Chương 65: Tề Quốc
Yu
24/12/2021
*Vào Truyện*
Giới thiệu về Tề Quốc, vương quốc đặt biệt được bao quanh bởi những đồi núi chập chùng, nên người dân nơi đây đặc biệt khoẻ, nhưng đặc biệt người dân nơi đây thường là những người thanh niên trai tráng lực lưỡng, to lớn, nữ nhân thì vẻ đẹp cũng chỉ ở mức dễ thương, đáng yêu. Người già cũng khá nhiều, nhưng bọn họ lại rất khoẻ, vì là sống ở đồi núi nên ít người nào có sức khoẻ yếu. Thế nên thế mạnh của Tề Quốc chính là binh lực, đặc biệt dùng sức mạnh tay không là chủ yếu.
Băng Nguyệt và Nhược Uyên đi vào trong Vạn Hoa Các, nơi thư phòng chính.
- Ở đây luôn có phòng dư, ta đã căn dặn người ở đây chuẩn bị cho ngươi. Ngươi lên nghỉ ngơi đi.
Nhược Uyên nhìn xung quanh cách bài trí lại thiên về người Tề nhiều hơn. Nhưng cũng có nét đơn giản, mộ mạc, gợi cho người khác cảm giác yên bình, Băng Nguyệt ngồi bên ghế nhâm nhi tách trà nói.
- Đừng ngạc nhiên, đó là "nhập gia tuỳ tục" thôi. Thế nên, đồ của ta mới có thể bán đắt như vậy.
Nhược Uyên suy nghĩ rồi cũng quay sang cô nói.
- Vậy là ở Thuỷ quốc và Bạch Quốc cũng...
Băng Nguyệt nhìn vẻ ngập ngừng của cô, rồi hiểu ý gật đầu.
- Đúng, ta đã trải dài khắp 4 nước rồi. Sau này, ta đi rồi, ngươi phải chăm lo 4 đứa con tinh thần của ta vững vàng đấy.
Nhược Uyên thở dài mệt mỏi.
- Thật là. Ta đi nghỉ ngơi 1 chút.
Rồi cô đi về phòng của mình, Băng Nguyệt lúc này vẫn ngồi ở vị trí cũ, nói.
- Sao, tên vua Tề đó có động tĩnh gì không.
Bên giữa sảnh, hiện ra 4 người thuộc hạ, Huyền Vũ bẩm báo.
- Thưa chủ tử, tin tức người đến kinh thành đã đến tai vua Tề Quốc.
Băng Nguyệt đặt nhẹ tách trà xuống.
- Ồ, nhanh vậy cơ đấy. Vậy thì đi chuẩn bị đi, xem ra ta phải vào cung 1 chuyến rồi.
- Vâng.
Đúng như những gì cô nói, đã có 2 bức thư hoàng cung gửi đến Vạn Hoa Các. Với lời mời cả 2 cô vào cung, dự bữa tiệc sinh thần của tên vua Tề kia.
*Tối Tại Hoàng Cung Tề Quốc*
Nhược Uyên tay cầm bức thư đưa mắt trao đổi với Băng Nguyệt.
- Tên vua Tề này, có dụng ý gì đây.
Băng Nguyệt nhún vai.
- Không biết, cứ đi xem hắn tính làm gì.
Nhược Uyên cùng Băng Nguyệt cả 2 đi chuẩn bị trang phục của mình. Trang phục Nhược Uyên
Trang phục Băng Nguyệt
Cả 2 ra xe khởi hành đến hoàng cung.
*Hòang Cung Tề Quốc*
Xe ngựa dừng bánh ngay cổng, cả 2 đi xuống đi vào trong sảnh chính. Tổng quản báo.
- Nhị vương phi Thiên Quốc và chủ nhân Vạn Hoa Các yết kiến.
Tất cả quan văn ở đó đều hướng mắt dồn về phía cửa, Băng Nguyệt và Nhược Uyên đi vào song song nhau. Hướng phía vua Lương Khiết cúi người hành lễ (trừ Băng Nguyệt). Lương Khiết đưa ánh mắt cười nguy hiểm nhìn Băng Nguyệt.
- Vất vả cho 2 vị rồi, đúng là lâu quá không gặp, Băng Nguyệt cô nương.
