Chương 33
Cathy Trần
08/09/2014
- Vậy…Thôi được rồi. Em sẽ bảo hai người đó vào trong nghỉ ngơi, đánh nhau hơn cả giờ đồng hồ rồi. – Nó nói, hắn gật đầu. Nó quay sang nhìn Vicky và Jeremy đang đánh nhau, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, hét to:
- Jeremy, Vicky vào đi. Ở đây em lo được rồi!
Anh và Vicky nhìn nó, gật đầu rồi nhanh chóng chạy vào quán trở lại. Nó nhìn hắn, nở một nụ cười tự tin rồi nói:
- Chuẩn bị sẵn sàng chưa? Bắt đầu nhé.
- Ok! – Hắn gật đầu không chút do dự.
Thế là nó vào hắn cùng nhau đánh bọn kia không còn đường thoát. Nicky được sự giúp đỡ của Kiệt nên cũng đỡ được phần nào sức lực. Minh cũng chịu khó giúp Shannon hạ từng thằng một cách nhẹ nhàng. Cách hai con người này phối hợp với nhau rất ăn ý và hoà nhịp khiến nhiều người nhìn vào cứ tưởng họ là một cặp trời sinh. Hara thì vẫn thích một mình và không cần ai giúp đỡ.
Hai mươi phút sau, nơi đây chỉ còn lại là bãi chiến trường với khá nhiều tên bị hạ gục trước tụi nó. Hào đứng đằng xa, nhìn vào mà rợn người, run cầm cập. Nó lách ngưới tránh mấy tên đang nằm dưới đất lết không nổi rồi bước đến trước mặt hắn ta.
Thấy nó tới gần, Hào chẳng biết làm tếh nào, chỉ biết đứng đờ người ra đó, miệng không nói được tiếng nào. Nó bước tới trước mặt hắn ta, thẳng tay cho hắn một bạt tay bỏng rát vào mặt khiến máu từ từ rỉ ra từ nơi khoé miệng. Hắn ta chỉ thất thần ôm cái tát trên mặt và nếm mùi vị mằn mặn, tanh nồng của máu.
- Jeremy, Vicky vào đi. Ở đây em lo được rồi!
Anh và Vicky nhìn nó, gật đầu rồi nhanh chóng chạy vào quán trở lại. Nó nhìn hắn, nở một nụ cười tự tin rồi nói:
- Chuẩn bị sẵn sàng chưa? Bắt đầu nhé.
- Ok! – Hắn gật đầu không chút do dự.
Thế là nó vào hắn cùng nhau đánh bọn kia không còn đường thoát. Nicky được sự giúp đỡ của Kiệt nên cũng đỡ được phần nào sức lực. Minh cũng chịu khó giúp Shannon hạ từng thằng một cách nhẹ nhàng. Cách hai con người này phối hợp với nhau rất ăn ý và hoà nhịp khiến nhiều người nhìn vào cứ tưởng họ là một cặp trời sinh. Hara thì vẫn thích một mình và không cần ai giúp đỡ.
Hai mươi phút sau, nơi đây chỉ còn lại là bãi chiến trường với khá nhiều tên bị hạ gục trước tụi nó. Hào đứng đằng xa, nhìn vào mà rợn người, run cầm cập. Nó lách ngưới tránh mấy tên đang nằm dưới đất lết không nổi rồi bước đến trước mặt hắn ta.
Thấy nó tới gần, Hào chẳng biết làm tếh nào, chỉ biết đứng đờ người ra đó, miệng không nói được tiếng nào. Nó bước tới trước mặt hắn ta, thẳng tay cho hắn một bạt tay bỏng rát vào mặt khiến máu từ từ rỉ ra từ nơi khoé miệng. Hắn ta chỉ thất thần ôm cái tát trên mặt và nếm mùi vị mằn mặn, tanh nồng của máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.