Chương 34: Đánh Nhau? Cô Cũng Không Sợ
Liễu Thăng Thăng
06/03/2022
Tính cách của Quý Dữu là vậy, có thể giải quyết một cách đơn giản thô bạo thì tuyệt đối cô không đi đường vòng, đối mặt với sự nghi ngờ của Tạ Linh Chi và sự khó hiểu của mọi người, cô quyết định không nói vô nghĩa nữa, trực tiếp đấu võ luôn!
Đánh một trận! Là mọi chuyện sẽ sáng tỏ theo cách đơn giản nhất.
Tạ Linh Chi cong khóe miệng: “Theo mong muốn của cô thôi.”
A~
Đồ bỏ thể chất và tinh thần lực song F cũng giám khiêu khích mình như vậy, nhất định cô phải cho đồ bỏ đi này đẹp mặt!
Đây là do cô ta tự tìm mà thôi!
Đừng có mà trách mình không khách khí.
Bị Quý Dữu kích lên, trong mắt Tạ Linh Chi cũng bốc cháy lên ý chí chiến đấu.
Hai người hăng hái ném vũ khí trong tay ra; Leah, bà Jenny, Tạ Xuyên Khung thấy vậy cũng biết ngăn cản không được đành phải lùi lại vài bước để hai người so đấu. Nhưng trước khi so đấu Tạ Xuyên Khung đột nhiên ra điều kiện: “Linh Chi, với cấp bậc của em đi so đấu với Quý Dữu là không công bằng với em ấy! Như vậy đi, em và em ấy đánh ba trận hai trận thắng! Chỉ cần A Dữu thắng em một trận là em thua! Như thế nào?”
Trận tỷ thí này dựa theo cách bình thường sẽ hoàn toàn bất công với Quý Dữu, Tạ Xuyên Khung không có cách nào ngồi xem em gái mình coi thường người khác nên anh ta chủ động đứng ra sắp xếp sao cho hợp lý.
Hở?
Quý Dữu vừa nghe được, có lợi mà không lấy mới là đồ con rùa rụt cổ!
Đương nhiên là đồng ý chứ.
Đồ ngốc mới không chịu đồng ý.
Trên thực tế bản thân có đánh thắng Tạ Linh Chi hay không thì trong lòng Quý Dữu cũng không nắm chắc, nhưng cô hiểu rõ một đạo lý: Tỷ thí có thể thua nhưng trên thái độ nhất định không thể mềm yếu, tuyệt đối không thể làm Tạ Linh Chi vẫn luôn cho rằng mình dễ bị coi thường, dễ bị lăng mạ!
Đây không chỉ là một cuộc so đấu đơn thuần mà là một trận chiến giữ gìn tôn nghiêm cho chính mình!
Trên vấn đề tâm lý tuyệt đối không thể nhận thua!
Tạ Xuyên Khung vừa thốt lên là trong lòng Quý Dữu đã xuất hiện hàng ngàn hàng vạn ý niệm lướt qua nhưng cô không hé răng.
Đúng như dự đoán ---
Chỉ cần chờ một lúc là nghe thấy Tạ Linh Chi vừa nâng cằm vừa cao ngạo nói: “Cho cô ta được một ván thì một ván! Chẳng lẽ em còn phải sợ sao?” Trên thực tế Tạ Linh Chi cảm thấy đề nghị này của anh trai rất tốt, chỉ có như vậy thì sau khi cô đánh thắng Quý Dữu mới có vẻ quang minh chính đại chứ.
Bằng không ---
Có chiến thắng đi chăng nữa cũng không vẻ vang gì.
Quý Dữu vừa nghe xong lập tức cười tủm tỉm: “Nếu Linh Chi cũng đồng ý thì đương nhiên em cũng không có ý kiến.”
Hai bên cũng không phản đối thì dĩ nhiên là bắt đầu thôi.
