Chương 78: An Giấc Ngàn Thu Đi!
Liễu Thăng Thăng
03/06/2022
Thời gian tí tách trôi qua, màn đêm yên lặng buông xuống.
Tránh ở trong động bình yên vô sự không biết qua bao lâu thì Quý Dữu phát hiện giá trị sinh mệnh của mình giảm xuống 8% trong khi cái gì cô cũng chưa làm, sở dĩ giá trị sinh mệnh giảm xuống là bởi vì đói. Mỗi tân sinh viên khi tham gia trận diễn tập đều đeo máy ghi giá trị sinh mệnh để có thể giám sát trạng thái của cơ thể như đói khát, sinh bệnh, gặp công kích……Ngay lập tức, những trạng thái này sẽ hạ thấp giá trị sinh mệnh, bị dính vết thương trí mạng mà nói thì giá trị sinh mệnh lập tức quét sạch rồi bị đào thải bị loại trừ.
Quý Dữu lấy bình nước ra uống một ngụm.
Sau đó cô xem xét nhân số sinh viên may mắn còn tồn tại trước mắt: 4209.
Như vậy, ban ngày qua đi đã đào thải 791 người.
Quá hung tàn!
Ban đầu Quý Dữu tính toán sẽ bò ra ngoài để xem tình huống nhưng vừa thấy số lượng người tử vong thì lập tức lại sợ hãi bèn lùi vào trong động lần nữa.
Cô cân nhắc tính khả thi khi bản thân trốn đủ ba ngày trong cái động này……
Muốn?
Không muốn?
Quý Dữu tha thiết cho rằng: Khi thực lực của chính mình không đủ để tự bảo vệ mình thì sợ chết và giả vờ sợ hãi cũng không đáng xấu hổ, ngược lại đó mới chính là mỹ đức và ưu điểm cực kỳ đáng quý.
Cho nên ---
Rối rắm một lúc thì Quý Dữu cũng quyết định thành thành thật thật tránh ở trong động.
Bỗng nhiên ---
Có một mùi hương thơm mát ập vào trước mặt, Quý Dữu hít hà cái mũi: “Mùi này là mùi gì vậy? Thơm quá! Dễ ngửi thật!”
Ban đầu chỉ là mùi hương thơm mát hơi nhạt, dần dần theo gió nhẹ phất qua từng đợt, càng ngửi càng thơm, nó quanh quẩn ở chóp mũi làm Quý Dữu không cầm lòng được há miệng hút mạnh từng ngụm từng ngụm, thậm chí --- Vượt lên trên hết là muốn hoàn toàn chìm đắm trong mùi thơm tuyệt vời đó.
Từ từ!
Tôi là ai?
Tôi đang làm gì?
Quý Dữu vội vàng che lại mũi, cảm thấy bỗng nhiên thổi tới một mùi hương đúng là rất kỳ quái, cô mắc bệnh đa nghi nên lập tức dùng nước tẩm ướt góc áo rồi che lại miệng mũi, tình hình trước mắt hiển nhiên là không gian kín này không thể ở tiếp được nữa.
--- Phải đi ra ngoài thôi.
Quý Dữu không chút do dự vạch ra cửa động rồi bò ra ngoài.
Vừa mới bò ra ngoài thì mùi hương lại ập vào trước mặt, Quý Dữu nhịn thở chạy cách xa mấy mét về chiều ngược gió xong mới nhìn rõ ràng nơi phát ra mùi hương, hóa ra là cách cửa động không xa có mấy bụi cây thấp bé, lúc trước không bắt mắt chút nào thế nhưng lúc này lại nở ra nhiều bông hoa tươi đẹp, có màu đỏ xanh trắng…… Từng đóa thi nhau nở rộ.
Đẹp!
Nhưng đây có phải là hoa ăn thịt người không?
Có khả năng.
Tóm lại tuyệt đối không phải là loại hoa đứng đắn gì.
