Chương 60: Bàn Tay Vàng Rác Rưởi
Liễu Thăng Thăng
27/04/2022
Bỗng nhiên ---
Bên tai truyền đến một tiếng mỏng manh.
Quý Dữu hoảng sợ cho rằng mình nghe lầm.
[Chị……]
Hả?
Khi giọng nói hơi mờ nhạt, có chiều sâu, phảng phất như truyền đến từ phía chân trời bay tới, Quý Dữu sợ tới mức giật cả người, cô nhìn nhìn khắp mọi nơi, không có người.
[Chị……]
Lúc này, giọng nói rõ ràng hơn.
Quý Dữu: “!!!”
Quỷ táo tợn?
[Chị ơi……]
Giọng nói mềm mại, yếu đuối, ngọt ngào.
Rất rõ ràng.
Quý Dữu xác định đây không phải là ảo giác.
Cô nhìn khắp mọi nơi một lần nữa, không phát hiện bóng người, chẳng lẽ là --- Thiết phiến?
Quý Dữu lớn gan hỏi: “Cô là ai? Vì sao lại gọi tôi là chị?”
……
Bốn phía yên tĩnh, tiếng gọi từng tiếng cũng ngừng đột ngột.
Quý Dữu: “Nói chuyện……”
[Chị…… Em là chị mà, là Quý Dữu mà.]
Gì?
Ngón tay Quý Dữu run lên: “Cô là ai?”
Tiếng nói của thiếu nữ ngừng lại một lần nữa, giống như là đang buồn rầu không biết phải giải thích ra sao.
Bỗng dưng Quý Dữu giật mình một cái: “Cô là chủ nhân của cơ thể này?”
Thiếu nữ nghe thấy thế, giọng nói cũng trở nên vui sướng theo:
[Vâng ạ…… Chị ơi, em là cô ấy.]
Quý Dữu: “……”
Đột nhiên không khí rơi vào sự xấu hổ.
A a ---
Hiện tại phải làm sao bây giờ?
Đem cơ thể này trả lại cho nguyên chủ?
Nhưng trả như thế nào đây?
Đây là một vấn đề a.
……
Quý Dữu không rối rắm được bao lâu, thái độ đà điểu luôn luôn không phải là phong cách của cô, cô há mồm trực tiếp hỏi: “A --- Vậy…… Hiện tại cô tính toán làm thế nào? Để cô trở về cơ thể sao?”
Thiếu nữ trả lời rất nhanh:
[Em không thể quay về được nữa, hiện tại chị mới là chủ nhân của cơ thể.]
Quý Dữu: “???”
Tiếng nói mềm mại ngọt ngào của thiếu nữ lại vang lên:
[Chị ơi…… Em vui lắm, cuối cùng thì chị cũng có thể nghe thấy em nói chuyện. Em ở trong một cái không gian đen như mực vậy, bốn phía trừ hoa văn đa dạng phức tạp ra thì không có cái gì cả, mỗi ngày em chỉ có thể tự mình đối mặt với nó, rất sợ hãi……]
Quý Dữu: “??? Cô ở nơi nào?”
Thiếu nữ nhẹ nhàng nói: [Ở trong một không gian bị bịt kín, bốn phía nơi đây đều là hoa văn phức tạp tạo thành tường vây quanh, không ra được……]
Nghe nguyên chủ tả lại, ánh mắt Quý Dữu chợt lóe lên, chẳng lẽ --- Nguyên chủ ở bên trong thiết phiến?
Dáng vẻ này hoàn toàn chính là vẻ bề ngoài của thiết phiến, Quý Dữu không nghĩ tới hóa ra bên trong thiết phiến lại là một không gian bịt kín, ở trong đó không có cái gì cả.
Quý Dữu nghĩ nghĩ rồi nhanh chóng nói: “Quý Dữu…… Tiểu Dữu, trong đầu chị có một cái thiết phiến, bề ngoài rất giống với miêu tả của em, chẳng lẽ em đang ở trong thiết phiến đó sao? Em --- Ở trong đó có không tốt hay không, có cảm giác không khỏe không?”
