Chương 11: Ngoại truyện
Nhược Linh
09/01/2015
Ngoại truyện: Đông hộ vệ
"Tiểu Hoàn, ngươi lui ra trước." Úy Trì Phượng Nhi nhẹ giọng phân phó, một đôi con ngươi rưng rưng nhìn thẳng Công Tôn Minh Trạch, chưa từng dời đi.
Mặc dù không hiểu, nhưng Tiểu Hoàn vẫn nghe lệnh thối lui, để lại một đôi nam nữ thâm tình nhìn nhau.
Mới vừa đi ra khỏi phòng ngủ, một nam tử cao lớn đứng nghiêm ở ngoài cửa dưới một cây đại thụ, xa xa, dùng hai mắt cắn nuốt bóng dáng của nàng.
Nữ tử hắn nhớ nhung thật lâu. . . . Như bị chuyên chú trong mắt hắn thôi miên, Tiểu Hoàn không có cách nào dời đi tầm mắt, chỉ có thể cách một khoảng cách nhìn thẳng hắn.
Tâm động, mất đi vững vàng thường ngày, nàng không thể tiếp tục lừa gạt mình, nói mình tuyệt không lo lắng nam nhân lạnh lùng này.
Hắn đã sớm chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng của nàng, cho nên, khi nàng biết Tể tướng bị Triêu Vương gia đuổi bắt thì mặc dù nàng cũng lo lắng cho Tể tướng, nhưng càng lo lắng cho hắn hơn. . . .
Hôm nay thấy hắn bình an vô sự trở lại, nàng cư nhiên không có dũng khí tiến lên làm ra chuyện đáy lòng mình vẫn muốn làm —— ôm lấy hắn thật chặt.
Nàng chưa từng có cảm giác không biết làm sao đối với bất kỳ một nam nhân nào như vậy.
Đột nhiên, hắn có động tác, thình lình tiến lên kéo nàng đang đứng tại chỗ vào trong ngực, dẫn nàng rời đi tẩm cung của nữ vương, thậm chí dẫn nàng ra khỏi hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm, đi tới một trên một tầng lầu bỏ hoang lâu ngày.
Lầu này còn cao hơn nóc cung điện hoàng cung, nhưng nàng lại không có run rẩy không kềm chế được, ngược lại đưa tay ôm chặt nam tử trước mắt, vùi mặt vào trước ngực của hắn, lắng nghe những nhịp tim mạnh mẽ.
Nhiệt độ nóng bỏng của phái nam vây quanh nàng, cho dù bọn họ không có mở miệng nói chuyện, nhưng nàng lại cho là thế này còn đả động lòng của nàng hơn lời ngon tiếng ngọt. . . . Từ sức lực hắn ôm chặt nàng, nàng có thể cho là hắn có tình ý giống với nàng không?
"Ngươi. . . . Khỏe không?" Nàng run giọng mở miệng, đầu ngón tay nắm chặt áo của hắn, không phát hiện nước mắt nhớ nhung đã sớm chảy xuống gương mặt.
Hắn không có mở miệng, chỉ lặng lẽ giương ngón tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, môi mỏng thận trọng mà dịu dàng hôn nàng, thưởng thức hương vị ngọt ngào.
Biết rất rõ không nên, biết rất rõ không cho phép, nhưng Tiểu Hoàn vẫn không có cácch khiến mình đẩy hắn ra, để mình và hắn làm chuyện không hợp lễ.
Dùng tay nhỏ bé có nốt chai nhỏ do phục vu nữ vương lâu ngày để sờ mặt hắn, nhẹ phất qua vết sẹo chẳng biết có trên mặt hắn lúc nào, quyến luyến lại trìu mến sờ qua lại.
Nụ hôn của hắn, càng cuồng nhiệt hơn, như muốn đốt cháy hai người.
Lần này, nàng rõ ràng cảm nhận được, hắn cũng không phải là một nam nhân hay dùng ngôn ngữ biểu đạt ý của mình, mà là quen lấy hành động biểu đạt cảm thụ cùng với tình cảm trong lòng.
Lưỡi của hắn càn rỡ chiếm đoạt hương vị ngọt ngào ở trong miệng của nàng, không buông tha mỗi một tấc thịt mềm trong miệng đỏ; bàn tay thì khẽ vuốt trên lưng của nàng, nhu tình nhè nhẹ không cần nói cũng biết.