Quý Dữu tránh còn không kịp, trước khi đi cô còn cúi xuống nhặt cục đá lên ném vào bụi hoa đang thi nhau khoe sắc.
Lạch cạch ---
Đột nhiên bụi hoa vươn ra mấy cái xúc tu bóp nát cục đá đó ngay lập tức.
Quý Dữu: “!!!”
Ôi mẹ ơi ~
May mắn mình chạy trốn nhanh.
Quý Dữu không nói hai lời, xoay người đi, cũng không quay đầu lại.
Phòng điều khiển.
Một vị giảng viên nam nhận xét: “Số 4444 thật là lanh lợi, chạy trốn nhanh ghê.”
Bên cạnh có một vị giảng viên nữ mỉm cười: “Phản ứng cũng cực kỳ nhanh nhẹn, không đến vài giây là phát hiện ra mùi hương có vấn đề rồi.”
Hiệu trưởng Hồng: “Hừ.”
Đối với việc Quý Dữu không chết bởi mùi hoa, hiển nhiên là các giảng viên quá đỗi tiếc nuối.
Có người nói: “Lý do lúc trước chúng ta đều thua cuộc hóa ra là cô nhóc xui xẻo này không phải quỷ đoản mệnh nha, nếu không thì lại đánh cuộc một lần xem khi nào trò ấy chết?”
“Tôi cược trò ấy không sống quá đêm nay.”
“Nhiều nhất là sống thêm 8 tiếng đồng hồ nữa, không thể nhiều hơn.”
“Cho đứa nhỏ thêm một chút niềm tin đi, tôi cược giây tiếp theo là chết.”
“……”
Mọi người đang nói thì Quý Dữu cũng gặp phải phiền toái. Cô vừa rời xa được hoa ăn thịt người xong thì gặp phải một nam sinh viên! Là một nam sinh viên đơn thương độc mã xuất hiện, hơn nữa hiển nhiên là đối phương cũng phát hiện ra Quý Dữu, cũng nhếch mép lộ ra chiếc răng nanh tà ác hướng về Quý Dữu.
Quý Dữu có ý đồ tỏ ra thảm thương: “Tôi không muốn chết.”
Nam sinh viên nhướn mày lé mắt: “Thì sao?”
Quý Dữu: “Thả tôi đi.”
Nam sinh viên: “……”
Quý Dữu: “Người tốt thì cả đời mới bình an.”
Lòng nam sinh viên vững như đá tảng, lắc đầu: “Cậu chết tôi mới bình an.”
Quý Dữu hít sâu một hơi, đột nhiên khí thế biến đổi rồi lạnh lùng quát: “Xem ra --- Một hai cậu phải bức tôi ra tuyệt chiêu rồi!”
Nam sinh viên đã chuẩn bị xong cuộc chiến đấu thì thấy trong ban đêm tối om, nữ sinh viên đối diện kia đột nhiên giơ chân chạy trốn!”
Nam sinh viên: “……”
Cho nên --- Tuyệt chiêu chính là chạy trốn sao?
“Trốn chỗ nào!”
Thể chất của nam sinh viên không tệ chút nào, đã đột phá đến cấp A, tốc độ chạy cực kỳ nhanh, khi chỉ không đến một lát là sắp bắt được Quý Dữu thì thân hình của cô lệch về một bên tránh đi một cách hiểm hóc, sau khi lăn tại chỗ một cái thì lập tức vươn chân hướng về nam sinh viên gạt tới. Chút tài mọn bực này không làm khó mình được, vừa rồi mới giao chiến ngắn ngủi cậu ta đã phán định thể chất của Quý Dữu tuyệt đối sẽ không vượt qua cấp C, thể chất yếu nhớt như vậy sao có thể là đối thủ của mình? Vì thế nam sinh viên không thèm tránh mà ngược lại còn vọt lên.