Tạ Xuyên Khung nói: “Leah, em và bà Jenny phụ trách cảnh giới hai hướng đông tây, anh phụ trách hai hướng nam bắc, A Dữu và Linh Chi tập trung so đấu đi.”
Nơi đây cũng không phải là nội khu bảo bộ, cũng không phải chiến trường đối đầu trên Tinh Võng mà là dã ngoại khu tây đầy rẫy nguy cơ từ bốn phía! Hai người muốn chiến đấu cần có người phụ trách vấn đề an toàn từ bốn hướng, không cần Quý Dữu và Tạ Linh Chi nhắc nhở thì Tạ Xuyên Khung đã sắp xếp đâu ra đấy.
Quý Dữu nhìn khuôn mặt thanh nhã tuấn tú như được chắt lọc của Tạ Xuyên Khung, trong lòng đầy tán thưởng. Trong khoảng thời gian vừa qua những biểu hiện của Tạ Xuyên Khung rất có kết cấu, nếu là một tiểu đội thì thật sự anh ta có đủ tư cách dẫn đầu.
Sau khi xác định được giới hạn khu vực quyết đấu, hai người đứng ở trung tâm.
Tạ Linh Chi ngoắc ngoắc ngón tay nhằm về hướng Quý Dữu: “Cô tới trước hay là tôi?”
Giọng điệu này chứa đầy sự khinh miệt.
Nhưng Quý Dữu có mặc kệ hay không? Cô cẩn thận phân tích các khía cạnh; dựa theo thể lực, tinh thần lực và thực chiến thì mình không có tí phần thắng nào so với Tạ Linh Chi. Nhưng có thứ mình có thể thắng cô ta, đó là:
Cô không khinh địch.
Cô sẽ toàn lực ứng phó.
Chỉ cần lợi dụng cho tốt tâm lý khinh địch của Tạ Linh Chi là có thể có cách dành thắng lợi!
Quý Dữu không nói lời nào mà vọt tới phi thẳng đến Tạ Linh Chi, bằng hành động nói cho cô ta biết mình lên trước!
Tạ Linh Chi thấy vậy, hai đầu gối hơi trùng xuống, chuẩn bị tốt tư thế ứng đối!
Quý Dữu lao đến công kích Tạ Linh Chi, Tạ Linh Chi giơ tay lên dùng khuỷu tay chặn lại một kích rất sắc bén của Quý Dữu.
Nháy mắt Quý Dữu lui về sau.
Tạ Linh Chi cười nhạo: “Chỉ có chút thực lực vậy mà cũng dám so với tôi hả?”
Vừa nói cô ta vừa kéo gần khoảng cách bằng một bước xa nhắm đến Quý Dữu, đến khi sắp tới gần là dùng hết sức nhấc chân xoay mình quét xuống, một cú đá sắc bén, vừa cứng rắn vừa mạnh mẽ, nếu không phải Quý Dữu đã sớm chuẩn bị thì đúng là sẽ bị chật vật quét ngã xuống đất.
Nhưng đợt công kích này vừa ứng đối được thì lần ứng đối sau lại rất khó khăn.
Ngay sau đó đợt công kích của Tạ Linh chi lại đến, Quý Dữu vội vã nghênh chiến nhưng không cẩn thận nên lập tức đã bị Tạ Linh Chi hướng phía sau lưng đánh tới, cả người Quý Dữu lảo đảo…… Nhìn thấy sắp té ngã đến nơi ---
“Cẩn thận!” Leah đang quan sát không kìm được hô ra tiếng.
Thời cơ tốt như vậy --- Chẳng lẽ Tạ Linh Chi sẽ bỏ qua sao?
Hiển nhiên là ---
Sẽ không.
