Chương 7
Cathy Trần
08/09/2014
Hắn thì đứng hình khi thấy nó, trợn tròn mắt, miệng không thốt nên lời (Vui quá đây màk!) còn Minh và Kiệt thì khen quá trời luôn.
Nó thì ngay lúc đó cũng mở mắt ra nhìn và đập vào mắt nó là hắn đang đứng nhìn nó trân trân. Lại thêm một kẻ đứng hình. (Tất nhiên là nó)
Một lúc sau, cả hai mới quay về trạng thái bình thường nhờ sự “đánh thức” của bốn người còn lại. Cả hai mở miệng cùng lúc:
- Hoàng…/Hân…
- Vậy là hai người biết nhau thật sao? – Băng Nhi ngạc nhiên.
Nó và hắn nhìn nhau một lúc rồi gật đầu thừa nhận. Nó và hắn biết nhau cách đây năm tháng trong một dịp nó trở về thăm quê hương Việt Nam thân yêu để dự một buổi tiệc của đối tác. Lúc nó xuất hiện làm hắn điêu đứng còn lúc nó nhìn thấy hắn thì tim nó đập rộn ràng. Hai người trao đổi số điện thoại và địa chỉ e-mail cho nhau và sau buổi tiệc hôm đó, nó có cùng hắn đi chơi vài lần trước khi lên đường trở lại Anh quốc. Kể từ đó, hai người không còn gặp nhau mà chỉ hay liên lạc qua mail hoặc điện thoại.
Thời gian sau, lúc nó quyết định trở lại Việt Nam và dự định tìm hắn thì ông trời lại đẩy họ tới và gặp nhau như định mệnh của ngày hôm nay. Nó mừng khi gặp lại hắn vì hắn là người hiểu nó nhất lúc này, là người có thể cứu vớt cho tâm hồn của nó ngay bây giờ.
Tuy nhiên, có một điều mà cho đến tận bây giờ nó và hắn vẫn chưa lí giải được: nó cứ ở gần hắn là bướng bỉnh, chanh chua còn hắn khi ở gần nó thì hơi quan tâm xíu nhưng lại ưa chọc giận nó lên. Cho đến giờ vẫn vậy.
Hai người không biết nói gì lúc này. Hắn thì sợ những chuyện hắn nói nãy giờ nó đã nghe thấy còn nó thì vui vì gặp hắn tới mức không nói nên lời. (Làm như yêu lắm đó ko bằng…Ặc…ặc…Cái này T/G ko biết!?!)
- Chào…nãy giờ có nghe nói gì không? – Hắn hỏi trước.
- Hả? Nói gì? Nãy giờ nghe nhạc có nghe gì đâu? – Nó thộn mặt.
- Ờ, vậy hả. – Hắn thở phào. (Bởi thích người ta mà có bao giờ dám nói đâu, giờ sợ người ta nghe thấy thì có mà ngượng chín cả mặt luôn à?)
- Vậy nãy giờ đang nói gì vậy? – Nó tò mò.
- Ờ…không! Đâu gì đâu… - Hắn xua tay, đỏ mặt.
- Giấu hoài! Nói đi… - Nó năn nỉ rồi nhìn mấy người xung quanh.
- À…thằng Hoàng bảo… - Minh lí lắc lên tiếng nhưng nhanh chóng bị hắn bịt miệng lại.
- Không có gì đâu…đừng có mà nghe thằng này nói. Vào lớp đi, cô sắp vô rồi, à mà cô là học sinh mới đúng không? Ở đây chờ cô giáo đi. – Hắn tự hỏi, tự trả lời, một màn độc thoại mà chính hắn tự diễn làm cho nó mắt chớp chớp, mồm máy máy mà không biết nói gì rồi lôi tuột ba người kia vào. (Ở đây tất nhiên là Băng Nhi, Kiệt và Minh nhé mọi người!) Tuy nhiên trước khi đi, hắn không quên nháy máy làm tín hiệu cho Shannon với ý rằng giữ bí mật.