Đúng lúc này ---
Bỗng nhiên bụi cây nở hoa bên cạnh vươn ra mấy các xúc tu túm lấy nam sinh viên lôi về phía nó: “A a a…… Cái quỷ gì thế này?”
Sau đó ---
Nam sinh viên liền phát hiện giá trị sinh mệnh của mình đang rớt xuống một cách thảm hại……
Nam sinh viên nóng nảy, dường như mất trí hướng về đối thủ kêu: “Mau cứu tôi!”
Quý Dữu: “Nhìn tôi giống như đang bị bệnh sao?”
Nam sinh viên vội la lên: “Tôi biết Quý Dữu số 4444 trốn ở đâu! Nhất định là cậu muốn giết con nhóc đó đi? Cậu cứu tôi thì tôi lập tức nói cho cậu biết con nhóc đó ở đâu!”
Quý Dữu: “……”
Nam sinh viên nóng lòng chứng minh bản thân nên nói dối hết bài này sang bài khác: “Thật sự, tôi không lừa cậu đâu, bản thân tôi đây cực kỳ mềm lòng, lúc trước thả con nhóc rất nhiều lần rồi cho nên tôi bết nó đó ở nơi nào! Cậu cứu tôi tôi sẽ mang cậu đi giết nó!”
Quý Dữu: “…… Được.”
Quý Dữu trả lời dứt khoát lưu loát rồi nhấc chân đi tới bụi cây, đi được vài bước thì cô chợt khom lưng nhặt lên một nhánh cây khô sau đó hung hăng hướng về ngực của nam sinh viên --- Chọc vào máy ghi giá trị sinh mệnh!
Răng rắc ---
Trong nháy mắt giá trị sinh mệnh khô kệt.
Nam sinh viên: “A a a…… Vừa rồi cậu nói cứu tôi cơ mà.”
Quý Dữu hơi mỉm cười: “Lời nói của kẻ lừa đảo mà cậu cũng tin?”
Nam sinh viên: “A a a…… Tao muốn giết mày.”
Quý Dữu mỉm cười: “Hiện tại đi đầu thai đi --- 18 năm sau cậu sẽ có cơ hội.”
Nam sinh viên đấm ngực dậm chân: “A a a…… Mình chết không nhắm mắt!!! Nghiệp lớn của mình chưa xong! Mình không muốn chết đâu!”
Lúc này người máy phụ trách nhặt xác đã trình diện, vừa nghe thấy thi thể còn đang nói chuyện lập tức phát ra tiếng báo động: “Cảnh cáo! Cảnh cáo! Cảnh cáo! Thi thể trái với quy luật thi thể, khấu trừ 1 điểm!”
Nam sinh viên: “……”
Quý Dữu: “An giấc ngàn thu đi.”
Nam sinh viên: “……”
Có vẻ như Quý Dữu cảm thấy còn chưa đủ kích thích nên cô vạch góc áo làm lộ ra khuôn mặt rồi cười tủm tỉm: “Bạn học này, tôi cho rằng tình huống mắt mù của cậu rất nghiêm trọng, đầu thai kiếp sau nhớ rõ dùng một ít nước nhỏ mắt làm sáng mắt nhé, còn nữa --- Thuận tiện làm người tốt đi.”
Nam sinh viên: “……”
A a a!!!
Bị như vậy thật sự chết không nhắm mắt.
Chờ ‘thi thể’ của nam sinh viên đó bị kéo đi xong, Quý Dữu che mũi lại rồi nhìn kỹ mấy lùm cây nở hoa kia, vừa thấy thì phát hiện ra quả nhiên là được nhân công cải tạo, căn bản không phải là hoa ăn thịt người chân chính, quái vật xúc tu giết người ở bên trong cũng là hàng giả, chỉ có giá trị sinh mệnh của nam sinh viên đó là bị xói mòn, còn cơ thể không bị làm sao.
Nói cách khác, loại bẫy rập ‘trí mạng’ này lại không nguy hiểm đến tính mạng, khả năng còn có rất nhiều đây?
