Chương 35
Cathy Trần
08/09/2014
- Mày là cái thá gì, tao không quan tâm. Tao cảnh cáo mày. Nếu còn động vào dù chỉ là một cọng tóc của Hân thì đừng trách tao. Tao sẽ khiến mày trở thành người tàn phế suốt cuộc đời còn lại! – Hắn hăm doạ.
- Mày…mày nhớ đó. Tao sẽ…quay lại đòi…món nở này! – Hào lắp bắp rồi đứng dậy chạy đi.
Hắn không nói gì nữa, chỉ nhìn nó đang gục đầu vào mình khóc không thôi. Nhẹ nhàng, hắn dùng tay vuốt nhẹ mái tóc của nó, dịu dàng nói:
- Không sao, hắn ta đi rồi.
- Ừm… - Giọng nó lạc hẳn đi.
- Thôi được rồi, hôm nay như vậy là quá đủ. Để tụi này đưa nó về, nó không sao đâu, qua một đêm là ổn ngay mà. – Nicky và Kiệt cùng chạy lại.
- Nhưng mà… - Hắn chưa nói xong thì bị Nicky chặn họng:
- Không sao không sao. Đã bảo đừng lo mà, nó đâu phải con người mềm yếu đâu. Nghỉ ngơi một chút là ổn định lại ngay thôi. Có khi lại quên hết ấy chứ.
- Ừ…vậy phiền ba người. – Hắn gật đầu.
- Gì đâu mà phiền. Tụi này ở chung nhà nên cũng chẳng thấy sao đâu. – Shannon chạy lại nói.
- Vậy mấy người ra lấy xe đi rồi tui đưa cố ấy ra ngay. – Hắn nói.
- Ừ. – Shannon gật đầu.
- Thôi khỏi. Em tự ra được mà, không cần phiền anh. – Nó cất tiếng.
- Nhưng mà anh thấy em không được ổn. – Hắn lo lắng.
- Chút này chẳng sao đâu. Anh đừng lo. Chỉ là hơi sock thôi nên ổn nhanh ấy mà. Ngày mai em sẽ đi học nên có gì mai hãy nói chuyện nhé. Bây giờ em hơi mệt nên về trước cùng ba đứa này đây. Bye anh. – Nó nói rồi thoát khỏi vòng tay hắn, đi cùng với Hara, Shannon và Nicky.
- Đi xe cẩn thận nhé! – Kiệt dặn dò Nicky.
- Vâng, ba người về tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi. Lấm lem hết rồi kìa. – Nicky chỉ tay.
- Ừ…bọn này về ngay. – Minh nói
- Bye, mai gặp. – Kiệt nói.
- Ok, bye. – Chỉ có Shannon và Nicky trả lời.
Bảy người bọn nó chia nhau thành hai lối đi…
Đêm đó, nó khóc một trận đã đời rồi chìm sâu vào giấc ngủ…
- Mày…mày nhớ đó. Tao sẽ…quay lại đòi…món nở này! – Hào lắp bắp rồi đứng dậy chạy đi.
Hắn không nói gì nữa, chỉ nhìn nó đang gục đầu vào mình khóc không thôi. Nhẹ nhàng, hắn dùng tay vuốt nhẹ mái tóc của nó, dịu dàng nói:
- Không sao, hắn ta đi rồi.
- Ừm… - Giọng nó lạc hẳn đi.
- Thôi được rồi, hôm nay như vậy là quá đủ. Để tụi này đưa nó về, nó không sao đâu, qua một đêm là ổn ngay mà. – Nicky và Kiệt cùng chạy lại.
- Nhưng mà… - Hắn chưa nói xong thì bị Nicky chặn họng:
- Không sao không sao. Đã bảo đừng lo mà, nó đâu phải con người mềm yếu đâu. Nghỉ ngơi một chút là ổn định lại ngay thôi. Có khi lại quên hết ấy chứ.
- Ừ…vậy phiền ba người. – Hắn gật đầu.
- Gì đâu mà phiền. Tụi này ở chung nhà nên cũng chẳng thấy sao đâu. – Shannon chạy lại nói.
- Vậy mấy người ra lấy xe đi rồi tui đưa cố ấy ra ngay. – Hắn nói.
- Ừ. – Shannon gật đầu.
- Thôi khỏi. Em tự ra được mà, không cần phiền anh. – Nó cất tiếng.
- Nhưng mà anh thấy em không được ổn. – Hắn lo lắng.
- Chút này chẳng sao đâu. Anh đừng lo. Chỉ là hơi sock thôi nên ổn nhanh ấy mà. Ngày mai em sẽ đi học nên có gì mai hãy nói chuyện nhé. Bây giờ em hơi mệt nên về trước cùng ba đứa này đây. Bye anh. – Nó nói rồi thoát khỏi vòng tay hắn, đi cùng với Hara, Shannon và Nicky.
- Đi xe cẩn thận nhé! – Kiệt dặn dò Nicky.
- Vâng, ba người về tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi. Lấm lem hết rồi kìa. – Nicky chỉ tay.
- Ừ…bọn này về ngay. – Minh nói
- Bye, mai gặp. – Kiệt nói.
- Ok, bye. – Chỉ có Shannon và Nicky trả lời.
Bảy người bọn nó chia nhau thành hai lối đi…
Đêm đó, nó khóc một trận đã đời rồi chìm sâu vào giấc ngủ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.