Ban đầu cô định gọi đối phương là Quý Dữu nhưng nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy rất kỳ quái, vì mình và nguyên chủ trùng tên trùng họ, mình kêu tên của mình, cái cảm giác đó thực sự là một lời khó có thể nói hết, cho nên thuận thế sửa lại miệng.
Tiếp theo, Quý Dữu kể ra lai lịch của thiết phiến cùng với sự suy đoán của mình với thiết phiến cho nguyên chủ nghe.
Nguyên chủ im lặng một lúc rồi nói với giọng mềm mại: [Vâng, chắc là vậy rồi. Ngày đó…… Sau…… Sau khi em chết thì bị hút vào trong không gian này, ngẫu nhiên em có thể cảm giác được thế giới bên ngoài nhưng hầu hết là không cảm nhận được.]
[Khi em vừa mới vào đây rất sợ hãi, kêu như thế nào cũng không có người trả lời em. May mắn --- Có chị đấy, em có thể cảm ứng được chị tồn tại.]
Cảm xúc của nguyên chủ đã bùng nổ vài lần, Quý Dữu vẫn luôn biết cô bé này còn ở, hiện tại nguyên chủ có thể liên hệ được với mình, khóe miệng của Quý Dữu không cầm lòng được cong lên nở nụ cười rồi nhẹ giọng hỏi: “Ngày thường em có thể cảm ứng được chị sao?”
Giọng nói của thiếu nữ hơi buồn rầu: [Không thể đâu ạ. Ngẫu nhiên mới được thôi. Giống như lần này vậy, tường vây bốn phía đang đen nhánh đột nhiên phủ lên vầng sáng, chỉ trong chốc lát em phát hiện ra mình có thể nghe thấy chị nói chuyện.]
[Em thử gọi chị xem sao, không nghĩ tới thế mà chị có phản ứng……]
[Em rất vui……]
Tình cảm của thiếu nữ không hề giấu đi mà thẳng thắn rộng mở với Quý Dữu, chịu ảnh hưởng bởi cảm xúc vui vẻ này, khóe miệng tươi cười của Quý Dữu càng lúc càng lớn, cô nhẹ nhàng nói: “Tiểu Dữu…… Có thể nói chuyện được với em chị cũng rất vui vẻ.”
[Vâng ạ!]
Quý Dữu hỏi: “Chỉ có thế nói chuyện, vậy có thể thấy được sự vật bên ngoài hay không? Em --- có nghĩ nhìn một lần không?”
[Chị ơi, em chỉ có thể nói chuyện được với chị thôi, không nhìn thấy được bên ngoài đâu ạ.]
Nói xong, tiếng nói mềm mại của thiếu nữ mang theo sự ngượng ngùng: [Chị…… Em…… Em cũng không muốn ra ngoài.]
[Em sợ……]
Quý Dữu có cảm giác đầu quả tim mềm mại, thiếu nữ chỉ nhẹ nhàng thốt lên hai tiếng mà trước mắt cô phảng phất như xuất hiện hình ảnh một cô bé đang cuộn tròn ở trong góc với tâm trạng lo lắng hãi hùng và bất an…… Yếu ớt không thể tưởng tượng được.
Cũng ---
Làm người đau lòng vô cùng.
Quý Dữu không nhịn được giơ tay muốn xoa xoa thiếu nữ.
Nhưng mà ---
Trước mắt không có cái gì cả.
[A ---]
Thiếu nữ hô lên một tiếng kinh hoảng, thấy ánh sáng xung quanh vách tường kiên cố đang dần dần yếu bớt.
[Ánh sáng tắt mất rồi.]
[Chị ơi……]
[Hình như em không thể nói chuyện được với chị nữa.]