Tạ Linh Chi thừa cơ nhanh chóng xoay tròn --- Nâng chân lên hướng vào sống lưng của Quý Dữu, khi sắp sửa đánh lên sống lưng một cú thì ---
Bỗng nhiên ---
Đang lung la lung lay đứng còn không xong thì đột nhiên cả người Quý Dữu đứng thẳng dậy, sống lưng căng chặt thấy rõ, ở lúc chân Tạ Linh Chi sắp quét mạnh tới thì cô hơi hơi nghiêng người, cơ thể linh hoạt xoay về một hướng, cũng lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy chân của Tạ Linh Chi.
Quý Dữu hơi cong người một cái, đột nhiên tay đang giữ chặt chân của Tạ Linh Chi gia tăng thêm sức mạnh, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc vang vọng lên là cả người Tạ Linh Chi đã đâm xuống mặt đất.
Tạ Linh Chi bị ăn đau nên trong lòng bực tức.
Nhưng ---
Không đợi Tạ Linh Chi phản ứng lại thì cả cơ thể của Quý Dữu hướng phía sau lưng Tạ Linh Chi ngồi lên, cầm hai tay của Tạ Linh Chi bắt chéo giữ chặt ở sau lưng, một tay khác hung hăng bóp phần cổ của cô ta……
Một loạt động tác xoay chuyển này thật sự quá nhanh, không chỉ có mỗi Tạ Linh Chi không phản ứng kịp mà cả Leah và bà Jenny cũng thế!
Quá nhanh!
Xoay chuyển quá nhanh!
Còn với Tạ Xuyên Khung, tất cả những hành động đó đều rơi vào đáy mắt, trong mắt anh ta lóe lên tia sáng và mang theo ý cười: Chiêu thức đó của A Dữu chính là đánh xuất kỳ bất ý, ban đầu là giả vờ chưa chuẩn bị để biểu hiện giả dối cho đối thủ cơ hội thừa nước đục thả câu, trong lúc đối thủ không phản ứng kịp thời được bèn nhanh chóng ra tay quay lại chế ngự đối thủ.
Không tồi đâu.
Khả năng nhận thức về chiến đấu rất khá.
Hơn nữa ---
A Dữu thể hiện chiêu thức đó cực kỳ xinh đẹp, cũng hung hăng cho Linh Chi học một bài học, hy vọng về sau Linh Chi không tự cho mình lúc nào cũng hơn người, xem thường người nữa.
Trong ánh mắt tán thưởng liên tục của Tạ Xuyên Khung thì Quý Dữu đang mạnh mẽ áp chế Tạ Linh Chi, Tạ Linh Chi muốn cậy mạnh phá vỡ sự trói buộc của cô nhưng nề hà chính là phá không nổi, sau vài lần trong lòng cô ta cực kỳ khuất nhục, không còn sức đành gục đầu xuống.
Quý Dữu hỏi: “Chị nhận thua không?”
Nghe thấy thế Tạ Linh Chi cứng đờ, trong lòng ảo não muốn chết nhưng cô ta cắn chặt răng nhất quyết không nhận thua!
Nhận thua với một đồ bỏ đi sao?
Đúng là vô cùng nhục nhã có biết không.
Im lặng ---
Quý Dữu lại dùng thêm lực rồi hỏi tiếp: “Còn không chịu nhận thua?”
Tạ Linh Chi buồn bực, dùng sức giãy giụa nhưng đòn khóa chặt của Quý Dữu lúc này tựa như một lạch trời không cách nào suy suyển được, cũng không hiểu cái đồ bỏ này vì sao đột nhiên lại có sức lực lớn như vậy!
***Lạch trời: là một khe hẹp giữa trời và đất.
Mắt Quý Dữu lạnh xuống: “Còn không nhận thua hả?”
Tạ Linh Chi tức giận la lên: “Tao mới không thua cái đồ bỏ ---" Đi như mày ---
“Đủ rồi!”
“A Dữu thắng.”
“Tạ Linh Chi thua!” Thật sự Tạ Xuyên Khung không nhìn nổi nữa, anh ta mở miệng ngắt lời em gái trực tiếp đưa ra kết luận. Ở trong mắt anh ta thua không mất mặt, thua còn không chịu nhận mới mất mặt, thua mà không nhận quá khó coi.
