Chương 39
Cathy Trần
08/09/2014
Vườn trường
Nó đi dạo xung quanh khu vườn. Vườn trồng nhiều cây kiểng và rất nhiều loại hoa khiến cho con người ta cảm thấy rất dễ chịu mỗi khi ngắm nhìn. Bất chợt, nó dừng lại khi thấy một khu vườn trồng rất nhiều hoa hồng. Nó lặng lẽ nhìn chúng một hồi rồi nhoẻn miệng cười.
Bước lại gần, nó dùng hai ngón tay ngắt một cánh hoa đưa lên mũi ngửi. Nụ cười của nó càng rõ nét hơn.
Phải rồi nhỉ? Hoa hồng không đơn giản là là một loài hoa đẹp mà nó còn hơn thế nữa. Những chiếc gai là thứ để chúng tự bảo vệ mình. Vậy thì tại sao, nó lại không làm cho loài hoa này nguy hiểm hơn kia chứ? Với cái đầu có chỉ số IQ ở ngưỡng cửa 270 như nó thì việc này quả thực quá dễ dàng.
- Ông hãy chờ mà coi…
Nó lại cười nhưng nụ cười này nhanh chóng vụt tắt. Nó quay người đi, bỏ lại cánh hoa hồng vừa ngắt ban nãy rơi xuống đất, nằm bơ vơ dưới ánh nắng chói chang của mặt trời…
Quay trở lại lớp học. Lúc này, Phương và Nhi đã có mặt ở lớp nên nó chắc là Châu cũng đã đến lớp rồi. Nó đi về chỗ và ngồi xuống. Ngay lập tức, Phương quay sang nhìn nói, hỏi tới tấp:
- Này…sao sáng nay dậy sớm thế? Sao không chịu chờ mà đi học trước hả? Có biết tao với con Châu tìm mày mỏi cả mắt không?
- Rồi…tao biết. – Nó gật đầu.
- Sao thế? – Nhi bước lại nhìn hai đứa nó hỏi.
- À…đang hỏi tội nó đấy mà? – Phương nhanh nhảu.
- Không…ý là hỏi tại sao lại nó lại đưa cái mặt ấy ra? Có chuyện gì xảy ra nữa vậy? – Nhi nhếch môi nhìn nó.
- Biết rồi à? Biết rồi thì đừng hỏi thế nữa chứ! – Nó cười đểu.
- Hình như tôi nhìn thấy những chuyện không nên thấy à?
- Thấy bao nhiêu? – Nó chỉ hỏi vậy.
- Nhiều…Từ lúc tên đó bước ra khỏi con hẻm. – Nhi nhìn xoáy vào nó.
- Này…nãy giờ hai người nói cái gì vậy? Tao không hiểu? – Phương nghệch mặt.
- … - Nhi không nói, nhướn mắt nhìn về phía nó đang im lặng.
- Hân… - Phương gọi tên nó.
- Hừ… - Nó chỉ cười.
Nó đi dạo xung quanh khu vườn. Vườn trồng nhiều cây kiểng và rất nhiều loại hoa khiến cho con người ta cảm thấy rất dễ chịu mỗi khi ngắm nhìn. Bất chợt, nó dừng lại khi thấy một khu vườn trồng rất nhiều hoa hồng. Nó lặng lẽ nhìn chúng một hồi rồi nhoẻn miệng cười.
Bước lại gần, nó dùng hai ngón tay ngắt một cánh hoa đưa lên mũi ngửi. Nụ cười của nó càng rõ nét hơn.
Phải rồi nhỉ? Hoa hồng không đơn giản là là một loài hoa đẹp mà nó còn hơn thế nữa. Những chiếc gai là thứ để chúng tự bảo vệ mình. Vậy thì tại sao, nó lại không làm cho loài hoa này nguy hiểm hơn kia chứ? Với cái đầu có chỉ số IQ ở ngưỡng cửa 270 như nó thì việc này quả thực quá dễ dàng.
- Ông hãy chờ mà coi…
Nó lại cười nhưng nụ cười này nhanh chóng vụt tắt. Nó quay người đi, bỏ lại cánh hoa hồng vừa ngắt ban nãy rơi xuống đất, nằm bơ vơ dưới ánh nắng chói chang của mặt trời…
Quay trở lại lớp học. Lúc này, Phương và Nhi đã có mặt ở lớp nên nó chắc là Châu cũng đã đến lớp rồi. Nó đi về chỗ và ngồi xuống. Ngay lập tức, Phương quay sang nhìn nói, hỏi tới tấp:
- Này…sao sáng nay dậy sớm thế? Sao không chịu chờ mà đi học trước hả? Có biết tao với con Châu tìm mày mỏi cả mắt không?
- Rồi…tao biết. – Nó gật đầu.
- Sao thế? – Nhi bước lại nhìn hai đứa nó hỏi.
- À…đang hỏi tội nó đấy mà? – Phương nhanh nhảu.
- Không…ý là hỏi tại sao lại nó lại đưa cái mặt ấy ra? Có chuyện gì xảy ra nữa vậy? – Nhi nhếch môi nhìn nó.
- Biết rồi à? Biết rồi thì đừng hỏi thế nữa chứ! – Nó cười đểu.
- Hình như tôi nhìn thấy những chuyện không nên thấy à?
- Thấy bao nhiêu? – Nó chỉ hỏi vậy.
- Nhiều…Từ lúc tên đó bước ra khỏi con hẻm. – Nhi nhìn xoáy vào nó.
- Này…nãy giờ hai người nói cái gì vậy? Tao không hiểu? – Phương nghệch mặt.
- … - Nhi không nói, nhướn mắt nhìn về phía nó đang im lặng.
- Hân… - Phương gọi tên nó.
- Hừ… - Nó chỉ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.