Chương 112: Công Khai Biểu Thị
Liễu Thăng Thăng
17/08/2022
Qúy Dữu giơ tay thoáng che mặt rồi ngưng tụ tinh thần lực thăm dò vào trong thiết phiến và nhẹ giọng trấn an: “Tiểu Dữu, không nên gấp gáp.”
Trong não bộ.
Ngẫu nhiên Tiểu Dữu có thể nghe được âm thanh ở ngoại giới, chỉ là không có biện pháp liên lạc lâu dài với Quý Dữu, cô nhỏ giọng trả lời: “Chị ơi, em…… Em nghe được tên của cô ta liền cảm thấy khổ sở…… Em không muốn sốt ruột.”
Quý Dữu đáp: “Việc này không vội, chúng ta từ từ tới.”
Tiểu Dữu ngoan ngoãn đồng ý: “Được ạ.”
Chỉ nói ngắn ngủn mấy câu mà tinh thần lực của Quý Dữu sắp tiêu hao quá mức cho phép, Tiểu Dữu nhanh chóng để Quý Dữu kết thúc cuộc nói chuyện phiếm.
Có thể mỗi ngày trò chuyện với chị một hai câu thì cô đã rất vui vẻ, rất vui vẻ.
Cuộc nói chuyện phiếm tối hôm qua làm Tiểu Dữu biết chị mình đã bị gông cùm trói buộc, có khả năng vĩnh viễn không có cách nào tăng lên.
Sau khi Tiểu Dữu nghe được tin tức thì rất thương tâm, nhưng cô thấy chị Quý Dữu chỉ thương tâm trong chốc lát là lập tức tỉnh táo lại, vô hình trung cô cũng chịu ảnh hưởng theo……
Chính xác, giống như theo lời chị nói, mọi con đường đều dẫn tới La Mã, cửa không mở thì đi cửa sổ, cửa sổ khóa chết thì đập tường…… Dù sao người là sống, tóm lại không thể tự mình vây chết bản thân được.
Không vội.
Tiểu Dữu nghĩ.
Trên lớp học.
Giảng viên già Diệp Hoằng biểu thị một lần cho nhóm sinh viên đang dốc lòng cầu học: “Trong tình huống bình thường thì phương pháp xử lý tài liệu của chúng ta có thể quy nạp thành hai loại: Phương pháp luyện hóa và phương pháp hóa giải.”
“Bạn học Từ Tư Vũ dùng phương pháp và suy tính ra là thuộc về một loại phương pháp hóa giải. Nhưng trò ấy rất có sáng ý, đó là sau khi đem tài liệu chia nhỏ ra lại tiến hành luyện hóa, kết hợp ưu điểm của hai loại phương pháp……”
Đột nhiên Quý Dữu giơ tay lên lớn tiếng đưa ra vấn đề: “Giáo sư Diệp, em có một vấn đề ạ!”
Vị giảng viên già này vừa thấy là cô thì sắc mặt không mừng nổi: “Nói!”
Quý Dữu đáp: “Đem hai loại phương pháp kết hợp với nhau thì những người đi trước không phải là không làm qua, chỉ là xác suất thành công quá thấp, vả lại tỉ lệ hao tổn quá lớn cho nên sau khi tài liệu được chế tạo ra thì tỉ lệ tận dụng hiệu quả cũng không cao hơn so với chỉ dùng một phương pháp, vậy nên phương pháp này mới bị từ bỏ. Vấn đề của em chính là bạn học Từ Tư Vũ đã giải quyết mấy vấn đề này rồi sao?”
“Bạn ấy vẫn luôn tận sức ở vấn đề này, nói như vậy là đã tìm được biện pháp giải quyết đúng không ạ?”
Giảng viên già vừa nghe xong thì cảm thấy đây là đang kiếm chuyện.
Một kẻ sao chép thì có tư cách gì đi nghi ngờ người sáng tạo?