Mà ---
Người này thế nhưng lại là em gái của mình.
Đối với chuyện này Tạ Xuyên Khung thực đau đầu.
Đánh một trận! Là mọi chuyện sẽ sáng tỏ theo cách đơn giản nhất.
Tạ Linh Chi cong khóe miệng: “Theo mong muốn của cô thôi.”
A~
Đồ bỏ thể chất và tinh thần lực song F cũng giám khiêu khích mình như vậy, nhất định cô phải cho đồ bỏ đi này đẹp mặt!
Đây là do cô ta tự tìm mà thôi!
Đừng có mà trách mình không khách khí.
Bị Quý Dữu kích lên, trong mắt Tạ Linh Chi cũng bốc cháy lên ý chí chiến đấu.
Hai người hăng hái ném vũ khí trong tay ra; Leah, bà Jenny, Tạ Xuyên Khung thấy vậy cũng biết ngăn cản không được đành phải lùi lại vài bước để hai người so đấu. Nhưng trước khi so đấu Tạ Xuyên Khung đột nhiên ra điều kiện: “Linh Chi, với cấp bậc của em đi so đấu với Quý Dữu là không công bằng với em ấy! Như vậy đi, em và em ấy đánh ba trận hai trận thắng! Chỉ cần A Dữu thắng em một trận là em thua! Như thế nào?”
Trận tỷ thí này dựa theo cách bình thường sẽ hoàn toàn bất công với Quý Dữu, Tạ Xuyên Khung không có cách nào ngồi xem em gái mình coi thường người khác nên anh ta chủ động đứng ra sắp xếp sao cho hợp lý.
Hở?
Quý Dữu vừa nghe được, có lợi mà không lấy mới là đồ con rùa rụt cổ!
Đương nhiên là đồng ý chứ.
Đồ ngốc mới không chịu đồng ý.
Trên thực tế bản thân có đánh thắng Tạ Linh Chi hay không thì trong lòng Quý Dữu cũng không nắm chắc, nhưng cô hiểu rõ một đạo lý: Tỷ thí có thể thua nhưng trên thái độ nhất định không thể mềm yếu, tuyệt đối không thể làm Tạ Linh Chi vẫn luôn cho rằng mình dễ bị coi thường, dễ bị lăng mạ!
Đây không chỉ là một cuộc so đấu đơn thuần mà là một trận chiến giữ gìn tôn nghiêm cho chính mình!
Trên vấn đề tâm lý tuyệt đối không thể nhận thua!
Tạ Xuyên Khung vừa thốt lên là trong lòng Quý Dữu đã xuất hiện hàng ngàn hàng vạn ý niệm lướt qua nhưng cô không hé răng.
Đúng như dự đoán ---
Chỉ cần chờ một lúc là nghe thấy Tạ Linh Chi vừa nâng cằm vừa cao ngạo nói: “Cho cô ta được một ván thì một ván! Chẳng lẽ em còn phải sợ sao?” Trên thực tế Tạ Linh Chi cảm thấy đề nghị này của anh trai rất tốt, chỉ có như vậy thì sau khi cô đánh thắng Quý Dữu mới có vẻ quang minh chính đại chứ.
Bằng không ---
Có chiến thắng đi chăng nữa cũng không vẻ vang gì.
Quý Dữu vừa nghe xong lập tức cười tủm tỉm: “Nếu Linh Chi cũng đồng ý thì đương nhiên em cũng không có ý kiến.”
Hai bên cũng không phản đối thì dĩ nhiên là bắt đầu thôi.
Tạ Xuyên Khung nói: “Leah, em và bà Jenny phụ trách cảnh giới hai hướng đông tây, anh phụ trách hai hướng nam bắc, A Dữu và Linh Chi tập trung so đấu đi.”