Có thể ---
Lợi dụng cho tốt giết được vài người thì sao?
Tránh ở trong động bình yên vô sự không biết qua bao lâu thì Quý Dữu phát hiện giá trị sinh mệnh của mình giảm xuống 8% trong khi cái gì cô cũng chưa làm, sở dĩ giá trị sinh mệnh giảm xuống là bởi vì đói. Mỗi tân sinh viên khi tham gia trận diễn tập đều đeo máy ghi giá trị sinh mệnh để có thể giám sát trạng thái của cơ thể như đói khát, sinh bệnh, gặp công kích……Ngay lập tức, những trạng thái này sẽ hạ thấp giá trị sinh mệnh, bị dính vết thương trí mạng mà nói thì giá trị sinh mệnh lập tức quét sạch rồi bị đào thải bị loại trừ.
Quý Dữu lấy bình nước ra uống một ngụm.
Sau đó cô xem xét nhân số sinh viên may mắn còn tồn tại trước mắt: 4209.
Như vậy, ban ngày qua đi đã đào thải 791 người.
Quá hung tàn!
Ban đầu Quý Dữu tính toán sẽ bò ra ngoài để xem tình huống nhưng vừa thấy số lượng người tử vong thì lập tức lại sợ hãi bèn lùi vào trong động lần nữa.
Cô cân nhắc tính khả thi khi bản thân trốn đủ ba ngày trong cái động này……
Muốn?
Không muốn?
Quý Dữu tha thiết cho rằng: Khi thực lực của chính mình không đủ để tự bảo vệ mình thì sợ chết và giả vờ sợ hãi cũng không đáng xấu hổ, ngược lại đó mới chính là mỹ đức và ưu điểm cực kỳ đáng quý.
Cho nên ---
Rối rắm một lúc thì Quý Dữu cũng quyết định thành thành thật thật tránh ở trong động.
Bỗng nhiên ---
Có một mùi hương thơm mát ập vào trước mặt, Quý Dữu hít hà cái mũi: “Mùi này là mùi gì vậy? Thơm quá! Dễ ngửi thật!”
Ban đầu chỉ là mùi hương thơm mát hơi nhạt, dần dần theo gió nhẹ phất qua từng đợt, càng ngửi càng thơm, nó quanh quẩn ở chóp mũi làm Quý Dữu không cầm lòng được há miệng hút mạnh từng ngụm từng ngụm, thậm chí --- Vượt lên trên hết là muốn hoàn toàn chìm đắm trong mùi thơm tuyệt vời đó.
Từ từ!
Tôi là ai?
Tôi đang làm gì?
Quý Dữu vội vàng che lại mũi, cảm thấy bỗng nhiên thổi tới một mùi hương đúng là rất kỳ quái, cô mắc bệnh đa nghi nên lập tức dùng nước tẩm ướt góc áo rồi che lại miệng mũi, tình hình trước mắt hiển nhiên là không gian kín này không thể ở tiếp được nữa.
--- Phải đi ra ngoài thôi.
Quý Dữu không chút do dự vạch ra cửa động rồi bò ra ngoài.
Vừa mới bò ra ngoài thì mùi hương lại ập vào trước mặt, Quý Dữu nhịn thở chạy cách xa mấy mét về chiều ngược gió xong mới nhìn rõ ràng nơi phát ra mùi hương, hóa ra là cách cửa động không xa có mấy bụi cây thấp bé, lúc trước không bắt mắt chút nào thế nhưng lúc này lại nở ra nhiều bông hoa tươi đẹp, có màu đỏ xanh trắng…… Từng đóa thi nhau nở rộ.
Đẹp!
Nhưng đây có phải là hoa ăn thịt người không?
Có khả năng.
Tóm lại tuyệt đối không phải là loại hoa đứng đắn gì.
Quý Dữu tránh còn không kịp, trước khi đi cô còn cúi xuống nhặt cục đá lên ném vào bụi hoa đang thi nhau khoe sắc.