Giảng viên già Diệp Hoằng nhíu mày: “Điều này không phải là thứ trò nên quan tâm! Cái trò cần học tập là ý nghĩ của trò ấy, là tinh thần sáng tạo của trò ấy!”
Quý Dữu đứng lên, không kiêu ngạo không nịnh nọt nói: “Đúng vậy, chúng ta cần học tập ý nghĩ của những người đi trước, học tập tinh thần sáng tạo của họ, cũng muốn dũng cảm đi đánh vỡ truyền thống và thường quy; sáng tạo ra phương pháp càng ngắn gọn, tiện lợi, hữu hiệu hơn!”
Khẩu ngữ của Quý Dữu kêu lên cực kỳ vang dội, sau đó lập tức tung ra một vấn đề: “Em và Từ Tư Vũ là bạn học nhiều năm, một năm không thấy nên không biết xác suất thành công hiện tại của bạn ấy đã đạt tới bao nhiêu đây?”
“Bạn học Từ Tư Vũ?”
“Chẳng lẽ chính là cái người sao chép Từ Tư Vũ kia sao?”
“Nghe nói Từ Tư Vũ nể tình từng là bạn bè nên không khởi tố cậu ta, chỉ cần chút ít tiền tài bồi thường mà thôi.”
“Cậu ta chính là người sao chép kia hả?”
“Sao chép rồi mà còn nói chuyện lớn tiếng như vậy thì thật là vô sỉ.”
Quý Dữu làm lơ sự nghi ngờ của mọi người mà chỉ nhìn vị giảng viên già này rồi chờ ông ta trả lời.
Giảng viên già nhíu chặt mày lại, quả thực là có thể kẹp chết ruồi bọ, sở dĩ ông ta lấy Từ Tư Vũ ra để nêu ví dụ là muốn cho các tân sinh viên học được cách tự suy nghĩ và sáng tạo chứ không phải để người tới kiếm chuyện.
“Đừng có mà nói vớ vẩn!”
“Nếu tiết của tôi trò không muốn học thì mời rời đi cho!”
Quý Dữu vẫn không tức giận như cũ mà chỉ nói: “Giáo sư Diệp, sở dĩ em hỏi như vậy là bởi vì xác suất thành công của em đã lên đến 45%! Nếu em không đoán sai thì xác suất thành công của Từ Tư Vũ còn chưa đến 15% đúng không ạ?”
Biểu cảm của giáo sư Diệp ngưng lại: “Trò nói cái gì?”
Bốn phía càng cứng họng ---
Kết hợp hai loại phương pháp cô đọng tài liệu thì xác suất thành công rất ít đạt tới 20%.
Lúc trước phương pháp Tiểu Dữu sáng tạo ra cũng chí có xác suất thành công là 10% mà thôi ---
Sở dĩ Từ Tư Vũ có thể lấy được niềm tin của người khác chẳng qua là vì cô ta đã phát biểu ra bên ngoài trước tiên, hơn nữa xác suất thành công cao hơn Tiểu Dữu 2%!
Cô ta cao hơn Tiểu Dữu đơn giản là tinh thần lực của cô ta cao hơn Tiểu Dữu mà thôi! Hoàn toàn không phải cô ta có sức sáng tạo mạnh mẽ gì!
Vô số người đi trước thất bại là do xác suất thành công quá thấp, phí tổn tiêu hao quá lớn mới không còn cách nào khác phải từ bỏ!
Hiện tại Quý Dữu nói cô đã đạt tới 45%?
Điều này thật sự quá kinh hoảng rồi!
Quý Dữu vẫn không kiêu ngạo không tâng bốc nói: “Hơn nửa năm nay em đã không ngừng cân nhắc và nghiên cứu, đã đề cao 10% vốn có lên tới 45% rồi ạ!”
Giảng viên già: “Trò lặp lại lần nữa!”
Quý Dữu giơ tay lên: “Em cảm thấy không cần lặp lại mấy lần làm gì, phương thức càng tốt hơn hẳn là dùng hành động thực tế biểu thị cho mọi người biết!”
