu cũng rất hài lòng nhìn 2 vị kia cười đắc thắng. Băng Nguyệt thầm cười nhẹ.
- Sau này hậu cung này, sẽ dậy sóng lắm đây. E là nguy hiểm cũng tăng thêm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.