Nơi đây cũng không phải là nội khu bảo bộ, cũng không phải chiến trường đối đầu trên Tinh Võng mà là dã ngoại khu tây đầy rẫy nguy cơ từ bốn phía! Hai người muốn chiến đấu cần có người phụ trách vấn đề an toàn từ bốn hướng, không cần Quý Dữu và Tạ Linh Chi nhắc nhở thì Tạ Xuyên Khung đã sắp xếp đâu ra đấy.
Quý Dữu nhìn khuôn mặt thanh nhã tuấn tú như được chắt lọc của Tạ Xuyên Khung, trong lòng đầy tán thưởng. Trong khoảng thời gian vừa qua những biểu hiện của Tạ Xuyên Khung rất có kết cấu, nếu là một tiểu đội thì thật sự anh ta có đủ tư cách dẫn đầu.
Sau khi xác định được giới hạn khu vực quyết đấu, hai người đứng ở trung tâm.
Tạ Linh Chi ngoắc ngoắc ngón tay nhằm về hướng Quý Dữu: “Cô tới trước hay là tôi?”
Giọng điệu này chứa đầy sự khinh miệt.
Nhưng Quý Dữu có mặc kệ hay không? Cô cẩn thận phân tích các khía cạnh; dựa theo thể lực, tinh thần lực và thực chiến thì mình không có tí phần thắng nào so với Tạ Linh Chi. Nhưng có thứ mình có thể thắng cô ta, đó là:
Cô không khinh địch.
Cô sẽ toàn lực ứng phó.
Chỉ cần lợi dụng cho tốt tâm lý khinh địch của Tạ Linh Chi là có thể có cách dành thắng lợi!
Quý Dữu không nói lời nào mà vọt tới phi thẳng đến Tạ Linh Chi, bằng hành động nói cho cô ta biết mình lên trước!
Tạ Linh Chi thấy vậy, hai đầu gối hơi trùng xuống, chuẩn bị tốt tư thế ứng đối!
Quý Dữu lao đến công kích Tạ Linh Chi, Tạ Linh Chi giơ tay lên dùng khuỷu tay chặn lại một kích rất sắc bén của Quý Dữu.
Nháy mắt Quý Dữu lui về sau.
Tạ Linh Chi cười nhạo: “Chỉ có chút thực lực vậy mà cũng dám so với tôi hả?”
Vừa nói cô ta vừa kéo gần khoảng cách bằng một bước xa nhắm đến Quý Dữu, đến khi sắp tới gần là dùng hết sức nhấc chân xoay mình quét xuống, một cú đá sắc bén, vừa cứng rắn vừa mạnh mẽ, nếu không phải Quý Dữu đã sớm chuẩn bị thì đúng là sẽ bị chật vật quét ngã xuống đất.
Nhưng đợt công kích này vừa ứng đối được thì lần ứng đối sau lại rất khó khăn.
Ngay sau đó đợt công kích của Tạ Linh chi lại đến, Quý Dữu vội vã nghênh chiến nhưng không cẩn thận nên lập tức đã bị Tạ Linh Chi hướng phía sau lưng đánh tới, cả người Quý Dữu lảo đảo…… Nhìn thấy sắp té ngã đến nơi ---
“Cẩn thận!” Leah đang quan sát không kìm được hô ra tiếng.
Thời cơ tốt như vậy --- Chẳng lẽ Tạ Linh Chi sẽ bỏ qua sao?
Hiển nhiên là ---
Sẽ không.
Tạ Linh Chi thừa cơ nhanh chóng xoay tròn --- Nâng chân lên hướng vào sống lưng của Quý Dữu, khi sắp sửa đánh lên sống lưng một cú thì ---
Bỗng nhiên ---
Đang lung la lung lay đứng còn không xong thì đột nhiên cả người Quý Dữu đứng thẳng dậy, sống lưng căng chặt thấy rõ, ở lúc chân Tạ Linh Chi sắp quét mạnh tới thì cô hơi hơi nghiêng người, cơ thể linh hoạt xoay về một hướng, cũng lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy chân của Tạ Linh Chi.