[Oa… oa…]
Cùng lúc đó, tiếng nói mềm mại bên tai Quý Dữu biến mất không thấy, cô nhanh chóng giơ tay vỗ vỗ ngực nhẹ giọng trấn an: “Tiểu Dữu --- Không cần phải sợ hãi, chị ở đây, vẫn luôn ở đây mà.” Nếu nguyên chủ gọi mình là chị, đương nhiên là chính mình sẽ không do dự bảo hộ cô bé đó.
***Không do dự: Bản convert là ‘Nghĩa vô phản cố’ – 义无反顾 – yì wú fǎn gù. Ý của câu này là vì chính nghĩa, đạo nghĩa, ko do dự, ko quay đầu nhìn lại, thấy việc không chùn bước.
Chỉ là ---
Bốn phía lặng ngắt như tờ, lại không còn tiếng nói ngọt ngào của thiếu nữ nữa.
Sâu trong óc…… Thiết phiến đứng yên bất động.
Còn ở!!
Trong mắt Quý Dữu hiện lên tia sáng của sự ngạc nhiên!
Cái thứ này thế mà không biết mất.
Điều này nói lên điều gì?
Hiệu quả của Điệp Mật cao phẩm thần kỳ như vậy sao? Không chỉ làm được chuyện Tiểu Dữu liên hệ với mình mà thiết phiến vẫn luôn có thể hiện hình?
Không!
Không đúng.
Khẳng định hiện hình chỉ là tạm thời.
Lúc này cái gì Quý Dữu đều không nghĩ nữa, lập tức nắm lấy cơ hội vội vội vàng vàng xem hoa văn trên bề mặt của thiết phiến, hiện tại cô đã biết những hoa văn này cực kỳ mạnh mẽ, có thể đây chính là trận pháp đồ mà khi chế tác hồn khí cần có!
Vì đồ chơi này mà lần trước cô chỉ nhìn trộm được có vài giây thôi, cũng chưa thấy hoa văn rõ ràng hoàn chỉnh đã khiến cô vô tình chế tạo được mười mấy cái hồn khí rồi.
Bàn tay vàng này thật nghịch thiên nha!
Tầm mắt của Quý Dữu nhìn đến thì phát hiện những khối rỉ sắt trên thân của thiết phiến đã bong hết ra từng mảng, những hoa văn cổ xưa, khí phách, rộng lớn, nhưng ở tầm mắt của Quý Dữu, chúng nó vẫn như cách một lớp sương khói, mờ mịt…… Quý Dữu dùng sức ngưng thần, không mong thấy rõ toàn bộ, chỉ cần nắm được một ít để nhìn cẩn thận, sau đó, đại não của cô liền cảm giác được sự đau đớn đang co rút.
A a!
Quý Dữu phỏng đoán, muốn hoàn toàn nhìn thấu được tất cả hoa văn trên thân thiết phiến cần có tinh thần lực đủ mạnh mẽ đến chống đỡ.
Mà nay ---
Đầu của mình đột nhiên bắt đầu đau nhất định là do tinh thần lực của mình quá yếu ớt, không có cách nào duy trì tinh thần lực được.
Từ bỏ sao?
Từ bỏ cái quỷ!
Hôm nay ông đây có chết cũng phải nhìn cho rõ mỗi một chỗ!
Quý Dữu cắn răng, nhẫn tâm ôm vết đao liếm thịt, chịu đựng đau nhức, nhíu chặt mi, cố gắng hết sức chuyên chú mà nhìn chằm chằm vào một chỗ nhìn cho kỹ:
Vô số những đường cong……
Quấn quanh ---
Đan chéo ---
Mơ hồ hợp thành một hình vẽ.
[Oanh ---]
Trước mắt Quý Dữu tối sầm, đột nhiên cả người ngã quỵ trên mặt đất.
……
Màn đen bao phủ.
Sáng sớm mới tỉnh giấc.