Lạch cạch ---
Đột nhiên bụi hoa vươn ra mấy cái xúc tu bóp nát cục đá đó ngay lập tức.
Quý Dữu: “!!!”
Ôi mẹ ơi ~
May mắn mình chạy trốn nhanh.
Quý Dữu không nói hai lời, xoay người đi, cũng không quay đầu lại.
Phòng điều khiển.
Một vị giảng viên nam nhận xét: “Số 4444 thật là lanh lợi, chạy trốn nhanh ghê.”
Bên cạnh có một vị giảng viên nữ mỉm cười: “Phản ứng cũng cực kỳ nhanh nhẹn, không đến vài giây là phát hiện ra mùi hương có vấn đề rồi.”
Hiệu trưởng Hồng: “Hừ.”
Đối với việc Quý Dữu không chết bởi mùi hoa, hiển nhiên là các giảng viên quá đỗi tiếc nuối.
Có người nói: “Lý do lúc trước chúng ta đều thua cuộc hóa ra là cô nhóc xui xẻo này không phải quỷ đoản mệnh nha, nếu không thì lại đánh cuộc một lần xem khi nào trò ấy chết?”
“Tôi cược trò ấy không sống quá đêm nay.”
“Nhiều nhất là sống thêm 8 tiếng đồng hồ nữa, không thể nhiều hơn.”
“Cho đứa nhỏ thêm một chút niềm tin đi, tôi cược giây tiếp theo là chết.”
“……”
Mọi người đang nói thì Quý Dữu cũng gặp phải phiền toái. Cô vừa rời xa được hoa ăn thịt người xong thì gặp phải một nam sinh viên! Là một nam sinh viên đơn thương độc mã xuất hiện, hơn nữa hiển nhiên là đối phương cũng phát hiện ra Quý Dữu, cũng nhếch mép lộ ra chiếc răng nanh tà ác hướng về Quý Dữu.
Quý Dữu có ý đồ tỏ ra thảm thương: “Tôi không muốn chết.”
Nam sinh viên nhướn mày lé mắt: “Thì sao?”
Quý Dữu: “Thả tôi đi.”
Nam sinh viên: “……”
Quý Dữu: “Người tốt thì cả đời mới bình an.”
Lòng nam sinh viên vững như đá tảng, lắc đầu: “Cậu chết tôi mới bình an.”
Quý Dữu hít sâu một hơi, đột nhiên khí thế biến đổi rồi lạnh lùng quát: “Xem ra --- Một hai cậu phải bức tôi ra tuyệt chiêu rồi!”
Nam sinh viên đã chuẩn bị xong cuộc chiến đấu thì thấy trong ban đêm tối om, nữ sinh viên đối diện kia đột nhiên giơ chân chạy trốn!”
Nam sinh viên: “……”
Cho nên --- Tuyệt chiêu chính là chạy trốn sao?
“Trốn chỗ nào!”
Thể chất của nam sinh viên không tệ chút nào, đã đột phá đến cấp A, tốc độ chạy cực kỳ nhanh, khi chỉ không đến một lát là sắp bắt được Quý Dữu thì thân hình của cô lệch về một bên tránh đi một cách hiểm hóc, sau khi lăn tại chỗ một cái thì lập tức vươn chân hướng về nam sinh viên gạt tới. Chút tài mọn bực này không làm khó mình được, vừa rồi mới giao chiến ngắn ngủi cậu ta đã phán định thể chất của Quý Dữu tuyệt đối sẽ không vượt qua cấp C, thể chất yếu nhớt như vậy sao có thể là đối thủ của mình? Vì thế nam sinh viên không thèm tránh mà ngược lại còn vọt lên.
Đúng lúc này ---
Bỗng nhiên bụi cây nở hoa bên cạnh vươn ra mấy các xúc tu túm lấy nam sinh viên lôi về phía nó: “A a a…… Cái quỷ gì thế này?”