Tranh phục Lương Khiết.
Cô cười nhẹ cúi nhẹ người.
- Đức vua cũng vậy.
Rồi cả 2 được mời về chỗ ngồi của mình, nằm gần sát chỗ ngồi của đức vua. Băng Nguyệt nhìn bên ghế Hoàng Hậu có gương mặt quen thuộc lâu ngày không gặp lại - Mộ Dung Vân Phượng. Cô ta đang hướng ánh mắt e dè nhìn cô, trang phục của cô ta.
Băng Nguyệt gật đầu chào nhẹ, Vân Phượng khi trở thành Hoàng hậu đã trở nên khác hẳn, không còn vẻ ngây thơ, nghịch ngợm ngày xưa nữa. Mà đã thay vào vẻ xinh đẹp, kiêu ngạo mà 1 Hoàng Hậu nên có. Cả 2 an toạ tại chỗ ngồi, bữa tiệc bắt đầu, trong quá trình tiệc luôn có tiệc ca đàn hát, đám quan văn võ vui vẻ, rượu chè, còn có chơi đùa cùng những nữ nhân khác.
Điều này làm cho Nhược Uyên có phần khó chịu, vì bữa tiệc xa hoa, ăn chơi này hoàn toàn không hợp với tính cách của cô. Thậm chí, còn không có ở Thiên Quốc, 2 tỳ nữ phía sau nói.
- Thật khiếm nhã. Như vậy là có ý xem thường nhị vương phi chúng ta.
Nhược Uyên ngồi đó, hướng mắt nhìn động tĩnh của Băng Nguyệt. Cô thì đang thong thả ngồi nhâm nhi ly rượu, thái độ vẫn điềm tĩnh, bình thản đến lạ, cứ như là đã quá quen với tình cảnh này.
Vân Phượng phía trên cũng nhìn xuống chỗ đám quan ăn chơi cũng khẽ nhíu mày. Lương Khiết nở nụ cười nói.
- Băng Nguyệt cô nương ở Thiên Quốc đã lâu, đến đây có lẽ sẽ có chút không quen.
Băng Nguyệt cười nhẹ.
- Không sao cả, dù sao ở đây là Tề Quốc. Các ngài ăn chơi ra sao, ta làm gì có thẩm quyền mà xen vào chứ.
Lương Khiết vẫn giữ nụ cười trên môi, nói.
- Băng Nguyệt cô nương đã đến đây rồi, ta có thể mời cô nương ở lại hoàng cung chứ.
Nhược Uyên đưa mắt dò xét nhìn vua Lương Khiết. Băng Nguyệt cũng gật gù.
- Cung kính không bằng tuân mệnh, vậy thì phải phiền Hoàng hậu rồi.
Cô hướng Vân Phượng cười nói, Vân Phượng cũng theo ý nói.
- Ta sẽ sắp xếp cho 2 vị.
Bữa tiệc còn diễn ra khá lâu, Băng Nguyệt cùng Nhược Uyên rời khỏi nơi cám dỗ đó, đi ra phía Ngự Hoa Viên hít thở không khí.
*Ngự Hoa Viên Tề Quốc*
Nhược Uyên khó chịu.
- Người Tề Quốc đều là loại như vậy sao.
Băng Nguyệt đứng bên ven hồ ngắm cảnh xung quanh đáp.
- Từ từ ngươi sẽ thấy, còn nhiều thứ thú vị khác lắm.
Từ xa, Hoàng Hậu Vân Phượng đã đi lại, gương mặt hiện đầy vẻ lo lắng trên mặt.
- Sao cả 2 ngươi lại đến đây.
Băng Nguyệt nhìn Vân Phượng cười nói.
- Ta đi khảo sát công việc Vạn Hoa Các, đương nhiên là phải ở đây rồi.
Nhược Uyên đưa mắt nói.
- Hoàng hậu, ngươi có biết Tề Quốc đang ngấm ngầm liên minh với 2 nước khác để xâm chiếm Thiên Quốc hay không.
Vân Phượng nghe đến, chỉ có thể im lặng trước câu hỏi của Nhược Uyên. Băng Nguyệt im lặng quan sát cuộc đối thoại đó, Vân Phượng ngập ngừng đáp.