……
Trên sàn nhà, có một người giống như con lợn chết vẫn không nhúc nhích đột nhiên trợn mắt, Quý Dữu xoa xoa cái trán vẫn hơi đau nhức, cô thẹn quá hóa giận chửi mắng: “Bàn tay vàng rác rưởi này! Hại mình không ít đâu!”
________________________________________________
Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:
Tiểu Dữu là một cô gái rất tốt, rất trong sáng, rất đáng yêu, rất dễ xấu hổ, rất…… (♥ڡ ♥)
Đã được 60 chương rồi, còn 10 chương nữa là Dữu mei mei bắt đầu bước những bước chân đầu tiên trên con đường trở thành cường giả của cô nàng.
Hố này rất sâu các bạn ạ, trong khoảng 70 chương đầu có lẽ cũng chưa có sức hấp dẫn lắm, nhất là những bạn không quen nhảy hố sâu và tình tiết bị kéo dài, với bản thân mình thì mình thích như thế vì nội dung truyện sẽ được chi tiết và mình cũng vẫn luôn được theo dõi các nhân vật yêu thích trong bộ truyện đó, truyện hay là mình không bao giờ muốn kết thúc nhanh cả (✿◠‿◠)
Nhưng các bạn yên tâm nhé, càng về sau càng hay ạ, mình nghĩ các bạn sẽ không mất công nhảy hố này đâu, hố sâu quá cũng ngại đào lắm nhưng vì mình quá thích bộ này nên mới nhắm mắt đưa ‘tay’ edit. Những chương đầu chắc cũng có bạn chưa thấy tính cách của Dưu mei mei có gì đặc biệt mấy nhưng không hề, ngược lại nha.
Vì tình tiết kéo dài nên đến khi Dữu mei mei vào học viện quân sự rồi mới bộc lộ được nhiều cái hay của cô nàng, và cả những đồng đội của cô nàng nữa, mỗi người mỗi vẻ đáng iu chết đi được.
Bật mí xíu nha, một trong những đồng đội của cô nàng đã từng xuất hiện rồi đó. Hí hí…… (^ε ^)
Còn rất nhiều điều thú vị chờ các bạn khám phá! ≧✯◡✯≦
Bên tai truyền đến một tiếng mỏng manh.
Quý Dữu hoảng sợ cho rằng mình nghe lầm.
[Chị……]
Hả?
Khi giọng nói hơi mờ nhạt, có chiều sâu, phảng phất như truyền đến từ phía chân trời bay tới, Quý Dữu sợ tới mức giật cả người, cô nhìn nhìn khắp mọi nơi, không có người.
[Chị……]
Lúc này, giọng nói rõ ràng hơn.
Quý Dữu: “!!!”
Quỷ táo tợn?
[Chị ơi……]
Giọng nói mềm mại, yếu đuối, ngọt ngào.
Rất rõ ràng.
Quý Dữu xác định đây không phải là ảo giác.
Cô nhìn khắp mọi nơi một lần nữa, không phát hiện bóng người, chẳng lẽ là --- Thiết phiến?
Quý Dữu lớn gan hỏi: “Cô là ai? Vì sao lại gọi tôi là chị?”
……
Bốn phía yên tĩnh, tiếng gọi từng tiếng cũng ngừng đột ngột.
Quý Dữu: “Nói chuyện……”
[Chị…… Em là chị mà, là Quý Dữu mà.]
Gì?
Ngón tay Quý Dữu run lên: “Cô là ai?”
Tiếng nói của thiếu nữ ngừng lại một lần nữa, giống như là đang buồn rầu không biết phải giải thích ra sao.
Bỗng dưng Quý Dữu giật mình một cái: “Cô là chủ nhân của cơ thể này?”
Thiếu nữ nghe thấy thế, giọng nói cũng trở nên vui sướng theo:
[Vâng ạ…… Chị ơi, em là cô ấy.]
Quý Dữu: “……”
Đột nhiên không khí rơi vào sự xấu hổ.
A a ---
Hiện tại phải làm sao bây giờ?
Đem cơ thể này trả lại cho nguyên chủ?