Nói xong, ánh mắt bình tĩnh của cô lẳng lặng nhìn chằm chằm vào vị giảng viên già này: “Giáo sư Diệp, xin hỏi hiện tại có thể cung cấp tài liệu và công cụ cho em được không ạ?”
Cùng thời gian này, Quý Dữu liên hệ với Tiểu Dữu ở trong đầu: “Thật sư được không? Xác định sao?”
Tiểu Dữu trấn an: “Chị à, chị yên tâm nhé, dựa theo ý nghĩ của em đi làm thì em cảm thấy nhất định làm được.”
Thời gian dài như vậy, Tiểu Dữu tránh ở trong không gian yên tĩnh này một mình, mỗi ngày luôn cân nhắc làm thế nào để phương pháp cải tiến tài liệu ban đầu của mình không ngừng tinh tiến, đương nhiên là cô không có biện pháp thực nghiệm nhưng ở trong đầu cô đã từng bắt chước vô số lần, lật đổ bản thân vô số lần mới cho ra được một loại phương pháp.
Cô tin tưởng nhất định sẽ thành công! Dù không có cách nào đạt tới 45% thì cũng nhất định có thể đạt tới 40%!
Ngón tay của giáo sư Diệp khẽ run: “Đưa cho trò ấy tài liệu và công cụ!”
Lập tức liền có người máy trợ giảng mang công cụ và tài liệu bê tới ---
Quý Dữu nhấc chân đi đến bục triển lãm, sau đó nhìn xung quanh rồi nhẹ giọng: “Xin bêu xấu!”
Thực ra cô hơi khẩn trương, rốt cuộc thì cô chưa thử qua việc chế tác tài liệu bao giờ.
Nhưng cô có ký ức hoàn chỉnh của Tiểu Dữu, cũng có tay nghề của cô, huống hồ kiếp trước cô chính là cao nhân làm đồ thủ công, muốn nói để cô ca hát, biểu diễn tiết mục, khiêu vũ…… Thì có khả năng cô không có biện pháp nào nhưng để cô yên tĩnh ngồi chế tác đồ vật thì cô có thể làm lòng mình bình tĩnh lại rất nhanh, cũng thuận buồm xuôi gió.
Đầu tiên, Quý Dữu gỡ xuống mấy cái cây giống cây gậy gỗ rồi cắt chúng thành mấy phần, cái nhìn giống gậy gỗ này thực ra là hàm răng cực kỳ cứng cỏi của một loại tinh thú nhưng chỉ cần cho thêm vào mấy loại dung dịch thì các thành phần ẩn chứa bên trong nó rất dễ dàng phân giải ra……
Ngay từ khi bắt đầu chế tác thì sau một lát cô đã trầm mê trong đó, nhất cử nhất động của cô tự thành kết cấu không chút hỗn loạn nào……
Vừa thấy thì đúng là người trường kỳ trầm mê trong thực nghiệm.
Giáo sư Diệp nhìn cô chằm chằm và trầm tư lên.
Đại khái đi qua nửa giờ, trong giảng đường không có người phát ra âm thanh, tất cả đều nhìn chằm chằm vào tay Quý Dữu…… Đôi tay kia của cô tựa như có ma lực hấp dẫn mọi người đuổi theo……
Bỗng nhiên ---
Trong mắt của Quý Dữu hiện lên sự ảo não rồi nói với vẻ thật là đáng tiếc: “Thất bại, chỉ có 40% mà thôi, tinh thần lực quá thấtp quả nhiên là không được.”
Hàm răng của tinh thú được cắt thành 10 phần nhưng chỉ có 4 phần thành công.
Lẩm bẩm một câu xong thì Quý Dữu chuyển hướng sang giáo sư Diệp và nghiêm mặt nói: “Xin lỗi, là em khuyếch đại rồi, chỉ có xác suất thành công là 40% mà thôi. Em hướng thầy xin lỗi vì lời nói và việc làm vừa rồi của em, nhưng em sẽ tiếp tục miệt mài theo đuổi tiếp.”