- Ta biết, nhưng với thân phận này thì ta có thể làm gì đây.
Giới thiệu về Tề Quốc, vương quốc đặt biệt được bao quanh bởi những đồi núi chập chùng, nên người dân nơi đây đặc biệt khoẻ, nhưng đặc biệt người dân nơi đây thường là những người thanh niên trai tráng lực lưỡng, to lớn, nữ nhân thì vẻ đẹp cũng chỉ ở mức dễ thương, đáng yêu. Người già cũng khá nhiều, nhưng bọn họ lại rất khoẻ, vì là sống ở đồi núi nên ít người nào có sức khoẻ yếu. Thế nên thế mạnh của Tề Quốc chính là binh lực, đặc biệt dùng sức mạnh tay không là chủ yếu.
Băng Nguyệt và Nhược Uyên đi vào trong Vạn Hoa Các, nơi thư phòng chính.
- Ở đây luôn có phòng dư, ta đã căn dặn người ở đây chuẩn bị cho ngươi. Ngươi lên nghỉ ngơi đi.
Nhược Uyên nhìn xung quanh cách bài trí lại thiên về người Tề nhiều hơn. Nhưng cũng có nét đơn giản, mộ mạc, gợi cho người khác cảm giác yên bình, Băng Nguyệt ngồi bên ghế nhâm nhi tách trà nói.
- Đừng ngạc nhiên, đó là "nhập gia tuỳ tục" thôi. Thế nên, đồ của ta mới có thể bán đắt như vậy.
Nhược Uyên suy nghĩ rồi cũng quay sang cô nói.
- Vậy là ở Thuỷ quốc và Bạch Quốc cũng...
Băng Nguyệt nhìn vẻ ngập ngừng của cô, rồi hiểu ý gật đầu.
- Đúng, ta đã trải dài khắp 4 nước rồi. Sau này, ta đi rồi, ngươi phải chăm lo 4 đứa con tinh thần của ta vững vàng đấy.
Nhược Uyên thở dài mệt mỏi.
- Thật là. Ta đi nghỉ ngơi 1 chút.
Rồi cô đi về phòng của mình, Băng Nguyệt lúc này vẫn ngồi ở vị trí cũ, nói.
- Sao, tên vua Tề đó có động tĩnh gì không.
Bên giữa sảnh, hiện ra 4 người thuộc hạ, Huyền Vũ bẩm báo.
- Thưa chủ tử, tin tức người đến kinh thành đã đến tai vua Tề Quốc.
Băng Nguyệt đặt nhẹ tách trà xuống.
- Ồ, nhanh vậy cơ đấy. Vậy thì đi chuẩn bị đi, xem ra ta phải vào cung 1 chuyến rồi.
- Vâng.
Đúng như những gì cô nói, đã có 2 bức thư hoàng cung gửi đến Vạn Hoa Các. Với lời mời cả 2 cô vào cung, dự bữa tiệc sinh thần của tên vua Tề kia.
*Tối Tại Hoàng Cung Tề Quốc*
Nhược Uyên tay cầm bức thư đưa mắt trao đổi với Băng Nguyệt.
- Tên vua Tề này, có dụng ý gì đây.
Băng Nguyệt nhún vai.
- Không biết, cứ đi xem hắn tính làm gì.
Nhược Uyên cùng Băng Nguyệt cả 2 đi chuẩn bị trang phục của mình. Trang phục Nhược Uyên
Trang phục Băng Nguyệt
Cả 2 ra xe khởi hành đến hoàng cung.
*Hòang Cung Tề Quốc*
Xe ngựa dừng bánh ngay cổng, cả 2 đi xuống đi vào trong sảnh chính. Tổng quản báo.
- Nhị vương phi Thiên Quốc và chủ nhân Vạn Hoa Các yết kiến.
Tất cả quan văn ở đó đều hướng mắt dồn về phía cửa, Băng Nguyệt và Nhược Uyên đi vào song song nhau. Hướng phía vua Lương Khiết cúi người hành lễ (trừ Băng Nguyệt). Lương Khiết đưa ánh mắt cười nguy hiểm nhìn Băng Nguyệt.
- Vất vả cho 2 vị rồi, đúng là lâu quá không gặp, Băng Nguyệt cô nương.
Tranh phục Lương Khiết.