Nhưng trả như thế nào đây?
Đây là một vấn đề a.
……
Quý Dữu không rối rắm được bao lâu, thái độ đà điểu luôn luôn không phải là phong cách của cô, cô há mồm trực tiếp hỏi: “A --- Vậy…… Hiện tại cô tính toán làm thế nào? Để cô trở về cơ thể sao?”
Thiếu nữ trả lời rất nhanh:
[Em không thể quay về được nữa, hiện tại chị mới là chủ nhân của cơ thể.]
Quý Dữu: “???”
Tiếng nói mềm mại ngọt ngào của thiếu nữ lại vang lên:
[Chị ơi…… Em vui lắm, cuối cùng thì chị cũng có thể nghe thấy em nói chuyện. Em ở trong một cái không gian đen như mực vậy, bốn phía trừ hoa văn đa dạng phức tạp ra thì không có cái gì cả, mỗi ngày em chỉ có thể tự mình đối mặt với nó, rất sợ hãi……]
Quý Dữu: “??? Cô ở nơi nào?”
Thiếu nữ nhẹ nhàng nói: [Ở trong một không gian bị bịt kín, bốn phía nơi đây đều là hoa văn phức tạp tạo thành tường vây quanh, không ra được……]
Nghe nguyên chủ tả lại, ánh mắt Quý Dữu chợt lóe lên, chẳng lẽ --- Nguyên chủ ở bên trong thiết phiến?
Dáng vẻ này hoàn toàn chính là vẻ bề ngoài của thiết phiến, Quý Dữu không nghĩ tới hóa ra bên trong thiết phiến lại là một không gian bịt kín, ở trong đó không có cái gì cả.
Quý Dữu nghĩ nghĩ rồi nhanh chóng nói: “Quý Dữu…… Tiểu Dữu, trong đầu chị có một cái thiết phiến, bề ngoài rất giống với miêu tả của em, chẳng lẽ em đang ở trong thiết phiến đó sao? Em --- Ở trong đó có không tốt hay không, có cảm giác không khỏe không?”
Ban đầu cô định gọi đối phương là Quý Dữu nhưng nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy rất kỳ quái, vì mình và nguyên chủ trùng tên trùng họ, mình kêu tên của mình, cái cảm giác đó thực sự là một lời khó có thể nói hết, cho nên thuận thế sửa lại miệng.
Tiếp theo, Quý Dữu kể ra lai lịch của thiết phiến cùng với sự suy đoán của mình với thiết phiến cho nguyên chủ nghe.
Nguyên chủ im lặng một lúc rồi nói với giọng mềm mại: [Vâng, chắc là vậy rồi. Ngày đó…… Sau…… Sau khi em chết thì bị hút vào trong không gian này, ngẫu nhiên em có thể cảm giác được thế giới bên ngoài nhưng hầu hết là không cảm nhận được.]
[Khi em vừa mới vào đây rất sợ hãi, kêu như thế nào cũng không có người trả lời em. May mắn --- Có chị đấy, em có thể cảm ứng được chị tồn tại.]
Cảm xúc của nguyên chủ đã bùng nổ vài lần, Quý Dữu vẫn luôn biết cô bé này còn ở, hiện tại nguyên chủ có thể liên hệ được với mình, khóe miệng của Quý Dữu không cầm lòng được cong lên nở nụ cười rồi nhẹ giọng hỏi: “Ngày thường em có thể cảm ứng được chị sao?”
Giọng nói của thiếu nữ hơi buồn rầu: [Không thể đâu ạ. Ngẫu nhiên mới được thôi. Giống như lần này vậy, tường vây bốn phía đang đen nhánh đột nhiên phủ lên vầng sáng, chỉ trong chốc lát em phát hiện ra mình có thể nghe thấy chị nói chuyện.]