Trong não bộ.
Ngẫu nhiên Tiểu Dữu có thể nghe được âm thanh ở ngoại giới, chỉ là không có biện pháp liên lạc lâu dài với Quý Dữu, cô nhỏ giọng trả lời: “Chị ơi, em…… Em nghe được tên của cô ta liền cảm thấy khổ sở…… Em không muốn sốt ruột.”
Quý Dữu đáp: “Việc này không vội, chúng ta từ từ tới.”
Tiểu Dữu ngoan ngoãn đồng ý: “Được ạ.”
Chỉ nói ngắn ngủn mấy câu mà tinh thần lực của Quý Dữu sắp tiêu hao quá mức cho phép, Tiểu Dữu nhanh chóng để Quý Dữu kết thúc cuộc nói chuyện phiếm.
Có thể mỗi ngày trò chuyện với chị một hai câu thì cô đã rất vui vẻ, rất vui vẻ.
Cuộc nói chuyện phiếm tối hôm qua làm Tiểu Dữu biết chị mình đã bị gông cùm trói buộc, có khả năng vĩnh viễn không có cách nào tăng lên.
Sau khi Tiểu Dữu nghe được tin tức thì rất thương tâm, nhưng cô thấy chị Quý Dữu chỉ thương tâm trong chốc lát là lập tức tỉnh táo lại, vô hình trung cô cũng chịu ảnh hưởng theo……
Chính xác, giống như theo lời chị nói, mọi con đường đều dẫn tới La Mã, cửa không mở thì đi cửa sổ, cửa sổ khóa chết thì đập tường…… Dù sao người là sống, tóm lại không thể tự mình vây chết bản thân được.
Không vội.
Tiểu Dữu nghĩ.
Trên lớp học.
Giảng viên già Diệp Hoằng biểu thị một lần cho nhóm sinh viên đang dốc lòng cầu học: “Trong tình huống bình thường thì phương pháp xử lý tài liệu của chúng ta có thể quy nạp thành hai loại: Phương pháp luyện hóa và phương pháp hóa giải.”
“Bạn học Từ Tư Vũ dùng phương pháp và suy tính ra là thuộc về một loại phương pháp hóa giải. Nhưng trò ấy rất có sáng ý, đó là sau khi đem tài liệu chia nhỏ ra lại tiến hành luyện hóa, kết hợp ưu điểm của hai loại phương pháp……”
Đột nhiên Quý Dữu giơ tay lên lớn tiếng đưa ra vấn đề: “Giáo sư Diệp, em có một vấn đề ạ!”
Vị giảng viên già này vừa thấy là cô thì sắc mặt không mừng nổi: “Nói!”
Quý Dữu đáp: “Đem hai loại phương pháp kết hợp với nhau thì những người đi trước không phải là không làm qua, chỉ là xác suất thành công quá thấp, vả lại tỉ lệ hao tổn quá lớn cho nên sau khi tài liệu được chế tạo ra thì tỉ lệ tận dụng hiệu quả cũng không cao hơn so với chỉ dùng một phương pháp, vậy nên phương pháp này mới bị từ bỏ. Vấn đề của em chính là bạn học Từ Tư Vũ đã giải quyết mấy vấn đề này rồi sao?”
“Bạn ấy vẫn luôn tận sức ở vấn đề này, nói như vậy là đã tìm được biện pháp giải quyết đúng không ạ?”
Giảng viên già vừa nghe xong thì cảm thấy đây là đang kiếm chuyện.
Một kẻ sao chép thì có tư cách gì đi nghi ngờ người sáng tạo?
Giảng viên già Diệp Hoằng nhíu mày: “Điều này không phải là thứ trò nên quan tâm! Cái trò cần học tập là ý nghĩ của trò ấy, là tinh thần sáng tạo của trò ấy!”