Nó thì ngay lúc đó cũng mở mắt ra nhìn và đập vào mắt nó là hắn đang đứng nhìn nó trân trân. Lại thêm một kẻ đứng hình. (Tất nhiên là nó)
Một lúc sau, cả hai mới quay về trạng thái bình thường nhờ sự “đánh thức” của bốn người còn lại. Cả hai mở miệng cùng lúc:
- Hoàng…/Hân…
- Vậy là hai người biết nhau thật sao? – Băng Nhi ngạc nhiên.
Nó và hắn nhìn nhau một lúc rồi gật đầu thừa nhận. Nó và hắn biết nhau cách đây năm tháng trong một dịp nó trở về thăm quê hương Việt Nam thân yêu để dự một buổi tiệc của đối tác. Lúc nó xuất hiện làm hắn điêu đứng còn lúc nó nhìn thấy hắn thì tim nó đập rộn ràng. Hai người trao đổi số điện thoại và địa chỉ e-mail cho nhau và sau buổi tiệc hôm đó, nó có cùng hắn đi chơi vài lần trước khi lên đường trở lại Anh quốc. Kể từ đó, hai người không còn gặp nhau mà chỉ hay liên lạc qua mail hoặc điện thoại.
Thời gian sau, lúc nó quyết định trở lại Việt Nam và dự định tìm hắn thì ông trời lại đẩy họ tới và gặp nhau như định mệnh của ngày hôm nay. Nó mừng khi gặp lại hắn vì hắn là người hiểu nó nhất lúc này, là người có thể cứu vớt cho tâm hồn của nó ngay bây giờ.
Tuy nhiên, có một điều mà cho đến tận bây giờ nó và hắn vẫn chưa lí giải được: nó cứ ở gần hắn là bướng bỉnh, chanh chua còn hắn khi ở gần nó thì hơi quan tâm xíu nhưng lại ưa chọc giận nó lên. Cho đến giờ vẫn vậy.
Hai người không biết nói gì lúc này. Hắn thì sợ những chuyện hắn nói nãy giờ nó đã nghe thấy còn nó thì vui vì gặp hắn tới mức không nói nên lời. (Làm như yêu lắm đó ko bằng…Ặc…ặc…Cái này T/G ko biết!?!)
- Chào…nãy giờ có nghe nói gì không? – Hắn hỏi trước.
- Hả? Nói gì? Nãy giờ nghe nhạc có nghe gì đâu? – Nó thộn mặt.
- Ờ, vậy hả. – Hắn thở phào. (Bởi thích người ta mà có bao giờ dám nói đâu, giờ sợ người ta nghe thấy thì có mà ngượng chín cả mặt luôn à?)
- Vậy nãy giờ đang nói gì vậy? – Nó tò mò.
- Ờ…không! Đâu gì đâu… - Hắn xua tay, đỏ mặt.
- Giấu hoài! Nói đi… - Nó năn nỉ rồi nhìn mấy người xung quanh.
- À…thằng Hoàng bảo… - Minh lí lắc lên tiếng nhưng nhanh chóng bị hắn bịt miệng lại.
- Không có gì đâu…đừng có mà nghe thằng này nói. Vào lớp đi, cô sắp vô rồi, à mà cô là học sinh mới đúng không? Ở đây chờ cô giáo đi. – Hắn tự hỏi, tự trả lời, một màn độc thoại mà chính hắn tự diễn làm cho nó mắt chớp chớp, mồm máy máy mà không biết nói gì rồi lôi tuột ba người kia vào. (Ở đây tất nhiên là Băng Nhi, Kiệt và Minh nhé mọi người!) Tuy nhiên trước khi đi, hắn không quên nháy máy làm tín hiệu cho Shannon với ý rằng giữ bí mật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.