[Em thử gọi chị xem sao, không nghĩ tới thế mà chị có phản ứng……]
[Em rất vui……]
Tình cảm của thiếu nữ không hề giấu đi mà thẳng thắn rộng mở với Quý Dữu, chịu ảnh hưởng bởi cảm xúc vui vẻ này, khóe miệng tươi cười của Quý Dữu càng lúc càng lớn, cô nhẹ nhàng nói: “Tiểu Dữu…… Có thể nói chuyện được với em chị cũng rất vui vẻ.”
[Vâng ạ!]
Quý Dữu hỏi: “Chỉ có thế nói chuyện, vậy có thể thấy được sự vật bên ngoài hay không? Em --- có nghĩ nhìn một lần không?”
[Chị ơi, em chỉ có thể nói chuyện được với chị thôi, không nhìn thấy được bên ngoài đâu ạ.]
Nói xong, tiếng nói mềm mại của thiếu nữ mang theo sự ngượng ngùng: [Chị…… Em…… Em cũng không muốn ra ngoài.]
[Em sợ……]
Quý Dữu có cảm giác đầu quả tim mềm mại, thiếu nữ chỉ nhẹ nhàng thốt lên hai tiếng mà trước mắt cô phảng phất như xuất hiện hình ảnh một cô bé đang cuộn tròn ở trong góc với tâm trạng lo lắng hãi hùng và bất an…… Yếu ớt không thể tưởng tượng được.
Cũng ---
Làm người đau lòng vô cùng.
Quý Dữu không nhịn được giơ tay muốn xoa xoa thiếu nữ.
Nhưng mà ---
Trước mắt không có cái gì cả.
[A ---]
Thiếu nữ hô lên một tiếng kinh hoảng, thấy ánh sáng xung quanh vách tường kiên cố đang dần dần yếu bớt.
[Ánh sáng tắt mất rồi.]
[Chị ơi……]
[Hình như em không thể nói chuyện được với chị nữa.]
[Oa… oa…]
Cùng lúc đó, tiếng nói mềm mại bên tai Quý Dữu biến mất không thấy, cô nhanh chóng giơ tay vỗ vỗ ngực nhẹ giọng trấn an: “Tiểu Dữu --- Không cần phải sợ hãi, chị ở đây, vẫn luôn ở đây mà.” Nếu nguyên chủ gọi mình là chị, đương nhiên là chính mình sẽ không do dự bảo hộ cô bé đó.
***Không do dự: Bản convert là ‘Nghĩa vô phản cố’ – 义无反顾 – yì wú fǎn gù. Ý của câu này là vì chính nghĩa, đạo nghĩa, ko do dự, ko quay đầu nhìn lại, thấy việc không chùn bước.
Chỉ là ---
Bốn phía lặng ngắt như tờ, lại không còn tiếng nói ngọt ngào của thiếu nữ nữa.
Sâu trong óc…… Thiết phiến đứng yên bất động.
Còn ở!!
Trong mắt Quý Dữu hiện lên tia sáng của sự ngạc nhiên!
Cái thứ này thế mà không biết mất.
Điều này nói lên điều gì?
Hiệu quả của Điệp Mật cao phẩm thần kỳ như vậy sao? Không chỉ làm được chuyện Tiểu Dữu liên hệ với mình mà thiết phiến vẫn luôn có thể hiện hình?
Không!
Không đúng.
Khẳng định hiện hình chỉ là tạm thời.
Lúc này cái gì Quý Dữu đều không nghĩ nữa, lập tức nắm lấy cơ hội vội vội vàng vàng xem hoa văn trên bề mặt của thiết phiến, hiện tại cô đã biết những hoa văn này cực kỳ mạnh mẽ, có thể đây chính là trận pháp đồ mà khi chế tác hồn khí cần có!
Vì đồ chơi này mà lần trước cô chỉ nhìn trộm được có vài giây thôi, cũng chưa thấy hoa văn rõ ràng hoàn chỉnh đã khiến cô vô tình chế tạo được mười mấy cái hồn khí rồi.
Bàn tay vàng này thật nghịch thiên nha!