Quý Dữu đứng lên, không kiêu ngạo không nịnh nọt nói: “Đúng vậy, chúng ta cần học tập ý nghĩ của những người đi trước, học tập tinh thần sáng tạo của họ, cũng muốn dũng cảm đi đánh vỡ truyền thống và thường quy; sáng tạo ra phương pháp càng ngắn gọn, tiện lợi, hữu hiệu hơn!”
Khẩu ngữ của Quý Dữu kêu lên cực kỳ vang dội, sau đó lập tức tung ra một vấn đề: “Em và Từ Tư Vũ là bạn học nhiều năm, một năm không thấy nên không biết xác suất thành công hiện tại của bạn ấy đã đạt tới bao nhiêu đây?”
“Bạn học Từ Tư Vũ?”
“Chẳng lẽ chính là cái người sao chép Từ Tư Vũ kia sao?”
“Nghe nói Từ Tư Vũ nể tình từng là bạn bè nên không khởi tố cậu ta, chỉ cần chút ít tiền tài bồi thường mà thôi.”
“Cậu ta chính là người sao chép kia hả?”
“Sao chép rồi mà còn nói chuyện lớn tiếng như vậy thì thật là vô sỉ.”
Quý Dữu làm lơ sự nghi ngờ của mọi người mà chỉ nhìn vị giảng viên già này rồi chờ ông ta trả lời.
Giảng viên già nhíu chặt mày lại, quả thực là có thể kẹp chết ruồi bọ, sở dĩ ông ta lấy Từ Tư Vũ ra để nêu ví dụ là muốn cho các tân sinh viên học được cách tự suy nghĩ và sáng tạo chứ không phải để người tới kiếm chuyện.
“Đừng có mà nói vớ vẩn!”
“Nếu tiết của tôi trò không muốn học thì mời rời đi cho!”
Quý Dữu vẫn không tức giận như cũ mà chỉ nói: “Giáo sư Diệp, sở dĩ em hỏi như vậy là bởi vì xác suất thành công của em đã lên đến 45%! Nếu em không đoán sai thì xác suất thành công của Từ Tư Vũ còn chưa đến 15% đúng không ạ?”
Biểu cảm của giáo sư Diệp ngưng lại: “Trò nói cái gì?”
Bốn phía càng cứng họng ---
Kết hợp hai loại phương pháp cô đọng tài liệu thì xác suất thành công rất ít đạt tới 20%.
Lúc trước phương pháp Tiểu Dữu sáng tạo ra cũng chí có xác suất thành công là 10% mà thôi ---
Sở dĩ Từ Tư Vũ có thể lấy được niềm tin của người khác chẳng qua là vì cô ta đã phát biểu ra bên ngoài trước tiên, hơn nữa xác suất thành công cao hơn Tiểu Dữu 2%!
Cô ta cao hơn Tiểu Dữu đơn giản là tinh thần lực của cô ta cao hơn Tiểu Dữu mà thôi! Hoàn toàn không phải cô ta có sức sáng tạo mạnh mẽ gì!
Vô số người đi trước thất bại là do xác suất thành công quá thấp, phí tổn tiêu hao quá lớn mới không còn cách nào khác phải từ bỏ!
Hiện tại Quý Dữu nói cô đã đạt tới 45%?
Điều này thật sự quá kinh hoảng rồi!
Quý Dữu vẫn không kiêu ngạo không tâng bốc nói: “Hơn nửa năm nay em đã không ngừng cân nhắc và nghiên cứu, đã đề cao 10% vốn có lên tới 45% rồi ạ!”
Giảng viên già: “Trò lặp lại lần nữa!”
Quý Dữu giơ tay lên: “Em cảm thấy không cần lặp lại mấy lần làm gì, phương thức càng tốt hơn hẳn là dùng hành động thực tế biểu thị cho mọi người biết!”