Quý Dữu hơi cong người một cái, đột nhiên tay đang giữ chặt chân của Tạ Linh Chi gia tăng thêm sức mạnh, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc vang vọng lên là cả người Tạ Linh Chi đã đâm xuống mặt đất.
Tạ Linh Chi bị ăn đau nên trong lòng bực tức.
Nhưng ---
Không đợi Tạ Linh Chi phản ứng lại thì cả cơ thể của Quý Dữu hướng phía sau lưng Tạ Linh Chi ngồi lên, cầm hai tay của Tạ Linh Chi bắt chéo giữ chặt ở sau lưng, một tay khác hung hăng bóp phần cổ của cô ta……
Một loạt động tác xoay chuyển này thật sự quá nhanh, không chỉ có mỗi Tạ Linh Chi không phản ứng kịp mà cả Leah và bà Jenny cũng thế!
Quá nhanh!
Xoay chuyển quá nhanh!
Còn với Tạ Xuyên Khung, tất cả những hành động đó đều rơi vào đáy mắt, trong mắt anh ta lóe lên tia sáng và mang theo ý cười: Chiêu thức đó của A Dữu chính là đánh xuất kỳ bất ý, ban đầu là giả vờ chưa chuẩn bị để biểu hiện giả dối cho đối thủ cơ hội thừa nước đục thả câu, trong lúc đối thủ không phản ứng kịp thời được bèn nhanh chóng ra tay quay lại chế ngự đối thủ.
Không tồi đâu.
Khả năng nhận thức về chiến đấu rất khá.
Hơn nữa ---
A Dữu thể hiện chiêu thức đó cực kỳ xinh đẹp, cũng hung hăng cho Linh Chi học một bài học, hy vọng về sau Linh Chi không tự cho mình lúc nào cũng hơn người, xem thường người nữa.
Trong ánh mắt tán thưởng liên tục của Tạ Xuyên Khung thì Quý Dữu đang mạnh mẽ áp chế Tạ Linh Chi, Tạ Linh Chi muốn cậy mạnh phá vỡ sự trói buộc của cô nhưng nề hà chính là phá không nổi, sau vài lần trong lòng cô ta cực kỳ khuất nhục, không còn sức đành gục đầu xuống.
Quý Dữu hỏi: “Chị nhận thua không?”
Nghe thấy thế Tạ Linh Chi cứng đờ, trong lòng ảo não muốn chết nhưng cô ta cắn chặt răng nhất quyết không nhận thua!
Nhận thua với một đồ bỏ đi sao?
Đúng là vô cùng nhục nhã có biết không.
Im lặng ---
Quý Dữu lại dùng thêm lực rồi hỏi tiếp: “Còn không chịu nhận thua?”
Tạ Linh Chi buồn bực, dùng sức giãy giụa nhưng đòn khóa chặt của Quý Dữu lúc này tựa như một lạch trời không cách nào suy suyển được, cũng không hiểu cái đồ bỏ này vì sao đột nhiên lại có sức lực lớn như vậy!
***Lạch trời: là một khe hẹp giữa trời và đất.
Mắt Quý Dữu lạnh xuống: “Còn không nhận thua hả?”
Tạ Linh Chi tức giận la lên: “Tao mới không thua cái đồ bỏ ---" Đi như mày ---
“Đủ rồi!”
“A Dữu thắng.”
“Tạ Linh Chi thua!” Thật sự Tạ Xuyên Khung không nhìn nổi nữa, anh ta mở miệng ngắt lời em gái trực tiếp đưa ra kết luận. Ở trong mắt anh ta thua không mất mặt, thua còn không chịu nhận mới mất mặt, thua mà không nhận quá khó coi.
Mà ---
Người này thế nhưng lại là em gái của mình.
Đối với chuyện này Tạ Xuyên Khung thực đau đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.