Tầm mắt của Quý Dữu nhìn đến thì phát hiện những khối rỉ sắt trên thân của thiết phiến đã bong hết ra từng mảng, những hoa văn cổ xưa, khí phách, rộng lớn, nhưng ở tầm mắt của Quý Dữu, chúng nó vẫn như cách một lớp sương khói, mờ mịt…… Quý Dữu dùng sức ngưng thần, không mong thấy rõ toàn bộ, chỉ cần nắm được một ít để nhìn cẩn thận, sau đó, đại não của cô liền cảm giác được sự đau đớn đang co rút.
A a!
Quý Dữu phỏng đoán, muốn hoàn toàn nhìn thấu được tất cả hoa văn trên thân thiết phiến cần có tinh thần lực đủ mạnh mẽ đến chống đỡ.
Mà nay ---
Đầu của mình đột nhiên bắt đầu đau nhất định là do tinh thần lực của mình quá yếu ớt, không có cách nào duy trì tinh thần lực được.
Từ bỏ sao?
Từ bỏ cái quỷ!
Hôm nay ông đây có chết cũng phải nhìn cho rõ mỗi một chỗ!
Quý Dữu cắn răng, nhẫn tâm ôm vết đao liếm thịt, chịu đựng đau nhức, nhíu chặt mi, cố gắng hết sức chuyên chú mà nhìn chằm chằm vào một chỗ nhìn cho kỹ:
Vô số những đường cong……
Quấn quanh ---
Đan chéo ---
Mơ hồ hợp thành một hình vẽ.
[Oanh ---]
Trước mắt Quý Dữu tối sầm, đột nhiên cả người ngã quỵ trên mặt đất.
……
Màn đen bao phủ.
Sáng sớm mới tỉnh giấc.
……
Trên sàn nhà, có một người giống như con lợn chết vẫn không nhúc nhích đột nhiên trợn mắt, Quý Dữu xoa xoa cái trán vẫn hơi đau nhức, cô thẹn quá hóa giận chửi mắng: “Bàn tay vàng rác rưởi này! Hại mình không ít đâu!”
________________________________________________
Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:
Tiểu Dữu là một cô gái rất tốt, rất trong sáng, rất đáng yêu, rất dễ xấu hổ, rất…… (♥ڡ ♥)
Đã được 60 chương rồi, còn 10 chương nữa là Dữu mei mei bắt đầu bước những bước chân đầu tiên trên con đường trở thành cường giả của cô nàng.
Hố này rất sâu các bạn ạ, trong khoảng 70 chương đầu có lẽ cũng chưa có sức hấp dẫn lắm, nhất là những bạn không quen nhảy hố sâu và tình tiết bị kéo dài, với bản thân mình thì mình thích như thế vì nội dung truyện sẽ được chi tiết và mình cũng vẫn luôn được theo dõi các nhân vật yêu thích trong bộ truyện đó, truyện hay là mình không bao giờ muốn kết thúc nhanh cả (✿◠‿◠)
Nhưng các bạn yên tâm nhé, càng về sau càng hay ạ, mình nghĩ các bạn sẽ không mất công nhảy hố này đâu, hố sâu quá cũng ngại đào lắm nhưng vì mình quá thích bộ này nên mới nhắm mắt đưa ‘tay’ edit. Những chương đầu chắc cũng có bạn chưa thấy tính cách của Dưu mei mei có gì đặc biệt mấy nhưng không hề, ngược lại nha.
Vì tình tiết kéo dài nên đến khi Dữu mei mei vào học viện quân sự rồi mới bộc lộ được nhiều cái hay của cô nàng, và cả những đồng đội của cô nàng nữa, mỗi người mỗi vẻ đáng iu chết đi được.
Bật mí xíu nha, một trong những đồng đội của cô nàng đã từng xuất hiện rồi đó. Hí hí…… (^ε ^)
Còn rất nhiều điều thú vị chờ các bạn khám phá! ≧✯◡✯≦
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.