Nói xong, ánh mắt bình tĩnh của cô lẳng lặng nhìn chằm chằm vào vị giảng viên già này: “Giáo sư Diệp, xin hỏi hiện tại có thể cung cấp tài liệu và công cụ cho em được không ạ?”
Cùng thời gian này, Quý Dữu liên hệ với Tiểu Dữu ở trong đầu: “Thật sư được không? Xác định sao?”
Tiểu Dữu trấn an: “Chị à, chị yên tâm nhé, dựa theo ý nghĩ của em đi làm thì em cảm thấy nhất định làm được.”
Thời gian dài như vậy, Tiểu Dữu tránh ở trong không gian yên tĩnh này một mình, mỗi ngày luôn cân nhắc làm thế nào để phương pháp cải tiến tài liệu ban đầu của mình không ngừng tinh tiến, đương nhiên là cô không có biện pháp thực nghiệm nhưng ở trong đầu cô đã từng bắt chước vô số lần, lật đổ bản thân vô số lần mới cho ra được một loại phương pháp.
Cô tin tưởng nhất định sẽ thành công! Dù không có cách nào đạt tới 45% thì cũng nhất định có thể đạt tới 40%!
Ngón tay của giáo sư Diệp khẽ run: “Đưa cho trò ấy tài liệu và công cụ!”
Lập tức liền có người máy trợ giảng mang công cụ và tài liệu bê tới ---
Quý Dữu nhấc chân đi đến bục triển lãm, sau đó nhìn xung quanh rồi nhẹ giọng: “Xin bêu xấu!”
Thực ra cô hơi khẩn trương, rốt cuộc thì cô chưa thử qua việc chế tác tài liệu bao giờ.
Nhưng cô có ký ức hoàn chỉnh của Tiểu Dữu, cũng có tay nghề của cô, huống hồ kiếp trước cô chính là cao nhân làm đồ thủ công, muốn nói để cô ca hát, biểu diễn tiết mục, khiêu vũ…… Thì có khả năng cô không có biện pháp nào nhưng để cô yên tĩnh ngồi chế tác đồ vật thì cô có thể làm lòng mình bình tĩnh lại rất nhanh, cũng thuận buồm xuôi gió.
Đầu tiên, Quý Dữu gỡ xuống mấy cái cây giống cây gậy gỗ rồi cắt chúng thành mấy phần, cái nhìn giống gậy gỗ này thực ra là hàm răng cực kỳ cứng cỏi của một loại tinh thú nhưng chỉ cần cho thêm vào mấy loại dung dịch thì các thành phần ẩn chứa bên trong nó rất dễ dàng phân giải ra……
Ngay từ khi bắt đầu chế tác thì sau một lát cô đã trầm mê trong đó, nhất cử nhất động của cô tự thành kết cấu không chút hỗn loạn nào……
Vừa thấy thì đúng là người trường kỳ trầm mê trong thực nghiệm.
Giáo sư Diệp nhìn cô chằm chằm và trầm tư lên.
Đại khái đi qua nửa giờ, trong giảng đường không có người phát ra âm thanh, tất cả đều nhìn chằm chằm vào tay Quý Dữu…… Đôi tay kia của cô tựa như có ma lực hấp dẫn mọi người đuổi theo……
Bỗng nhiên ---
Trong mắt của Quý Dữu hiện lên sự ảo não rồi nói với vẻ thật là đáng tiếc: “Thất bại, chỉ có 40% mà thôi, tinh thần lực quá thấtp quả nhiên là không được.”
Hàm răng của tinh thú được cắt thành 10 phần nhưng chỉ có 4 phần thành công.
Lẩm bẩm một câu xong thì Quý Dữu chuyển hướng sang giáo sư Diệp và nghiêm mặt nói: “Xin lỗi, là em khuyếch đại rồi, chỉ có xác suất thành công là 40% mà thôi. Em hướng thầy xin lỗi vì lời nói và việc làm vừa rồi của em, nhưng em sẽ tiếp tục miệt mài theo đuổi tiếp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.