Cô cười nhẹ cúi nhẹ người.
- Đức vua cũng vậy.
Rồi cả 2 được mời về chỗ ngồi của mình, nằm gần sát chỗ ngồi của đức vua. Băng Nguyệt nhìn bên ghế Hoàng Hậu có gương mặt quen thuộc lâu ngày không gặp lại - Mộ Dung Vân Phượng. Cô ta đang hướng ánh mắt e dè nhìn cô, trang phục của cô ta.
Băng Nguyệt gật đầu chào nhẹ, Vân Phượng khi trở thành Hoàng hậu đã trở nên khác hẳn, không còn vẻ ngây thơ, nghịch ngợm ngày xưa nữa. Mà đã thay vào vẻ xinh đẹp, kiêu ngạo mà 1 Hoàng Hậu nên có. Cả 2 an toạ tại chỗ ngồi, bữa tiệc bắt đầu, trong quá trình tiệc luôn có tiệc ca đàn hát, đám quan văn võ vui vẻ, rượu chè, còn có chơi đùa cùng những nữ nhân khác.
Điều này làm cho Nhược Uyên có phần khó chịu, vì bữa tiệc xa hoa, ăn chơi này hoàn toàn không hợp với tính cách của cô. Thậm chí, còn không có ở Thiên Quốc, 2 tỳ nữ phía sau nói.
- Thật khiếm nhã. Như vậy là có ý xem thường nhị vương phi chúng ta.
Nhược Uyên ngồi đó, hướng mắt nhìn động tĩnh của Băng Nguyệt. Cô thì đang thong thả ngồi nhâm nhi ly rượu, thái độ vẫn điềm tĩnh, bình thản đến lạ, cứ như là đã quá quen với tình cảnh này.
Vân Phượng phía trên cũng nhìn xuống chỗ đám quan ăn chơi cũng khẽ nhíu mày. Lương Khiết nở nụ cười nói.
- Băng Nguyệt cô nương ở Thiên Quốc đã lâu, đến đây có lẽ sẽ có chút không quen.
Băng Nguyệt cười nhẹ.
- Không sao cả, dù sao ở đây là Tề Quốc. Các ngài ăn chơi ra sao, ta làm gì có thẩm quyền mà xen vào chứ.
Lương Khiết vẫn giữ nụ cười trên môi, nói.
- Băng Nguyệt cô nương đã đến đây rồi, ta có thể mời cô nương ở lại hoàng cung chứ.
Nhược Uyên đưa mắt dò xét nhìn vua Lương Khiết. Băng Nguyệt cũng gật gù.
- Cung kính không bằng tuân mệnh, vậy thì phải phiền Hoàng hậu rồi.
Cô hướng Vân Phượng cười nói, Vân Phượng cũng theo ý nói.
- Ta sẽ sắp xếp cho 2 vị.
Bữa tiệc còn diễn ra khá lâu, Băng Nguyệt cùng Nhược Uyên rời khỏi nơi cám dỗ đó, đi ra phía Ngự Hoa Viên hít thở không khí.
*Ngự Hoa Viên Tề Quốc*
Nhược Uyên khó chịu.
- Người Tề Quốc đều là loại như vậy sao.
Băng Nguyệt đứng bên ven hồ ngắm cảnh xung quanh đáp.
- Từ từ ngươi sẽ thấy, còn nhiều thứ thú vị khác lắm.
Từ xa, Hoàng Hậu Vân Phượng đã đi lại, gương mặt hiện đầy vẻ lo lắng trên mặt.
- Sao cả 2 ngươi lại đến đây.
Băng Nguyệt nhìn Vân Phượng cười nói.
- Ta đi khảo sát công việc Vạn Hoa Các, đương nhiên là phải ở đây rồi.
Nhược Uyên đưa mắt nói.
- Hoàng hậu, ngươi có biết Tề Quốc đang ngấm ngầm liên minh với 2 nước khác để xâm chiếm Thiên Quốc hay không.
Vân Phượng nghe đến, chỉ có thể im lặng trước câu hỏi của Nhược Uyên. Băng Nguyệt im lặng quan sát cuộc đối thoại đó, Vân Phượng ngập ngừng đáp.
- Ta biết, nhưng với thân phận này thì ta có thể làm gì đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.