Cả người Tiểu Hoàn nóng hừng hực khẽ rên ra tiếng, nhạy cảm cảm thấy trên bụng có một vật cứng đụng vào nàng, đang rục rịch ngóc đầu dậy muốn làm ra chuyện gì đó với nàng ——
Nữ vương cho là nàng không biết chuyện tình giữa nam nữ, nhưng nàng đã ra đời và sống thật nhiều năm ở Câu Lan viện (nơi hát múa và diễn kịch thời ), còn sớm hiểu rõ những chuyện này là gì hơn cả nữ vương.
Mà nàng, cũng không bài xích.
Nhưng, nhưng hắn lại đẩy nàng ra sau một giây, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu trợt xuống từ trên trán hắn, ngưng tụ ở cái cằm cương nghị, nàng giơ tay lên muốn lau cho hắn, lại bị một tay của hắn nắm lấy.
"Không thể." thanh âm Đông Tân Viễn khàn khàn vô cùng.
"Tại sao?" Tiểu Hoàn lại hiển nhiên không rõ vì sao hắn phải đẩy nàng ra, hơn nữa ngăn cản nàng lau mồ hôi cho hắn.
"Ta không muốn mình muốn nàng ở chỗ này." dục vọng ngập trời trong cơ thể đang gọi ồn ào, thúc giục hắn chiếm lấy nàng; vậy mà, hắn không cho phép mình muốn nàng ở loại địa phương này, cũng không cho phép mình chiếm lấy thân thể trong sạch của nàng trước khi thành thân.
"Ta không ngại. . . ." Tiểu Hoàn nhỏ nhẹ nói, không biết lời nói vô tâm này lại ép một đại nam nhân đến điên khùng.
Hít sâu một cái, đè thú tính đầy xoang xuống, hắn chỉ ôm nàng, nhưng không có làm ra chuyện gì tiến sâu hơn một bước với nàng. "Ta để ý."
Hắn vùi mặt vào cổ của nàng nói, trong hơi thở đều là hương thơm của nàng, khàn khàn nói cho nàng biết, hắn thương tiếc nàng.
Mặc dù đau lòng vì hắn đè nén, nhưng càng cao hứng vì hắn dịu dàng với nàng, nàng nhắm mắt lại, chuyên tâm hưởng thụ nhu tình không tiếng động của hắn.
Đêm càng lúc càng sâu, nhưng hai người tuyệt không quan tâm, ôm nhau đến trời sáng.
Hết trọn bộ.
"Tiểu Hoàn, ngươi lui ra trước." Úy Trì Phượng Nhi nhẹ giọng phân phó, một đôi con ngươi rưng rưng nhìn thẳng Công Tôn Minh Trạch, chưa từng dời đi.
Mặc dù không hiểu, nhưng Tiểu Hoàn vẫn nghe lệnh thối lui, để lại một đôi nam nữ thâm tình nhìn nhau.
Mới vừa đi ra khỏi phòng ngủ, một nam tử cao lớn đứng nghiêm ở ngoài cửa dưới một cây đại thụ, xa xa, dùng hai mắt cắn nuốt bóng dáng của nàng.
Nữ tử hắn nhớ nhung thật lâu. . . . Như bị chuyên chú trong mắt hắn thôi miên, Tiểu Hoàn không có cách nào dời đi tầm mắt, chỉ có thể cách một khoảng cách nhìn thẳng hắn.
Tâm động, mất đi vững vàng thường ngày, nàng không thể tiếp tục lừa gạt mình, nói mình tuyệt không lo lắng nam nhân lạnh lùng này.
Hắn đã sớm chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng của nàng, cho nên, khi nàng biết Tể tướng bị Triêu Vương gia đuổi bắt thì mặc dù nàng cũng lo lắng cho Tể tướng, nhưng càng lo lắng cho hắn hơn. . . .
Hôm nay thấy hắn bình an vô sự trở lại, nàng cư nhiên không có dũng khí tiến lên làm ra chuyện đáy lòng mình vẫn muốn làm —— ôm lấy hắn thật chặt.
Nàng chưa từng có cảm giác không biết làm sao đối với bất kỳ một nam nhân nào như vậy.
Đột nhiên, hắn có động tác, thình lình tiến lên kéo nàng đang đứng tại chỗ vào trong ngực, dẫn nàng rời đi tẩm cung của nữ vương, thậm chí dẫn nàng ra khỏi hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm, đi tới một trên một tầng lầu bỏ hoang lâu ngày.
Lầu này còn cao hơn nóc cung điện hoàng cung, nhưng nàng lại không có run rẩy không kềm chế được, ngược lại đưa tay ôm chặt nam tử trước mắt, vùi mặt vào trước ngực của hắn, lắng nghe những nhịp tim mạnh mẽ.