Sau đó ---
Nam sinh viên liền phát hiện giá trị sinh mệnh của mình đang rớt xuống một cách thảm hại……
Nam sinh viên nóng nảy, dường như mất trí hướng về đối thủ kêu: “Mau cứu tôi!”
Quý Dữu: “Nhìn tôi giống như đang bị bệnh sao?”
Nam sinh viên vội la lên: “Tôi biết Quý Dữu số 4444 trốn ở đâu! Nhất định là cậu muốn giết con nhóc đó đi? Cậu cứu tôi thì tôi lập tức nói cho cậu biết con nhóc đó ở đâu!”
Quý Dữu: “……”
Nam sinh viên nóng lòng chứng minh bản thân nên nói dối hết bài này sang bài khác: “Thật sự, tôi không lừa cậu đâu, bản thân tôi đây cực kỳ mềm lòng, lúc trước thả con nhóc rất nhiều lần rồi cho nên tôi bết nó đó ở nơi nào! Cậu cứu tôi tôi sẽ mang cậu đi giết nó!”
Quý Dữu: “…… Được.”
Quý Dữu trả lời dứt khoát lưu loát rồi nhấc chân đi tới bụi cây, đi được vài bước thì cô chợt khom lưng nhặt lên một nhánh cây khô sau đó hung hăng hướng về ngực của nam sinh viên --- Chọc vào máy ghi giá trị sinh mệnh!
Răng rắc ---
Trong nháy mắt giá trị sinh mệnh khô kệt.
Nam sinh viên: “A a a…… Vừa rồi cậu nói cứu tôi cơ mà.”
Quý Dữu hơi mỉm cười: “Lời nói của kẻ lừa đảo mà cậu cũng tin?”
Nam sinh viên: “A a a…… Tao muốn giết mày.”
Quý Dữu mỉm cười: “Hiện tại đi đầu thai đi --- 18 năm sau cậu sẽ có cơ hội.”
Nam sinh viên đấm ngực dậm chân: “A a a…… Mình chết không nhắm mắt!!! Nghiệp lớn của mình chưa xong! Mình không muốn chết đâu!”
Lúc này người máy phụ trách nhặt xác đã trình diện, vừa nghe thấy thi thể còn đang nói chuyện lập tức phát ra tiếng báo động: “Cảnh cáo! Cảnh cáo! Cảnh cáo! Thi thể trái với quy luật thi thể, khấu trừ 1 điểm!”
Nam sinh viên: “……”
Quý Dữu: “An giấc ngàn thu đi.”
Nam sinh viên: “……”
Có vẻ như Quý Dữu cảm thấy còn chưa đủ kích thích nên cô vạch góc áo làm lộ ra khuôn mặt rồi cười tủm tỉm: “Bạn học này, tôi cho rằng tình huống mắt mù của cậu rất nghiêm trọng, đầu thai kiếp sau nhớ rõ dùng một ít nước nhỏ mắt làm sáng mắt nhé, còn nữa --- Thuận tiện làm người tốt đi.”
Nam sinh viên: “……”
A a a!!!
Bị như vậy thật sự chết không nhắm mắt.
Chờ ‘thi thể’ của nam sinh viên đó bị kéo đi xong, Quý Dữu che mũi lại rồi nhìn kỹ mấy lùm cây nở hoa kia, vừa thấy thì phát hiện ra quả nhiên là được nhân công cải tạo, căn bản không phải là hoa ăn thịt người chân chính, quái vật xúc tu giết người ở bên trong cũng là hàng giả, chỉ có giá trị sinh mệnh của nam sinh viên đó là bị xói mòn, còn cơ thể không bị làm sao.
Nói cách khác, loại bẫy rập ‘trí mạng’ này lại không nguy hiểm đến tính mạng, khả năng còn có rất nhiều đây?
Có thể ---
Lợi dụng cho tốt giết được vài người thì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.