Nhiệt độ nóng bỏng của phái nam vây quanh nàng, cho dù bọn họ không có mở miệng nói chuyện, nhưng nàng lại cho là thế này còn đả động lòng của nàng hơn lời ngon tiếng ngọt. . . . Từ sức lực hắn ôm chặt nàng, nàng có thể cho là hắn có tình ý giống với nàng không?
"Ngươi. . . . Khỏe không?" Nàng run giọng mở miệng, đầu ngón tay nắm chặt áo của hắn, không phát hiện nước mắt nhớ nhung đã sớm chảy xuống gương mặt.
Hắn không có mở miệng, chỉ lặng lẽ giương ngón tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, môi mỏng thận trọng mà dịu dàng hôn nàng, thưởng thức hương vị ngọt ngào.
Biết rất rõ không nên, biết rất rõ không cho phép, nhưng Tiểu Hoàn vẫn không có cácch khiến mình đẩy hắn ra, để mình và hắn làm chuyện không hợp lễ.
Dùng tay nhỏ bé có nốt chai nhỏ do phục vu nữ vương lâu ngày để sờ mặt hắn, nhẹ phất qua vết sẹo chẳng biết có trên mặt hắn lúc nào, quyến luyến lại trìu mến sờ qua lại.
Nụ hôn của hắn, càng cuồng nhiệt hơn, như muốn đốt cháy hai người.
Lần này, nàng rõ ràng cảm nhận được, hắn cũng không phải là một nam nhân hay dùng ngôn ngữ biểu đạt ý của mình, mà là quen lấy hành động biểu đạt cảm thụ cùng với tình cảm trong lòng.
Lưỡi của hắn càn rỡ chiếm đoạt hương vị ngọt ngào ở trong miệng của nàng, không buông tha mỗi một tấc thịt mềm trong miệng đỏ; bàn tay thì khẽ vuốt trên lưng của nàng, nhu tình nhè nhẹ không cần nói cũng biết.
Cả người Tiểu Hoàn nóng hừng hực khẽ rên ra tiếng, nhạy cảm cảm thấy trên bụng có một vật cứng đụng vào nàng, đang rục rịch ngóc đầu dậy muốn làm ra chuyện gì đó với nàng ——
Nữ vương cho là nàng không biết chuyện tình giữa nam nữ, nhưng nàng đã ra đời và sống thật nhiều năm ở Câu Lan viện (nơi hát múa và diễn kịch thời ), còn sớm hiểu rõ những chuyện này là gì hơn cả nữ vương.
Mà nàng, cũng không bài xích.
Nhưng, nhưng hắn lại đẩy nàng ra sau một giây, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu trợt xuống từ trên trán hắn, ngưng tụ ở cái cằm cương nghị, nàng giơ tay lên muốn lau cho hắn, lại bị một tay của hắn nắm lấy.
"Không thể." thanh âm Đông Tân Viễn khàn khàn vô cùng.
"Tại sao?" Tiểu Hoàn lại hiển nhiên không rõ vì sao hắn phải đẩy nàng ra, hơn nữa ngăn cản nàng lau mồ hôi cho hắn.
"Ta không muốn mình muốn nàng ở chỗ này." dục vọng ngập trời trong cơ thể đang gọi ồn ào, thúc giục hắn chiếm lấy nàng; vậy mà, hắn không cho phép mình muốn nàng ở loại địa phương này, cũng không cho phép mình chiếm lấy thân thể trong sạch của nàng trước khi thành thân.
"Ta không ngại. . . ." Tiểu Hoàn nhỏ nhẹ nói, không biết lời nói vô tâm này lại ép một đại nam nhân đến điên khùng.
Hít sâu một cái, đè thú tính đầy xoang xuống, hắn chỉ ôm nàng, nhưng không có làm ra chuyện gì tiến sâu hơn một bước với nàng. "Ta để ý."
Hắn vùi mặt vào cổ của nàng nói, trong hơi thở đều là hương thơm của nàng, khàn khàn nói cho nàng biết, hắn thương tiếc nàng.
Mặc dù đau lòng vì hắn đè nén, nhưng càng cao hứng vì hắn dịu dàng với nàng, nàng nhắm mắt lại, chuyên tâm hưởng thụ nhu tình không tiếng động của hắn.
Đêm càng lúc càng sâu, nhưng hai người tuyệt không quan tâm, ôm nhau đến trời sáng.
Hết trọn bộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.